Edit: Kogi

Sắc mặt Úc Lũy hơi phức tạp, nhưng vẫn lên tiếng, nói: “Là Mạnh Bà gọi thuộc hạ tới”.

Cố Trường Huyền phất phất tay cho Úc Lũy đứng lên, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu Tiểu Bạch vẫn phát sốt sinh bệnh giống người phàm, vậy thì hẳn phải dùng thuốc của người phàm để chữa trị, chỉ là mấy lão thấy thuốc không chạm được vào Tiểu Bạch, càng không thể bắt mạch chẩn bệnh. Nên làm thế nào đây?”.

Mạnh Bà suy nghĩ một chút, sau đó cung kính nói: “Nhân gian khi xem bệnh chú trọng vào vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, ngửi, hỏi, tiếp xúc), mặc dù bắt mạch là một bước rất quan trọng, nhưng nếu là thần y thì không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn, ngửi, hỏi thôi cũng có thể biết, sau đó bốc thuốc đúng bệnh là được”.

Cố Trường Huyền ra hiệu Mạnh Bà nói tiếp.

“Lão còn nhớ, Dương thành này có một vị thần y ở ẩn, y thuật xuất thần nhập hóa, nói là diệu thủ hồi xuân cũng không quá lời”.

Nếu thần y đó có thể cứu Tô Bạch, vậy thì phải nhanh chóng đi ngay, Cố Trường Huyền không dám trì hoãn thêm, liền nhẹ nhàng vỗ mặt Tô Bạch, gọi cậu dậy.

Tô Bạch vẫn luôn cảm thấy người mình lúc lạnh lúc nóng, lần trước tỉnh lại còn thấy nóng bỏng, lần này lại lạnh toát, lúc Cố Trường Huyền vén chăn không thể tránh khỏi có gió lùa vào, Tô Bạch thấy lạnh liền không vui hừ một tiếng, nhưng vừa mơ màng hé mắt ra nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Trường Huyền, tâm trạng không vui của Tô Bạch lập tức bay lên chín tầng mây, cậu níu cổ Cố Trường Huyền, rồi rướn người hôn lên đôi môi mỏng mê người.

Cố Trường Huyền không nỡ đẩy cậu ra, thế là đành để mặc cậu hôn, sau đó nâng gáy Tô Bạch, bế cả người cậu lên, sau đó gói kĩ trong chăn bông.

Cố Trường Huyền không ngăn cản cũng không đáp lại, nhưng dường như Tô Bạch đã bị nghiện, cậu ngậm môi dưới của hắn, cắn loạn, không giống như hôn môi mà giống như đang ăn một viên kẹo dẻo ngọt đến tận tim.

“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền vẫn nhớ phải đưa cậu đi khám bệnh, nên nhẫn nhịn cơn nóng trong lòng, tạm thời tạo khoảng cách với Tô Bạch, tách rời hai đôi môi đang quấn riết cùng một chỗ, cười trách: “Trong phòng có người khác nữa”.

“Ah, có người khác sao”. Tô Bạch yếu ớt lặp lại, nhưng có vẻ cũng không hiểu hàm ý trong câu nói này, vẫn tiếp tục sát vào Cố Trường Huyền, không coi ai ra gì mà vươn đầu lưỡi, liếm khóe môi Cố Trường Huyền, sau đó cọ cọ ngực hắn nói: “Ca ca, vừa nãy ta gặp huynh trong mộng”.

“Ca ca đưa ngươi đi khám bệnh đã”. Cố Trường Huyền bị lời nói và hành động của Tô Bạch làm cho dậy sóng lòng, nhưng vẫn nhớ chính sự, “Chờ khỏi bệnh lại nói tiếp được không?”.

“Được”. Tô Bạch ngoan ngoãn đồng ý, rồi giống như mèo con dùng móng vuốt nhỏ cào ngực Cố Trường Huyền, mắt vẫn nửa mở nửa nhắm, mơ màng nói: “Thực ra ta muốn nói nốt một câu, chỉ một câu thôi…”.

“Hửm? Muốn nói gì?”. Cố Trường Huyền dỗ dành.

“Ta mơ thấy, mơ thấy huynh hôn ta…”. Tô Bạch dụi dụi đầu vào cổ Cố Trường Huyền.

Cố Trường Huyền lại cười nhẹ, sau đó hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu niên, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó tách ra ngay.

Cố Trường Huyền nói: “Giống như vậy sao?”.

Nói dứt lời hai người liền biến mất, Úc Lũy muốn đi theo lại bị Mạnh Bà ngăn cản.

Vẻ mặt Úc Lũy lạnh lùng nghiêm nghị, nói cụt ngủn: “Có việc?”.

“Ôi”. Mạnh Bà thở dài một hơi.

Úc Lũy thấy không ổn, vội hỏi: “Có phải thần y đó không ở Dương thành?”.

Những nếp nhăn trên mặt Mạnh Bà giãn ra để lộ ý cười, bà nói: “Sao lão có thể lừa gạt chủ thượng chứ?”.

Úc Lũy vẫn lạnh mặt.

Mạnh Bà thở dài: “Thiên hạ bao la, nhưng thần y chỉ có một vị ở Dương thành kia, lão đây nói Dương thành có thần y, là hy vọng chủ thượng có thể đến Dương thành sớm một chút, giải quyết chuyện ly quỷ. Nhưng chuyện Dương thành có thần y cũng không phải giả”.

Sắc mặt Úc Lũy càng lạnh hơn, áo bào màu đen không gió tự bay, ánh mắt nhìn Mạnh Bà đã có chút không vui.

Mạnh Bà lắc đầu nói: “Quỷ đế không cần dùng ánh mắt ấy nhìn lão, lòng trung thành của Minh giới đối với chủ thượng sâu tận xương tủy, lão tuyệt đối không hai lòng với chủ thượng”.

“Vậy sao bà tính toán những chuyện đó?”. Thần sắc Úc Lũy hơi hòa hoãn, nhưng vẫn còn đề phòng.

“Chủ thượng vốn tự do tự tại, không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng ta thân là thuộc hạ, đương nhiên phải dùng hết khả năng hỗ trợ, làm lớn mạnh cõi u minh”, Mạnh Bà thành khẩn nói, “Chuyện ly quỷ sớm muộn cũng phải giải quyết, chủ thượng ắt phải đi Dương thành một chuyến, lão nói Dương thành có thần y, chủ thượng sẽ đi ngay, như vậy, vừa chữa được bệnh cho người kia, vừa xử lý chuyện ly quỷ, vẹn cả đôi đường, cớ sao không làm?”.

“Nếu bà thực sự trung thành tận tụy, không có dã tâm, vậy thì sao phải giải thích nhiều với ta”. Úc Lũy đã có chút mất kiên nhẫn, phất tay áo định rời đi.

Mạnh Bà tốt tính lần này cũng hơi oán thán, bà chắn trước mặt Úc Lũy, kể khổ: “Nào phải lão muốn nói, là quỷ đế hỏi lão trước kia mà”.

“Rốt cuộc bà muốn nói gì?”. Úc Lũy dừng bước, vẫn là dáng vẻ mất kiên nhẫn.

“Lão chỉ muốn nói cho quỷ đế biết, không phải ta gọi ngài đến bảo vệ chủ thượng, mà là Thần Đồ đại nhân”.

Úc Lũy ngẩn người, mấp máy môi, sau đó lẩm bẩm một mình: “Y gọi ta làm gì?”.

Mạnh Bà không nhịn được lại càm ràm hai câu: “Ngài và Thần Đồ đại nhân đều là Đông Phương quỷ đế, lẽ ra nên một lòng đoàn kết mới phải, sao có thể cứ kèn cựa nhau, Thần Đồ đại nhân rõ là muốn gặp ngài, cho nên mới nhờ ta gọi ngài tới bảo vệ chủ thượng. Ngài cũng đừng làm giá nữa…”.

“Một lòng đoàn kết, y đã bao giờ một lòng với ta chưa…”. Úc Lũy thấp giọng nói một câu này, rồi biến mất ngay trước mặt Mạnh Bà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện