Trong suốt sự nghiệp diễn xuất, Cố Hi Chi luôn dành thời gian nhàn rỗi để nghiên cứu kịch bản, nhưng tâm trạng tồi tệ đến độ chẳng muốn dòm đến chữ nào đúng là lần đầu. Đối mặt với phân cảnh sắp tới, Cố Hi Chi không những không có một chút chờ mong, trái lại còn cảm thấy mình nhận đóng bộ phim này là hoàn toàn sai lầm. 

Diễn xuất nhiều năm như vậy, Cố Hi Chi vốn rất tự tin đối với mọi vấn đề, không gì có thể ảnh hưởng đến trình độ chuyên nghiệp của mình, nhưng cảnh NG liên tục lần này, Cố Hi Chi cảm thấy bất lực. 

Sở dĩ xảy ra chuyện này, ngoại trừ ký ức mơ hồ tối qua mang đến cảm giác buồn bực, nguyên nhân lớn hơn là bởi vì nàng quá chú ý đến việc người khác đem nàng ra so sánh với Khúc Hi Chi. Diễn viên trong đoàn phim săm soi khiến nàng không thể tập trung đóng phim được, và còn những lời nói chanh chua cứ mãi văng vẳng bên tai. Dù Cố Hi Chi nhiều lần buộc mình đừng để tâm, nhưng nàng thật sự rất ngứa mắt khi nhìn thấy bộ dáng chỉ chỉ chỏ chỏ của người ngoài khi nàng đóng với Khúc Hi Chi. 

Không biết phải quay lại biết bao nhiêu lần, đến khi đạo diễn Khương Đồ hài lòng mới ngừng tay, khiến cho tiến độ quay bị kéo dài thêm. Lúc mọi người đang ăn tối thì Cố Hi Chi một mình trốn dưới chân cầu, tách ra khỏi đám đông, lẳng lặng suy nghĩ. 

Lúc trước nàng vẫn luôn tự tin bản thân xuất thân chính quy, bất kể là kỹ năng diễn xuất hay hiểu biết nghệ thuật đều không hề thua kém Khúc Hi Chi. Dù vuột mất nhiều giải điện ảnh trong những năm qua, nhưng nàng luôn tin rằng do mình kém may mắn hơn cô ta một chút thôi, thế nhưng sự thật lại không giống như vậy, không được thừa nhận tài năng thì có khác gì không hề tồn tại. Sau tất cả cố gắng của mình, cho đến hôm nay, nàng bỗng nhiên nhận ra khán giả cũng không phải có mắt không tròng, chỉ là nàng không khống chế được cảm xúc, làm ảnh hướng đến diễn xuất trong phim. Trên thực tế, khi đóng phim chung với Khúc Hi Chi, nàng mới hiểu được bất kể ai cũng đều có chỗ đáng để học tập, đặc biệt là người vô cùng ưu tú trong mắt mọi người. 

Có tiếng bước chân tới gần, Cố Hi Chi ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Hạt Hạt đang cầm theo một cái túi tinh xảo đi tới. 

"Tiểu Cảnh, Khúc tiểu thư kêu tôi đem vật này đưa cho cậu. Cô ấy nói đây là biểu đạt cho lời xin lỗi với cậu vào tối qua, còn nói tối nay cô ấy đến Bắc Kinh, ngày kia mới về. Cô ấy hy vọng hai ngày này cậu có thể giảm bớt áp lực, chấn chỉnh lại tâm tình để đóng phim cho tốt". 

Lời nói và quà tặng kia khiến Cố Hi Chi có chút bất ngờ, nàng suy xét mấy giây mới nhìn cái túi trong tay Hạt Hạt, "Cô ta đưa đồ gì?" 

Hạt Hạt nhún vai, đưa túi cho nàng, "Tôi nhìn bao bì thôi cũng biết giá không có rẻ đâu". 

Cố Hi Chi nhìn cô, có chút chần chừ mở túi ra. 

Một chiếc hộp thủy tinh trong suốt hiện ra trước mắt, xuyên qua lớp kính long lanh, Cố Hi Chi nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương đang nằm trên nền lụa đỏ lóe sáng đến đáng sợ. 

Mặc dù không biết dây chuyền của mình mất tự lúc nào, nhưng thứ này rõ ràng không phù hợp với nàng, liền lập tức nhét trở vào túi, "Tôi không cần, trả lại cho cô ta đi". 

Hạt Hạt kinh sợ lập tức lùi về sau vài bước, "Cô ấy nói điều kiện thứ hai là cậu phải nhận món quà này, nếu cậu thật sự không cần thì tự mình đi trả sẽ tốt hơn. Tôi ăn cơm đây, đi trước nhé! Bye bye." 

Cố Hi Chi, "..." 

Quay phim xong đã là mười giờ tối, sau khi Cố Hi Chi lái xe trở lại khách sạn thì lập tức gọi điện cho Khúc Hi Chi, nhưng đầu bên kia vẫn không có người tiếp. Sau khi tắm xong, Cố Hi Chi quyết định gọi thử lần nữa xem sao, lần này điện thoại đúng là được bắt rất nhanh, nhưng đầu bên kia lại xuất hiện giọng nam... 

"Cô là Cố tiểu thư phải không? Tôi là Ninh Khâu, tiểu Khúc đi ra ngoài mua đồ rồi, điện thoại để ở chỗ tôi, cô tìm cô ấy có chuyện gì sao?" 

Cố Hi Chi há miệng nửa ngày không nói ra được một chữ. 

Trong làng giải trí, nếu nói nghệ sĩ là cây hái ra tiền thì Ninh Khâu tuyệt đối là người vun trồng cực kỳ nổi tiếng. Có thể nói nếu Khúc Hi Chi lúc trước không đụng đến Ninh Khâu, nàng vẫn có thể nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không thể nổi nhanh đến mức coi trời bằng vung như bây giờ. Cố Hi Chi xưa nay nghe truyền thông luôn ca tụng người đàn ông này, bởi vậy đột nhiên nghe được giọng nói của hắn thì vô cùng khó chịu. Ngoài ra còn có một việc khiến Cố Hi Chi bực tức, hầu như không biết nên nói gì. 

Giờ Bắc Kinh bây giờ đã là mười một giờ đêm, trừ phi họ ở nước ngoài, bằng không vào thời gian này họ ở cùng nhau sẽ bị người khác chỉ trích... 

Cố Hi Chi hắng giọng một cái, "Không có gì, chỉ là ngày kia có một phân cảnh tôi muốn thảo luận với chị ấy một chút. Nếu chị ấy không có ở đó thì thôi, tạm biệt Ninh tiên sinh". 

"Tạm biệt, Cố tiểu thư." 

Cố Hi Chi cúp điện thoại, có chút mờ mịt, nàng suy nghĩ chuyện của Khúc Hi Chi và Ninh Khâu một lúc, lại lắc đầu vỗ vỗ trán mình. 

Giới giải trí thật là hỗn loạn đến phát sợ, Khúc Hi Chi là nghiệt duyên của mình. Phải chăng bản thân nàng vẫn không nên bận lòng lo lắng cho tâm tư của người ta? 

Cố Hi Chi cầm sợi dây chuyền của Khúc Hi Chi đung đưa trong chốc lát, đang muốn cất vào hộp thủy tinh thì chuông cửa vang lên. 

Cố Hi Chi bỏ sợi dây chuyền trên ghế sofa, ra mở cửa, nhìn thấy Lương Ưu Ưu đứng ở ngoài lại đóng cửa cái rầm. 

Lương Ưu Ưu bị dập mũi cũng không nhụt chí, vừa nhấn chuông vừa nói, "Tôi có tin nóng phải nói cho cậu, cậu để tôi vào đi" 

Cố Hi Chi mở cửa, khoanh tay nhìn cô, "Vào đi, không nói ra được tin nóng thì lập tức bò ra ngoài." 

Lương Ưu Ưu cũng không khách khí, thoải mái đi vào phòng, "Tôi nói tin nóng thì nhất định là tin nóng". Cô dừng một chút, quay đầu hướng về Cố Hi Chi nói, "Người đóng vai nữ thứ chính bên cạnh cậu từ nay trở đi sẽ bị công ty đại diện đóng băng, bộ "Vong Xuyên" cũng hết hạn trong đêm nay" 

Cố Hi Chi nhíu mày. 

Từ khi nàng nhận đóng bộ "Vong Xuyên" này thì đã biết vai thứ chính này sẽ dành cho người mới. Người này vừa ra mắt đã lập tức có kịch bản hay, hợp tác cùng diễn viên HOT. Lúc này cũng không chút khách khí chọn phòng bên cạnh nàng. Tuy Cố Hi Chi không quen nữ diễn viên này, nhưng ít lần giao thiệp cũng có chút ấn tượng. Trong toilet tối qua ở quán bar, nàng không phải là không nhận ra cô ta nói xấu mình với Khúc Hi Chi. Có điều Cố Hi Chi chỉ là một diễn viên nhỏ, lại không có chỗ dựa vững chắc. Phật này không thể trêu chọc nổi, đứng nhìn cũng không xong. 

Người như vậy bỗng nhiên bị chặn hết mọi hoạt động cũng làm người khác thắc mắc không thôi, huống hồ tối qua còn phát sinh chuyện như vậy. Tuy Cố Hi Chi không tự yêu mình nhưng cũng không nhịn được đem hai chuyện ra so sánh. Cố Hi Chi nghĩ tới nghĩ lui về chuyện của mình và việc cô ta bị ngưng hoạt động nhưng thực sự không tìm ra điểm nào liên quan, đành thay đổi cách nghĩ. 

"Cô ta đắc tội với ai à?" 

Toàn bộ ánh mắt của Lương Ưu Ưu sớm đã bị sợi dây chuyền kim cương trên ghế sofa hấp dẫn, khắc này nào nghe thấy nàng hỏi gì, chỉ nhìn kim cương thưởng thức, "Tiểu Cảnh, viên kim cương này còn đẹp hơn viên lúc trước tôi thấy". 

Cố Hi Chi mất kiên nhẫn, "Tôi đang hỏi cậu đó". 

"Hiện giờ tôi chỉ biết là trước mắt có kim cương". 

"... Cậu thích thì tôi cho". 

Lương Ưu Ưu quay đầu lại, "Điều kiện?" 

Cố Hi Chi, "Nói lý do cô ta bị đóng băng?!". 

Lương Ưu Ưu không khách khí cầm lấy kim cương, "Do cô ta đắc tội nhân vật bí ẩn nào đó. Có người nói Lương nhị thiếu gia nghe tên người bí ẩn kia xong liền sợ đến mức không dám mở miệng bênh vực. Có điều nhân vật bí ẩn này trốn rất kỹ, tôi thật sự không nghe ra được là ai. Tôi lấy kim cương đi dụ dỗ cô em nhỏ đây, ngủ ngon nhé!". Nói xong, cô sung sướng rời khỏi phòng Cố Hi Chi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện