Kỳ thực, lúc Ngũ Họa Nhu bị PhóĐội Trưởng gọi đến văn phong đội trưởng, trong lòng cô còn đang suy nghĩ, có phải là TưĐằng tìm cô hay không? Nghĩ lại thì không đúng, lúc nãy TưĐằng vừa mới mang nước ngọt, còn có bánh ngọt cho côăn, trong lòng cảm thấy không yên và tò mò, Ngũ Họa Nhu đi vào văn phòng.

"Chào Thủ trưởng!"

Côđứng ngay ngắn theo đúng quy tắc, kính cẩn chào Cung Ngọc Gia, sau đó thoáng nhìn cô gái mặc áo màu vàng nhạt ngồi ở trên ghế sofe.

Cô gái này nhìn trắng trẻo nõn nà, hoàn toàn không giống với bộ dáng gió thổi nắng chiếu vì phải huấn luyện quân sự, hơn nữa trong đôi mắt sáng long lanh của cô ta, không khó nhìn ra thái độ thùđịch đối với cô.

Phải nói, ở phương diện này, con gái rất nhạy cảm và luôn suy đoán rất chuẩn xác.

Cung Ngọc Gia chỉ nhàn nhạt giới thiệu:

"Đây là em gái của phóđoàn trưởng Kiều, có chút việc tư muốn nói với cô."

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Ngũ Họa Nhu vốn là gái phương Bắc, nên tính cách của cô không được khôn khéo và hay ngại ngùng như gái phương Nam, cô thoải mái nâng cằm lên, tiếp nhận ánh mắt dò xét của Kiểu Lộ, sắc mặt tự nhiên, không bởi vì thái độ thùđịch của Kiều Lộ hay thân phận đặc biệt của cô ta màảnh hưởng đến khí chất của bản thân.

Đúng ra, mặc kệ Kiều Lộ trợn trắng mắt nhìn cô, cô vẫn thản nhiên tiếp nhận, hơn nữa đáp lại thẳng thừng.

"Ngũ Họa Nhu? Nhà côở nơi nào? Trình độ văn hoá của ba mẹ cô chắc cũng không được cao cho lắm, nếu không thì làm sao có thểđặt cho con gái mình một cái tên như vậy?"

Kiều Lộ uể oải nói, trong lòng âm thầm căm tức, tuy rằng con bé trước mắt này do phơi nắng nhiều nên da hơi ngăm đen, nhưng là cạnh chỗ cổáo của đồ ngụy trang, không khó nhìn ra làn da trắng nõn và mềm mại. Cộng thêm ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt bồ câu trong suốt có linh khí (năng lực phân tích, giải thích vấn đề), nhất là khi đối mặt với mình cô ta cũng không kích động, với khí thế như vậy, dường như mình không chiếm đượcbao nhiêu lợi thế.

Vì thế tâm lý Kiều Lộ không thăng bằng, nên mới nghĩ phương pháp đã kích Ngũ Họa Nhu, ví dụ như, tên, ngay cả ba mẹ của Ngũ Họa Nhu cũng bị lôi vào.

Ngũ Họa Nhu nhíu mày, đối với lí do thoái thác của Kiều Lộ rõ ràng mất hứng, nếu không biết lễ phép thì cũng không nên lôi ba mẹ người khác ra nói, đường đường là thiên kim đại tiểu thư, ngay cả tố chất ấy cũng không có? “Tiểu thư Kiều, nhà của tôi không ở trong vùng này, tuy rằng trình độ văn hóa của ba mẹ tôi không cao nhưng đều đã học xong trung học, tôi không biết tên của tôi có vấn đề gì, ngược lại, tôi cảm thấy tên này rất đáng yêu.”

Mặt Ngũ Họa Nhu không biểu cảm nói xong, không nhìn trên mặt Kiều Lộ lộ ra vẻ kinh ngạc, quyết định biến bị động thành chủ động:

“Tiểu thư Kiều tìm tôi có việc gì, nói thẳng đi!”

Kiều Lộ sửng sốt, trong lòng dấy lên một ngọn lửa, cảm thấy hôm nay trước mặt con bé này mình như bị nghẹn, bỗng chốc từ trên ghế sofa đứng lên, đi đến trước mặt cô:

“Nghe nói cô và Tư Đằng yêu nhau? Tôi nói cho cô biết, Tư Đằng là của tôi, từ nhỏ anh ấy đã làm nam sủng tôi nhìn trúng, muốn cả đời ở cùng nhau! Tôi học đại học ở bên ngoài, cho nên không biết chuyện yêu đương của anh ấy, hiện tại tôi đã trở về, cô nhanh lập tức biến mất cho tôi!”

Lời nói trong miệng Kiều Lộ càng nói càng trơn, bởi vì cô ta đứng lên đi đến trước mặt Ngũ Họa Nhu nên cô mới phát hiện, mình cao hơn cô ta một cái đầu, lúc này rốt cuộc cũng tìm được ưu thế có thể áp chế cô về mặt khí thế, tâm tình cũng tốt hơn vài phần.

Ngũ Họa Nhu nghe lí do thoái thác của Kiều Lộ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy hơi chua xót, thậm chí còn hơi co rút đau đớn.

Kiều Lộ thấy cô không nói chuyện, cười xấu xa: “Thế nào? Luyến tiếc? Luyến tiếc cũng không được, anh tôi yêu thương tôi nhất, tôi muốn anh trai tôi bảo Tư Đằng chia tay với cô, Tư Đằng nhất định sẽ nói ra, cô nên lo lắng dần đi, dù sao cũng là chia tay, là cô mở miệng trước thì tốt hơn, hay là để Tư Đằng nói với cô thì tốt hơn đây!”

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, quả thật trong lòng Ngũ Họa Nhu không dễ chịu, nhưng đối mắt với Kiều Lộ dữ dằn giương nanh múa vuốt, cô càng có ý chí chiến đấu hơn, càng đánh càng hăng.

Nỗ lực giả vờ thấy vô vị, cười:

“Tiểu thư Kiều, nếu cô tin rằng tôi và Tư Đằng nhất định sẽ chia tay, cô còn đến đây bảo tôi rời khỏi Tư Đằng làm cái gì? Không bằng cô cứ tiếp tục ở lại đây ăn đồ ăn vặt, ngồi điều hòa mát lạnh, rồi nhìn xem tôi sẽ bị Tư Đằng đá văng như thế nào.”

“Cô!”

Kiều Lộ khó thở, không nghĩ đối phó với Ngũ Họa Nhu còn khó hơn so với tưởng tượng, hổn hển nâng một bàn tay lên định tát mạnh vào khuôn mặt Ngũ Họa Nhu, đầu tiên Ngũ Họa Nhu nghiêng người né tránh, sau đó nhanh chóng bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô ta.

Giọng nói trêu tức rải đầy từng góc nhỏ trong phòng:

“Tiểu thư Kiều, tôi được phong cửu huyền đai môn Taekwondo, cô là cành vàng lá ngọc, xác định muốn động võ với tôi?”

Lúc nói ra những lời này, trong lòng Ngũ Họa Nhu cũng hơi sợ hãi bởi vì Tư Đằng đã nói, anh mới là người được phong cửu đẳng huyền đai môn Taekwondo, mà cô cũng có võ, đối phó với cô gái tay trói gà không chặt trước mặt này cũng không khó, nhưng cái gì mà Taekwondo, còn cửu đẳng, còn huyền đai, Ngũ Họa Nhu chỉ mới ngẫm lại mấy danh từ này đã cảm thấy xấu hổ.

Bất đắc dĩ, chỉ nói vậy để dọa phù thủy nhỏ này thôi, làm sao Ngũ Họa Nhu có thể dùng vũ lực với cô ta?

Quả nhiên, Kiều Lộ đã khúm núm hơn trước rồi.

Cô ta căm giận thu tay, vốn định giáo huấn Ngũ Họa Nhu một chút nhưng lại thất bại nghiêm trọng, không cam lòng nâng cằm nhìn cô:

“Tôi là con gái duy nhất của nhà họ Kiều, nếu cô dám chạm vào một cọng tóc của tôi, anh tôi sẽ ném cô xuống sông Xuân Giang làm thức ăn cho cá! Tôi có thể cam đoan, vẫn là Tư Đằng sẽ tự mình ra tay!”

Trong mắt Ngũ Họa Nhu đã có sương mù.

Nói thật, cô cũng chỉ vừa tròn 18 tuổi, bị tình địch gây hấn, khiêu khích nghiêm trọng như vậy, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, hơn nữa, ngẫm lại Kiều Lộ cũng coi như là cô chủ của Tư Đằng, nỗi tuyệt vọng trong lòng Ngũ Họa Nhu tăng dần lên theo sự kiêu ngạo ương ngạnh của Kiều Lộ.

Nhưng mà cô vẫn là người chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Tư Đằng, đây là người đàn ông đầu tiên cô muốn yêu thương hết lòng, một khi tình cảm đã nảy nở, làm sao nói bỏ là có thể bỏ được?

“Tiểu thư Kiều, thật có lỗi, trừ khi chính miệng Tư Đằng nói chia tay tôi, bằng không, đời này tôi sẽ giữ chặt lấy anh ấy, chiếm giữ hoàn toàn trái tim của anh, ngay cả một cọng tóc của cô cũng đừng mong lọt vào được!”

Nhất thời, không khí trở nên giá rét cứng đờ.

Lúc sau, Kiều Lộ giữ thái độ mềm mỏng ngồi xuống ghế sofa, một bên vừa khóc vừa nói bản thân và TưĐằng là thanh mai trúc mã, rồi cùng nhau lớn lên như thế nào, bộ dáng lê hoa đẫm mưa kia, cứ nói đến chỗ nào liên quan đến tình cảm, cũng đều có thể nghẹn ngào nấc nục.

Nhưng mà Ngũ Họa Nhu vẫn không động đậy, nếu có thể vì nước mắt của tình địch mà tình yêu lùi bước, thìđó còn được gọi là tình yêu sao? Lúc đánh mất TưĐằng, cô biết tìm ai để khóc?

Thế giới này quá mức hiện thực, muốn cười, mọi người sẽ cười cùng bạn, muốn khóc, bạn sẽ phải khóc một mình! V

ì cứ mù quáng lăn qua lăn lại với Kiều Lộc nên chỉ chốc lát sau, Kiều Lộ còn nói, nếu không có TưĐằng, cô ta sống không còn ý nghĩa gì nữa, còn muốn nhảy cửa sổ tự tử.

Ngũ Họa Nhu nâng trán, đau đầu, hỏng mất!

Đây là thiên kim nhà giàu không có khí chất thiên kim nhất mà cô từng gặp! Bị người khác làm hưở chỗ nào rồi hả? Đây rõ ràng chính là một kẻ lưu manh vô lại! Một khóc hai nháo ba tự sát, còn có cái gì mà Kiều Lộ chưa làm không?

Thật sự Ngũ Họa Nhu cũng không nghĩ sẽđến đỡ cô ta, nhìn bộ dáng ngại ngùng chạy đến bên cửa sổ, trong lòng cô cảm thấy chán ghét!

Lúc này, ngoài cửa tiếng đập cửa vang lên, TưĐằng và Lam Thiên Tình cùng kêu lên:

"Tiểu Nhu! Mở cửa nhanh!"

"Đại tiểu thư! Cô mở cửa ra trước đi!"

"Rầm rầm rầm!"

Trái tim đang treo lơ lửng của Ngũ Họa Nhu cuối cùng cũng buông xuống, cùng lúc đó, Kiều Lộ cũng nghe thấy giọng nói của TưĐằng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, động tác chuẩn bị leo cửa sổ cứng ngắc ở giữa không trung. Hai cô gái nhìn thoáng qua nhau, sau đóđều co cẳng chạy, tranh lên trước để mở cửa, ai cũng muốn chiếm lấy vị trí trong lòng TưĐằng!

Nhưng mà một chân của Kiều Lộđang đểở ngoài cửa sổ, chỗ Ngũ Họa Nhu đứng gần với cửa hơn, tay chân cô ta cũng không nhanh nhẹn, nên lúc Ngũ Họa Nhu mở cửa rồi bỗng chốc nhào vào trong lòng TưĐằng, cô ta mới cứng ngắc đứng ở giữa văn phòng, kinh ngạc đảo mắt một vòng nhìn những người đang đứng ngoài cửa.

TưĐằng nhìn Ngũ Họa Nhu đỏ mắt chạy tới chỗ mình, bỗng chốc ôm chặt lấy cô, mà khi Ngũ Họa Nhu cảm giác được độấm trên người TưĐằng, nỗi uất ức trong lòng như nước sông chảy ngược, nước mắt tuôn trào, thoáng chốc đã làm ẩm ướt một mảng lớn quần áo trước ngực anh.

TưĐằng chỉ cảm thấy có một cánh tay đang bóp chặt yết hầu của mình, trái tim cũng có cảm giác cực kì chấn động, hoảng loạn vàđau đớn.

"Tiểu Nhu, đừng khóc, thật xin lỗi, là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em, không có việc gì, đừng khóc, anh đang ởđây mà."

Trong nháy mắt giọng nói của TưĐằng mềm mại, dịu dàng giống như tới từ chỗ sâu nhất của điạ ngục, cho Ngũ Họa Nhu một đáp án đồng thời cũng khiến Kiều Lộđang thất thần ở bên kia hiểu rõ mọi chuyện.

Từ nhỏđến lớn, Kiều Lộ chẳng sợ TưĐằng không đi theo mình, bởi vì mình là cô chủ. Nhưng kể cả khi khen mình xinh đẹp, anh ấy cũng không dịu dàng như bây giờ, cũng chưa bao giờ thương tiếc mình như vậy.

Trái tim Kiều Lộ bởi vì sự dịu dàng của TưĐằng trong giờ phút này mà bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, cô ta không dám tin nhìn anh như người bảo vệ vật báu, vỗ nhẹ lên lưng Ngũ Họa Nhu, mà trước khi anh gõ cửa miệng còn gọi cái gì "Đại tiểu thư", làm như vậy cũng chỉ vì thương hại cô gái đang sợ hãi nép trong ngực anh?

"Hu hu ~ A Tư ~ hu hu ~ "

Ngũ Họa Nhu ôm chặt lấy TưĐằng, nói sao cũng không buông tay, mà Lam Thiên Tình chau mày nhìn bộ dáng êm đẹp đứng ở nơi đó của Kiều Lộ, nghĩ rằng cô ta không có việc gì, liền quay đầu nhẹ giọng hỏi Ngũ Họa Nhu một câu:

"Cậu có khỏe không, có bị thương không?"

Bình thường bạn bè tốt thường ân cần thăm hỏi nhau như vậy, nhưng ở trong tai Kiều Lộ, câu hỏi này mới nghe đã thấy vô cùng chói tai.

Rõ ràng vừa rồi khi mình và Ngũ Họa Nhu giao chiến, là mình yếu thế hơn, sao bây giờ lại khiến mọi người nghĩ mình bắt nạt Ngũ Họa Nhu? Trong lòng tức giận, tủi thân, bi thương, hóa thànhmột cơn tức giận không bộc phát không được, cô ta đi thẳng về phía Lam Thiên Tình:

“Cô chính là con tiểu hồ ly tinh Lam Thiên Tình? Vừa nhìn thấy bộ dáng nịnh hót của cô đã biết cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Đứa bạn của cô, cũng chẳng hơn gì cô, đều cùng một loại! Cướp Tử Đằng của tôi, còn không biết xấu hổ ở đó mà tủi thân khóc sướt mướt!”

Lam Thiên Tình nhíu mày, không quan tâm cô ta, nhìn cô ta kiêu ngạo giương nanh múa vuốt, càng thêm lo lắng cho Ngũ Họa Nhu, có phải vừa rồi đã rất tủi thân hay không, bằng không với tính cách của con bé này sao lại có thể khóc thương tâm đến vậy?

Tư Đằng cũng giống cô, nghe Kiều Lộ miệng mắng chửi người, lo lắng Ngũ Họa Nhu bị tổn thương, càng trầm mặc hơn.

Anh dè dặt cẩn trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến nỗi nước tràn thành lụt của Ngũ Họa Nhu lên, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, bàn tay hơi thô ráp lau nước mắt cho cô, bên này lau khô, bên kia lại ẩm rồi. Tư Đằng chỉ cảm thấy trái tim mình đau ê ẩm vì những giọt nước mắt của cô.

Anh dời ánh mắt nhìn vào chỗ khác trên người cô, xoa bóp cánh tay, sờ vào eo nhỏ, rồi đánh giá xem cô có bị thương chỗ nào không, loại tình cảm thân thiết như vậy không thể dùng lời nói để miêu tả được.

Đây tuyệt đốikhông phải là anh nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của cô, mà là thật sự yêu thương cô, mà là sợ cô bị oan ức không có chỗ nói.

“Tư Đằng! Anh lập tức buông cô ta ra! Không được đụng vào cô ta!”

Kiều Lộ như phát điên rống lên, thấy Tư Đằng không quan tâm đến mình, lại giống như sư tử cái xông tới, miệng không sạch sẽ chửi mắng trách móc:

“Tiểu hồ ly tinh! Tôi liều mạng với cô! Cô trả Tư Đằng lại cho tôi!”

Lam Thiên Tìnhvừa thấy điệu bộ này, ấn tượng đối với Kiều Lộ càng ngày càng kém, nghĩ thầm, Kiều Âu biết em gái ở trong này gây sự với Ngũ Hoạ Nhu mà ngồi mặc kệ, còn bảo

Tư Đằng chia tay với Ngũ Hoạ Nhu, còn nói cô là đứa trẻ mồ côi không người thân, Kiều Âu đúng là thiếu bị ngược! Hiện tại lại có thêm một đứa em gái, có đủ cực phẩm, cô em gái này đúng là thiếu quản giáo!

Hiện tại đối với anh em nhà này, mẹ nó, đúng là khiến trong lòng Lam Thiên Tình cảm thấy ngột ngạt!

“Không được nhúc nhích!Có chuyện thì nói chuyện! Ai cho cô đánh người!”

Lam Thiên Tình xông lên trước che cho Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu ra đằng sau, đón nhận móng vuốt của Kiều Lộ, thoạt nhìn xem, hình ảnh này có vài phần tương đối giống với hình ảnh diều hâu bay đến bắt gà con.

Kiều Lộ cực kỳ tức giận, lại cũng nhớ raLam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu không giống nhau, cô ta bộ đội đặc chủng hàng không, hoàn toàn không biết võ!

Vì thế trong lòng rất tự tin, giơ tay lên tát vào mặt Lam Thiên Tình!

“Tôi đánh chết cô, con tiểu hồ ly tinh này!”

Lúc này, vừa khéo ba người gồm Kiều u, Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên gặp nhau ở chỗ hành lang dài, nghe thấy Kiều Lộ ngang ngược quát to, đều quay đầu lại nhìn, lọt vào trong tầm mắt, chính là hình ảnh bàn tay Kiều Lộ đang ra sức định tát lên mặt Lam Thiên Tình!

"Tình Tình~!"

"Lộ Lộ~!"

Mọi người rối rít hét lên, trái tim đã nhảy vọt lên cổ họng, Lam Thiên Tình nghe thấy giọng nói của Kiều u, theo bản năng xoay mặt đi, lại bỏ lỡ cơ hội để né tránh việc sắp xảy đến với mình, nên cái tát của Kiều Lộ rơi trúng mặt mình!

“Bốp~!”

Một tiếng kêu rất thanh thuý.

Sau khi đánh xong, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, khẩn trương, đau lòng, tức giận, các loại tâm trạng đều nổi lên trong cái không gian này, bầu không khí nhanh chóng giãn nở, giống như vào giờ phút này ai mà nói nhiều một câu, thì cái không gian này sẽ lập tức nổ tung!

Bị đánh sau hai giây, mắt phượng Lam Thiên Tình nhíu lại, thừa dịp tất cả mọi người không, cô vung tay lên hung hăng giáng xuống mặt Kiều Lộ hai cái tát.

Kêu lên từng tiếng, Cung Ngọc Gia nhìn thấy thì choáng váng, Kiều Âu cũng ngẩn người quên cả việc di chuyển, Tư Đằng gắt gao che chở cho Ngũ Hoạ Nhu đang nằm trong ngực, nhìn trân trân không nói lên lời vì kinh ngạc, còn trong mắt Bùi Tề Tuyên lộ ra ý cười, tuy Kiều Nhất Phàm có kinh nghiệm trên sa trường, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy hai cô gái đấu đá nhau bao giờ.

“Bốp~!Bốp~!”

Dùng hết toàn lực, hai bàn tay hung hăng đánh lên má Kiều Lộ!

Đời này, đoán chừng đây là lần đầu tiên cô ta bị đánh!

Bản thân Kiều Lộ cũng lờ mờ, bị đánh thẹn quá thành giận, cố lấy lại bình tĩnh, phát hiện những người xung quanh như bị điểm huyệt, không hề động đậy, cũng không có ai lên giúo đỡ mình, cô ta tức giận liên tiếp lui về phía sau, miệng khóc và la hét:

“Hu hu~ tôi không sống nữa! Hu hu~ ta muốn nhảy cửa sổ! Hu hu~ tôi không sống nữa!”

Mọi người cả kinh, tất cả đều...muốn xông vào kéo cô ta ra, lúc Kiều Âu đi lên phía trước, anh liếc nhìn gò mó sưng đỏ của Lam Thiên Tình, cũng không có phản ứng gì nhiều, chuyển ánh mắt nhìn về phía Kiều Lộ:

“Lộ Lộ, anh ở đây, không có việc gì, không chỉ là bị đánh thôi sao, anh để cho em đánh anh vài cái, mau tới đây!”

Cung Ngọc Gia nhìn cô ta, dường như tinh thần bị kích thích thật sự, nháy mắt cũng chạy tới khuyên ngăn:

“Lộ Lộ, đừng náo loạn, có nhiều người đang ở đây, mau tới đây đi!”

“Không cần! Không cần! Các người đều giúp đỡ hai con tiểu hòi ly tinh kia! Hoàn toàn không có ai để ý tới tôi! Tôi không muốn qua đó! Tôi sống không còn ý nghĩa gì nữa! Để tôi chết đi cho rồi!”

Kiều Lộ khóc chạy tới bên cửa sổ, tiếng nói dụ dỗ, tiếng nói trấn an, còn có cả tiếng kêu khóc Lộ Kiều đan chéo vào nhau, thật khó nghe!

Lông mày Kiều Nhất Phàm cau lại, hỏi nhỏ dặn dò Cung Ngọc Gia đem theo một đội quân nhỏ đứng ở dưới tầng bảo vệ để tránh chuyện ngoài ý muốn, Kiều Âu đang định xông vào lại bị Lam Thiên Tình ngăn lại.

“Tình Tình~!”

“Không được đi vào!”

Lam Thiên Tình thở hổn hển nhìn anh, không cho anh đi vào cứu người, mà Kiều Âu lại càng bực bội hơn muốn vùng lên:

“Tình Tình! Con bé là em gái của anh, con bé đánh em một cái, em đánh lại hai cái, còn chưa đủ sao, nhất định phải để con bé nhảy xuống em mới hết giận?”

Lam Thiên Tình không dám tin Kiều Âu sẽ nói như vậy, cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Kiều u, hôm nay anh thật sự khiến em mở mang tầm mắt rồi! Quả nhiên là Lộ Dao biết Mã Lực, lâu ngày biết nhân tâm!” (Ý là vì đường sá xa xôi, mới có thể biết sức lực của con ngựa lớn hay nhỏ, trải qua nhiều việc trong một khoảng thời gian dài, đúc kết được nhiều kinh nghiệm mới có thể phân biệt được lòng người thiện ác tốt xấu)

“Tình Tình?!”

“Đủ!”

Bỗng nhiên Lam Thiên Tình hét lớn một tiếng, ngay cả Kiều Lọi đang kêu khóc ở ngoài cửa sổ cũng chấn động.

“Không được đi vào!Bất kể là ai cũng không được đi vào! Để cô ta nhảy! Không được ngăn đón! Để cho cô ta nhảy xuống!”

“Tình Tình! Em ầm ĩ đủ chưa?!”

Kiều Âu cũng phẫn nộ quát to với cô, nếu không phải cô là người con gái anh yêu thích, giờ phút này có lẽ anh sẽ bóp chết cô luôn rồi!

Lam Thiên Tình lạnh lùng nhìn anh, trong hốc mắt rớt xuống hai hàng nước mắt, bỗng nhiên lắc mình một cái vọt vào bên trong khoá cửa lại, nhốt mình và Kiều Lộ ở bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện