“Ông càng già càng hồ đồ,nhưng tôn tử nhà ông ta rất thích, làm chồng của cháu gái ta không tệ!” Phạm phu nhân cuối cùng thở một hơi, mỉm cười liếc mắt một cái nhìn Vân Mặc đứng bên ngoài xem chuyện, Vân Vạn Lý thấy tâm tình nàng chuyển biến tốt đẹp cũng nhẹ nhàng thở ra,nhưng giây tiếp theo lại thấy người trong lòng trừng mắt hắn, “Hiện tại ta muốn đi cứu con rể ta,ông có chịu giúp không?”

Giúp! Nào dám không giúp! Cho dù đập nồi bán sắt cũng phải giúp!

Vân Vạn Lý lập tức đem giấy nợ của tiên hoàng ra,còn sợ bị Thích Túy nhìn ra manh mối cho nên ngay cả Vân Mặc cũng không biết,thế là Vân Mặc giờ mới biết Vân gia có rất nhiều tiền.

“Chàng……” Anh Ninh không thể tin được chậm rãi hé cái miệng nhỏ nhắn “Thật là lợi hại……”

Cằm dưới tinh xảo bị ngón tay thon dài nâng lên,ánh mắt hắn lấp lánh sáng lênnhư là có lực xuyên thấu,mũi thẳng tắp, mỉm cười giữa trán toát ra thần thái mê hoặc làm người ta hoa mắt.

“Anh tỷ tỷ……” Hắn thẳng lưng,vật thô lớn xâm nhập thật sâu hoa kính.Mỗi lúc càng tiến mạnh hơn..

“Ừm……” Nàng thở gấp,hắn tiến quá sâu làm nàng phát ra tiếng khóc yêu kiều,thân thể mềm mại không xương nháy mắt căng thẳng,toàn thân đều run rẩy một chữ đều nói không được.

“Ta yêu nàng, Anh tỷ tỷ…… Yêu thật lâu.” Hắn thổ lộ lời yêu nàng,hôn rất sâu trên đôi môi mềm đỏ mọng kia,luật động dần dần nhanh hơn.

Tim bị hạnh phúc to lớn vây quanh,quá nhiều,quá nhiều,nàng hạnh phúc phát ra khóc nức nở, chủ động nâng lên đôi chân thon dài quấn quanh eo hắn,nghênh hợp với hắn càng ngày càng cuồng mãnh va chạm.

Bọn họ vĩnh viễn sẽ không tách ra……

◎◎◎

Đông chí vừa qua khỏi,một xe ngựa từ thành ngoại Li kinh chạy tiến vào,chậm rãi hướng về phía Hiên Viên hầu phủ.

Đi tới trước đại môn hầu phủ,bên trong sớm có tôi tớ đi ra đón, mã phu chậm rãi ngừng xe ngựa ở ven đường,màn xe từ bên trong xốc lên,Vân Mặc khoác áo lông chồn màu xám từ bên trong bước ra,sau đó dè dặt cẩn trọng dùng áo lông chồn ôm lấy nữ tử bên trong ra ngoài.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Mọi người đều nhịp hành lễ.

Vân Mặc đáp lại ôm chặt nữ tử trong lòng, cúi đầu không biết ở bên tai nàng lặng lẽ nói gì đó,làm khuôn mặt nữ tử thanh lệ vùi vào trong lòng hắn cười không ngừng.

Một màn vô cùng chói mắt, rơi vào trong đôi mắt tràn ngập ghen tị.

Nếu hắn sớm một chút tìm được nàng,hiện tại người ôm nàng có phải là hắn hay không? Giữa khuya mỗi đêm Ngọc Trung Thạch thường nằm mộng,nhớ đến nữ tử như tiên ngồi dưới ánh trăng,mỗi lần như vậy đều làm cho hắn không thể quên mất.

“Công tử, chúng ta đi thôi.” Các thị thiếp ở sau người dịu dàng thúc giục.

Ngọc Trung Thạch thở dài,nếu không đi ở lại thì hắn phải làm gì?

Vân Mặc, hắn không đấu lại được, vô luận là ngoài ánh sáng hay là ngầm.

Nhưng đó không phải mấu chốt để hắn buông tha,muốn để hắn chết tâm với người từng là vị hôn thê của hắn,chỉ có cách nàng cự tuyệt rõ ràng trước hắn.

Tháng mười, hắn thừa dịp nàng đưa bọn nha đầu ra phủ đến Nam An Tự thưởng mai du ngoạn,hắn nhọc lòng làm mấy nha đầu kia đi khỏi,ngăn đón nàng tận tình khuyên bảo,còn một lòng chờ mong nàng hồi tâm chuyển ý.

“Nàng muốn gả vào cửa hầu gia sao? Ngọc gia mặc dù so không bằng hầu phủ nhưng cũng hiển hách không thua ai,tuyệt đối không thiếu áo gấm ngọc thực ,vinh hoa phú quý cho nàng,nàng gả vào cũng là chính thê,nàng có biết ở trong lòng ta…… người nào cũng không sánh bằng nàng.”

Nàng không nói lời nào đứng ở trong tuyết thanh nhã thoát tục, giống như bức tranh tiên nữ, một đôi con ngươi sáng tỏ nhìn hắn, như thờ ơ, lại như không có người trong mắt,hắn liền không nhịn được giận trong lòng, giọng căm hận nói: “Tên xú tiểu tử họ Vân kia tốt ở chổ nào? Ở trong kinh thành tiếng xấu bay đầy trời,nói đến làm ăn thủ đoạn âm hiểm độc ác, Ngọc gia ta bị hắn hắn chèn ép muốn lật ngược tình thế cũng không được, việc này nàng…… Nàng chưa từng nghe qua sao?”

Vị hôn thê vô duyên kia nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn,cuối cùng mở miệng cũng là nói thay người đó.

“Lời này của Ngọc công tử thật không có đạo lý. Phu quân nhà ta còn trẻ gây dựng sự nghiệp,trải qua vất vả mới thành công đó là hắn nên được, cho dù có người mắng hắn được tiện nghi còn khoe mã,hay là được rồi còn không buông tha người ta,nhưng dù sao chăng nửa phu quân ta cũng có đạo lý của hắn, huống chi “Tam nhân thành hổ,thập phu nhu chuy, chúng khẩu sở di, vô dực nhi phi”, mấy lời như vậy ta cần gì phải nghe nói?”

Buổi nói chuyện,hắn một chữ cũng nói không ra.

Nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia dần dần đi xa,đột nhiên có người vỗ vỗ vai hắn,quay đầu lại hắn muốn nhảy dựng, đúng là Vân Mặc.

Kẻ thù gặp mặt hết sức ngắm nghía,huống chi còn có mối hận đoạt thê,nhưng hắn kiêng kỵ thân phận người nọ,không dám có nửa điểm mạo phạm.

“Tiểu Hầu gia……” Hắn đành phải cố giả hào phóng, “Ngươi chăm sóc tốt nàng được không?”

“Đương nhiên……” Nam tử kia khí phách phấn chấn,giữa trán che giấu không được dịu dàng “Anh tỷ tỷ của ta tốt như vậy,nàng nhất định sẽ được hạnh phúc, bất quá ta là người yêu của nàng,cũng chỉ có thể tự tay ta cho nàng hạnh phúc, về phần người khác thì ta lo lắng……”

Hắn nhìn về phía thân ảnh mềm mại kia liền sải bước đuổi theo, ở trong băng tuyết ngập trời, tuyết như tơ liễu khiêu vũ chung quanh bọn họ, một người tuấn tú vô song, một người thanh lệ xuất trần,tựa như một đôi vách tường người làm hắn hoa mắt.

HẾT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện