Edit: Kogi
Cố Trường Huyền ngủ trọn hai ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại đã thấy Tô Bạch nằm ghé bên giường mình, trong lòng bỗng thấy thật ngọt ngào.
Tô Bạch nghe thấy tiếng động, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt cũng thật mị hoặc.
“Huynh tỉnh rồi à?”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền mở mắt, đang mỉm cười nhìn mình, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng dém góc chăn cho Cố Trường Huyền, miệng thì nói nheo nhéo: “Ca ca đói bụng không, cháo trong bếp đang đun, ta bưng ra cho huynh nhé”.
“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền ngắt lời Tô Bạch, vươn tay về phía cậu, dịu dàng nói: “Qua đây, cho ta ôm một cái”.
Tô Bạch quay lại đã thấy Cố Trường Huyền dang hai tay về phía mình, nháy mắt chẳng quan tâm cơm cháo gì nữa, rất nghe lời chạy bước nhỏ về giường, đặt tay mình vào lòng bàn tay Cố Trường Huyền, sau đó bò lên giường, quỳ đứng trên giường nhẹ nhàng ôm Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền không để cậu buông ra ngay, khi Tô Bạch định lùi lại thì hắn liền ấn người vào lòng lần nữa, nhắm mắt thỏa mãn nói: “Ta rất nhớ ngươi”.
“Ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh”. Tô Bạch chớp mắt, mỉm cười hôn một cái lên má Cố Trường Huyền, “Lúc huynh ngủ, ta vẫn ở đây, chưa từng đi ra ngoài”.
Cố Trường Huyền không biết bị câu nào kích thích, lại ấn Tô Bạch vào lòng, dùng sức hơn cả vừa rồi ôm chặt cậu.
“Ca ca”. Tô Bạch bị tóc mai Cố Trường Huyền lướt qua làm nhột, liền nghiêng đầu, hỏi chuyện mình quan tâm nhất: “Huynh không đói sao?”.
“Hửm?”.
“Ta đi bưng cháo tới cho huynh”.
Cố Trường Huyền không nỡ từ chối ý tốt của Tô Bạch, liền buông vai cậu ra, dịu dàng nói: “Cũng được”.
“Ca ca”. Tô Bạch đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu gọi Cố Trường Huyền.
“Sao vậy? Không nỡ rời xa ta à?”. Cố Trường Huyền nhướng mày.
“Không phải”. Tô Bạch cong mắt, “Chỉ là cảm thấy, huynh tỉnh lại thật tốt”.
Sau khi Tô Bạch đi rồi, Thần Đồ và Úc Lũy xuất hiện, bịch bịch quỳ xuống đất.
“Ta có lỗi với ngài, ta không cẩn thận lấy thuốc ngủ xem như thuốc giải rượu cho vào rượu của ngài, khiến ngài phải ngủ hai ngày…”. Thần Đồ thấp thỏm nói.
“Không nói chuyện này vội”. Cố Trường Huyền tạm thời không rảnh để xử lý Thần Đồ, trực tiếp hỏi chính sự: “Hôm đó DIêm La vương tới tìm ta?”.
“Phải, nói là tới báo chuyện ly quỷ ở Dương Thành”. Thần Đồ thở phào, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết lo lắng, vẫn nói chuyện rất dè chừng.
Úc Lũy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Chủ thượng, không phải tróc nã ly quỷ với ngài dễ như trở bàn tay ư? Sao phải phí công sức như vậy?”.
Còn bảo Diêm La vương theo dõi sổ sinh tử, và sai người trông chừng nhà Dương Thanh Cửu nữa.
Cố Trường Huyền không nói gì, nhưng đột nhiên Thần Đồ nhớ tới Tô Bạch, nghĩ kĩ thì, con ly quỷ kia khá giống Tô Bạch, người ngoài không chạm tới được, pháp thuật công kích lên cũng vô hiệu…
Lẽ nào Cố Trường Huyền giữ lại con ly quỷ này vì có mục đích đặc biệt, hơn nữa việc này còn liên quan sâu sắc đến Tô Bạch? “Ngươi không cần hỏi nhiều”. Cố Trường Huyền chỉ thản nhiên nói: “Sắp xếp đi, có lẽ chúng ta phải đến Dương gia xem sao”.
Lúc này Tô Bạch cũng bưng cháo vào, thấy Thần Đồ và Úc Lũy cậu không hề kinh ngạc, chỉ bảo bọn họ tránh sang một bên kẻo nóng, sau đó cẩn thận đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, xắn tay áo, lấy thìa xúc một miếng, tự mình thổi thổi, cuối cùng mới đưa đến bên miệng Cố Trường Huyền.
“Hết nóng chưa?”. Cố Trường Huyền hỏi.
“Ơ”. Tô Bạch cúi đầu nếm thử một chút, sau đó hàm hồ nói: “Ta thấy hết nóng rồi…Ưm…”.
Cố Trường Huyền chớp cơ hội cắn môi Tô Bạch một cái, liếm giọt canh trên khóe môi cậu, cố ý cười nói: “Sao ta nếm thấy hơi nóng nhỉ?”.
“Vậy, ta thổi thổi cho huynh thì sẽ không nóng nữa…”. Mặt Tô Bạch đỏ bừng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền lại cười, hắn chẳng qua chỉ muốn ăn đậu hũ Tô Bạch, không ngờ nhóc ngốc này lại tưởng thật, thực sự thổi thìa cháo lâu hơn, cuối cùng mới đưa lên miệng Cố Trường Huyền, thấp thỏm nói: “Lần này chắc không nóng đâu, ca ca nếm thử xem”.
Lần này Cố Trường Huyền không cố ý làm khó dễ cậu nữa, ăn từng miếng cháo Tô Bạch đút cho.
Bầu không khí vô cùng ngọt ngào ấm áp, Thần Đồ bắt đầu thấy không tự nhiên, nhưng y lại không nhịn được khung cảnh hai người đẹp như tranh vẽ, nhớ tới trước kia, mặc dù Cố Trường Huyền mặt dày không biết xấu hổ, nhưng ít nhất Tô Bạch vẫn còn biết giữ thể diện, không thích trình diễn mấy màn tình cảm mùi mẫn trước mặt người khác, còn bây giờ…Thậm chí đến Tô Bạch cũng mặt dày không biết xấu hổ rồi, mình và Úc Lũy còn ở đây, vậy mà cứ như chốn không người thế này thế nọ thế kia…
“Các ngươi đứng như trời trồng ở đó làm gì?”. Lúc này Cố Trường Huyền mới nhìn thấy hai người đứng bên cạnh, nhưng Cố Trường Huyền cũng không định nghe bọn họ trả lời, liền giơ tay biến bọn họ thành hai luồng khói xanh, sau đó ôm Tô Bạch lên giường.
Cố Trường Huyền ngủ trọn hai ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại đã thấy Tô Bạch nằm ghé bên giường mình, trong lòng bỗng thấy thật ngọt ngào.
Tô Bạch nghe thấy tiếng động, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt cũng thật mị hoặc.
“Huynh tỉnh rồi à?”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền mở mắt, đang mỉm cười nhìn mình, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng dém góc chăn cho Cố Trường Huyền, miệng thì nói nheo nhéo: “Ca ca đói bụng không, cháo trong bếp đang đun, ta bưng ra cho huynh nhé”.
“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền ngắt lời Tô Bạch, vươn tay về phía cậu, dịu dàng nói: “Qua đây, cho ta ôm một cái”.
Tô Bạch quay lại đã thấy Cố Trường Huyền dang hai tay về phía mình, nháy mắt chẳng quan tâm cơm cháo gì nữa, rất nghe lời chạy bước nhỏ về giường, đặt tay mình vào lòng bàn tay Cố Trường Huyền, sau đó bò lên giường, quỳ đứng trên giường nhẹ nhàng ôm Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền không để cậu buông ra ngay, khi Tô Bạch định lùi lại thì hắn liền ấn người vào lòng lần nữa, nhắm mắt thỏa mãn nói: “Ta rất nhớ ngươi”.
“Ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh”. Tô Bạch chớp mắt, mỉm cười hôn một cái lên má Cố Trường Huyền, “Lúc huynh ngủ, ta vẫn ở đây, chưa từng đi ra ngoài”.
Cố Trường Huyền không biết bị câu nào kích thích, lại ấn Tô Bạch vào lòng, dùng sức hơn cả vừa rồi ôm chặt cậu.
“Ca ca”. Tô Bạch bị tóc mai Cố Trường Huyền lướt qua làm nhột, liền nghiêng đầu, hỏi chuyện mình quan tâm nhất: “Huynh không đói sao?”.
“Hửm?”.
“Ta đi bưng cháo tới cho huynh”.
Cố Trường Huyền không nỡ từ chối ý tốt của Tô Bạch, liền buông vai cậu ra, dịu dàng nói: “Cũng được”.
“Ca ca”. Tô Bạch đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu gọi Cố Trường Huyền.
“Sao vậy? Không nỡ rời xa ta à?”. Cố Trường Huyền nhướng mày.
“Không phải”. Tô Bạch cong mắt, “Chỉ là cảm thấy, huynh tỉnh lại thật tốt”.
Sau khi Tô Bạch đi rồi, Thần Đồ và Úc Lũy xuất hiện, bịch bịch quỳ xuống đất.
“Ta có lỗi với ngài, ta không cẩn thận lấy thuốc ngủ xem như thuốc giải rượu cho vào rượu của ngài, khiến ngài phải ngủ hai ngày…”. Thần Đồ thấp thỏm nói.
“Không nói chuyện này vội”. Cố Trường Huyền tạm thời không rảnh để xử lý Thần Đồ, trực tiếp hỏi chính sự: “Hôm đó DIêm La vương tới tìm ta?”.
“Phải, nói là tới báo chuyện ly quỷ ở Dương Thành”. Thần Đồ thở phào, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết lo lắng, vẫn nói chuyện rất dè chừng.
Úc Lũy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Chủ thượng, không phải tróc nã ly quỷ với ngài dễ như trở bàn tay ư? Sao phải phí công sức như vậy?”.
Còn bảo Diêm La vương theo dõi sổ sinh tử, và sai người trông chừng nhà Dương Thanh Cửu nữa.
Cố Trường Huyền không nói gì, nhưng đột nhiên Thần Đồ nhớ tới Tô Bạch, nghĩ kĩ thì, con ly quỷ kia khá giống Tô Bạch, người ngoài không chạm tới được, pháp thuật công kích lên cũng vô hiệu…
Lẽ nào Cố Trường Huyền giữ lại con ly quỷ này vì có mục đích đặc biệt, hơn nữa việc này còn liên quan sâu sắc đến Tô Bạch? “Ngươi không cần hỏi nhiều”. Cố Trường Huyền chỉ thản nhiên nói: “Sắp xếp đi, có lẽ chúng ta phải đến Dương gia xem sao”.
Lúc này Tô Bạch cũng bưng cháo vào, thấy Thần Đồ và Úc Lũy cậu không hề kinh ngạc, chỉ bảo bọn họ tránh sang một bên kẻo nóng, sau đó cẩn thận đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, xắn tay áo, lấy thìa xúc một miếng, tự mình thổi thổi, cuối cùng mới đưa đến bên miệng Cố Trường Huyền.
“Hết nóng chưa?”. Cố Trường Huyền hỏi.
“Ơ”. Tô Bạch cúi đầu nếm thử một chút, sau đó hàm hồ nói: “Ta thấy hết nóng rồi…Ưm…”.
Cố Trường Huyền chớp cơ hội cắn môi Tô Bạch một cái, liếm giọt canh trên khóe môi cậu, cố ý cười nói: “Sao ta nếm thấy hơi nóng nhỉ?”.
“Vậy, ta thổi thổi cho huynh thì sẽ không nóng nữa…”. Mặt Tô Bạch đỏ bừng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền lại cười, hắn chẳng qua chỉ muốn ăn đậu hũ Tô Bạch, không ngờ nhóc ngốc này lại tưởng thật, thực sự thổi thìa cháo lâu hơn, cuối cùng mới đưa lên miệng Cố Trường Huyền, thấp thỏm nói: “Lần này chắc không nóng đâu, ca ca nếm thử xem”.
Lần này Cố Trường Huyền không cố ý làm khó dễ cậu nữa, ăn từng miếng cháo Tô Bạch đút cho.
Bầu không khí vô cùng ngọt ngào ấm áp, Thần Đồ bắt đầu thấy không tự nhiên, nhưng y lại không nhịn được khung cảnh hai người đẹp như tranh vẽ, nhớ tới trước kia, mặc dù Cố Trường Huyền mặt dày không biết xấu hổ, nhưng ít nhất Tô Bạch vẫn còn biết giữ thể diện, không thích trình diễn mấy màn tình cảm mùi mẫn trước mặt người khác, còn bây giờ…Thậm chí đến Tô Bạch cũng mặt dày không biết xấu hổ rồi, mình và Úc Lũy còn ở đây, vậy mà cứ như chốn không người thế này thế nọ thế kia…
“Các ngươi đứng như trời trồng ở đó làm gì?”. Lúc này Cố Trường Huyền mới nhìn thấy hai người đứng bên cạnh, nhưng Cố Trường Huyền cũng không định nghe bọn họ trả lời, liền giơ tay biến bọn họ thành hai luồng khói xanh, sau đó ôm Tô Bạch lên giường.
Danh sách chương