Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giọng điệu thấp mềm, giống như là có lông vũ mềm mại phớt qua. Cái dáng vẻ đối đãi này, giống như tôi là con nít mới sinh, yếu ớt mỏng manh. Tôi nghĩ như vậy, sức mạnh nhảy nhót vui vẻ mới vừa rồi không tự chủ được biến mất, theo đó mà bộ dạng có hơi suy yếu vô lực, giọng nói rất nhẹ nói với anh: "Được."

Tôi không hỏi nguyên nhân anh đột nhiên quyết định xuất viện. Chỉ là tin tưởng anh luôn có nguyên do. Giống như là những ngày qua, mỗi ngày anh đưa tới số lượng lớn thuốc, hoặc là mang tôi đi rút máu, hóa nghiệm, cùng với truyền nước biển hoặc xạ trị, tôi đều không hỏi anh, tác dụng cụ thể của những việc này đối với bệnh chứng.

Cho đến sau đó, tôi thậm chí cảm thấy, tôi đã không hề tin tưởng những việc này nữa. Tôi chỉ là tin tưởng Cố Diễn Chi mà thôi.

Tôi tin tưởng anh đã cố gắng hết sức. Trước đó lúc bác sĩ hội chẩn tôi đã thấy trong đó có người da trắng mắt xanh, cũng thấy qua người miền Nam giọng đậm chất Quảng Đông, tôi còn nghe nói từ y tá, sáu giờ sáng ngày hôm đó, lúc tôi hôn mê được đưa từ Tây Bộ về thành phố T, các bác sĩ chủ nhiệm lớn của bệnh viện hàng đầu thành phố vội vã tập trung, không ăn không uống hội chẩn suốt mười giờ đồng hồ về tình huống của tôi.

Những chuyện này Cố Diễn Chi không hề nói với tôi. Trong những ngày qua, chúng tôi rất ít nói đến chuyện bệnh tật. Phần lớn đều là một vài chuyện cười và chuyện lý thú. Cố Diễn Chi chưa bao giờ chủ động nhắc tới đề tài này, lại càng không hề nói đến hai chữ “cái chết”. Chỉ có thỉnh thoảng đi gặp bác sĩ, tôi nghe Cố Diễn Chi và bác sĩ nói chuyện với nhau, tốc độ nói của anh nhanh nhưng rất rõ ràng, đều là thuật ngữ chuyên nghiệp hoặc chữ viết tắt về bệnh chứng của tôi, tôi mới có thể mơ hồ biết được, anh hiểu về bệnh của tôi, thậm chí vượt qua bản thân tôi rất nhiều.

Cho tới nay, Cố Diễn Chi đã làm rất nhiều chuyện. Tôi đều chỉ có thể thấy phần nổi của tảng băng trôi. Tựa như nếu như không có Porland thì tôi sẽ không biết anh từng quyên góp từ thiện, càng không thể nào biết được nguyên nhân anh quyên góp từ thiện, cũng sẽ không biết được anh liên lạc với chuyên gia nước ngoài, mời tới bác sĩ hàng đầu. Trước đây anh làm những chuyện lật tay làm mây úp tay làm mưa kia, mỗi lần bị hỏi đến, anh đều chỉ tỏ vẻ hời hợt. Hôm nay, bên ngoài Cố Diễn Chi phải quan tâm đến các báo cáo dài dòng, còn có hội chẩn thay nhau ngựa không ngừng vó, nhưng khi đứng ở trong phòng bệnh này, vẫn vo cùng bình tĩnh (vân đạm phong khinh).

Diệp Tầm Tầm từng phê phán Cố Diễn Chi như vậy là chuyên quyền độc đoán. Tôi lại tin tưởng đây là cách xử lí dưới điều kiện quyết định là Cố Diễn Chi hiểu biết đầy đủ về tôi. Anh biết đối với tôi mà nói, làm như vậy là thích hợp nhất.

Xét thấy được xuất viện, tôi rốt cuộc có thể cởi xuống quần áo bệnh nhân, thay quần áo của mình. Gương mặt trong gương hôm nay đỏ thắm khác thường, cuối cùng cũng không còn cái loại cảm giác tái nhợt suốt mấy ngày qua. Sau khi tiến vào xe, tôi nghĩ nghĩ, thử nói với anh: "Aiz, đột nhiên rất muốn ăn mì Ý trong quán ở Thành Đông, có thể không?"

Một giờ sau, chúng tôi từ Thành Tây đi đến Thành Đông, xe chậm rãi dừng trước cửa tiệm kia.

Thật ra thì mấy ngày qua bị giày vò bằng hóa trị, sở thích ăn uống căn bản đã bị hủy đến rất kém (liêu thắng vu vô - có chút ít còn hơn không). Cho dù hôm nay trạng thái rất tốt, khẩu vị lại vẫn như xưa, chỉ ăn vài miếng đã để thức ăn xuống. Đa số thời gian là nói chuyện phiếm với Cố Diễn Chi. Ngoài cửa sổ, đường phố sạch sẽ yên tĩnh, không có nhiều người đi đường. Ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, ánh mặt trời hoạt bát lăn lộn trong không khí. Tôi và Cố Diễn Chi ngồi song song, nói vài đề tài không liên quan. Trong quá trình đó làm như không có việc gì cầm ngón tay anh, ngay sau đó bị anh trở tay cầm lại. Sau đó gãi gãi lòng bàn tay của anh, bị anh nắm càng chặt hơn. Tôi nói: "Aiz, chưa từng hỏi anh… Anh có bao giờ cảm thấy em nói rất nhiều hay không?"

Anh hỏi lại: "Muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?"

Tôi nói: "Lời nói thật."

Anh nói xong rất nhẹ nhàng: "Thật sự mà nói, là có một chút."

". . . . . ." Tôi nhìn theo anh một lát, hỏi tiếp, "Vậy anh có từng cảm thấy em rất ngây thơ không?"

"Lần này muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"

Tôi nói rất dứt khoát (trảm đinh tiệt thiết – chém đinh chặt sắt): "Nói dối."

Một tay anh chống cằm, hơi có vẻ buồn cười nhìn tôi, tôi nói: "Mặc kệ lời nói thật hay là lời nói dối, chẳng lẽ anh không biết rằng khi người khác hỏi loại vấn đề này, thật ra chỉ là vì muốn nghe lời ngọt sao?"

Anh nói: "Oản Oản, chuyện may mắn nhất anh gặp được, chính là mười một năm trước ở trong núi tìm được em. Cõi đời này không có ai thích hợp với anh hơn so với em, tựa như nói chuyện với em, mặc kệ là nhiều hay là ít, thật ra thì không có vấn đề gì, anh đều thích nghe, như vậy rất tốt. Ngây thơ hay không ngây thơ, cũng giống như vậy."

Tôi nói: "Cái này là đang nói dối sao?"

Anh trả lời: "Ừ."

Tôi cảm thấy được giờ phút này khuôn mặt nhất định rất thất vọng: "Có thật không?"

Anh không chút để ý nói: "Giả."

". . . . . ."? Chúng tôi vẫn luôn lưu luyến ở phòng ăn đến xế chiều mới trở về. Được Cố Diễn Chi ôm thẳng lên lầu hai, xem một bộ phim, đến lúc bên ngoài phía chân trời đã có sáng mờ chuyển động. Lúc được anh ôm trở về phòng ngủ thì nghe thấy anh thuận miệng hỏi: "Buổi tối muốn ăn những món gì?"

Tôi ôm cổ của anh, nghiêm trang nhìn anh, nói: "Anh."

". . . . . ."

Anh hạ mắt xuống, nhìn tôi một cái. Cùng lúc đó đặt tôi ở trên giường, khóe môi lộ ra một chút tươi cười: "Có thể. Chúng ta xuống lầu ăn một chút gì đó trước."

Tôi vẫn ôm cổ của anh không chịu buông tay, đôi chân níu lấy hông của anh, chuyện này có hơi tiêu tốn sức lực, nhưng vẫn có thể làm được. Đồng thời cánh tay ôm cổ anh dùng lực, cố gắng để cho anh cúi người xuống. Sau đó nhỏ giọng mở miệng: "Nhưng mà, bây giờ đã muốn, làm sao đây?"

Lúc nói lời này giọng như nhũn ra. Thật không dám đi nhìn biểu lộ của anh trong giờ phút này. Nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, âm cuối dường như mang theo ý dây dưa trêu ghẹo, đủ để trêu chọc lòng người. Thân thể từ từ rớt xuống, mãi cho đến khi sau lưng chạm phải ga giường. Trước mặt là đôi mắt sâu đen của anh, chứa ý cười rất rõ ràng. Tiếng nói nương theo nụ hôn rơi vào khóe môi tôi: "Nói như vậy, vi phu xin vui lòng tiếp nhận."

Lúc anh dùng ngón tay mở dây buộc áo ngủ của tôi, tôi có chút rối loạn bắt lấy cổ áo của anh. Ngón tay bị anh bắt được, hôn vào khe hở giữa mỗi ngón tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện