Ta không hỏi chi tiết nàng gặp gỡ Tào Bình ra sao, nàng cũng không kể cho ta, trên đường trở về Nghi Phượng Các, hai người chúng ta kẻ trước người sau trầm mặc bước đi, cách nhau gần như vậy mà lại xa đến thế, vào tới cửa gác rồi cũng không có lấy nửa câu đối thoại.
Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được khúc thanh ca của Tào Bình đã để lại ấn tượng thế nào cho nàng, thế nên khi nghe nàng nằn nì kim thượng cho nàng đi xem sứ giả Khiết Đan bắn cung ở nam ngự uyển, ta không cảm thấy kỳ quái một chút nào.
Vào nguyên đán hằng năm, sứ giả Khiết Đan sẽ tiến cung, triều kiến xong xuôi, hôm sau sẽ đến Đại Tướng Quốc Tự, ngày thứ ba thì tới nam ngự uyển Ngọc Tân Viên bắn cung, triều đình sẽ chọn vài võ thần thiện tài cung tiễn tiếp bắn rồi thưởng cỗ rượu tại chỗ. Bởi hậu tộc Tào thị vốn là tướng môn nên con cháu trong tộc đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, quan lại tiếp bắn thường chọn từ Tào thị, mấy năm gần đây, nhiệm vụ này đã liên tiếp được giao cho Tào Dật hoặc em trai Tào Giai. Tào Bình đã lớn, lại cũng tinh thông kỵ xạ, sớm muộn rồi cũng đảm nhiệm chức vụ tiếp bắn này. Chuyến này công chúa xin đi nam ngự uyển hẳn là do Tào Bình từng nói với nàng, mồng ba cậu sẽ theo cha.
Kim thượng chịu không nổi nàng mè nheo nài nỉ, miễn cưỡng đồng ý, nhưng lệnh nàng chỉ được phép xem trên lầu gác cạnh sân bắn cung, không được xuất hiện trong ngoài sân bắn, tránh cho người ngoài nhìn thấy.
Ngọc Tân Viên nằm bên ngoài Nam Huân Môn, xây vào thời Hậu Chu, sau được hoàng đế quốc triều tu sửa, đến nay quy mô hoành tráng, ngoài sân bắn cung dài năm trăm trượng, rộng ba trăm trượng ra, trong vườn còn cất trăm đình ngàn tạ, ở giữa có hồ nước, rừng cây rậm rì, hoa thơm khắp lối, lại có một “Dưỡng tượng sở”, bên trong nuôi đến mấy chục con voi cùng các loài chim thú quý hiểm khác, bởi vậy nên bình thường công chúa cũng rất hay tới đây thăm thú.
Đến ngày hội bắn, mới sáng tinh mơ công chúa đã lập tức đi Ngọc Tân Viên, lên lầu gác cạnh sân bắn ngồi chờ sau mành che từ sớm. Lát sau, sứ giả Khiết Đan và quan thần tiếp bắn Đại Tống lần lượt vào sân, người dẫn đầu tiếp bắn là Tào Dật, theo sau ông là một thiếu niên đầu chít khăn xanh, bận áo bó nền trắng viền xanh, lưng thắt đai, đi ủng đen, công chúa vừa trông thấy đã lập tức dựa sát lại gần mành châu – đó chính là Tào Bình.
Sứ giả Khiết Đan đầu đội kim quan, đuôi mão dài nhọn, nom như lá sen, mặc áo bào tím bó sát người, đeo đai đính điệp tiệp (*) vàng. Tào Dật thì vấn khăn chít đầu, mặc áo bó, đi giày gấm, thắt đai lưng chỉ bạc. Dung nhan trắng trẻo thanh tú, ánh mắt ôn hòa điềm đạm, làm bộ trang phục bắn cung ông mặc cũng toát lên vẻ tao nhã chẳng khác gì y quan văn sĩ.
(*) Điệp tiệp là những cái móc bằng ngọc, vàng, kim loại gắn trên đai lưng để treo những món đồ nhỏ.
Điệp tiệp
Một lúc sau, hai nhóm nội thị đi trước dẫn đường, Thập Tam Đoàn Luyện Triệu Tông Thực theo sau vào sân, làm chủ trì thay mặt kim thượng, lên đài chủ tọa trong sân quan chiến. Sứ giả và Tào Dật mỗi bên dẫn người hành lễ với đài cao rồi bái lạy lẫn nhau, Thập Tam Đoàn Luyện lệnh nội thần tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế, ban cung tên rượu ngự, sứ giả Khiết Đan trụ chân trái, quỳ chân phải, hai tay đỡ vai phải bái tạ. Thần tử hai nước đối ẩm rượu ngự, nhạc lễ vang lên, hơn mười người đội kiểm tên Đại Tống bận áo tím, chít khăn đầu, sắp hàng đứng trước ụ bắn, thực hiện nghi thức rồi chia ra canh giữ hai bên, yên lặng đợi sứ giả bắn tên.
Có mười ụ bắn, mặt bia màu đỏ, vẽ hình sườn mặt đầu hổ bằng mực đen, lấy mắt hổ làm hồng tâm. Sứ giả Khiết Đan theo lệ bắn bằng nỏ. Một gã Khiết Đan đội khăn chít đầu không cánh, mặc áo gấm bước lên mở đầu, đạp mở khung nỏ, múa vòng lắp tên, tự mình ngắm bia bắn trước, thấy ngay ngắn rồi mới nhường lại cho sứ giả. Sứ giả chỉ liếc thoáng qua, lập tức bắn tên, đâm trúng tâm bia.
Người xem vỗ tay khen hay, sau đó cùng nhìn sang Tào Dật, chờ ông ứng đối.
Bản triều bắn tên dùng cung. Tào Dật ung dung tiến lên, giương cung cài tên, cơ hồi không chút ngơi nghỉ, mũi tên lao vút đi như tia chớp, đâm thẳng vào mắt hổ.
Đội kiểm tên đồng thanh reo hò, người Tống vây xem mừng rỡ khôn xiết, tán tụng không ngớt, trống trận rộn tiếng dồn dập, vang dậy hoan hỉ.
Sứ giả Khiết Đan cũng vỗ tay khen ngợi, Tào Dật cúi người cảm tạ, không chút kiêu ngạo. Sau đó, sứ giả tủm tỉm nói với ông điều gì, còn trỏ tay vào tùy tùng sau người, như có vài đề xuất. Khoảng cách quá xa, công chúa không nghe được họ đối thoại đâm ra sốt ruột, bảo ta: “Hoài Cát, huynh xuống dưới nghe xem họ nói gì, lát nữa lên kể lại cho ta biết với.”
Ta nhận lời, dặn Trương Thừa Chiếu và chúng thị nữ hầu hạ công chúa cẩn thận rồi xuống lầu đi về phía sân bắn.
Lúc tới được bên sân thì đã có một thanh niên người Khiết Đan bước ra từ đám tùy tùng đi theo sứ hầu, thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, tay xách cánh cung khắc hoa văn, tư thế như chuẩn bị bắn bia. Sứ thần chăm chăm nhìn Tào Dật, như đang đợi câu trả lời của ông, mà Tào Dật thì trầm ngâm, chưa bày tỏ thái độ gì.
Ta hỏi một nội thần đứng xem tình hình hiện giờ, hắn đáp: “Sứ giả Khiết Đan nói hội bắn mỗi năm chỉ diễn ra một lần, đều do đại sứ, phó sứ và quan lại tiếp bắn Đại Tống phát tên, mấy năm nay chỉ có mỗi vài gương mặt thân quen này, chẳng bằng năm nay sửa đổi một chút, nghe nói thiếu niên Đại Tống lắm người thiện xạ, hay là đổi hết sang cho lứa hậu sinh trẻ tuổi đọ sức so tài. Ông ta tự chọn một người trong hậu tộc Khiết Đan, tên là Tiêu Khởi, coi bộ là một tay thần tiễn. Thay người thì cũng chẳng sao, nhưng ông ta lại chỉ đích danh muốn Thập Tam Đoàn Luyện ứng chiến…”
Thập Tam Đoàn Luyện thường ngày vui thú đọc sách, thỉnh thoảng có chơi trò chơi cũng chỉ loanh quanh trong đánh cờ gõ viên, không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung. E rằng sứ giả Khiết Đan đã nghe nói từ trước, nói vậy, quá nửa là cố ý gây khó dễ, mưu đồ khiêu khích.
Thấy Tào Dật không tiếp nhận kiến nghị, sứ giả lại thi lễ với Thập Tam Đoàn Luyện trên đài cao, một lần nữa mời cậu xuống sân ứng chiến. Thập Tam Đoàn Luyện cau mày, xem chừng chẳng mấy tình nguyện, vẫn chưa đáp lời. Tiêu Khởi trong sân chờ đến mất kiên nhẫn, dùng tiếng Khiết Đan cao giọng nói câu gì với người nước mình, người Khiết Đan xung quanh nghe rồi cười ồ lên. Người Tống nhìn nhau, đều muốn biết gã nói gì, sau cùng, một tay thông dịch viên Đại Tống nhỏ giọng nói cho mọi người hay: “Hắn nói Thập Tam Đoàn Luyện chẳng những không biết bắn cung mà đến gắng gượng ứng chiến cũng không có gan.”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe trong đội ngũ tiếp bắn Đại Tống có người cất giọng dõng dạc nói vài câu, cũng dùng tiếng Khiết Đan. Ta cũng như mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn kỹ lại, phát hiện ra người lên tiếng là Tào Bình đang từ từ đi vào trong sân.
Thông dịch viên mừng rơn, vội dịch lại cho mọi người: “Tào công tử nói, bữa nay Thập Tam Đoàn Luyện là người chủ trì hội bắn, mặc trường bào ống tay rộng, không tiện bắn cung, mà tài nghệ kỵ xạ của cậu ấy phần nhiều là do Thập Tam Đoàn Luyện chỉ điểm, cũng coi như học trò của Thập Tam Đoàn Luyện, nên xin được ứng chiến thay thầy.”
Sứ giả Khiết Đan còn đang do dự, Tào Bình lại nói thêm vài câu, người phiên dịch tiếp tục chuyển ngữ: “Cậu ấy nói Tiêu Khởi là người trong hậu tộc Khiết Đan, mình thì là cháu trai hoàng hậu Đại Tống, đứng ra tiếp bắn hẳn không bôi nhọ sứ giả Khiết Đan. Trận này mà thua thì mời Thập Tam Đoàn Luyện thay y phục ứng chiến sau cũng không muộn.”
Đã nói đến thế rồi, sứ giả Khiết Đan cũng không tiện cự tuyệt, bèn gật đầu đồng ý. Tào Bình tiến lên chào Tiêu Khởi, mời gã bắn trước, Tiêu Khởi lại bảo: “Cậu đã biết kỵ xạ, vậy chúng ta từng người cưỡi ngựa bắn liễu đi.”
Tào Bình không dị nghị gì, quay đầu lại phân phó người theo hầu chuẩn bị sân bãi, đồng thời dắt hỏa xích mã của mình tới.
Đội kiểm tên nhanh chóng treo hai hàng cành liễu trong sân theo quy tắc, bên trên buộc khăn lụa làm dấu, bên dưới tước một đoạn vỏ cây để lộ sắc trắng, coi là hồng tâm.
Phân thắng thua trong bắn liễu, kết quả chia ra làm ba cấp: phóng ngựa bắn cành liễu bằng tên mũi ngang không lông vũ, bắn đứt cành liễu, lại dùng tay bắt được, thúc ngựa rời đi là đứng nhất; đứt mà không bắt được là hạng hai; bắn trúng cành liễu mà không đứt và bắn không trúng đều xếp chót.
Tào Bình vẫn như cũ mời Tiêu Khởi lên trước. Tiêu Khởi cũng chẳng khách khí, lên ngựa rồi lắp cung ngắm bắn, gần như đồng thời khi tên rời khỏi cung, chân gã thúc vào bụng ngựa, lao vọt đi như chớp giật, vươn tay chụp lấy trước lúc cành liễu rơi xuống đất, bắt được rồi giơ lên cho mọi người xem.
Chuỗi động tác này được hoàn thành vô cùng nhuần nhuyễn lưu loát, xem ra, Tào Bình dẫu có bắt được cành liễu cũng chỉ là hòa nhau, thế nên người Khiết Đan ai nấy đều hí hửng, vẻ mặt người Tống thì hơi nặng nề.
Tào Bình dắt ngựa tiến lên trước, điềm tĩnh giương cung, ngắm đích, bắn tên, thúc ngựa, cuối cùng cũng vững vàng tiếp được cành liễu trong tay, thoạt trông động tác có phần tương tự Tiêu Khởi.
Tiếng người Tống hoan hô như sấm rền, nhao nhao chúc mừng hai cha con Tào thị. Sau cùng, sứ giả cũng đi qua, cười gượng nói với Tào Dật: “Thân thủ Tào công tử thật tốt quá. Ván này Đại Tống thắng rồi.”
Tiêu Khởi lấy làm không phục, cao giọng hỏi bằng tiếng Hán: “Chúng tôi đều bắt được cành liễu, chỉ có thể nói là hòa nhau, sao có thể là Đại Tống thắng?”
Sứ thần quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Anh không nhìn ra lúc Tào công tử giương cung là dùng tay trái sao?”
Tiêu Khởi sửng sốt, song vẫn chưa chịu nhận thua, lầu bầu: “Lỡ cậu ta khác mọi người, vốn thuận tay trái thì sao?”
Tào Bình nghe vậy mỉm cười, nói: “Vậy tôi đổi tay phải bắn lại lần nữa nhé?”
Tiêu Khởi khua tay: “Khỏi khỏi, chúng ta tỷ thí thêm một ván, bịt mắt bắn ụ, được không?”
Bịt mắt bắn ụ thuộc hạng tuyệt kỹ, không phải xạ thủ bậc thần tuyệt không thể làm được. Người Tống nghe vậy đều lo lắng nhìn Tào Bình, cậu cũng chẳng chùn chân, vui vẻ ứng chiến: “Được thôi, ván này so vậy đi.”
Lần này, Tiêu Khởi chuẩn bị rất cẩn thận, tỉ mỉ chọn cung tên, đi tới chỗ giương cung, đầu tiên là ngắm thử ba lượt rồi mới bảo người lấy khăn đen bịt hai mắt lại, chậm rãi kéo căng dây cung, mũi tên bắn ra, quả thực bắn trúng tâm bia.
Dường như lại là phe Khiết Đan chiếm được tiên cơ. Tào Bình chậm rãi bước vào chỗ giương cung trong tràng reo hò khen ngợi Tiêu Khởi. Chuyện liên quan đến vinh nhục Đại Tống, người đứng xem tất nhiên đều đổ mồ hôi thay cậu, song vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra chút nào là khẩn trương.
Xách cung đứng vững, cậu ra hiệu bảo người hầu bịt hai mắt cho mình, đến ngắm thử trước cũng lược bỏ. Người Khiết Đan ồ lên xôn xao, càng nhìn cậu chăm chú hơn, xem cậu phát huy thế nào.
Thoạt tiên cằm hơi ngước lên, mặc cho gió mát quất vào mặt, đoạn cuối khăn bịt mắt sau đầu cậu tung bay phần phật về phía sau, cậu sừng sững đứng nơi trăm con mắt đổ về, trầm mặc bất động hồi lâu. Sau, như nghe được trong tiếng gió có nhịp phách khiến lòng người rộn ràng, khóe miệng cậu dần nhoẻn một nụ cười.
Đương lúc người đứng xem bị nụ cười của cậu làm cho hoang mang, cậu bỗng giơ tay giương cung, kéo căng trong chớp mắt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phát vụt mũi tên.
Ngoài dự liệu của mọi người, mũi tên ấy cách xa bia bắn, đâm vút lên trời.
Chắc hẳn trong sát na, tất cả mọi người đều tưởng cậu thất thủ. Nhưng, cũng chỉ là trong sát na mà thôi. Trên không trung rất nhanh vọng xuống tiếng một con chim rú lên thảm thiết, tiếp đó, có vật gì rơi vào sân bắn.
Người thuộc đội kiểm tên cấp tốc chạy đi, giơ vật kia lên thật cao – đó là một con nhạn, một con nhạn đang bay bị mũi tên của Tào Bình xé toạc bầu không bắn trúng.
Sau một thoáng im lặng, trong ngoài sân một lần nữa vang rền trống nhạc, ầm ầm mừng rỡ. Vẻ mặt người Khiết Đan còn vương nét khiếp sợ, mà người Tống thì vỗ tay hoan hô, sôi nổi chúc mừng cha con họ Tào. Tào Bình tháo khăn bịt mắt xuống, cười mỉm chắp tay với Tiêu Khởi mặt mũi sa sầm: “Cảm tạ đã nhường.”
Tiêu Khởi xì một tiếng, nói: “Lúc trước chúng ta có nói là bắn chim trên trời à?”
“Không sai, là khuyển tử phá luật.” Tào Dật mở miệng, nói với với người Khiết Đan, “Vốn là bắn hồng tâm ụ bia, nó lại bắn sang chỗ khác, vậy tức chưa trúng, là thua. Bữa nay bắn cung, Đại Tống Khiết Đan hiện thời mỗi bên thắng một ván, hòa nhau.”
Thập Tam Đoàn Luyện chấp nhận cách nói này của ông, cười khen Tiêu Khởi vài câu khách khí rồi thay mặt hoàng đế thưởng cho Tiêu Khởi và Tào Bình chút châu báu trang trí cho đai yên, yên ngựa bạc và dụng cụ bạc vàng. Tiêu Khởi nguôi bớt phần nào giận dữ, cùng Tào Bình tiến lên tạ ơn.
Lúc Tào Bình rời sân thay y phục, nội thần trong Ngọc Tân Viên đều tụ tập hai bên lối đi hoan hô chúc mừng cậu, ta nghe ra trong đó có giọng reo quen thuộc của một cô gái, theo tiếng nhìn qua, thấy công chúa đứng ở nơi ít người đằng trước, thân mặc áo bào của tiểu hoàng môn, mái tóc dài cũng buộc kín trong khăn chít đầu, nom giống một cậu nội thị mặt mày thanh tú.
Ta lập tức rảo bước tới cạnh nàng, khẽ kéo ống tay áo nàng. Nàng quay đầu liếc ta một cái, nụ cười không giảm, chẳng mảy may có ý rời đi, cũng không ra hiệu bày tỏ gì nhiều với ta, quay đầu lại nhìn Tào Bình đang từ từ đi về phía mình như trước.
Dung mạo Tào Bình khá giống phụ thân, nhưng trên trán lại nhiều thêm mấy phần anh khí tràn trề chỉ có ở trai trẻ. Lúc này cậu đang mỉm cười đi về phía trước, cử chỉ nhàn hạ phóng khoáng, cũng không làm mất khí độ đoan trang tao nhã của công tử thế gia, song lúc đi ngang qua bên cạnh công chúa lại bỗng giở tính trẻ con, nghiêng đầu trợn mắt le lưỡi với nàng.
Công chúa cũng không chịu kém cạnh, lập tức phồng má, ngón tay đẩy chóp mũi lên, đáp trả cậu một cái mũi heo.
Sau đó, hai người nhìn nhau cười. Giữa chừng Tào Bình không hề dừng bước, nhướng mày với công chúa xong, đi thẳng vào gác điện thay y phục. Công chúa nhìn theo cậu, nét mặt còn nguyên vẻ vui mừng.
Theo lệ, sau bắn cung là thưởng cỗ rượu trong Ngọc Tân Viên, Thập Tam Đoàn Luyện và nhóm Tào Dật tiếp khách. Công chúa nói buổi chiều muốn đi Dưỡng tượng sở xem chim thú quý hiếm, bèn ở lại trên lầu một mình ăn trưa. Đồ ăn Ngự thiện cục dâng lên nàng chỉ nếm hai miếng liền chê khó ăn, nằng nặc đòi ta phải tự mình đến phòng bếp phân phó đầu bếp làm món nàng thích. Ta đành phải tuân mệnh rời đi, trước khi đi liếc thấy nàng hãy còn đang mặc áo bào tiểu hoàng môn trên người, chút nghi ngờ vụt chớp, nhưng chung quy vẫn không hỏi ra, chỉ bảo nàng: “Công chúa, nên đổi y phục đi thôi.”
Nàng gật đầu ưng thuận: “Đổi ngay đây… Huynh đi mau đi.”
Dự cảm của ta đã đúng: Khi ta trở về, công chúa đã không còn trên lầu.
Ta hỏi thị nữ trong gác, họ lúng túng nói công chúa đã dẫn Trương Thừa Chiếu ra ngoài, mặt khác không cho bất kỳ kẻ nào khác theo.
Ta ra ngoài tìm, vừa xuống tới dưới lầu thì thấy Trương Thừa Chiếu ngâm nga quay về. Chạm mặt ta, hắn cả kinh, cúi đầu muốn chạy, bị ta cao giọng quát bắt đứng lại.
Ta hỏi hắn công chúa đang ở đâu. Đại khái là thần sắc giọng điệu ta nghiêm khắc quá chừng, ánh mắt hắn thậm chí còn lấp lóe vẻ hoảng sợ, không lần lữa bao lâu đã khai ra vị trí hiện tại của công chúa.
“Ở cùng Tào công tử?” Ta hỏi.
Hắn co quắp cúi đầu. Ta đẩy hắn ra, sải bước hướng tới chỗ trong lời hắn.
Danh sách chương