Truyện được lấy bối cảnh thời Âu cổ và các nhân vật đều không có thật. Hy vọng các độc giả sẽ có khoảng thời gian thoải mái khi đọc. Mình chân thành cảm ơn.
Tại một toà thành uy nga mang kiến trúc Đông Âu cổ xưa, sự bề thế của nó khó có một kiến trúc nào có thể so sánh được.
Trong căn phòng sang trọng, cánh cửa sổ to lớn hé mở, làn gió mát từ khe cửa len lỏi vào, làm tung bay tấm rèm bằng nhung lụa thượng hạng. Phản phất hương thơm của trầm hương đang đặt ở trên chiếc bàn gỗ bạch đàng cổ cỡ nhỏ là một âm thanh yếu ớt mang phần kháng cự.
Cách cái bàn đặt trầm hương không xa, một bóng dáng to lớn của một người đàn ông đang ngồi ở sofa hoàng gia.
Hắn mang một màu da bánh mật, khoẻ khoắn và mạnh mẽ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen đậm phanh cúc lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Hắn ngửa đầu ra sau, gương mặt nam tính hài hoà, ngũ quan tinh tế đậm nét vương quyền khiến cho người ta dù muốn đến gần nhưng cũng phải kiêng kỵ nhiều thứ. Đôi chân mày rậm, từng sợi lông mày mọc rõ ràng hệt như điêu khắc, người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt xếch rực lửa, hệt như một con báo đang săn mồi, sống mũi hắn cao giống như những gì trong sách miêu tả, đôi môi mỏng hé mở, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm gừ như thú hoang.
Hắn khoác hờ một chiếc áo lông cáo tuyết trắng tinh, áo sơ mi được xoắn lên, để lộ bắp tay cơ bắp sần sùi gân guốc, bàn tay dường như đang nắm lấy thứ gì đó.
Nhìn rõ mới thấy, người đàn ông đang ấn đầu của một cô gái nhỏ vào h.ạ b.ộ của mình.
Gương mặt cô bị chôn vào giữa hai chân hắn, không thể quan sát rõ, chỉ thấy đôi mắt hạnh nhân to tròn đang ngấn lệ, không thể ngừng phát ra âm thanh thút thít. Vì bị ép vào tình thế khó, cô không biết phải đặt tay ở đâu, chỉ có thể nắm thành đấm đặt lên đùi.
Mái tóc màu đen tuyền mượt mà như dòng suối của cô bị người đàn ông không thương tiếc nắm lấy, làm rối tung. Trong đôi mắt xếch kia chẳng có một chút hối hận mà chỉ muốn thoả mãn chính mình.
Hắn ấn đầu cô vào rất sâu, đến mức cô gái nhỏ gần như không thở được.
" Ưm!".
Hắn nghe thấy âm thanh, chân mày nhíu lại, nắm lấy tóc cô rồi giật ngược ra sau.
Cô gái bất ngờ đến mức trào nước mắt, che miệng ho khan vài cái.
" Ngay cả việc này cũng không thể làm cho đàng hoàng, cô biết tôi đây không nuôi phế vật chứ?".
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất, cúi đầu che đi miệng nhỏ đang muốn ho, chỉ vì sợ phát ra tiếng động sẽ khiến người đàn ông không vui.
Hắn hậm hực đứng lên, chỉnh chỉnh lại quần áo, chẳng thèm nể mặt mà lớn tiếng:
" Chỉ là một nô lệ thấp hèn, chỉ có tý việc cũng làm không xong. Lau dọn cho sạch sẽ rồi cút, đúng là chướng mắt".
Phát tiết xong, người đàn ông bỏ ra ngoài.
Cô gái hèn mọn cúi người lau lau nước mắt, chỉ trong vài phút liền đứng lên, đi ra ngoài xách vào một thùng nước gỗ dùng khăn lau đi sàn nhà bằng gỗ, chẳng hề oán thán một câu, dường như đã rất quen thuộc với việc bị đối xử thế này.
Cô là một nô lệ câm chẳng có tên gọi, được tặng cho hắn chỉ mới mục đích phát tiết. Ý thức được vị trí của mình, cô không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vì nếu không nghe theo, cô sẽ phải đối mặt với một tương lai còn đen tối hơn, đây chính là kết quả của một nô lệ thấp kém trong xã hội.
Hắn là Ba Lạc Bá Tư, công tước cao quý của Đế Quốc, lại xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc cao quý, là anh hùng chiến tranh ai ai cũng khiếp sợ và kính nể.
Xưa nay hắn luôn cao ngạo, chỉ cần là một chuyện không vừa mắt, chỉ một cái xua tay là có thể khiến cả một gia tộc phải sụp đổ.
Hắn đi ra ngoài, trên gương mặt vẫn còn đầy vẻ bất mãn.
Trong cuộc chiến dành lại lãnh thổ, hắn chỉ huy quân đội và mang chiến thắng đầy vinh quang cho đất nước, vậy nên nhà vua liền ban chức công tước và tiền tài cho hắn, một vùng lãnh thổ với đất đai trù phú cũng ban thưởng vì công lao to lớn.
Ba Lạc Bá tư trong mắt chỉ có tiền tài và chức tước, với hắn mà nói những kẻ không có thân phận chẳng khác gì sâu bọ đang ngoe nguẩy.
Tại một toà thành uy nga mang kiến trúc Đông Âu cổ xưa, sự bề thế của nó khó có một kiến trúc nào có thể so sánh được.
Trong căn phòng sang trọng, cánh cửa sổ to lớn hé mở, làn gió mát từ khe cửa len lỏi vào, làm tung bay tấm rèm bằng nhung lụa thượng hạng. Phản phất hương thơm của trầm hương đang đặt ở trên chiếc bàn gỗ bạch đàng cổ cỡ nhỏ là một âm thanh yếu ớt mang phần kháng cự.
Cách cái bàn đặt trầm hương không xa, một bóng dáng to lớn của một người đàn ông đang ngồi ở sofa hoàng gia.
Hắn mang một màu da bánh mật, khoẻ khoắn và mạnh mẽ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen đậm phanh cúc lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Hắn ngửa đầu ra sau, gương mặt nam tính hài hoà, ngũ quan tinh tế đậm nét vương quyền khiến cho người ta dù muốn đến gần nhưng cũng phải kiêng kỵ nhiều thứ. Đôi chân mày rậm, từng sợi lông mày mọc rõ ràng hệt như điêu khắc, người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt xếch rực lửa, hệt như một con báo đang săn mồi, sống mũi hắn cao giống như những gì trong sách miêu tả, đôi môi mỏng hé mở, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm gừ như thú hoang.
Hắn khoác hờ một chiếc áo lông cáo tuyết trắng tinh, áo sơ mi được xoắn lên, để lộ bắp tay cơ bắp sần sùi gân guốc, bàn tay dường như đang nắm lấy thứ gì đó.
Nhìn rõ mới thấy, người đàn ông đang ấn đầu của một cô gái nhỏ vào h.ạ b.ộ của mình.
Gương mặt cô bị chôn vào giữa hai chân hắn, không thể quan sát rõ, chỉ thấy đôi mắt hạnh nhân to tròn đang ngấn lệ, không thể ngừng phát ra âm thanh thút thít. Vì bị ép vào tình thế khó, cô không biết phải đặt tay ở đâu, chỉ có thể nắm thành đấm đặt lên đùi.
Mái tóc màu đen tuyền mượt mà như dòng suối của cô bị người đàn ông không thương tiếc nắm lấy, làm rối tung. Trong đôi mắt xếch kia chẳng có một chút hối hận mà chỉ muốn thoả mãn chính mình.
Hắn ấn đầu cô vào rất sâu, đến mức cô gái nhỏ gần như không thở được.
" Ưm!".
Hắn nghe thấy âm thanh, chân mày nhíu lại, nắm lấy tóc cô rồi giật ngược ra sau.
Cô gái bất ngờ đến mức trào nước mắt, che miệng ho khan vài cái.
" Ngay cả việc này cũng không thể làm cho đàng hoàng, cô biết tôi đây không nuôi phế vật chứ?".
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất, cúi đầu che đi miệng nhỏ đang muốn ho, chỉ vì sợ phát ra tiếng động sẽ khiến người đàn ông không vui.
Hắn hậm hực đứng lên, chỉnh chỉnh lại quần áo, chẳng thèm nể mặt mà lớn tiếng:
" Chỉ là một nô lệ thấp hèn, chỉ có tý việc cũng làm không xong. Lau dọn cho sạch sẽ rồi cút, đúng là chướng mắt".
Phát tiết xong, người đàn ông bỏ ra ngoài.
Cô gái hèn mọn cúi người lau lau nước mắt, chỉ trong vài phút liền đứng lên, đi ra ngoài xách vào một thùng nước gỗ dùng khăn lau đi sàn nhà bằng gỗ, chẳng hề oán thán một câu, dường như đã rất quen thuộc với việc bị đối xử thế này.
Cô là một nô lệ câm chẳng có tên gọi, được tặng cho hắn chỉ mới mục đích phát tiết. Ý thức được vị trí của mình, cô không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vì nếu không nghe theo, cô sẽ phải đối mặt với một tương lai còn đen tối hơn, đây chính là kết quả của một nô lệ thấp kém trong xã hội.
Hắn là Ba Lạc Bá Tư, công tước cao quý của Đế Quốc, lại xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc cao quý, là anh hùng chiến tranh ai ai cũng khiếp sợ và kính nể.
Xưa nay hắn luôn cao ngạo, chỉ cần là một chuyện không vừa mắt, chỉ một cái xua tay là có thể khiến cả một gia tộc phải sụp đổ.
Hắn đi ra ngoài, trên gương mặt vẫn còn đầy vẻ bất mãn.
Trong cuộc chiến dành lại lãnh thổ, hắn chỉ huy quân đội và mang chiến thắng đầy vinh quang cho đất nước, vậy nên nhà vua liền ban chức công tước và tiền tài cho hắn, một vùng lãnh thổ với đất đai trù phú cũng ban thưởng vì công lao to lớn.
Ba Lạc Bá tư trong mắt chỉ có tiền tài và chức tước, với hắn mà nói những kẻ không có thân phận chẳng khác gì sâu bọ đang ngoe nguẩy.
Danh sách chương