“Anh tỷ tỷ,tỷ có biết hay không……” Cúi đầu xuống con ngươi đen sắc
bén nhìn thẳng vào nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:“Bốn năm trước
ta hận nhất tỷ gì không?”
Anh Ninh dùng sức cắn môi lắc đầu.
“Nguyên nhân chính là một vạn lượng bạc lại có thể để cho tỷ không chút do dự rời bỏ ta!” Hắn giống một tiểu thú bị thương,ngay cả khuôn mặt đều bị thương, khuôn mặt tuấn mỹ cuồng dã trong con ngươi lóe hừng hực lửa giận.
Thỏa hiệp rời đi không hề lưu luyến , nàng, không, yêu, hắn,!
Ở trong mắt nàng hắn thế nhưng còn không bằng một vạn lượng bạc.
Chuyện này buồn cười cỡ nào……
Khóe môi mỏng hơi hơi nhếch lên,đáy mắt cất dấu chua xót không thấy rõ, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua đôi má trơn mềm như ngọc,sau một lúc lâu mới nghe Vân Mặc nữa thật nữa giả, giống như vui đùa nhìn nàng nói:“Nếu…… Thực sự trên khuôn mặt này họa lên một đao,lưu lại vết sẹo,ấn ký..v…v.., Anh tỷ tỷ có thể gả ra ngoài được không?”
Biết rõ hắn hù dọa chính mình nhưng lời nói hung ác nham hiểm của hắn làm cho Anh Ninh không nhịn được nhíu chặt mi, trong lòng thật sự không biết là tư vị gì,phút chốc phá hỏng.
Nàng không nghĩ tới Vân Mặc trưởng thành lại có thể đem nàng luôn luôn tự giữ bình tĩnh ép sát tới chân tay luống cuống,là hắn trở nên mạnh mẽ hay là nàng bị thời gian cùng năm tháng mài đi góc cạnh biến thành yếu? Nàng rất ít để ý người ngoài dùng loại ánh mắt nào đối đãi chính mình,chỉ dựa vào nàng “Một bó tuổi” còn chưa gả đi ra ngoài, vẫn như cũ bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ “Phiếu mai đã qua, gả hạnh không hẹn”nhưng mà hiện tại, nàng lại không nhịn được muốn giải thích,muốn nói hết cho nam tử trước mắt nàng không phải như hắn nghĩ nha.
Ngón tay mảnh khảnh tóm lấy cánh tay của hắn, Anh Ninh vội vàng mở miệng:“Thiếu gia,ngài hãy nghe ta nói,thật ra……”
Không đợi nàng nói xong,chỉ thấy Vân Mặc dùng một loại ánh mắt bễ nghễ cao cao tại thượng nhìn chính mình, khóe môi vẽ ra một độ cong giọng nói mỉa mai ngạnh sinh cắt đứt lời nàng.
“Anh tỷ tỷ có phải muốn nói, ngươi năm đó tỷ cũng không muốn rời đi, tỷ bất đắc dĩ mới làm như thế? Đường đường là nữ nhi tổng quản Ngự Thiện Phòng lại thiếu chút nữa gả vào Ngọc gia Trung Châu, Anh tỷ tỷ làm sao có thể khuất phục dưới tờ ngân phiếu một vạn lượng ?”
Ngữ khí vẫn là nhẹ nhàng bâng quơ, câu chữ cũng là liên tiếp chỉ trích, Anh Ninh một chữ đều nói không được,bởi vì ngữ khí bất đồng với hắn, trong con ngươi đen của hắn có một luồng một luồng hận lộ lóe ra, rõ ràng làm cho nàng hết hồn.
“Nhưng nói trở về, trên đời nào có người sẽ không yêu bạc? Không phải có một câu nói “Nhân vi tài tử,điểu vi thực vong” sao? Có lẽ người thoạt nhìn đạm bạc không muốn càng là tham không ghét, Anh tỷ tỷ,tỷ có phải là người như vậy không? Nếu tỷ là người như vậy,tại sao lại muốn từ việc hôn nhân với họ Ngọc gia? Đây chính là chuyện mất nhiều hơn được, hay là nói Ngọc gia kia Anh tỷ tỷ cũng muốn đùa bỡn?”
Thì ra hắn ngay cả cơ hội cãi lại cũng không cho nàng, liền trực tiếp đem nàng phán tử hình,hắn nhận định nàng là nữ nhân tham tài quên nghĩa,bụng dạ khó lường, ngữ khí của hắn tràn ngập chán ghét giọng mỉa mai và khinh miệt.
Trong lòng Anh Ninh đau khổ từng đợt, giống như tất cả rắn trong thiên hạ đang đục khoét trong dạ dày nàng,miệng nói không nên lời chua xót,đau khổ làm cho nàng một chữ đều nói không được.
“Đáng tiếc tên Ngọc Trung Thạch kia không phải người si tình, bất quá ngắn ngủn vài năm, trong nhà thê thiếp đã thành đàn, quỷ kế Anh tỷ tỷ chỉ sợ là thất bại.”
Vân Mặc thấy nàng ngậm chặt miệng thế nào cũng không ra tiếng, ngữ khí càng thêm tối tăm, thậm chí mang chút phóng đãng,suồng sã, ngả ngớn lại khắc nghiệt vô tình.
“Được rồi, cho dù Anh tỷ tỷ không có suy nghĩ như vậy,nhưng này hủy hôn sự với Ngọc gia không phải đã nhiều năm,thế nào đến bây giờ còn chưa có thể tìm được lang quân như ý ? Còn nhớ rõ Hà Hương tỷ tỷ không? Nàng ta hiện tại đã có vài đứa tiểu quỷ.” Môi mỏng không có hảo ý vén lên nụ cười,“Chẳng lẽ, Anh tỷ tỷ thật đúng là muốn làm nữ nhân lỡ thì cả đời gả không ra?”
Lời của hắn làm Anh Ninh vừa khó chịu lại quẫn bách, nàng gắt gao mím chặt đôi môi trắng bệch,trên mặt lại “vọt” hiện lên dậy sóng.
Đúng vậy thời gian như trôi đi quá nhanh, bốn năm rất nhanh liền trôi qua, nàng giờ đã là cô gái hai mươi, nữ tử tuổi này ở gia đình bình thường đã sớm làm vợ người ta, làm mẹ người ta,trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con, duy chỉ có nàng nhãn rỗi không có việc gì,không chịu tình cảm ràng buộc.
Kể từ khi nàng một mình hủy hôn sự với Ngọc gia, mẫu thân lo lắng trùng trùng,ở mặt ngoài quan sát nàng,sau lưng lần nữa truy vấn chung thân đại sự của nàng rốt cuộc dự tính ra sao, nàng chỉ thoái thác tất cả chờ phụ thân trở về mới thương lượng, mỗi ngày ở “Đắc Vị Cư”, một mặt hỏi thăm tin tức phụ thân, một mặt chăm sóc người nhà.
Kỳ thực bốn năm trung này,vô luận ở Ngọc Lăng thành hay là Bồng Sơn, nam tử tới cửa cầu thân cũng không thiếu,người gia cảnh giàu có,người nhân phẩm đứng đắn, nhưng nàng vẫn không có gật đầu đáp ứng.
Nàng rốt cuộc đang chờ đợi cái gì? Có đôi khi ngay cả chính nàng cũng không biết.
Nàng chỉ cảm thấy người với người trong lúc đó,chỉ sợ ở chung cả đời có lẽ cũng không có thể hiểu hết lẫn nhau, làm sao muốn khổ gả gấp cho một nam tử xa lạ, suốt ngày trải qua cuộc sống“Tướng kính như băng”?
Nàng thật may mắn chính mình không phải thân nam nhi, lưng không cần đeo trách nhiệm nối dõi tông đường, hương khói Bùi gia còn có ba đệ đệ truyền lại .
◎◎◎
Đệ đệ!
A! Con ngươi đột nhiên trợn to, Anh Ninh vừa sợ vừa mắc cỡ khẽ kêu một tiếng, mạnh giãy thoát khỏi Vân Mặc ôm ấp,từ trên giường ngồi dậy.
Tam Tam và Tiểu Báo bọn họ còn bị giam giữ ở trong quân doanh, nàng làm sao có thể quên bọn chúng ?
“Có phải hay không……”
Nàng bắt đầu hoài nghi,có phải là Vân Mặc cố thiết kế cái bẫy đem Tam Tam bọn họ tóm lấy,nhưng mà nói ra khỏi miệng, làm Anh Ninh quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia,cặp con ngươi màu đen kia như có thể bắt hồn phách con người,làm nàng thế nào cũng nói không nên lời.
Nàng thủy chung không tin hắn gài bẫy lên đầu nàng,tất cả việc này nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi, là nàng đa tâm……
Anh Ninh cắn cắn môi,“Thiếu gia, đệ đệ của ta bướng bỉnh, chạy đến trong quân doanh chơi giờ bị nhốt vào……”
Vân Mặc ung dung nữa nằm ở trên giường,chống một cánh tay,nữa cười nửa không nhìn nàng.
Nàng rũ xuống lông mày thật dài, cúi đầu năn nỉ nói:“Có thể…… Có thể nhờ thiếu gia xin Phù thiếu tướng quân thả đệ đệ của ta, bọn họ tuổi còn nhỏ,không hiểu chuyện chứ chẳng phải cố ý muốn vào quân doanh.”
Nàng đoán trước lần này Vân Mặc nhất định cùng quân Phù gia đến Ngọc Lăng, thân là tiểu Hầu gia tôn quý của Hiên Viên phủ,một việc nho nhỏ đối với hắn mà nói chẳng qua là tiện tay mà thôi!
Vân Mặc lẳng lặng nghe giọng nói vội vàng giải thích của nàng, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn,có vẻ thật là khoái trá,cuối cùng mới cười nhẹ hỏi:“Bốn năm không thấy, Anh tỷ tỷ tại sao đột nhiên biến ngốc?”
Cái gì? Anh Ninh vi kinh ngạc, đầu óc nhất thời không xoay kịp tạm dừng vài giây, mới nhanh hiểu ra mọi chuyện,“Bắt bọn họ…… Là ngài?”
Anh Ninh dùng sức cắn môi lắc đầu.
“Nguyên nhân chính là một vạn lượng bạc lại có thể để cho tỷ không chút do dự rời bỏ ta!” Hắn giống một tiểu thú bị thương,ngay cả khuôn mặt đều bị thương, khuôn mặt tuấn mỹ cuồng dã trong con ngươi lóe hừng hực lửa giận.
Thỏa hiệp rời đi không hề lưu luyến , nàng, không, yêu, hắn,!
Ở trong mắt nàng hắn thế nhưng còn không bằng một vạn lượng bạc.
Chuyện này buồn cười cỡ nào……
Khóe môi mỏng hơi hơi nhếch lên,đáy mắt cất dấu chua xót không thấy rõ, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua đôi má trơn mềm như ngọc,sau một lúc lâu mới nghe Vân Mặc nữa thật nữa giả, giống như vui đùa nhìn nàng nói:“Nếu…… Thực sự trên khuôn mặt này họa lên một đao,lưu lại vết sẹo,ấn ký..v…v.., Anh tỷ tỷ có thể gả ra ngoài được không?”
Biết rõ hắn hù dọa chính mình nhưng lời nói hung ác nham hiểm của hắn làm cho Anh Ninh không nhịn được nhíu chặt mi, trong lòng thật sự không biết là tư vị gì,phút chốc phá hỏng.
Nàng không nghĩ tới Vân Mặc trưởng thành lại có thể đem nàng luôn luôn tự giữ bình tĩnh ép sát tới chân tay luống cuống,là hắn trở nên mạnh mẽ hay là nàng bị thời gian cùng năm tháng mài đi góc cạnh biến thành yếu? Nàng rất ít để ý người ngoài dùng loại ánh mắt nào đối đãi chính mình,chỉ dựa vào nàng “Một bó tuổi” còn chưa gả đi ra ngoài, vẫn như cũ bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ “Phiếu mai đã qua, gả hạnh không hẹn”nhưng mà hiện tại, nàng lại không nhịn được muốn giải thích,muốn nói hết cho nam tử trước mắt nàng không phải như hắn nghĩ nha.
Ngón tay mảnh khảnh tóm lấy cánh tay của hắn, Anh Ninh vội vàng mở miệng:“Thiếu gia,ngài hãy nghe ta nói,thật ra……”
Không đợi nàng nói xong,chỉ thấy Vân Mặc dùng một loại ánh mắt bễ nghễ cao cao tại thượng nhìn chính mình, khóe môi vẽ ra một độ cong giọng nói mỉa mai ngạnh sinh cắt đứt lời nàng.
“Anh tỷ tỷ có phải muốn nói, ngươi năm đó tỷ cũng không muốn rời đi, tỷ bất đắc dĩ mới làm như thế? Đường đường là nữ nhi tổng quản Ngự Thiện Phòng lại thiếu chút nữa gả vào Ngọc gia Trung Châu, Anh tỷ tỷ làm sao có thể khuất phục dưới tờ ngân phiếu một vạn lượng ?”
Ngữ khí vẫn là nhẹ nhàng bâng quơ, câu chữ cũng là liên tiếp chỉ trích, Anh Ninh một chữ đều nói không được,bởi vì ngữ khí bất đồng với hắn, trong con ngươi đen của hắn có một luồng một luồng hận lộ lóe ra, rõ ràng làm cho nàng hết hồn.
“Nhưng nói trở về, trên đời nào có người sẽ không yêu bạc? Không phải có một câu nói “Nhân vi tài tử,điểu vi thực vong” sao? Có lẽ người thoạt nhìn đạm bạc không muốn càng là tham không ghét, Anh tỷ tỷ,tỷ có phải là người như vậy không? Nếu tỷ là người như vậy,tại sao lại muốn từ việc hôn nhân với họ Ngọc gia? Đây chính là chuyện mất nhiều hơn được, hay là nói Ngọc gia kia Anh tỷ tỷ cũng muốn đùa bỡn?”
Thì ra hắn ngay cả cơ hội cãi lại cũng không cho nàng, liền trực tiếp đem nàng phán tử hình,hắn nhận định nàng là nữ nhân tham tài quên nghĩa,bụng dạ khó lường, ngữ khí của hắn tràn ngập chán ghét giọng mỉa mai và khinh miệt.
Trong lòng Anh Ninh đau khổ từng đợt, giống như tất cả rắn trong thiên hạ đang đục khoét trong dạ dày nàng,miệng nói không nên lời chua xót,đau khổ làm cho nàng một chữ đều nói không được.
“Đáng tiếc tên Ngọc Trung Thạch kia không phải người si tình, bất quá ngắn ngủn vài năm, trong nhà thê thiếp đã thành đàn, quỷ kế Anh tỷ tỷ chỉ sợ là thất bại.”
Vân Mặc thấy nàng ngậm chặt miệng thế nào cũng không ra tiếng, ngữ khí càng thêm tối tăm, thậm chí mang chút phóng đãng,suồng sã, ngả ngớn lại khắc nghiệt vô tình.
“Được rồi, cho dù Anh tỷ tỷ không có suy nghĩ như vậy,nhưng này hủy hôn sự với Ngọc gia không phải đã nhiều năm,thế nào đến bây giờ còn chưa có thể tìm được lang quân như ý ? Còn nhớ rõ Hà Hương tỷ tỷ không? Nàng ta hiện tại đã có vài đứa tiểu quỷ.” Môi mỏng không có hảo ý vén lên nụ cười,“Chẳng lẽ, Anh tỷ tỷ thật đúng là muốn làm nữ nhân lỡ thì cả đời gả không ra?”
Lời của hắn làm Anh Ninh vừa khó chịu lại quẫn bách, nàng gắt gao mím chặt đôi môi trắng bệch,trên mặt lại “vọt” hiện lên dậy sóng.
Đúng vậy thời gian như trôi đi quá nhanh, bốn năm rất nhanh liền trôi qua, nàng giờ đã là cô gái hai mươi, nữ tử tuổi này ở gia đình bình thường đã sớm làm vợ người ta, làm mẹ người ta,trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con, duy chỉ có nàng nhãn rỗi không có việc gì,không chịu tình cảm ràng buộc.
Kể từ khi nàng một mình hủy hôn sự với Ngọc gia, mẫu thân lo lắng trùng trùng,ở mặt ngoài quan sát nàng,sau lưng lần nữa truy vấn chung thân đại sự của nàng rốt cuộc dự tính ra sao, nàng chỉ thoái thác tất cả chờ phụ thân trở về mới thương lượng, mỗi ngày ở “Đắc Vị Cư”, một mặt hỏi thăm tin tức phụ thân, một mặt chăm sóc người nhà.
Kỳ thực bốn năm trung này,vô luận ở Ngọc Lăng thành hay là Bồng Sơn, nam tử tới cửa cầu thân cũng không thiếu,người gia cảnh giàu có,người nhân phẩm đứng đắn, nhưng nàng vẫn không có gật đầu đáp ứng.
Nàng rốt cuộc đang chờ đợi cái gì? Có đôi khi ngay cả chính nàng cũng không biết.
Nàng chỉ cảm thấy người với người trong lúc đó,chỉ sợ ở chung cả đời có lẽ cũng không có thể hiểu hết lẫn nhau, làm sao muốn khổ gả gấp cho một nam tử xa lạ, suốt ngày trải qua cuộc sống“Tướng kính như băng”?
Nàng thật may mắn chính mình không phải thân nam nhi, lưng không cần đeo trách nhiệm nối dõi tông đường, hương khói Bùi gia còn có ba đệ đệ truyền lại .
◎◎◎
Đệ đệ!
A! Con ngươi đột nhiên trợn to, Anh Ninh vừa sợ vừa mắc cỡ khẽ kêu một tiếng, mạnh giãy thoát khỏi Vân Mặc ôm ấp,từ trên giường ngồi dậy.
Tam Tam và Tiểu Báo bọn họ còn bị giam giữ ở trong quân doanh, nàng làm sao có thể quên bọn chúng ?
“Có phải hay không……”
Nàng bắt đầu hoài nghi,có phải là Vân Mặc cố thiết kế cái bẫy đem Tam Tam bọn họ tóm lấy,nhưng mà nói ra khỏi miệng, làm Anh Ninh quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia,cặp con ngươi màu đen kia như có thể bắt hồn phách con người,làm nàng thế nào cũng nói không nên lời.
Nàng thủy chung không tin hắn gài bẫy lên đầu nàng,tất cả việc này nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi, là nàng đa tâm……
Anh Ninh cắn cắn môi,“Thiếu gia, đệ đệ của ta bướng bỉnh, chạy đến trong quân doanh chơi giờ bị nhốt vào……”
Vân Mặc ung dung nữa nằm ở trên giường,chống một cánh tay,nữa cười nửa không nhìn nàng.
Nàng rũ xuống lông mày thật dài, cúi đầu năn nỉ nói:“Có thể…… Có thể nhờ thiếu gia xin Phù thiếu tướng quân thả đệ đệ của ta, bọn họ tuổi còn nhỏ,không hiểu chuyện chứ chẳng phải cố ý muốn vào quân doanh.”
Nàng đoán trước lần này Vân Mặc nhất định cùng quân Phù gia đến Ngọc Lăng, thân là tiểu Hầu gia tôn quý của Hiên Viên phủ,một việc nho nhỏ đối với hắn mà nói chẳng qua là tiện tay mà thôi!
Vân Mặc lẳng lặng nghe giọng nói vội vàng giải thích của nàng, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn,có vẻ thật là khoái trá,cuối cùng mới cười nhẹ hỏi:“Bốn năm không thấy, Anh tỷ tỷ tại sao đột nhiên biến ngốc?”
Cái gì? Anh Ninh vi kinh ngạc, đầu óc nhất thời không xoay kịp tạm dừng vài giây, mới nhanh hiểu ra mọi chuyện,“Bắt bọn họ…… Là ngài?”
Danh sách chương