Đoản: Tình Yêu Trả Thù.
Trong tòa nhà hoang phế.
Nơi góc tường bẩn thỉu ẩm ướt, cô gái mang váy cưới trắng dựa vào. khuôn mặt xinh đẹp bị lem luốc bởi nước đục và bụi bặm bám dính vào, vẻ mặt cô đờ đẫn vô hồn, khóe mắt tràn ngập nước mắt, đôi mắt trong veo hiện lên đau khổ trăm ngàn, nước mắt lăn trên gò má nhưng cô gái không hề phát ra tiếng như là khóc không thành tiếng.
Mẫn Hạ... đây là sự thật sao? Trong sạch của cô đã biến mất, thay vào dơ bẩn kinh tởm rồi! Cái dơ bẩn ấy đang trong người cô ư? Ha... ha... sự thật này có thể nào vô tư đối mặt hay không? Ngày cưới bản thân mình bị bắt cóc, bị ba tên đàn ông cưỡng bức không một ai biết...
Vừa bj cưỡng bức vừa nhìn người đàn ông cô yêu trong thánh đường thể hẹn hạnh phúc với người con gái khác qua máy quay, mà cái chỗ thánh đường ấy lại là nơi cô vốn nên đến, vị trí kia rõ là dành cho cô!
Ông trời trêu người? Hắn, người đàn ông cô yêu kia đùa bỡn tình yêu của cô như vậy kìa!
Phải chăng tất cả đều do hắn sắp xếp? Cô nghĩ tới đây, mắt long lanh chuyển đổi. Cô sờ lên váy cưới trắng bị vây đen của mình, không nhịn được cắn mạnh môi, tay gây bám chặt góc váy giống đang chút sự ấm ức tủi hờn, thương đau trong lòng lên chiếc váy đó và môi mình, trên cánh môi vẫn còn hương bạc hà của hắn, cô cắn đến nếm được mùi vị của máu tươi thay thế xóa đi hương bạc hà mới thôi.
Cô gái mãi sau chống tay đứng dậy cất bước đi về phía có chiếc điện thoại rơi đất xa xa.
Cô cầm chiếc điện thoại dưới đất lên, mở ra, đập vào mắt là đoạn video lạ nhưng con người bên trong video thì rất quen thuộc. Là hắn và người con gái kia?
Cô run run bấm mở video, hai tai chăm chú nghe...
...
"Lãnh Hàn! Hi Phiển! Đôi tra nam tiện nữ các người!" Tiếng mắng từ ngoài truyền vào lọt tai mọi người, một cô gái đá cửa tiến vào, theo sau là người phụ nữ trung niên.
Ánh mắt cô gái đặt trên người cô dâu chú rể trước mặt.
Dưới sự ngơ ngác của mọi người, cô dâu Hi Phiển cùng chú rể Lãnh Hàn quay đầu đối diện với cô gái.
Hi Phiển nhìn cô gái, đôi lông mày xinh nhau lại. Lãnh Hàn nhìn nhìn. mắt thấy rõ người phụ nữ trung niên liền cứng đờ, miệng vô thức phát ra tiếng: "Mẹ..."
Sao có thể? Mẹ hắn chẳng phải đã chết rồi? Hi Phiển nói là đã chết mà?
Cô gái nắm tay người phụ nữ trung niên cười lạnh, cao giọng mắng nhiếc: "Anh còn biết đây là mẹ anh à? Anh có biết vì tìm mẹ anh mà Mẫn Hạ tốn công cỡ nào hay không? Biết anh còn mỗi bà ấy nên Mẫn Hạ đã cố gắng tìm, đến khi tìm được dự tính ngày kết hôn hôm nay sẽ cho anh bất ngờ vậy mà anh đi cho cô ấy bất ngờ trước này! Anh có còn nhân cách tình người hay không!"
"Hàn, con đang làm gì? Vì sao đối xử với Hạ nhi như thế?" Người phụ nữ trung niên cũng mở miệng,
Hi Phiển chen vào: "Anh ấy không liên quan gì cả, là do tôi làm hết, sao? Cô bây giờ tới đây là muốn giành chồng thay cho Mẫn Hạ hay là đánh ghen thay cô ta?" Câu sau Hi Phiển nói với cô gái.
"Quyên Du tôi phì! Đánh cô như chạm vào phân heo vậy, sẽ bẩn tay tôi! Giành anh ta? Tra nam thả rông cũng không ai thèm lấy!" Quyên Du nói xong giơ điện thoại ra, mở ra đoạn video vừa mới nhận được từ Mẫn Hạ cho Lãnh Hàn xem.
Cô gái khoác váy cưới không hoàn chỉnh hay nói là bị xé ra tả tơi thêm bẩn thỉu, gương mặt nhỏ xinh quen thuộc. trên cổ và vai cô gái là những vết hoạn ái hiện rõ không thể che nổi, người hiểu rõ nhìn cái liền biết chuyện gì xảy ra với cô gái. Trông cô gái chật vật nhếch nhác mỉm cười nói: "Hàn... em là Mẫn Hạ, em muốn nói chúc anh hạnh phúc với cô ấy trong quãng thời gian sau...à, em đã nhờ Quyên Du gửi quà cưới cho anh rồi, anh có hài lòng không? Anh hẳn sẽ vui và hạnh phúc khi thấy quà... Thôi, em phải đi rồi... em còn một chuyện, anh hãy chờ em quay về nhé? Chúng ta còn thiếu nhau một tờ giấy và chữ kí của nhau...." Tiếng rè rè từ điện thoại truyền qua kết thúc, giọng nói ấy tuy không còn nhưng cảm xúc bi ai thương đau từ trong giọng nói của Mẫn Hạ vẫn lưu sâu vào tai mọi người, đi vào lòng làm người xót xa.
_Còn_
Trong tòa nhà hoang phế.
Nơi góc tường bẩn thỉu ẩm ướt, cô gái mang váy cưới trắng dựa vào. khuôn mặt xinh đẹp bị lem luốc bởi nước đục và bụi bặm bám dính vào, vẻ mặt cô đờ đẫn vô hồn, khóe mắt tràn ngập nước mắt, đôi mắt trong veo hiện lên đau khổ trăm ngàn, nước mắt lăn trên gò má nhưng cô gái không hề phát ra tiếng như là khóc không thành tiếng.
Mẫn Hạ... đây là sự thật sao? Trong sạch của cô đã biến mất, thay vào dơ bẩn kinh tởm rồi! Cái dơ bẩn ấy đang trong người cô ư? Ha... ha... sự thật này có thể nào vô tư đối mặt hay không? Ngày cưới bản thân mình bị bắt cóc, bị ba tên đàn ông cưỡng bức không một ai biết...
Vừa bj cưỡng bức vừa nhìn người đàn ông cô yêu trong thánh đường thể hẹn hạnh phúc với người con gái khác qua máy quay, mà cái chỗ thánh đường ấy lại là nơi cô vốn nên đến, vị trí kia rõ là dành cho cô!
Ông trời trêu người? Hắn, người đàn ông cô yêu kia đùa bỡn tình yêu của cô như vậy kìa!
Phải chăng tất cả đều do hắn sắp xếp? Cô nghĩ tới đây, mắt long lanh chuyển đổi. Cô sờ lên váy cưới trắng bị vây đen của mình, không nhịn được cắn mạnh môi, tay gây bám chặt góc váy giống đang chút sự ấm ức tủi hờn, thương đau trong lòng lên chiếc váy đó và môi mình, trên cánh môi vẫn còn hương bạc hà của hắn, cô cắn đến nếm được mùi vị của máu tươi thay thế xóa đi hương bạc hà mới thôi.
Cô gái mãi sau chống tay đứng dậy cất bước đi về phía có chiếc điện thoại rơi đất xa xa.
Cô cầm chiếc điện thoại dưới đất lên, mở ra, đập vào mắt là đoạn video lạ nhưng con người bên trong video thì rất quen thuộc. Là hắn và người con gái kia?
Cô run run bấm mở video, hai tai chăm chú nghe...
...
"Lãnh Hàn! Hi Phiển! Đôi tra nam tiện nữ các người!" Tiếng mắng từ ngoài truyền vào lọt tai mọi người, một cô gái đá cửa tiến vào, theo sau là người phụ nữ trung niên.
Ánh mắt cô gái đặt trên người cô dâu chú rể trước mặt.
Dưới sự ngơ ngác của mọi người, cô dâu Hi Phiển cùng chú rể Lãnh Hàn quay đầu đối diện với cô gái.
Hi Phiển nhìn cô gái, đôi lông mày xinh nhau lại. Lãnh Hàn nhìn nhìn. mắt thấy rõ người phụ nữ trung niên liền cứng đờ, miệng vô thức phát ra tiếng: "Mẹ..."
Sao có thể? Mẹ hắn chẳng phải đã chết rồi? Hi Phiển nói là đã chết mà?
Cô gái nắm tay người phụ nữ trung niên cười lạnh, cao giọng mắng nhiếc: "Anh còn biết đây là mẹ anh à? Anh có biết vì tìm mẹ anh mà Mẫn Hạ tốn công cỡ nào hay không? Biết anh còn mỗi bà ấy nên Mẫn Hạ đã cố gắng tìm, đến khi tìm được dự tính ngày kết hôn hôm nay sẽ cho anh bất ngờ vậy mà anh đi cho cô ấy bất ngờ trước này! Anh có còn nhân cách tình người hay không!"
"Hàn, con đang làm gì? Vì sao đối xử với Hạ nhi như thế?" Người phụ nữ trung niên cũng mở miệng,
Hi Phiển chen vào: "Anh ấy không liên quan gì cả, là do tôi làm hết, sao? Cô bây giờ tới đây là muốn giành chồng thay cho Mẫn Hạ hay là đánh ghen thay cô ta?" Câu sau Hi Phiển nói với cô gái.
"Quyên Du tôi phì! Đánh cô như chạm vào phân heo vậy, sẽ bẩn tay tôi! Giành anh ta? Tra nam thả rông cũng không ai thèm lấy!" Quyên Du nói xong giơ điện thoại ra, mở ra đoạn video vừa mới nhận được từ Mẫn Hạ cho Lãnh Hàn xem.
Cô gái khoác váy cưới không hoàn chỉnh hay nói là bị xé ra tả tơi thêm bẩn thỉu, gương mặt nhỏ xinh quen thuộc. trên cổ và vai cô gái là những vết hoạn ái hiện rõ không thể che nổi, người hiểu rõ nhìn cái liền biết chuyện gì xảy ra với cô gái. Trông cô gái chật vật nhếch nhác mỉm cười nói: "Hàn... em là Mẫn Hạ, em muốn nói chúc anh hạnh phúc với cô ấy trong quãng thời gian sau...à, em đã nhờ Quyên Du gửi quà cưới cho anh rồi, anh có hài lòng không? Anh hẳn sẽ vui và hạnh phúc khi thấy quà... Thôi, em phải đi rồi... em còn một chuyện, anh hãy chờ em quay về nhé? Chúng ta còn thiếu nhau một tờ giấy và chữ kí của nhau...." Tiếng rè rè từ điện thoại truyền qua kết thúc, giọng nói ấy tuy không còn nhưng cảm xúc bi ai thương đau từ trong giọng nói của Mẫn Hạ vẫn lưu sâu vào tai mọi người, đi vào lòng làm người xót xa.
_Còn_
Danh sách chương