Câu này không thể nghi ngờ đã khơi dậy một trận sóng dữ không nhỏ, nhưng trong tình huống đế hậu chưa biến sắc mặt, như thường lệ, nó đã lẳng lặng biến mất trong đáy lòng mọi người.

Kim thượng không bắt Trọng Châm gọi Trương quý phi nữa, ngài im lặng, vẻ mặt lại vẫn dịu dàng.

Cao cô nương biết điều kéo hai cô con gái trước đó đang chơi dây với Thu Hòa một bên qua, thủ thỉ dặn dò vào tai họ, hai tiểu cô nương bèn tiến lên hành lễ với Trương quý phi, đồng thanh: “Tiểu nương nương vạn phúc.”

Trương quý phi thấy vậy, nét mặt cứng đờ ban đầu mới giãn ra, cười như có như không, hờ hững phun ra một chữ: “Ngoan.”

Sau đó, ả chậm rãi đứng dậy, cúi đầu với hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu, mười ngày nữa là sinh nhật mẫu thân thần thiếp, thần thiếp muốn đi chùa Tướng Quốc ngày mai dâng hương cầu phúc cho mẹ, mong hoàng hậu ân chuẩn.”

Hoàng hậu hòa nhã nói: “Quý phi hành hiếu với mẫu thân tất nhiên là chẳng có gì không ổn, chốc nữa ta sẽ lệnh Ty dư chuẩn bị ngựa xe cho cô, sáng mai là có thể xuất hành.”

“Tạ ơn hoàng hậu.” Trương quý phi đáp, nhưng ánh mắt ả nhìn hoàng hậu lại rất lạnh nhạt, khiến người ta chẳng cảm nhận được chút biết ơn nào.

Kế tiếp, ả lại đưa ra một yêu cầu: “Quạt lọng lông vũ nghi trượng trên xe liễn của thần thiếp đều đã cũ, đặc biệt là lọng xanh nhất phẩm, bạc màu cũ kỹ nhất, ngày mai xuất hành mà dùng nó sẽ chỉ dẫn tới bị người đi đường xoi mói, tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia. Thế nên, thần thiếp muốn mượn lọng đỏ trên xe liễn hoàng hậu dùng một bữa, mong hoàng hậu cũng khai ân cho phép.”

Nghi trượng xe kiệu của hậu phi có quy chế, lọng đỏ chỉ hoàng hậu mới có thể dùng, lời Trương quý phi là một yêu cầu vô lễ xấc xược. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải chủ đề gì mới. Trước đây ả đã từng thỉnh cầu kim thượng cho phép ả dùng lọng đỏ, kim thượng lệnh quần thần thảo luận quyết định, kết quả gặp phải sự phản đối của gần như tất cả mọi người, cuối cùng chỉ cho phép ả dùng lọng xanh. Rành rành đã có kết luận, ả lại nhắc lại chuyện cũ ở đây, rất có dáng vẻ ngang nhiên khiêu khích hoàng hậu.

“Lọng đỏ?” Hoàng hậu trầm ngâm, nhìn kim thượng, cất lời hỏi ngài: “Quan gia thấy thế nào?”

Chẳng đợi kim thượng mở miệng, Trương quý phi đã giành trước trả lời thay ngài: “Hôm qua thần thiếp đã hỏi quan gia, quan gia bảo thần thiếp tới hỏi hoàng hậu, nói hoàng hậu cho phép là được.”

Hoàng hậu lại đưa mắt sang kim thượng, không thấy kim thượng phủ nhận, bèn ra quyết định. Gọi Trương Duy Cát qua, bà phân phó: “Lát nữa ngươi đi nói với Ty dư, ngày mai dựng lọng đỏ cho xe ngựa của Trương nương tử.”

Trương Duy Cát lộ vẻ khó xử: “Nương nương…”

Hoàng hậu mỉm cười, gật đầu với y như khích lệ.

Những người còn lại lẳng lặng quan sát, cũng không dám nói xằng câu nào. Chẳng ngờ cuối cùng lại là Trọng Châm bày tỏ dị nghị.

“Ông ông,” cậu hỏi kim thượng, “Bất kỳ ai cũng được dùng lọng đỏ ạ?”

Kim thượng nhất thời không đáp, Trọng Châm nói tiếp: “Lần trước thần theo nương nương đi Kim Minh Trì, thấy lọng đỏ trên xe bà rất đẹp, bèn hỏi cô cô vì sao không dùng lọng màu này, kết quả bị cô mắng, nói lọng đỏ chỉ hoàng hậu mới được dùng… Cô cô nói sai rồi ạ?”

Mọi người nín thinh đợi kim thượng trả lời, công chúa thì lặng lẽ đá lông nheo với Trọng Châm giữa bầu không khí trầm mặc ấy, nhoẻn cười khen ngợi.

“Công chúa nói không sai.” Rốt cuộc kim thượng cũng tỏ thái độ, quay sang Trương quý phi, lại bảo: “Điều mục lễ nghi văn vật quốc gia có trật tự trên dưới, nàng công nhiên giương lọng đỏ xuất hành, quan viên ngoài triều tất sẽ không tha, chỉ rước lấy miệng tiếng thiên hạ mà thôi. Nàng nhận hảo ý của hoàng hậu là được rồi, ngày mai xuất hành vẫn dùng lọng xanh.”

Cận thị bên cạnh hoàng hậu từ Trương Duy Cát trở xuống nghe vậy đều bái tạ kim thượng: “Bệ hạ thánh minh.” Công chúa nom vẻ mặt Trương quý phi lúc này, suýt nữa bật cười. Ta hợp thời đưa một chung trà mới gọi qua, nàng nhận lấy, dùng tay áo che mặt làm bộ uống, nhưng hai vai run rẩy đã để lộ cảm xúc hiện giờ của nàng, cuối cùng châm lên lửa giận của Trương quý phi.

“Quan gia,” Trương quý phi hơi lên giọng, chất vấn kim thượng trước mặt mọi người: “Tại sao ngài cứ hết lần này đến lần khác để người ta sỉ nhục ta như thế? Bây giờ, từ con gái, cháu trai, tỳ thiếp của ngài đến tiểu hoàng môn hèn mọn nhất trong cung, ai cũng có thể lấy ta ra giễu cợt mua vui, ta đã trở thành trò cười lớn nhất trong cái cung này rồi!”

Kim thượng không tiếp lời chủ đề của ả, chỉ ôn hòa nói: “Gần đầy sức khỏe nàng không tốt, có phải thấy mệt rồi không? Về sớm nghỉ ngơi đi.”

Trương quý phi lại xua tay, từ chối bậc thang bước xuống ngài trải cho. Ngực ả phập phồng rõ rệt, hẳn là đang kiềm nén tức giận, nhưng hiệu quả quá nhỏ, hai mắt dâng lên ánh lệ, ả tiếp tục nói thẳng: “Cái gọi là ba ngàn sủng ái tại một thân thực chất chỉ là chuyện tiếu lâm. Mười mấy năm qua, ta có được cái gì? Chẳng qua chỉ là ganh ghét của ba ngàn phấn hồng và những đợt chỉ trích liên tiếp của đủ loại quan lại. Ngài cất buồng vàng dựng lồng ngọc vây hãm ta trong hoàng thành này, chỉ cho ta và người nhà ta phú quý trước mắt, nhưng cái ta chân chính muốn thì xưa nay ngài vẫn chưa từng cho…”

Kim thượng không trả lời, chỉ hỏi Trương Mậu Tắc bên cạnh: “Thái y khám chẩn cho quý phi gần đây là ai?”

Trương tiên sinh bẩm tên thái y, kim thượng nói: “Cho thôi đi, đổi một người cao minh khác.”

Trương quý phi nghe thấy, cười lạnh: “Ta không có bệnh! Vào cung hơn hai mươi năm nay, ta chưa bao giờ tỉnh táo như ngày hôm nay… Ngài dung túng đài gián khiển trách ta, thế nên một tay quan tép riu cũng dám trỏ vào mũi ta mắng ta là Dương quý phi làm hư hại quốc gia! Mà những đại thần hơi tốt với ta, ngài đều cách chức điều họ ra khỏi kinh. Giả Xương Triều là vậy, Hạ Tủng, Vương Chí là vậy, Vương Củng Thần cũng vậy, đến Văn Ngạn Bác cũng là như thế… Nội thị quan viên thuộc phái hoàng hậu thì ngài lại dụng tâm quan hoài, những người điều ra ngoài khi trước đều dần dần lần lượt triệu về. Bây giờ, Đặng Bảo Cát đã trở về rồi, nhưng Dương Hoài Mẫn thì sao? Sao ngài không cho vời y hồi cung?”

Ả dừng lại, nhìn Trương Mậu Tắc, rồi lại liếc Đổng Thu Hòa đó giờ chưa cất một lời, chợt lại buột ra một câu cực kỳ vô lễ: “Ngài cho hoàng hậu nhiều thể diện thật nhỉ, đến hai tâm phúc của cô ta ngài cũng vui vẻ nhận lấy, một người theo ngài vào triều, một người cùng ngài lên long sàng…”

Sắc mặt Thu Hòa trắng bệch, vô thức siết chặt sợi dây mới rồi quấn rối trên ngón tay trái.

Kim thượng cũng không nhịn được nữa, hoàn toàn biến sắc, cao giọng quát: “Người đâu!”

Nhập Thủ Trung lập tức rảo bước lên đợi mệnh. Hoàng hậu lại như nhìn ra ý kim thượng, ghìm mu bàn tay của ngài xuống, lắc đầu.

Kim thượng ngẩn người, thần sắc từ từ dịu xuống: “Mời quý phi về tẩm điện nghỉ ngơi.” Ngài ra lệnh cho Nhậm Thủ Trung, giọng bình tĩnh.

Nhậm Thủ Trung nhận lệnh, tiến lên định dìu Trương quý phi, Trương quý phi thoắt tránh thoát, chỉ vào hoàng hậu, nhìn chòng chọc kim thượng, gào khóc: “Trận này đã đánh mười mấy năm, rốt cuộc ta vẫn bại trong tay cô ta… Ngài để con nối dõi của ngài cưới con gái nuôi của cô ta, sinh hạ trưởng tôn cũng chỉ nhận cô ta làm bà nội. Một ngày kia nếu đứa trẻ vừa sỉ nhục ta ngồi trên Tử Thần Điện, đến lúc đó nó lại sẽ đối xử với ta thế nào đây?”

Thấy kim thượng nhíu mày không đáp, ả đánh mắt sang hoàng hậu: “Ngài luôn nói cô ta khoan hậu đoan trang, nhiều lần nhường nhịn ta, muốn ta tạ ơn cô ta. Nhưng ngài có nghĩ tới không, khi Lưu Bang còn sống, đối mặt với Thích Cơ, chẳng phải Lã hậu cũng bày ra cái vẻ khoan hậu đoan trang đó sao? Mà con trai vừa lên ngôi, bà ta đã lập tức tàn hại Thích Cơ thành nhân trệ (*)!”

(*) Sự kiện nhân trệ của Lã thái hậu – hoàng hậu Hán Cao Tổ Lưu Bang (trệ là con lợn nái), chi tiết đọc ở đây.

Lúc này, công chúa đứng dậy, bước lên mấy bước, nói với Trương quý phi: “Trương nương tử, ta cũng muốn hỏi bà đây, bà có từng nghĩ tới không, tỳ thiếp của Lưu Bang không chỉ có mình Thích Cơ, tại sao lại chỉ mình bà ta rơi vào kết cục bị biến thành nhân trệ?”

“Bà ấy có gì sai?” Trương quý phi nói, “Chẳng qua chỉ bởi bà ấy được sủng ái nhất, thế nên mới bị Lã hậu ghen ghét.”

Công chúa xua tay, nói: “Nếu không phải bà ta ỷ sủng lấn lướt, năm lần bảy lượt giật dây Lưu Bang phế thái tử của đích hậu, lập con mình nối dõi thì Lã hậu há lại phẫn nộ đến thế? Đường mình bình thản mình đi, ẩn cư nhân sĩ tự hoài cát trinh (*). Nếu bà không làm sai chuyện gì thì sao phải sợ báo ứng?”

(*) Vốn là quẻ thiên trạch lý, cửu nhị trong Kinh dịch: 履道坦坦,幽人贞吉 (lữ đạo thản thản, u nhân trinh cát), ý rằng bình tĩnh giữ vững con đường của mình, người ẩn cư sống cuộc sống thanh nhàn yên tĩnh, kết quả ắt cát tường.

Trương quý phi hầm hầm nguýt nàng: “Công chúa, cô cũng chỉ là thứ xuất, ta và mẫu thân cô đều như nhau. Cớ sao cô lúc nào cũng nói giúp hoàng hậu, đi đâu cũng miệt thị ta?”

Công chúa đáp: “Ta khinh bà không phải vì thân phận tần ngự của bà… Lòng dạ hẹp hòi không chịu được tải trọng của dục vọng mỗi ngày một lớn, thế nên đi đâu cũng nực cười.”

“Dục vọng…” Trương quý phi lặp lại từ này, lại phản vấn công chúa: “Lẽ nào công chúa không có dục vọng? Nghĩ cách tìm kiếm thứ mình muốn thì có lỗi gì?”

Câu hỏi này khiến công chúa ảm đạm một nháy mắt, nhưng rất nhanh lại ngước lên, dõng dạc đáp lại: “Ta cũng có thứ mình mong muốn, nhưng nó không liên quan đến quyền bính xã tắc, chỉ là nguyện vọng đơn giản nhất của một cô gái tầm thường. Mà bà chỉ là quý phi mà đã hao tâm tổn sức cùng người nhà mưu lợi cầu thưởng cho mình, nhiều năm nay còn khư khư ý đồ bồi dưỡng bộ hạ, mưu đồ phế lập, tương lai nếu làm quốc mẫu, tất sẽ đem hết thảy những gì thiên hạ dưỡng thành lấp vào cái hố dục vọng của bản thân, đó cũng là lý do ta khinh thường bà, quần thần chỉ trích bà, cùng cha tôn kính hoàng hậu.”

Câu này làm Trương quý phi sững sờ một hồi, lát sau, ả nở nụ cười sâu kín: “Hay cho một công chúa chí hướng tầm thường! Nhưng, ta chẳng ngại nói cho cô biết ngay bây giờ đâu, tương lai nhất định cô sẽ phát hiện ra, một ngày nào đó, nguyện vọng đơn giản nhất của một cô gái tầm thường của cô sẽ không được thế nhân chấp nhận, tính tình cô cũng sẽ đẩy cô rơi vào kết cục quần thần lên án, đế hậu đè nén mà thôi.”

Nói đoạn, ả ngạo nghễ ngẩng cao đầu, xoay người rời đi, lúc sắp bước khỏi cửa điện bỗng quay phắt đầu, cười quái dị với công chúa.

“Cô có thể coi như đây là lời nguyền rủa của ta.” Ả nói.

Đêm hôm đó, Ninh Hoa Điện truyền đến tin tức bệnh cấp tính của Trương quý phi phát tác. Kim thượng vội vàng chạy qua thăm, Trương tiên sinh cũng liên tiếp dẫn nhiều thái y khác nhau đến. Sắc mặt người ra vào Ninh Hoa Điện đều nặng nề, thi thoảng lại loáng thoáng có tiếng quý phi kêu khóc vọng ra, người trong cung đều cảm thấy tình hình sự cố nghiêm trọng, Miêu thục nghi bèn sai Trương Thừa Chiếu dẫn theo hai tiểu hoàng môn đi chờ đợi nghe ngóng trắng đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thừa Chiếu mới quay về, bẩm báo: “Ban nãy Nhậm đô tri đi ra khỏi Ninh Hoa Điện, tuyên bố: Quý phi Trương thị hoăng.”

Đại đa số người trong cung đều cho rằng Trương quý phi tự sát, có người nói ả uống thuốc độc, cũng có người nói là nuốt vàng, không thể chết ngay nên khóc quấy hồi lâu. Cũng có một số ít người suy đoán là hoàng hậu gây nên, có điều, ta không nhìn ra với tình huống hiện tại, hoàng hậu có gì cần thiết phải mưu hại Trương quý phi.

Sau nữa, lúc gặp được Trương tiên sinh, ta vẫn chưa thoát được thói chung, hiếu kỳ như hết thảy cung nhân, hỏi thầy nguyên nhân cái chết của Trương quý phi.

Thầy cho ta một đáp án đơn giản thấu triệt: “Tuyệt vọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện