Đúng thế, người đàn ông nào đó chẳng biết từ lúc nào đã ở trong phòng, nghe thấy đoạn đối thoại không sót một chữ.
" Này, dựa vào quan hệ của anh thì chắc chắn sẽ bán được thôi".
" Nhưng... nhìn đơn điệu thế này... các tiểu thư có khi sẽ không thích đâu. Lập đông trời lạnh, sẽ hiếm có ai chịu ra khỏi cửa, ở trong phòng ngồi bên cạnh lò sưởi sẽ tốt hơn".
" Nhưng cô ấy đang rất buồn, cảm thấy nếu như không tìm được việc thì bản thân và em bé chắc sẽ không vượt qua được".
" Vậy thì em đưa tay ra giúp...".
" Anh tưởng bà đây muốn khoanh tay đứng nhìn lắm à? Nhưng em và cô ấy không thân thiết, nếu nhiệt tình quá thì dễ nảy sinh nghi ngờ có biết không, hử?" - Hào Kiện còn chưa kịp nói hết câu đã bị cô vả cho một cái vào vai.
Hải Quỳ lườm anh:
" Có mua khăn không?!".
Khăn quàng cổ chìa đến trước mặt, anh còn chưa kịp nói gì thì đã bị lấy mất.
Ba Lạc Bá Tư nhìn chăm chăm vào cái khăn màu trắng nhỏ nhỏ xinh xinh đang cầm trong tay, tâm tư liền trở nên phức tạp, hắn lên tiếng:
" Đem rương vàng đến đó".
Hải Quỳ ngây người ra, đến mức quên mất phép lịch sự của quý tộc, trót dại mà nói tiếng địa phương:
" Mần chi?".
" Trả tiền, khăn quàng".
".........." - Hải Quỳ.
".........." - Hào Kiện.
" Công tước, ai lại đi bỏ cả hòm... cả rương vàng chỉ để mua cái khăn quàng?".
Hắn lườm cô, dám chê bai đồ vợ hắn làm? Cô muốn chết? " Làm như thế thì có khi Lưu Ly sẽ đoán được đấy. Nhẹ thì không nhận, nặng thì lại bỏ đi đến một nơi thật xa" - Hải Quỳ nói thêm. Đến lúc đó để cho ngài truy thê mệt chết cmn luôn.
Người đàn ông nghe thấy, sắc mặt mới bớt căng thẳng, nghĩ ngợi một hồi lâu liền mở miệng:
" Vậy thì ngươi nói xem, bao nhiêu?".
" Một đồng bạ...".
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị hắn cướp lời:
" Một trăm đồng vàng"
Hải Quỳ: "...........".
Hào Kiện: "..............".
Ba Lạc Bá Tư: "...........".
" Rồi tôi giải thích thế nào về việc một cái khăn quàng cổ chỉ trong nửa buổi đã bán được một trăm đồng vàng?".
Ngài công tước muốn cho cô gái nhỏ nhiều hơn nữa nhưng Hải Quỳ cứ ngăn mãi, mỗi lần như thế hắn liền muốn giết người.
Vợ và con hắn túng thiếu không còn đồng bạc nào, một rương vàng đem đến thì sao có thể tiêu đủ? Vậy mà cô cứ không chịu.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ hiện lên cảnh tượng cô gái nhỏ ngồi ở ở trong căn nhà mục nát, rút vào một góc ôm lấy cơ thể gầy gò, đông sắp đến rồi,,, sao có thể chịu được?
" Nửa rương vàng, cứ thế mà làm đi".
Hải Quỳ thiếu chút nữa là trợn mắt lên trời, liếm liếm môi rồi đáp:
" Công tước nếu muốn thì phải làm theo rồi, nhưng nếu như cô ấy cảm thấy nghi ngờ rồi tự tìm hiểu thì...".
".........." - Người đàn ông không nói gì nữa.
" Thay vì thế thì nên trả đúng giá, sau này có thể viện lý do là tay nghề không tệ nên thưởng thêm, dù sao mua nhiều sản phẩm tặng thêm tiền có lý hơn là chỉ vừa mua đã cho cả rương vàng".
"...........".
________________
Trở về thực tại, nhìn Lưu Ly vui vẻ cầm lấy túi tiền, Hải Quỳ cũng phần nào yên tâm, nhưng cảm giác đó chẳng được bao lâu.
Sáng hôm sau, nữ bác sĩ lại đến thăm khám như thường lệ, thật lòng để cô ấy ở một mình cũng không yên tâm, nhưng không thể cứ ngủ lại suốt được, có nên đưa vài nữ hầu trong nhà đến không nhỉ?
Gõ cửa rồi chờ vài giây, điều làm cho Hải Quỳ ngạc nhiên chính là người mở cửa không phải là Lưu Ly mà là một cậu nhóc thân hình gầy gò, khoảng chừng bảy tám tuổi.
" Ai đây? Trộm?".
Cậu nhóc nghe thấy thế liền hoảng hốt lắc đầu lia lịa:
" Không, không phải".
" Vậy thì tại sao lại ở đây? Nhà này không phải của nhóc".
Lúc này, Lưu Ly mới từ trong nhà bước ra, như người hoà giải liền lên tiếng:
" Không phải đâu".
Mời bác sĩ vào trong, cô liền giải thích tường tận.
Vào mấy tháng trước, khi cùng với hắn vào thị trấn để chơi, thì phát hiện một đám người đang bắt giữ nô lệ chạy trốn, và cậu bé này chính là người hôm ấy.
Sau khi chế độ nô lệ được bãi bỏ, cậu cũng có được sự tự do, Hào Kiện cũng sắp xếp cho cậu một công việc ở nhà công tước, nhưng khi biết tin cô rời khỏi, cậu muốn theo để báo đáp.
Hải Quỳ còn đang định quở trách cô vì cho người lạ vào nhà, khi nghe đến tên của hắn thì liền ngờ ngợ ra gì đó, đôi mắt dò xét nhìn về phía cậu nhóc nhỏ tuổi kia.
Danh sách chương