Kiều Âu nghe vậy nhíu mày, ngước mắt nhìn thoáng qua Lam Thiên Tình, lập thức thả cái đĩa trong tay, thoải mái kéo Lam Thiên Tình vào trong ngực ôm vô cùng thân thiết, sau đó cùng cô xoay người lại.

Khi Bùi Thanh Đình đến thử lễ phục, nhân viên cửa hàng chuyển lời của Kiều Âu cho cô ta, nhưng cô ta không cam lòng. Cô ta tự tin về sắc đẹp của bản thân, cho dù có xảy ra việc trùng áo, thì đối phương cũng không được đẹp như cô ta. Đến lúc đó cô ta không phải là người xấu hổ, mà là người khác.

Nhưng khi Kiều Âu và Lam Thiên Tình quay người lại, từ những tiếng xung quanh, cô ta mới phát hiện, người xấu hổ lại chính là cô ta.

Cô ta không dám tin nhìn Lam Thiên Tình, cô gái này sao lại đẹp như vậy!

“Bùi tiểu thư, giữa tôi và cô chưa đủ quen biết đến trình độ có thể gọi tên nhau!”.

Kiều Âu ôm chặt vòng eo của Lam Thiên Tình, vẻ mặt không biểu cảm nhìn cô ta, không hề để vẻ đẹp của cô ta vào trong mắt.

Bùi Thanh Đình bỗng nhiên cười, nhìn Lam Thiên Tình nói:

“Ha ha, không biết đây là tiểu thư nhà ai, tại sao trước kia chưa được gặp qua? Kiều thiếu thích nhất là ca khúc “Tinh Không” vừa rồi, muốn giữ được lòng Kiều thiếu, chỉ dựa vào bộ dạng thôi chưa đủ”.

Lời nói này, đủ trắng trợn!

Cô ta quả thật không dám đắc tội Kiều Âu, không dám gọi tên anh nữa, nhưng mà gán cho Lam Thiên Tình là người lợi dụng sắc đẹp đến để quyến rũ Kiều Âu. Hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người như vậy, không phải là cố ý làm cho Lam Thiên Tình lúng túng hay sao? Cho dù Lam Thiên Tình là một cô bé 16 tuổi không rành việc đời nhưng là một người luôn đứng đầu khoa tự nhiên cũng đủ để chứng minh cô đơn thuần nhưng không hề tiểu bạch. Lòng phản nghịch nho nhỏ của cô bé thức dậy, thích chơi một chút kịch giả heo ăn thịt cọp.

Cô biết rõ, nếu hôm nay cô đàn “Tinh Không”, thì sẽ chứng minh mình đi quyến rũ Kiều Âu, còn nếu cô không đàn vậy thì càng chứng thực cách nói của Bùi Thanh Đình rồi.

Ngay lúc đó, thưởng thức và hâm mộ Lam Thiên Tình dành cho Bùi Thanh Đình bỗng nhiên tan thành mây khói!

Đôi mắt cô lóe lên, chớp đôi mắt vô tội, cảm nhận được mọi người xung quanh đều ôm tâm tình xem kịch vui, cô ôn nhu nói:

“Từ nhỏ, tôi đã sống trong cô nhi viện, không có cơ hội học tập”.

Đôi mắt trong suốt chứng minh lời nói thật của cô, câu trả lời này cũng khiến mọi người bất ngờ, hơn nữa bắt đầu đồng tình thương tiếc với thân thế của cô.

Cô ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Kiều Âu, trong mắt lóe lên giọt lệ:

“Anh, em không biết đàn bài “Tinh Không”, em phải làm sao bây giờ?”.

Lam Thiên Tình biết, vào giờ phút này người có thể giải vây cho cô chỉ có Kiều Âu. Bùi Thanh Đình ctung cho cô một đề mục khó cả hai đường, cô cũng chỉ có thể ném củ khoai bỏng này cho Kiều Âu, cái gọi là cây to đón gió chính là giải thích như vậy!

Kiều Âu thấy cô ủy khuất muốn khóc thì đau lòng gần chết!

Trong nhà cha nuôi Lam Thiên Tình không có điều kiện để cô hưởng sự giáo dục và bồi dưỡng tốt, về điều này làm sao Kiều Âu lại không biết?

“Tình Tình, không đàn thì không đàn, không có gì đáng ngại cả, không phải chỉ là đàn một khúc thôi sao, nếu muốn nghe anh có thể nghe trực tiếp Lý Tra Đức đàn, còn dễ nghe hơn những người học nghệ không thông”.

Sắc mặt Bùi Thanh Đình hơi đổi, lý do thoái thác của Kiều Âu, hiển nhiên là so sánh cô ta với loại người học nghệ không thông.

Kiều Âu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình, thương tiếc an ủi, bộ dạng khẩn trương khiến những người xung quanh nhìn mà choáng váng!

Đừng nói là mấy năm nay bên người Kiều Âu không có người phụ nữ nào bên cạnh, ngay cả ở chung một chỗ nói vài câu cũng không có.

Nhìn lại cô gái xinh đẹp trong lòng anh, còn trẻ tuổi hơn, đẹp hơn cả người đẹp nhất thủ đô Bùi Thanh Đình, hẳn nào Kiều thiếu lại động lòng. Vả lại với địa vị bây giờ của Kiều thiếu, cũng không cần đám hỏi với nhà họ Bùi để có thêm lợi ích. Chỉ như vậy thôi cũng biết là đàn ông sẽ chọn cái gì!

Lam Thiên Tình thấy Kiều Âu để ý cô như vậy, trong lòng có chút lo lắng, ánh mắt của cô nhìn qua bả vai rộng lớn của Kiều Âu, vô tội nhìn Bùi Thanh Đình, thấy người đó đang dùng ánh mắt ác độc oán giận nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh, có phải em sai rồi, chọc cho bạn gái anh mất hứng, vì sao chị ấy lại nhìn em như vậy, Tình Tình rất sợ”.

Cô tỏ vẻ sợ sệt nói, sau đó chủ động vùi đầu vào lòng Kiều Âu, sau đó lớn mật vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, cùng lúc đó, cánh tay nhỏ của cô còn giống như bị dọa thật, hơi run run!

Cho đến nay, nhà họ Kiều và nhà họ Bùi đã sớm hiểu ngầm, người cầm binh quyền trong tay xứng đôi với người đẹp nhất thành phố, tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, đúng là một giai thoại. Nếu Lam Thiên Tình nói Bùi Thanh Đình là bạn gái Kiều Âu, kỳ thật cũng không tính là quá đáng. Chỉ là bản thân Kiều Âu đến bây giờ vẫn áp dụng thái độ lảng tránh mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, khi Lam Thiên Tình dùng giọng nói sợ sệt nói cho Kiều Âu, Bùi Thanh Đình và những người xung quanh cũng nghe được.

Bởi vậy bầu không khí xung quanh bỗng chốc được dâng cao!

Kiều Âu luôn luôn dùng thái độ lảng trán đối với ý này của hai nhà Bùi Kiều, bây giờ anh sẽ đồng ý hay là chối bỏ?

Trái tim Bùi Thanh Đình như nhảy vọt lên cổ họng, cô ta si mê nhìn người đàn ông cao lớn hoàn mỹ trước mắt, cắn răng chờ đợi một câu nói của anh.

“Tình Tình, từ trước đến nay, cô ta không phải là bạn gái anh, ngay cả bạn bè cũng không phải! Tình Tình không phải sợ, ai dám khi dễ Tình Tình, nhất định anh sẽ hỏi thăm thân thiết cả nhà người đó!”.

Về phần hỏi thăm “thân thiết”, người xung quanh đều hít vào một hơi!

Lam Thiên Tình nhu thuận từ trong ngực anh chui ra, cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh, cô nhìn khuôn mặt thanh tú và cánh môi đang nhếch của Kiều Âu, mỉm cười:

“Anh, anh đã không phải là người yêu của Bùi tiểu thư, có phải là nên giải thích rõ ràng cho Bùi tiểu thư? Em thấy Bùi tiểu thư, luôn tự cho mình là bạn gái của anh. Cô ấy cũng không còn nhỏ, nhìn sao cũng sắp 30 rồi. Nếu anh không giải thích rõ ràng sớm một chút, lại tiếp tục như vậy sợ là sẽ làm lỡ chung thân đại sự của Bùi tiểu thư rồi”.

Kiều Âu nghe lý do của cô, trong lòng vô cùng sung sướng kích động, có phải cái này chứng tỏ cô bé của anh đang ghen không?

Lúc này anh mới kéo tay Lam Thiên Tình xoay người nhìn Bùi Thanh Đình:

“Bùi tiểu thư, Kiều Âu tôi, không có hứng thú với cô!”.

Thật tàn nhẫn!

Một người đẹp nhất thành phố cứ vậy bị mất mặt trước bao người!

Cô ta bị Lam Thiên Tình nói tự cho mình là bạn gái Kiều Âu, nói đúng ra là cô ta đang tự mình đa tình. Lam Thiên Tình nói cô ta nhìn sắp 30 tuổi, điều này càng là sự đả kích với phụ nữ!

Sắc mặt Bùi Thanh Đình tái nhợt nhìn Kiều Âu, không biết nên nói cái gì, vào lúc này cô ta mới phát hiện, Lam Thiên Tình bên cạnh Kiều Âu đúng là một con thỏ trắng. Nhưng mà con thỏ trắng này sẽ ngoan ngoãn để cho anh nắm, ôm, nhìn như không hề có lực sát thương, nhìn như thanh thuần mà vô tội đến cực điểm!

Nhưng mà con thỏ trắng này không phải là “trắng” và “thỏ”!

“Đình Đình, tại sao con còn ở đây? Nhanh đi thay quần áo, con và Kiều Âu phải mở màn vũ hội rồi!”.

Bùi Tề Tuyên tìm con gái và Kiều Âu ở khắp nơi không thấy, ông phải dạo một vòng quanh mới phát hiện bóng dáng bọn họ, tiến thêm vài bước về phía bọn họ, ông không thể thúc giục Kiều Âu cho nên trực tiếp nhắc nhở con gái ông.

“Chú Bùi, hôm nay Kiều Âu có hẹn với người đẹp, xin thứ lỗi vì không thể nghe theo!”.

Giọng điệu lười biếng mà quý phái từ từ nhả ra như ánh trăng lạnh bạc. Kiều Âu nói xong, không nhìn ai, kéo cô bé của mình rời đi.

Khi Lam Thiên Tình xoay người lại, lướt qua người Bùi Tề Tuyên, ông cau mày, muốn nhìn rõ khuôn mặt của hồ ly tinh khiến Kiều Âu không nể mặt mũi mình, đến cùng hồ ly tinh đó tốt hơn con gái mình chỗ nào. Nhưng khi ông nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Lam Thiên Tình, phảng phất như bóng hình xinh đẹp trong mộng khuya ăn mòn linh hồn ông, ông hóa đá tại chỗ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện