Bốn người vốn muốn ngồi trong xe đợi trời tối, nhưng không bao lâu sau thì toàn bộ người trong thôn Hồ Dung bước ra, họ đứng ở cổng thôn nhìn chằm chằm bọn họ, hai bên giằng co nửa tiếng, bốn người đành phải lái xe trở về trấn trên, đợi trời tối rồi quay lại.

Trời vừa tối bọn họ theo đường cũ quay lại thôn Hồ Dung.

Màn đêm ở nông thôn vô cùng tối, không hề có một nguồn sáng nào, Bạch Ngộ nhìn hướng dẫn chỉ đường không sai nhưng bọn họ vẫn không tìm thấy ngã ba rẽ vào thôn Hồ Dung, hắn không thể không dừng xe, bốn người nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài không có bất cứ thứ gì cả, căn bản không có ngôi làng nào.

Bạch Ngộ: "Thôn Hồ Dung hẳn là ở vị trí này, lộ trình giống như lúc chiều chúng ta tới đây."

Bạch Ngộ ở lại trong xe, ba người Giang Tứ xuống xe xem xét, vốn dĩ thôn Hồ Dung phải có ở đây nhưng hiện tại chỉ là một mảnh hoang vu, không có bất cứ thứ gì cả.

"Cảm giác này có phải rất quen thuộc không?" Giang Tứ nhìn về phía Bạc Hoài.

Bạc Hoài gật đầu, chẳng phải là vô cùng quen thuộc ấy sao? Cỏ Quỷ Tuyến ở nhà xác cũng là không nhìn thấy, chỉ có thể cảm ứng được.

Bạc Hoài không nói hai lời, Linh Vực đã trải dài về cánh đồng bất tận.

Giang Tứ: "Có trong đó không?"

Bạc Hoài gật đầu, "Có."

Bạc Hoài nói với Phó Tinh Ngân: "Cậu và Bạch Ngộ ở lại trong xe đi, tôi và Giang Tứ vào xem."

Phó Tinh Ngân còn chưa kịp hỏi vào đâu xem thì đã thấy một tay Bạc Hoài giữ chặt Giang Tứ, biến mất ở trước mặt trong nháy mắt!

Phó Tinh Ngân: "......"

Phó Tinh Ngân: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đi đâu rồi?"

Bạch Ngộ nói: "Con quỷ lần này có chút đặc biệt, rất biết ẩn mình, có thể cùng một lúc ẩn giấu cả thân thể và quỷ khí."

Phó Tinh Ngân không còn cách nào khác đành phải vào xe ngồi chờ.

Bạc Hoài mượn sức mạnh của Linh Vực, cùng với Giang Tứ thuận lợi xuất hiện trong thôn Hồ Dung, hai người đều rất cảnh giác, có thể khiến cho một ngôi làng "Biến mất", sức mạnh của Cỏ Quỷ Tuyến này có phải là quá mạnh rồi không? Đã vào bên trong thôn Hồ Dung mà Giang Tứ và Bạc Hoài vẫn không hề cảm nhận được quỷ khí, nhưng hiện tượng quỷ dị này đã cho thấy, Cỏ Quỷ Tuyến nhất định có tồn tại.

Giang Tứ mở ba lô ra, lấy một chiếc đèn pin siêu sáng cậu đã chuẩn bị từ trước rồi bật lên, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, hai người đi thẳng về phía trước, toàn bộ thôn Hồ Dung còn yên tĩnh hơn cả lúc chiều, khiến cho hai người cảm thấy kỳ quái chính là, lúc chiều thì cửa nhà nào cũng đóng chặt, còn bây giờ thì cửa nhà nào cũng mở rộng ta, hai người đi vào trong sân một ngôi nhà, cửa nhà hay cửa phòng đều mở, trong nhà căn bản không có ai.

Vẻ mặt của hai người trở nên nghiêm túc, họ tìm kiếm hết nhà này đến nhà khác những vẫn không có ai, ngay cả nhà của Triệu Hữu Phúc cũng không có một bóng người, cả Triệu Hữu Phúc bị đột quỵ cũng không thấy tung tích.

"Đến thôn Bạch Khẩu nhìn xem." Nếu hai thôn đã hợp lại, bây giờ thôn Hồ Dung biến thành như vậy, không biết thôn Bạch Khẩu thì như thế nào.

Hai người đi về phía đông, muốn đi qua thôn Bạch Khẩu nhất định phải đi ngang qua cây đa lớn, đen pin của Giang Tứ vô tình quét qua cây đa lớn, đồng tử cậu đột nhiên co rút lại, cả người cứng đờ, chiếu thẳng đèn pin vào cây đa!



Rễ mọc trên không được gọi là rễ khí sinh

Dưới tán cây đa lớn rậm rạp có vô số rễ khí sinh rủ xuống, thoáng nhìn tựa như chòm râu, nhưng lúc này lại có vô số người treo lơ lửng dưới rễ khi sinh rậm rạp! Mỗi người bọn họ đều cúi đầu xuống, rễ khí sinh mọc sau gáy bọn họ, bọn họ giống như những con búp bê bị rễ khí sinh treo lên, treo ở nơi đó không hề nhúc nhích!

Không biết có phải là do toàn người quen hay không, Giang Tứ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này là thứ đáng sợ nhất mà cậu từng thấy, không gì sánh nổi!

Những thôn dân vẫn không cử động đột nhiên đồng loạt run lên, cái đầu đang cúi xuống chậm rãi quay về phía Giang Tứ, bọn họ dùng tư thế cúi đầu trợn mắt nhìn cậu, từng đôi mắt tối om, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Giang Tứ, miệng phát ra âm thanh trúc trắc và cứng đờ.

"Cậu —— tới —— rồi, tôi —— chờ —— cậu —— lâu —— lắm."

Da đầu Giang Tứ nổ tung, bàn tay cầm đèn pin bắt đầu run rẩy, đột nhiên có một bàn tay đáp xuống bàn tay cậu, Giang Tứ sợ tới mức thiếu chút nữa ném chiếc đèn pin đi, hoảng sợ nhìn về phía chủ nhân bàn tay.

"Đừng sợ." Bạc Hoài trấn an cậu.

Giang Tứ trừng đôi mắt hết cỡ, "Bọn họ, bọn họ đang nhìn tôi! Bọn họ đang nói chuyện......"

Giang Tứ lại nhìn sang, những người dân dưới rễ khí sinh vẫn mang tư thế cúi đầu xuống không hề nhúc nhích, không nói gì, cũng chẳng hề cử động.

Giang Tứ lui về phía sau một bước, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Bọn họ nói cái gì?" Ở trong mắt Bạc Hoài, những người này từ đầu đến cuối đều chưa từng cử động, vẫn luôn an tĩnh treo dưới rễ khí sinh kia.

"Bọn họ, bọn họ nói chờ tôi lâu lắm rồi." Giang Tứ cho đến nay vẫn chưa gặp được quỷ có thể nói chuyện...... Không đúng, quỷ căn bản sẽ không nói được, cũng không có ý thức tự chủ, chỉ có bản năng giết chóc, cho nên những người này rốt cuộc là người hay quỷ?!

Mãi đến lúc này Giang Tứ mới ý thức được, miệng vết thương chỗ gáy Triệu Hữu Phúc là như thế nào, nếu như lúc ấy cậu kiểm tra gáy của Triệu Trình và Hồ Hoạt, hẳn là sẽ có những vết thương tương tự như vậy, bọn họ bị như vậy không phải là lần đầu tiên, mà là mỗi đêm đều bị treo ở nơi này, nên phần gáy mới có những vết thương dày đặc như vậy.

Bạc Hoài nhíu mày, trong tay xuất hiện Linh Vực, cẩn thận nhốt tất cả những người dân lại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những thứ mọc trên cây đa lớn đều là rễ khí sinh, nhưng khi Bạc Hoài dùng Linh Vực cảm ứng, lại có thể phát hiện rõ ràng, những thứ hòa vào rễ khí sinh chính là từng sợi Cỏ Quỷ Tuyến!

"Trên rễ khí sinh mọc đầy Cỏ Quỷ Tuyến!" Bạc Hoài nói với Giang Tứ về phát hiện này.

Giang Tứ không thể tin được, theo lý thuyết mà nói thì chỉ có một gốc Cỏ Quỷ Tuyến cái mà thôi, sao ở đây lại xuất hiện nhiều Cỏ Quỷ Tuyến đến như vậy?!

Những sợi rễ khí sinh treo dân làng bị Bạc Hoài dùng Linh Vực bao phủ đột nhiên bị cắt đứt, thôn dân rơi xuống, những sợi rễ khí sinh sau gáy thôn dân giống như có sinh mệnh, chúng dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong cơ thể của mỗi thôn dân!

Những thôn dân không có phản ứng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen hoàn toàn, không có tròng trắng, không có con ngươi, chỉ có một mảnh đen nhánh!

Giống như rối gỗ bị giật dây, thôn dân cứng ngắc tiến về phía trước, cánh tay đột nhiên vung lên đằng trước, quần áo và da thịt trên người lập tức nổ tung, vô số sợi chỉ đen từ trong máu thịt chui ra, bay vụt về phía Bạc Hoài!

Linh Vực trong tay Bạc Hoài bị nén thành từng lát mỏng, chém về phía sợi chỉ đen đang lao tới! Sợi chỉ đen bị đứt rồi rơi xuống đất, nhanh chóng chui vào đất rồi biến mất không thấy đâu!

Bạc Hoài nhíu mày, loại quỷ dị này lần đầu tiên xuất hiện, hắn vẫn chưa thăm dò được tập tính rõ ràng của nó, chỉ có thể tiếp tục tìm tòi và thử nghiệm.

Những thôn dân treo trên rễ khí sinh lại rơi xuống thêm một mảnh, tất cả dây rễ ở phía sau gáy đều chui vào bên trong cơ thể, toàn bộ đôi mắt biến thành màu đen, cứng ngắc chậm rãi vây quanh hai người bọn họ!

Lúc này Giang Tứ không cần khung thoại nhắc nhở cũng biết, tất cả những người này đều là tuyến thi, chúng nó đã dùng hành động thực tế nói với Giang Tứ.

Chờ đến khi toàn bộ thôn dân rơi xuống, Giang Tứ chiếu đèn pin vào cây đa lớn, nhìn thấy một vật thể màu đen giống như mãng xà vướng vào thân cây, chúng quấn chặt vào thân cây gần như hòa cùng một thể với cây đa lớn, đây chắc hẳn là Cỏ Quỷ Tuyến, chỉ là Giang Tứ cũng không biết vì sao Cỏ Quỷ Tuyến mỏng như sợi tóc lại có thể trở này dày như vậy!

Giang Tứ phát hiện tất cả thôn dây đều đã biến thành tuyến thi, chúng nó đều vây quanh Bạc Hoài nhưng lại gạt cậu sang một bên.

Giang Tứ hét lớn, "Tôi nhìn thấy căn nguyên của Cỏ Quỷ Tuyến, tôi qua đó xem thử!"

Bạc Hoài không biết những thôn dân tuyến thi này còn cứu được hay không, chỉ có thể cẩn thận đối phó, "Nhớ hãy cẩn thận đó!"

Giang Tứ thả Thiên Lang ra, lấy ra một xấp Linh Văn phòng ngự đã vẽ xong trong ba lô, đây đều là những Linh Văn chỉ có vài chục điểm giá trị tinh thần, Giang Tứ dán mấy tấm lên lưng Thiên Lang, Giang Tứ cũng tự dán cho mình mấy tấm, một người một chó cong eo, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào dưới tán cây đa lớn!

Toàn bộ rễ khí sinh treo lơ lửng tấn công Giang Tứ và Thiên Lang, từng chùm rễ đâm tới giống như dao nhọn, Linh Văn phòng ngự trên người Giang Tứ và Thiên Lang liên tiếp mở ra, chặn lại đòn tấn công của rễ khí sinh, tốc độ của Thiên Lang nhanh hơn Giang Tứ nhiều, Thiên Lang mang theo một mớ Linh Văn phòng ngự đã bổ nhào vào dưới tàng cây, liều mạng cắn Cỏ Quỷ Tuyến dày mà dùng hết sức lực kéo nó xuống!

Giang Tứ theo sát đằng sau, "Đừng ăn, sẽ độc chết chó đó!"

Tay trái Giang Tứ chạm vào Cỏ Quỷ Tuyến, khung thoại bắn ra.

【 Sau khi ăn đủ máu thịt và quỷ khí, Cỏ Quỷ Tuyến cái đã không còn là Cỏ Quỷ Tuyến như trước nữa, nó có thể mọc ra ra vô số quỷ tuyến khác, tạo ra rất nhiều tuyến thi, những tuyến thi tiếp tục tìm kiếm chất dinh dưỡng cho cơ thể mẹ, như vậy Cỏ Quỷ Tuyến này sẽ càng ngày càng mạnh! 】

Ăn máu thịt thì Giang Tứ có thể lý giải, nhưng thôn dân trong thôn Hồ Dung và thôn Bạch Khẩu đều là chất dinh dưỡng của Cỏ Quỷ Tuyến, nhưng ăn luôn quỷ khí thì Giang Tứ không thể hiểu được, ở đây không phải là nơi biên giới, đây là thế giới bên ngoài, ngay cả quỷ khí cũng không có thì đào quỷ khí ở đâu ra?

【 Nhìn thân thể dày đặc này của nó đi, nhìn cái màu đen kịt này đi, nếu ngươi có thể mở cái bụng của Cỏ Quỷ Tuyến ra, chắc chắn sẽ phát hiện gấp đôi kinh ngạc đó! 】

Trong lòng Giang Tứ khẽ động, cậu suy đoán bí mật quỷ khí hẳn là dấu dưới bụng của Cỏ Quỷ Tuyến, tay trái cậu đè lên thân thể dày đặc của Cỏ Quỷ Tuyến, xúc cảm rất rợn người, giống như đang ấn vào một con rắn lạnh lẽo và trơn trượt, thời điểm như bây giờ, chính là mấu chốt để kiểm chứng chất lượng răng của Thi Khôi Tổ Trùng, một hàm răng có thể cắn nát bức tường biên giới, cậu không tin là không xử lý được cái thứ Cỏ Quỷ Tuyến này!

Trong lòng bàn tay trái của Giang Tứ vỡ ra một vết nứt, một cái miệng lớn giống như lỗ đen xuất hiện, không nhìn thấy hàm răng, nhưng vẫn có thể điên cuồng gặm cắn Cỏ Quỷ Tuyến, Cỏ Quỷ Tuyến trên cây đa lớn vốn dĩ không nhúc nhích bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, vô số sợi rễ khí sinh quấn lấy quỷ tuyến cũng bắt đầu rung động theo, tất cả sợi rễ khí sinh đều nghiêng nghiêng, đầu nhọn hướng về phía Giang Tứ, một vòng rễ khí sinh đen nghìn nghịt bao phủ lấy Giang Tứ!

Giang Tứ vừa định mở Quỷ Vực để bảo vệ bản thân thì phía sau xuất hiện ánh sáng chói mắt, Bạc Hoài đuổi tới, tất cả những rễ khí sinh đang bao phủ đều bị Linh Vực điên cuồng tiêu diệt, đối phó với rễ khí sinh hay là quỷ tuyến thì Bạc Hoài không hề nương tay một chút nào, hắn giết sạch toàn bộ chúng!

Có Bạc Hoài ngăn chặn những rễ khí sinh đang điên cuồng đánh úp, Giang Tứ dùng tay trái tăng nhanh tốc độ cắn gặm, bàn tay đè xuống, Cỏ Quỷ Tuyến bị cắt thành hai đoạn dưới lòng bàn tay, Giang Tứ còn chưa kịp nhìn rõ trong bụng Cỏ Quỷ Tuyến rốt cuộc có cái gì thì đã lập tức bị quỷ khí nồng đậm bao phủ, cơ thể Giang Tứ đột nhiên bị vô số Linh Văn phòng ngự bao bọc lấy, tầng tầng lớp lớp, Linh Văn phòng ngự ngoài cùng vừa biến mất thì rất nhanh đã có Linh Văn phòng ngự từ phía sau hiện lên, sử dụng nhiều Linh Văn như thế, cuối cùng đòn trí mạng này cũng đã bị chặn lại!

Giang Tứ hoài nghi, phỏng chừng toàn bộ hàng tồn trong ba lô của cậu đã biết mất, mẫu văn của cậu mới vừa sao chép hai ngày trước, chưa hoàn toàn hồi phục nên không thể mở ra, chỉ có thể không ngừng tiêu hao Linh Văn dùng một lần của cậu.

Mượn ánh sáng trắng từ Linh Văn, Giang Tứ nhìn thấy một cái lỗ đen to như quả bóng rổ trên thân cây đa lớn, quỷ khí với độ dày cực cao chính là chui ra từ trong lỗ đen này, Giang Tứ lập tức ý thức được cái lỗ đen này đi đến nơi đâu, vừa định kêu Bạc Hoài dùng Linh Vực phong tỏa nơi này, không thể để quỷ khí tiếp tục tràn ra bên ngoài thì đột nhiên một bàn tay vươn ra từ trong lỗ đen bắt lấy Giang Tứ, sức mạnh khủng bố kéo Giang Tứ vào trong lỗ đen!

Toàn bộ cánh tay trái của Giang Tứ đã bị kéo vào trong lỗ đen, một loạt biến cố xảy ra quá nhanh, nhưng phản ứng của Bạc Hoài cũng không chậm, trong khoảnh khắc Giang Tứ bị kéo đi thì cậu đã được Bạc Hoài ôm chặt, cái lỗ đen lớn như vậy, như là có thể cắn nuốt cả người Giang Tứ!

Thứ quỷ dị bên trong và Bạc Hoài bên ngoài đấu sức, cứ như vậy mà tiếp tục giằng co, tay trái của Giang Tứ gần như có thể bị kéo đứt, sức mạnh của quỷ dị bên trong lớn đến mức không thể phản kháng, Thiên Lang lo lắng đến mức kêu ẳng ẳng, ngoại trừ việc cắn áo Giang Tứ kéo về phía sau thì nó không thể làm gì được!

Linh Vực của Bạc Hoài Linh dọc theo lỗ đen trải dài, "Thiên Lang! Cắn chặt đừng nhả ra!"

Giang Tứ lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, "Đừng đi vào!"

Lời còn chưa dứt, Bạc Hoài đã theo Linh Vực đi vào bên kia lỗ đen, lực kéo trên người Giang Tứ đột nhiên biến mất, một người một chó ngã xuống đất lăn vài vòng, không có Linh Vực của Bạc Hoài treo cổ, những rễ khí sinh quấn lấy quỷ tuyến lại bao phủ một lần nữa, tất cả tuyến thi cũng tụ tập lại, vô số quỷ tuyến màu đen bay vụt về phía Giang Tứ!

"Cút hết cho tao!" Giang Tứ rống giận, Quỷ Vực lập tức mở ra bao trùm khu vực này, ném toàn bộ tuyến thi văng ra xa, tất cả rễ khí sinh và quỷ tuyến bên trong Quỷ Vực đều bị Quỷ Vực tiêu diệt và hấp thu!

Giang Tứ chạy đến cửa động, hét vào bên trong, "Bạc Hoài ra đây đi!"

Giang Tứ không biết âm thanh này có thể truyền đi hay không, chỉ có thể hét lên từng tiếng một, hy vọng Bạc Hoài có thể nghe thấy và lập tức ra ngoài.

"Bạc Hoài! Lập tức ra ngoài đi! Đừng ở bên trong nữa!"

Giang Tứ biết rất rõ bên kia cái lỗ đen là nơi nào, rất có thể là Quỷ Dị Tràng – nơi mà Cỏ Quỷ Tuyến mọc ra, Quỷ Dị Tràng chưa mở căn bản không hề có lối ra, nếu Bạc Hoài lao vào như thế, cho dù có chiến thắng được thứ quỷ dị kia thì rất có thể hắn sẽ tìm được đường về!

Giang Tứ vói cánh tay phải vào trong lỗ đen, phóng ra vài linh tử bằng tay phải, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng trắng, hy vọng trong bóng đêm vô tận của Quỷ Dị Tràng, Bạc Hoài có thể nhìn thấy nguồn sáng này rồi nhanh chóng trở về!

"Gâu gâu!" Thiên Lang dùng móng vuốt lay lay Giang Tứ, Giang Tứ nhìn qua, trên đầu Thiên Lang hiện một khung thoại.

【 Doberman cấp hai (phỏng chừng): Để tôi vào đi, tôi có thể trở về. 】

Thiên Lang biến mất, chui vào Cỏ Linh Minh.

Giang Tứ đã hiểu dụng ý của Thiên Lang, chỉ cần cậu đưa Cỏ Linh Minh vào trong động, Thiên Lang là có thể xuất hiện ở bên kia lỗ đen, chỉ cần Cỏ Linh Minh còn nằm trong tay Giang Tứ, cho dù đi xa bao nhiêu thì Thiên Lang vẫn có thể trở về!

Giang Tứ nhanh chóng cởi túi đựng Cỏ Linh Minh trên cổ xuống, quấn dây đeo quanh cổ tay phải, nắm chặt túi đựng thẻ trong tay rồi đưa Thiên Lang vào!

Thiên Lang xuất hiện ở nơi biên giới, nó nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạc Hoài ở gần đây, nó ngẩng đầu ngửi ngửi trong không khí, lần theo mùi hương của Bạc Hoài rồi chạy một mạch như điên.

Bạc Hoài vẫn còn đang chiến đấu với thứ quỷ dị kia, con quỷ vừa chiến đấu vừa lui về, Bạc Hoài muốn rời đi thì phải xông lên chém giết, giống như nó cố ý dẫn Bạc Hoài đi sâu hơn, Bạc Hoài quay đầu lại mấy lần, xung quanh một mảnh xám xịt, cho dù hắn có linh nhãn cũng khó có thể tìm được lỗ đen từ hư không kia.

Bạc Hoài biết ở đây là Quỷ Dị Tràng, nhưng không biết là nơi nào của Quỷ Dị Tràng, đã mở ra hay chưa, nếu đã mở ra, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ có thể ra khỏi Quỷ Dị Tràng, nhưng nếu như chưa mở ra thì không còn cách nào khác, hắn có thể bị mắc kẹt trong này.

Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, thanh âm rất quen thuộc, giống như tiếng của Thiên Lang.

"Gâu gâu gâu gâu!!!!" Thiên Lang ngày thường căn bản không biết sủa là gì, nhưng bây giờ nó đã sủa lên bằng tất cả sức lực của mình.

Linh quang từ trong cơ thể Bạc Hoài bùng nổ, đánh về phía con quỷ cứ luôn dây dưa kia, Linh Vực kéo dài về phía tiếng chó sủa, hai lần thoáng hiện, hắn thấy Thiên Lang chạy như điên về phía mình!

"Gâu gâu gâu!" Thiên Lang nhìn thấy Bạc Hoài, lập tức trượt một cái rồi thay đổi phương hướng, dẫn theo Bạc Hoài chạy về.

Bạc Hoài gắt gao chạy theo, con quỷ được bao bọc trong quỷ khí lại đuổi theo hắn lần nữa, Bạc Hoài xoay người, đánh bật con quỷ một lần nữa, rồi tiếp tục theo Thiên Lang chạy về.

Bên trong Quỷ Dị Tràng đen kịt xuất hiện một bàn tay lơ lửng trên không, bàn tay đó được bao bọc trong các hạt linh tử sáng ngời, bên trong Quỷ Dị Tràng không rõ phương hướng thì đây chính là ánh sáng dẫn đường.

Thiên Lang chạy về phía bàn tay đó, liếm liếm, ý bảo mình đã trở lại, sau đó trở về Cỏ Linh Minh, Giang Tứ có thể mang nó trở về.

Một luồng linh quang mạnh mẽ bùng phát khắp người Bạc Hoài, hắn đánh bật con quỷ vướng víu đó một lần cuối cùng, quỷ khí quấn quanh người nó bị quét sạch, lộ ra gương mặt giống Giang Tư Lâm như đúc! Linh Vực dọc theo cánh tay của Giang Tứ, kéo dài ra ngoài lỗ đen, trước khi con quỷ đó ập đến lần nữa, nó đã theo cánh tay phải của Giang Tứ cùng nhau trở về thế giới bên ngoài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện