Đêm đó Cố Hi Chi say rượu đến mơ hồ, đại khái là bởi vì cơ thể quá mòn mỏi nên đả động đến lòng cảm thông của mọi người, nói chung nàng không bị làm khó dễ nữa. 

Mấy ngày sau, Đường Dư vào đoàn phim. Trải qua rất nhiều phong ba bão táp, đoàn phim "Vong Xuyên" từ khi có anh ta mới hoàn toàn ổn định trở lại, tất cả đều đi vào khuôn phép cũ. Dù là nhân vật chính hay phụ đều hòa thuận với nhau. Đại khái là không có bất kỳ trở ngại nào nữa, bộ phim "Vong Xuyên" kết thúc trước dự kiến một tháng. 

Trong buổi tiệc chia tay đoàn phim, đạo diễn Khương Đồ khen nhân vật chính Đường Dư không dứt miệng. 

"Nhìn đi, Đường Dư diễn xuất thật mượt mà, giải nam chính xuất sắc nhất năm nay rất đáng xem nha!" 

Hiếm khi thấy người luôn luôn keo kiệt lời khen như Khương Đồ nói ra lời này. Mấy bạn nữ minh tinh cũng phụ họa thêm, "Đúng rồi đó! Khúc tiểu thư đã là diễn viên giỏi, diễn xuất của Đường đại ca cũng không kém Khúc tiểu thư đâu. Giải nam chính xuất sắc năm sau nhất định là anh rồi!" 

Có vẻ Đường Dư không có chút rung động với những lời khen ngợi này, anh lễ phép cám ơn rồi nhìn Cố Hi Chi đang ngồi bên cạnh, ôn nhu hỏi, "Lạnh sao?" 

Kỳ thực rất lạnh, nhưng Cố Hi Chi lại lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, "Không lạnh." 

Từ khi Đường Dư vào tổ tới nay, anh luôn chăm sóc nàng rất chu đáo. Nàng thích ăn đồ ăn vặt, thích xem phim nào, anh ta tựa hồ rõ như lòng bàn tay. Nhiều lúc Cố Hi Chi nảy sinh ảo giác, nàng cảm thấy đã quen anh ta rất lâu rồi. Không biết tại sao, rõ ràng những chuyện này lúc trước làm nàng rất cảm động, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy là lạ mà thôi. 

Một nữ diễn viên nghe thấy đối thoại của Đường Dư và Cố Hi Chi, không nhịn được chế nhạo nói, "Đường đại ca, có phải anh nhập vai sâu quá, không thể tự thoát ra được nhỉ?" 

Đường Dư mỉm cười, "Không có, tôi muốn chăm sóc Tiểu Cảnh muội muội." 

Cố Hi Chi lại cảm thấy đau đầu. 

Đây chính là chỗ rắc rối đây. Nếu anh ta lập tức thừa nhận thì nàng cũng có thể nói rõ với anh ta ngay, nhưng thái độ của anh ta xưa nay đều mập mờ không rõ. Điều này làm Cố Hi Chi có lòng từ chối nhưng lại không thể mở miệng. 

Cố Hi Chi ăn bữa tối được một nửa thì nhận được điện thoại của Hạt Hạt. Nàng vừa bắt máy liền bị giọng điệu nhiệt liệt của Hạt Hạt cảm hoá. 

"Tiểu Cảnh, tôi đang chuẩn bị quần áo cho cậu đi lãnh giải thưởng âm nhạc vào tuần sau. Cậu thích phong cách gì??" 

Hai ngày trước, Cố Hi Chi mới biết mình đoạt giải thưởng âm nhạc, bài hát chủ đề đạt hiệu suất khá cao nên được giải Kim Khúc (bài hát vàng). Cố Hi Chi vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng hai ngày trước nghe thông báo bài hát của nàng được số phiếu bình chọn tuyệt đối trong giải Kim Khúc năm nay. Điều này khiến một người chưa từng tham gia âm nhạc như Cố Hi Chi cảm thấy rất mới mẻ, lúc đó liền lập tức đồng ý dự lễ trao giải. 

"Đi thảm đỏ thì mặc màu đen. Lên lãnh thưởng thì mặc đồ trắng, tất cả phải thật thận trọng." 

"Tôi cho cậu xem một chiếc váy màu đỏ nè, cậu không cảm thấy mặc màu sắc tươi trẻ này lãnh thưởng sẽ vui hơn hả?" 

"Quên đi, cũng không phải giải nữ chính xuất sắc nhất. Huống hồ tôi mặc đồ đỏ không đẹp." 

"Cậu mặc đồ đỏ không đẹp hả? Ai nói!" 

"Nói chung tôi không muốn màu đỏ." Cố Hi Chi tắt điện thoại. 

Màu đỏ là màu của sự nhiệt tình và quyến rũ, đó là sắc thái riêng thuộc về cô ta. Nàng đã quyết định rồi, cuộc sống của nàng và cô ta không nên có bất kỳ sự trùng lắp nào. 

Cuối tuần, Cố Hi Chi chính thức trở lại thành phố. Vừa xuống sân bay không lâu liền nhận được điện thoại giục về nhà của Lương Ưu Ưu. Cố Hi Chi về đến nhà lại nhìn thấy Lương Ưu Ưu chặn trước cửa. 

"Lương Ưu Ưu đại tiểu thư, cậu giống như bọn chó săn chuyên nghiệp ấy." 

Lương Ưu Ưu không để ý lắm, "Người ta có chuyện cần cậu giúp nên mới nhiệt tình như vậy, cậu mở cửa ra trước cái đã." 

Cố Hi Chi mở cửa phòng, nhìn bộ dạng của Lương Ưu Ưu cũng không muốn bắt chuyện. Nàng đi vào phòng cất hành lý. 

Lương Ưu Ưu vừa vào cửa liền nhào tới tủ lạnh lấy đồ ăn đồ uống bưng đến phòng khách rồi ngồi trên sofa mở ti vi tự nhiên như tiên. Cố Hi Chi cẩn thận cất đồ xong đã là chuyện năm phút sau đó. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Lương Ưu Ưu đang nhàn hạ ngồi trên sofa cũng không cảm thấy kinh ngạc, "Đại tiểu thư, cậu nói đi." 

"Không vội." Lương Ưu Ưu uống một hớp nước, ngoắc ngoắc tay ra hiệu nàng xem người phụ nữ trên tiết mục trong ti vi, "Cậu nhận ra cô ấy không?" 

Cố Hi Chi liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc trong TV, "Lương Ưu Ưu, cậu không biết sao, lúc tôi mới ra mắt thì cô ấy đã nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc rồi, ai mà không quen biết cô ấy chứ!?" 

"Nhận ra là tốt rồi." Lương Ưu Ưu vừa nói vừa lấy ra một phong thư, "Cô ấy gần đây mới chuyển tới công ty Hoa Ngô của chúng ta đó, ngoại giới nói cô ấy muốn phát triển bên lĩnh vực điện ảnh." 

Cố Hi Chi nhìn đôi mắt tràn ngập thâm ý của cô hỏi, "Thì sao?" 

Lương Ưu Ưu hấp háy mắt, mang theo ba phần lấy lòng đứng lên đi tới bên cạnh Cố Hi Chi, "Cô ấy muốn Khúc Hi Chi dạy đóng phim." 

Cô nói tới chỗ này, Cố Hi Chi vẫn không hiểu ý đồ, "Thì sao?" 

Lương Ưu Ưu nhét phong thư lên tay nàng, "Khúc Hi Chi rất bận nên rất khó liên lạc. Vả lại liên lạc được cũng không nhất định đồng ý. Tuy mọi người đều đồn thổi quan hệ của cậu và cô ấy không tốt, nhưng tôi biết quan hệ của hai người rất tốt. Cậu giúp tôi đưa thư này cho cô ấy đi nha!" 

Cố Hi Chi lúc này rốt cục nghe rõ ý cô, nhưng không chút nghĩ ngợi trả lại phong thư, "Tôi không giúp, cậu nhờ người khác đi!" 

"Cô ấy nói tôi làm xong việc này thì sang năm sẽ giúp tôi soạn nhạc đó! Cậu không giúp cô ấy thì cũng nên giúp tôi một tí đi chứ!" 

Cố Hi Chi vẫn từ chối, "Tôi nói rồi, tôi không giúp được." 

Lương Ưu Ưu lại nhìn vẻ mặt của nàng một lúc, dùng giọng điệu suy đoán hỏi, "Các cậu cãi nhau à?" 

Cố Hi Chi không nói lời nào. 

"Vậy thì tại sao chứ?" 

Cố Hi Chi vẫn không nói lời nào. 

Lương Ưu Ưu kinh ngạc nói, "Không phải cô ấy tán cậu xong rồi đá cậu đi chứ?!?" 

Cố Hi Chi lập tức trừng cô, "Lương Ưu Ưu, cậu đã sớm biết Khúc Hi Chi đóng phim vì cái gì rồi đúng không?" 

"Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra cô ấy muốn theo đuổi cậu mà!" Lương Ưu Ưu vô tội cực kỳ, "Nhưng được thiên kim nhà giàu để mắt là tốt rồi, cuộc sống của họ khác chúng ta rất nhiều. Cô ấy tìm đến cậu nói không chừng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, cậu tuyệt đối đừng có yêu thật à nghen!" 

Cố Hi Chi đã mặc kệ cô, "Cậu biết rõ sao lại không nói cho tôi biết hả?! Tại sao tôi lại có người bạn như thế hả trời!" 

"Chà chà." Lương Ưu Ưu khoanh tay đánh giá thần thái của nàng, "Sao lại kích động như thế, không phải đã động tâm rồi đó chứ?" 

"Quên đi! Tôi không thích phụ nữ!" 

"Đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động." Lương Ưu Ưu cười híp mắt, an ủi tâm tình nàng, "Xem ra các cậu chia tay không vui rồi. Tôi đã nói rồi, đang yên đang lành, cô ấy thế nào không thèm quay phim mà lại trở về bên cạnh Tạ Lam Phong chứ!" 

"Cô ta yêu ai, ở với ai thì kệ cô ta." Cố Hi Chi xem thường. 

"Được được được." Lương Ưu Ưu vội vã vuốt ve bộ lông đang xù lên của nàng, "Tôi không quen Tạ Lam Phong nhưng chị ấy lại đàn chị của cậu. Nếu cậu không muốn tìm Khúc Hi Chi thì có thể nhờ chị ấy giúp đưa chút đồ rồi nói tốt một tí là được. Chuyện này liên quan tới tiền đồ của tôi đó, cậu đừng có nói không được nha!" 

Cố Hi Chi nhìn cô rồi lại nhìn bức thư trong tay, mất kiên nhẫn lên tiếng, "Đây là lần cuối cùng!" 

Lương Ưu Ưu lập tức ôm lấy nàng, "Tôi biết cậu rất đáng yêu mà!" 

Tuy công ty cho Cố Hi Chi nghỉ phép, nhưng chuyện của Lương Ưu Ưu vẫn khiến nàng đến Hoa Ngô báo danh vào sáng thứ hai. Làm đàn em của Tạ Lam Phong nên Cố Hi Chi hết sức quen thuộc với cuộc sống của cô. Bởi vậy mới chín giờ sáng, nàng liền đi tới phòng khiêu vũ trên tầng hai mươi bảy của tòa nhà Hoa Ngô tìm cô. 

Gần đây Tạ Lam Phong đang tham gia một tiết mục nhảy nên từ sáng tới tối cô đều tập nhảy ở đây. Cố Hi Chi lên thang máy đi thẳng đến phòng tập nhảy, vừa định gõ cửa lại nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cô gái trẻ. 

"Chị ơi, tối qua vũ đạo của chị thật tuyệt! Tụi em ở dưới sân khấu xem cuồng muốn chết, có thể dạy tụi em vài chiêu không?" 

"Đúng rồi, tối qua khiêu vũ, chiếc vòng tay của chị cũng rất đẹp á, chắc chắn sẽ có thêm điểm cộng, nhãn hiệu gì vậy ạ?." 

Tạ Lam Phong trả lời rất từ tốn, nhưng giữa vẫn để lộ trạng thái sung sướng, "Tiểu Khúc cho chị đó! Chị không để ý nhãn hiệu gì nữa!" 

"Hóa ra là Khúc tiểu thư a, Khúc tiểu thư thật có mắt nhìn." 

Bên trong còn đang thảo luận, Cố Hi Chi đứng ngoài cửa nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình một lúc, sau đó không chút lưu tình kéo xuống rồi xoay người rời đi. 

Buổi lễ trao giải âm nhạc vào thứ hai nên bốn giờ rưỡi chiều Cố Hi Chi đã đến hiện trường. Hạt Hạt ngồi trong xe liên tục xem blog, nhìn thấy gì đó liền ngạc nhiên nói với Cố Hi Chi, "Cậu biết gần đây có một ca sĩ rất hot không?" 

Cố Hi Chi thất vọng nhìn vào gương, "Giới giải trí ngày nào mà chả có người mới xuất hiện." 

"Nhưng gần đây thật sự rất hot đó! Hơn nữa tôi cảm thấy cậu nhất định muốn coi thử." 

Cố Hi Chi bỏ tấm gương xuống, làm ra vẻ mặt "Tại sao?". Hạt Hạt không nói lời nào, chỉ yên lặng đưa điện thoại ra trước mặt mình. Cố Hi Chi cúi đầu nhìn tấm hình của cô bé trong điện thoại Hạt Hạt. Cái nhìn này thật sự có chút kinh ngạc. 

Cô bé trong hình tóc thắt bím đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng. Đại khái là bởi vì kiểu tóc nên gương mặt cô bé trông rất nhỏ, còn cằm lại rất nhọn. Trong hình cô bé không trang điểm, có lẽ thế nên rất ngây thơ và thuần khiết khiến người ta cảm thấy đầy sức sống của tuổi trẻ. 

Mi dài, mắt đẹp, mũi cao, môi mỏng. Tuy hoàn toàn khác với phong cách của nàng, nhưng đại khái bất cứ ai chiêm ngưỡng đều sẽ cảm thấy cô bé này hao hao giống nàng. 

Cố Hi Chi nhìn đến nửa ngày mới nói, "Cô bé này tên gì?" 

"Bạc Nhất Thanh, tân binh, nghề nghiệp ca hát." 

"Lai lịch ra sao?" 

"Được đào tạo ba năm mới ra mắt, nghe nói cô bé chỉ hát một bài là nổi tiếng. Lần này cũng đến lãnh giải ca sĩ mới xuất sắc đó." 

Cố Hi Chi gật đầu, "Có duyên thì sẽ gặp." 

Tuy nói như vậy nhưng Cố Hi Chi xuống xe liền hoàn toàn quên chuyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện