Nhiều lúc muốn cứu vãn một đoạn tình cảm thì chỉ cần hạ thấp kiêu ngạo, rồi quay đầu hướng về đối phương và mở lòng mình ra thôi, nhưng chúng ta đều biết, người nào cúi đầu trước sẽ là kẻ thua cuộc.
Người được nói trong miệng người đời càng giống như một kẻ ăn mày đáng thương nhưng lại ngượng ngại.
Dù không yêu nhưng vẫn còn tình bạn, càng quan tâm thì càng không nghi ngờ.
Không một ai đồng ý đảm nhận vai này mãi.
Đầu tháng sáu, đoàn phim "Hắc bạch vũ" tổ chức ăn mừng tại một khách sạn trong thành phố. Nhân viên nghiêm túc cũng chè chén say khướt, tựa như tiệc ăn chơi sa đọa giữa đêm hè, nhiệt độ oi bức tỏa ra mùi hôi nồng nặc của nhà máy rác thải.
Sau thời gian thư thả lại nghênh đón lịch trình dày đặc, Cố Hi Chi trải qua mùa hạ trên máy bay suốt. Mỗi khi cảm mệt mỏi thì nàng sẽ nhìn tấm bảng quảng cáo sản phẩm Bucce11ato từ mùa xuân đến mùa hạ làm động lực —— có thể nhìn thấy bảng quảng cáo này ở mọi nơi trong trung tâm thành phố, nó vĩnh viễn không bao giờ phai màu, như nữ thần vậy.
"Nếu cậu có yêu cầu, diễn xong lần này sẽ được nghỉ phép năm ngày. Trước tháng mười phải chuyên tâm lại, tháng mười hai chính thức bắt đầu vào đoàn phim "Khu rừng phép thuật". Nếu cậu muốn về nhà ăn Tết thì báo trước với tôi, nhưng sẽ hơi cực tí nha. Cậu suy nghĩ đi rồi trả lời tôi biết."
Hạt Hạt giao lịch trình cho nàng. Cố Hi Chi vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu, mà xe thì vẫn bay tới bay lui trên đường.
"Hôm nay có gọi điện cho Bạc Nhất Thanh không?" Nàng vào đại trang web.ysyhd.com.
"Có, vẫn không có ai nghe. Tôi thấy chắc đổi số rồi."
"Nhưng mấy ngày trước, em ấy còn tiếp điện thoại của tôi mà. Tôi còn bảo tháng mười sẽ tới chỗ em ấy."
"Chắc là có việc gì đó thôi. Đợi cô ấy hết bận sẽ gọi lại cho cậu."
"Được rồi." Cố Hi Chi nhìn lịch trình, "Dồn thời gian nghỉ ngơi của tôi thêm mấy ngày đi."
Hạt Hạt cầm bút nhanh chóng ghi chép lại.
Nhịp sống thành thị làm người ta thở không nổi.
Áo bông ngắn tay được may cắt xa hoa giấu đi bóng lưng mệt mỏi. Tối ngày mười tháng mười, Cố Hi Chi được mời tham gia buổi trao giải âm nhạc. Do nàng được đề cử giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất tại Kim Khúc, nên trước khi bắt đầu, Cố Hi Chi lập tức nhận được nhiều lời chúc tụng.
Cùng mặc dạ phục và để tóc ngắn giống Cố Hi Chi, các nữ ngôi sao xem ra càng có thêm sức sống. Lúc trao giải, Cố Hi Chi có gửi cho Khúc Hi Chi một tin nhắn bảo cô chúc mình may mắn đi, nhưng gửi được một lúc lâu cũng không có ai trả lời.
Sau khi rời đoàn phim "Hắc Bạch Vũ", do khá bận rộn nên nàng rất hiếm gặp cô. Có lúc gọi điện và nhắn tin nhưng cô thường rất lâu mới trả lời. Lâu dần, nàng cũng quen với chuyện này.
Là buổi trao giải âm nhạc quan trọng nhất mỗi năm, nên hiện trường được trang trí rất hoành tráng. Sự nghiệp ca hát suốt một năm của Cố Hi Chi xác thực rất nổi tiếng, dù gì thì ngôi sao có tiềm năng cũng khó giấu được phong thái. Kết quả của buổi trao giải kỳ thực cũng không có quá nhiều bất ngờ, Cố Hi Chi lấy được giải xuất sắc cả năm và hai giải Kim Khúc lớn khác, đồng thời trình làng ca khúc mới. Đêm đó, trong tất cả các nghệ sĩ hát nhép, chỉ có mình nàng hát live, âm thanh vẫn tuyệt như trong phòng thu.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Cố Hi Chi ôm chiến thắng cùng Đường Dư ra sân bay. Giao thông buổi tối khá ổn định, Cố Hi Chi lên xe ngồi ở ghế sau, cầm điện thoại gọi. Nàng nhiệt tình vừa nói điện thoại vừa nhìn Đường Dư, "Trạng thái của anh ấy cũng không tệ lắm, tôi sẽ nói với anh ấy ngay."
"Cảm ơn." Đường Dư nhìn nàng trong kính chiếu hậu, tay đánh lái thuận miệng hỏi, "Gần đây em hay liên lạc với Khúc Hi Chi nhỉ?!."
Cố Hi Chi ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, lại lảng tránh tầm mắt, "Ừm."
Đường Dư lại nhìn nàng từ trong gương, "Hôm xảy ra địa chấn, tôi có đến khách sạn tìm em, nhưng em không có ở đó."
Cố Hi Chi khép mi càng thấp hơn, "Cơ thể Khúc Hi Chi không được khỏe, tối đó tôi đưa chị ấy về nhà, sau đó ở cạnh chăm sóc."
Xe thắng gấp phát ra âm thanh chói tai, Cố Hi Chi chúi người về trước theo quán tính, lúc ngẩng đầu thì xe Đường Dư đã dừng lại ven đường.
Cố Hi Chi kinh ngạc hỏi, "Sao thế?"
Đường Dư nhìn nàng, "Em làm hòa với cô ta rồi sao?"
Cố Hi Chi nhìn anh, lại trầm mặc cúi đầu.
Đường Dư như có chút khó hiểu, anh lấy hộp thuốc lá ra rồi rút một điếu, trầm mặc một lúc, "Còn yêu cô ta à?"
Cố Hi Chi suy nghĩ chốc lát mới nói, "Nói chung là tôi không có cách nào từ chối chị ấy lần thứ hai."
Đường Dư nhen lửa, nhìn tàn thuốc trên đốm lửa đang cháy, "Em xác định cô ta vẫn còn yêu em sao?"
"Ừm." Nàng cấp tốc gật đầu, suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên bổ sung, "Chắc là vậy."
"Thật sự xác định?"
Cố Hi Chi ngẩn người, như là có chút không rõ dụng ý của anh, "Hỏi vậy là có ý gì?"
Đường Dư không nói gì, chỉ chậm rãi cắp thuốc lên.
Khói thuốc tràn ngập trong xe, anh nhìn nàng thông qua làn khói lượn lờ, như là có chút chần chờ, nhưng vẫn lên tiếng, "Em biết cô ta sắp đính hôn với Trầm Nhã không?"
Không khí yên tĩnh một lúc, Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn anh. Tuy nàng không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất bất ngờ.
"Không phải tôi muốn phá đám, tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi." Đường Dư thả thuốc xuống, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, "Khi một người đã bỏ qua tình cảm thì về sau nhất định sẽ tiếc nuối. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là đã qua nhiều năm nhưng cô ta vẫn còn yêu em tha thiết. Không sai, bây giờ em lại xuất hiện trước mặt cô ta, có lẽ cô ta cũng sẽ yêu lại em, nhưng ai cũng sẽ nhớ mãi mối tình đầu kia mà. Có khi lúc trước cô ta yêu em thật, nhưng bây giờ lại có người yêu mới rồi thì sao. Hoặc cũng có thể là lúc này em quá tham thích được yêu. Cô ta có từng đề cập chuyện của Trầm Nhã với em không?"
Mùi thuốc lá tràn ngập trong xe, Cố Hi Chi như đang suy tư lời nói đó, không hề nhìn anh.
Đường Dư nói tiếp, "Đã ba năm rồi, ai cũng thay đổi cả. Em càng ngày càng trưởng thành, còn Khúc Hi Chi thì ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng. Cô ta đang suy nghĩ gì, căn bản không có ai biết. Nếu em cảm thấy cô ta còn yêu em, vậy thì em hãy thử so sánh hiện tại và trước đây xem, khác nhau bao phần, tình cảm có trong sáng hay không?!. Tôi đương nhiên tin cô ta sẽ không vì hận thù lúc trước mà đùa bỡn tình cảm của em, nhưng giờ khắc này, em có dám xác định là em còn quan trọng với cô ta không?"
Cố Hi Chi trầm mặc, lát lâu sau như muốn níu kéo gì đó mới lên tiếng, "Chị ấy yêu tôi."
"Chính miệng cô ta nói sao?"
Cố Hi Chi há miệng, giống như không có lời nào để nói, yên lặng trầm mặc.
Đường Dư nhìn nàng, lấy điện thoại trong túi giao cho nàng.
"Có thể Trầm Nhã nói đúng hai điều." Đường Dư nhìn nàng cầm điện thoại từ trong gương, "Tình yêu xưa nay đều phải môn đăng hộ đối. Phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng muốn kết hôn thôi."
Cố Hi Chi mở tin nhắn thứ nhất, tên Trầm Nhã hiện ra hai tin, dòng chữ in thể Tống rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng:
Tiểu Khúc đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.
Nước mưa cấp tốc đánh vào cửa sổ xe, thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ. Cố Hi Chi buông điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người được nói trong miệng người đời càng giống như một kẻ ăn mày đáng thương nhưng lại ngượng ngại.
Dù không yêu nhưng vẫn còn tình bạn, càng quan tâm thì càng không nghi ngờ.
Không một ai đồng ý đảm nhận vai này mãi.
Đầu tháng sáu, đoàn phim "Hắc bạch vũ" tổ chức ăn mừng tại một khách sạn trong thành phố. Nhân viên nghiêm túc cũng chè chén say khướt, tựa như tiệc ăn chơi sa đọa giữa đêm hè, nhiệt độ oi bức tỏa ra mùi hôi nồng nặc của nhà máy rác thải.
Sau thời gian thư thả lại nghênh đón lịch trình dày đặc, Cố Hi Chi trải qua mùa hạ trên máy bay suốt. Mỗi khi cảm mệt mỏi thì nàng sẽ nhìn tấm bảng quảng cáo sản phẩm Bucce11ato từ mùa xuân đến mùa hạ làm động lực —— có thể nhìn thấy bảng quảng cáo này ở mọi nơi trong trung tâm thành phố, nó vĩnh viễn không bao giờ phai màu, như nữ thần vậy.
"Nếu cậu có yêu cầu, diễn xong lần này sẽ được nghỉ phép năm ngày. Trước tháng mười phải chuyên tâm lại, tháng mười hai chính thức bắt đầu vào đoàn phim "Khu rừng phép thuật". Nếu cậu muốn về nhà ăn Tết thì báo trước với tôi, nhưng sẽ hơi cực tí nha. Cậu suy nghĩ đi rồi trả lời tôi biết."
Hạt Hạt giao lịch trình cho nàng. Cố Hi Chi vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu, mà xe thì vẫn bay tới bay lui trên đường.
"Hôm nay có gọi điện cho Bạc Nhất Thanh không?" Nàng vào đại trang web.ysyhd.com.
"Có, vẫn không có ai nghe. Tôi thấy chắc đổi số rồi."
"Nhưng mấy ngày trước, em ấy còn tiếp điện thoại của tôi mà. Tôi còn bảo tháng mười sẽ tới chỗ em ấy."
"Chắc là có việc gì đó thôi. Đợi cô ấy hết bận sẽ gọi lại cho cậu."
"Được rồi." Cố Hi Chi nhìn lịch trình, "Dồn thời gian nghỉ ngơi của tôi thêm mấy ngày đi."
Hạt Hạt cầm bút nhanh chóng ghi chép lại.
Nhịp sống thành thị làm người ta thở không nổi.
Áo bông ngắn tay được may cắt xa hoa giấu đi bóng lưng mệt mỏi. Tối ngày mười tháng mười, Cố Hi Chi được mời tham gia buổi trao giải âm nhạc. Do nàng được đề cử giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất tại Kim Khúc, nên trước khi bắt đầu, Cố Hi Chi lập tức nhận được nhiều lời chúc tụng.
Cùng mặc dạ phục và để tóc ngắn giống Cố Hi Chi, các nữ ngôi sao xem ra càng có thêm sức sống. Lúc trao giải, Cố Hi Chi có gửi cho Khúc Hi Chi một tin nhắn bảo cô chúc mình may mắn đi, nhưng gửi được một lúc lâu cũng không có ai trả lời.
Sau khi rời đoàn phim "Hắc Bạch Vũ", do khá bận rộn nên nàng rất hiếm gặp cô. Có lúc gọi điện và nhắn tin nhưng cô thường rất lâu mới trả lời. Lâu dần, nàng cũng quen với chuyện này.
Là buổi trao giải âm nhạc quan trọng nhất mỗi năm, nên hiện trường được trang trí rất hoành tráng. Sự nghiệp ca hát suốt một năm của Cố Hi Chi xác thực rất nổi tiếng, dù gì thì ngôi sao có tiềm năng cũng khó giấu được phong thái. Kết quả của buổi trao giải kỳ thực cũng không có quá nhiều bất ngờ, Cố Hi Chi lấy được giải xuất sắc cả năm và hai giải Kim Khúc lớn khác, đồng thời trình làng ca khúc mới. Đêm đó, trong tất cả các nghệ sĩ hát nhép, chỉ có mình nàng hát live, âm thanh vẫn tuyệt như trong phòng thu.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Cố Hi Chi ôm chiến thắng cùng Đường Dư ra sân bay. Giao thông buổi tối khá ổn định, Cố Hi Chi lên xe ngồi ở ghế sau, cầm điện thoại gọi. Nàng nhiệt tình vừa nói điện thoại vừa nhìn Đường Dư, "Trạng thái của anh ấy cũng không tệ lắm, tôi sẽ nói với anh ấy ngay."
"Cảm ơn." Đường Dư nhìn nàng trong kính chiếu hậu, tay đánh lái thuận miệng hỏi, "Gần đây em hay liên lạc với Khúc Hi Chi nhỉ?!."
Cố Hi Chi ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, lại lảng tránh tầm mắt, "Ừm."
Đường Dư lại nhìn nàng từ trong gương, "Hôm xảy ra địa chấn, tôi có đến khách sạn tìm em, nhưng em không có ở đó."
Cố Hi Chi khép mi càng thấp hơn, "Cơ thể Khúc Hi Chi không được khỏe, tối đó tôi đưa chị ấy về nhà, sau đó ở cạnh chăm sóc."
Xe thắng gấp phát ra âm thanh chói tai, Cố Hi Chi chúi người về trước theo quán tính, lúc ngẩng đầu thì xe Đường Dư đã dừng lại ven đường.
Cố Hi Chi kinh ngạc hỏi, "Sao thế?"
Đường Dư nhìn nàng, "Em làm hòa với cô ta rồi sao?"
Cố Hi Chi nhìn anh, lại trầm mặc cúi đầu.
Đường Dư như có chút khó hiểu, anh lấy hộp thuốc lá ra rồi rút một điếu, trầm mặc một lúc, "Còn yêu cô ta à?"
Cố Hi Chi suy nghĩ chốc lát mới nói, "Nói chung là tôi không có cách nào từ chối chị ấy lần thứ hai."
Đường Dư nhen lửa, nhìn tàn thuốc trên đốm lửa đang cháy, "Em xác định cô ta vẫn còn yêu em sao?"
"Ừm." Nàng cấp tốc gật đầu, suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên bổ sung, "Chắc là vậy."
"Thật sự xác định?"
Cố Hi Chi ngẩn người, như là có chút không rõ dụng ý của anh, "Hỏi vậy là có ý gì?"
Đường Dư không nói gì, chỉ chậm rãi cắp thuốc lên.
Khói thuốc tràn ngập trong xe, anh nhìn nàng thông qua làn khói lượn lờ, như là có chút chần chờ, nhưng vẫn lên tiếng, "Em biết cô ta sắp đính hôn với Trầm Nhã không?"
Không khí yên tĩnh một lúc, Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn anh. Tuy nàng không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất bất ngờ.
"Không phải tôi muốn phá đám, tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi." Đường Dư thả thuốc xuống, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, "Khi một người đã bỏ qua tình cảm thì về sau nhất định sẽ tiếc nuối. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là đã qua nhiều năm nhưng cô ta vẫn còn yêu em tha thiết. Không sai, bây giờ em lại xuất hiện trước mặt cô ta, có lẽ cô ta cũng sẽ yêu lại em, nhưng ai cũng sẽ nhớ mãi mối tình đầu kia mà. Có khi lúc trước cô ta yêu em thật, nhưng bây giờ lại có người yêu mới rồi thì sao. Hoặc cũng có thể là lúc này em quá tham thích được yêu. Cô ta có từng đề cập chuyện của Trầm Nhã với em không?"
Mùi thuốc lá tràn ngập trong xe, Cố Hi Chi như đang suy tư lời nói đó, không hề nhìn anh.
Đường Dư nói tiếp, "Đã ba năm rồi, ai cũng thay đổi cả. Em càng ngày càng trưởng thành, còn Khúc Hi Chi thì ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng. Cô ta đang suy nghĩ gì, căn bản không có ai biết. Nếu em cảm thấy cô ta còn yêu em, vậy thì em hãy thử so sánh hiện tại và trước đây xem, khác nhau bao phần, tình cảm có trong sáng hay không?!. Tôi đương nhiên tin cô ta sẽ không vì hận thù lúc trước mà đùa bỡn tình cảm của em, nhưng giờ khắc này, em có dám xác định là em còn quan trọng với cô ta không?"
Cố Hi Chi trầm mặc, lát lâu sau như muốn níu kéo gì đó mới lên tiếng, "Chị ấy yêu tôi."
"Chính miệng cô ta nói sao?"
Cố Hi Chi há miệng, giống như không có lời nào để nói, yên lặng trầm mặc.
Đường Dư nhìn nàng, lấy điện thoại trong túi giao cho nàng.
"Có thể Trầm Nhã nói đúng hai điều." Đường Dư nhìn nàng cầm điện thoại từ trong gương, "Tình yêu xưa nay đều phải môn đăng hộ đối. Phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng muốn kết hôn thôi."
Cố Hi Chi mở tin nhắn thứ nhất, tên Trầm Nhã hiện ra hai tin, dòng chữ in thể Tống rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng:
Tiểu Khúc đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.
Nước mưa cấp tốc đánh vào cửa sổ xe, thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ. Cố Hi Chi buông điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Danh sách chương