“Đừng!”.

Người phụ nữ có thai sợ tới mức hô to một câu, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô:

“Cô, cô thật sự là cô gái của Kiều Âu?”.

Lam Thiên Tình sâu sắc nhìn cô ta, bỗng nhiên dí sát mặt đến trước mặt cô ta, vẻ mặt không biểu cảm, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói:

“Kiều Âu đã nói, nếu quả thật có người khi dễ tôi, thì anh ấy sẽ hỏi thăm cẩn thận cả nhà người đó. Cho nên tốt nhất là chị nói với tôi ai sai chị tới, tôi sẽ không bán đứng chị, bởi vì tôi muốn tìm người bắn súng, tôi không có hứng thú với một viên đạn! Nhưng nếu như chị không phối hợp, tôi sẽ không để ý đến việc trả thù! Chị cứ thử một lần xem!”.

Mười phút sau, người phụ nữ có thai vừa lau mồ hôi, vừa ra khỏi trường trung học Đức Nặc.

Chuông vào lớp đã vang lên từ lâu, nhưng Lam Thiên Tình vẫn chậm chạp chưa về.

Vừa rồi người phụ nữ có thai đã nói gì? Cô ta nói, cô ta là đồng nghiệp của YoYo, cô ta không biết làm chuyện này sẽ đụng phải Kiều Âu, cô ta nói cô ta chỉ biết YoYo là người theo hầu bên người cô con gái lớn nhà họ Bùi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp tràn đầy nước mắt.

Lam Thiên Tình đứng tại chỗ thật lâu mới hoàn hồn lại, vừa lau nước mắt, vừa chạy về phía cửa trường học.

Cô muốn làm người lương thiện, nhưng trên thế giới này vĩnh viễn đều bắt nạt người hiền lành. Trước kia cha mẹ nuôi của cô, chị gái, còn cả em gái đều muốn bắt nạt cô, bây giờ lại có Bùi Thanh Đình coi mình là trung tâm.

Khả năng của cô quả thật quá nhỏ bé, mà người duy nhất có thể bảo vệ cô chỉ có Kiều Âu.

Anh đưa cô ra khỏi vòng luẩn quẩn của tầng thấp nhất xã hội, từ biệt cuộc sống bần cùng túng quẫn, anh cho cô sự cưng chiều ấm áp, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo vô tình.

Phải có được anh sao?

Cho dù bây giờ cô không hiểu tình yêu là gì, cho dù về sau cũng không có tình yêu, phải có được anh sao?

Lam Thiên Tình vừa khóc vừa chạy, cô chạy ra khỏi vườn trường, xuyên qua đường cái, chạy đến buồng điện thoại công cộng ở ven đường, một lúc sau vẫn đứng bất động.

Khi cô cầm ống nghe, cô vẫn còn hỏi mình: Phải có được anh sao?

Cô nhắn mắt lại, số điện thoại của Kiều Âu hôm anh nhận nuôi cô đã viết lên giấy đưa cho cô. Lam Thiên Tình đọc lại vài lần nhưng mà vào lúc cầm lấy điện thoại, cô chợt phát hiện trong đầu hiện rõ ràng các chữ số, không thiếu một cái.

Là sự mẫn cảm con số của học sinh khoa tự nhiên hay là cô có sự chờ mong với người nhận nuôi mình, vào lúc này Lam Thiên Tình không muốn so đo rõ ràng, cô cũng không có thời gian để nghĩ rõ ràng.

Một đồng xu nho nhỏ, coi như là ánh sáng trong bóng tối dày đặc.

“Alo, tôi là Kiều Ân.”

“Anh, em là Tình Tình~”.

Không cần phải diễn trò, cô vẫn đang khóc, có chút ủy khuất, lại có chút run run.

“Tình Tình? Em làm sao vậy? Không phải bây giờ là giờ học sao? Em đang ở đâu?”

“Hu hu~ anh, không phải anh nói thích Tình Tình sao? Hu hu~ vì sao lại gạt em, vì sao anh kết hôn, có vợ rồi còn đến trêu chọc em? Hu hu~ sao anh có thể gạt em như vậy! Hu hu~ vợ anh còn mang thai rồi!”

Cảm xúc Lam Thiên Tình không khống chế được khóc thét lên, trong lòng cô cũng giãy dụa. Những lời này, không phải vì cố gắng diễn trò, mà trên miệng cô nói những lời này, đồng thời trong lòng suy nghĩ:

Là cô đã biến chất sao? Không lương thiện sao?

Trong năm tháng qua đi, trong cuộc đời mình có một người như vậy, rực rỡ như trăng hoa, lộng lẫy như ánh sao, rõ ràng cô có thể bắt lấy, tại sao lại không bắt? Điều này không quan hệ với biến chất, không quan hệ với lương thiện, mà xuất phát từ việc mỗi người đều mưu cầu hạnh phúc, muốn có một nơi dựa vào.

Cũng vì như thế, vậy thì tại sao Lam Thiên Tình phải khiến mình và Kiều Ân giống như người qua đường, cách muôn sông nghìn núi gặp nhau, lại vân đạm phong khinh lướt qua?

Rất nhiều năm sau, khi Kiều Ân ôm cô đứng ở trên điểm cao nhất cúi xuống nhìn thế giới, anh hỏi cô, từ khi nào cô đã bắt đầu yêu anh? Trong đầu Lam Thiên Tình nghĩ đến đầu tiên đó là ngày hôm nay. Lúc đó cô mới phát hiện, hóa ra dự định gọi điện của cô, không chỉ vì muốn dựa vào anh, chỉ là khi đó cô còn quá nhỏ, còn chưa hiểu rõ tình yêu.

“Tình Tình! Em ở đâu? Những lờn này em nghe ai nói? Anh chưa từng gạt em! Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em!”

Đầu bên kia, lần đầu tiên Kiều Ân nghe thấy Lam Thiên Tình khóc lóc kể lể thương tâm như vậy, cho dù trong giọng nói tràn đầy chỉ trích và oán giận, hung ác như muốn ăn thịt người, nhưng Kiều Ân tuyệt đối không tức giận, anh ngoại trừ lo lắng cho cô thì cũng chỉ cảm thấy yêu thương cô hơn!

“Hu hu~ có người đến trường học gặp thầy giáo và lãnh đạo trường, hu hu~ nói là vợ của anh, hu hu~ còn chỉ ra họ tên của em, nói em là tình nhân của anh! Hu hu~ trường học muốn đuổi học em, anh, làm sao anh có thể gạt em! Hu hu~”.

Từ lần trước bởi vì đề tài “Người tình”, Kiều Ân rất cẩn thận, nghiêm túc nói với cô, Lam Thiên Tình không nói đến nữa.

Quả nhiên, đầu dây bên kia, giọng nói Kiều Ân lạnh xuống:

“Tình Tình, bây giờ anh rất nghiêm túc nói cho em biết, anh chưa từng kết hôn, hơn nữa vĩnh viễn không cần người tình, lại càng không để em ủy khuất làm người tình của anh! Em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu?”

Là do giọng của Kiều Ân quá nghiêm túc sao? Lam Thiên Tình hơi sững sốt một chút, trong lòng có chút có tật giật mình:

“Học, buồng điện thoại, ở cửa trường học.”

“Đợi ở đó, đừng đi đâu cả!”

Kiều Ân nói xong câu đó, Lam Thiên Tình tưởng rằng anh cúp điện thoại của cô, không ngờ anh cúp điện thoại thật, nhưng mười giây sau anh gọi lại.

Từ đơn vị đến trường học của cô, Kiều Ân vẫn luôn trò chuyện với cô, hơn nữa thường thường hỏi cô một hai câu, cô cũng trả lời lại. Mỗi khi giọng nói của cô trong điện thoại đổi qua chỗ khác, ngay sau đó giọng Kiều Ân sẽ vô cùng dịu dàng. Dường như chỉ có thể nghe thấy cô nói chuyện, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Nửa giờ sau, Kiều Ân xuất hiện bên cạnh buồng điện thoại công cộng.

Anh nghiêng người định mở cửa xe thì nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại cô đơn ngồi trong buồng điện thoại công cộng, bàn tay trắng nõn ôm lấy tai nghe, giống như đó là cọng cỏ cứu mạng. Hình ảnh này, đánh mạnh vào lòng anh!

Anh cất điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe, người vừa đứng vững, cô đã giống như cánh bướm bay tới, chui vào lòng anh.

Anh nhíu mày, lại đau lòng, vừa rồi ở điện thoại đã không còn khóc nữa, bây giờ lại kích động khóc?

“Tình Tình, nín đi, khóc xấu thì làm sao giờ?”

Anh nâng mặt cô lên giúp cô lau nước mắt, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, bỗng nhiên anh có một suy nghĩ muốn trường trung học Đức Nặc biến mất khỏi nước Hoa từ đây!

“Anh, hu hu~ anh, anh thật sự không gạt em sao?”

Kiều Ân sâu sắc nhìn cô, không trả lời, bỗng nhiên, anh ôm ngang cô vào trong xe, vào lúc anh đóng cửa xe lại, anh nghiêm túc nói:

“Anh đưa em đi nhận giấy chứng nhận!”

“Chứng nhận gì?”

“Giấy chứng nhận kết hôn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện