Như đã lột bỏ lớp ngoài thô kệch, động tác của Trương Phóng nhịp nhàng, uyển chuyển, cùng với sự mạnh mẽ dứt khoát.
Vương Lang nhận ra đây chỉ là tổ hợp của các động tác cơ bản, cầm côn trong tay, Trương Phóng lần lượt thi triển các đòn thế đơn giản. Xoay côn, đánh ra phía trước, bước thế thủ hạ côn vòng ra sau lưng, đâm thẳng, cổ tay xoáy thuận chiều kim đồng hồ, tay trái cầm 1/3 thân côn xoay ngược lại đâm ra phía sau, chân phải bước lên một bước, tay phải tạo thế chấn trỏ, tay trái ôm dọc theo thân côn, đầu côn hơi hạ thấp, công thủ hai phía... Bài quyền này có lẽ thích hợp để đánh nhau trong không gian chật hẹp.
Trương Phóng lặp lại chuỗi động tác đó hơn hai mươi lần rồi chuyển qua bài côn quyền khác. Hai tay nắm chặt thân côn, mũi côn chống xuống đất, làm điểm tựa để nâng cả cơ thể lên xoay vòng, cứ vậy hắn xoay liên tiếp cả chục vòng chuỗi động tác liền mạch không đứt quãng. Từ lúc bắt đầu xoay hai chân hắn chưa hề chạm vào mặt đất. Tới vòng xoay cuối cùng, hai tay nắm sát một đầu côn, toàn thân hạ thế tấn thấp, theo quán tính của vòng xoay hướng từ trên xuống, đập mạnh thân côn vào mặt đất. Chiều dài thiết côn chỉ hơn ba mét, nhưng dư lực của đòn đánh tạo thành một đường hằn dài, sâu lõm xuống, hơn chục mét trên mặt đất. Lấy dư lực phản chấn từ mặt đất, Trương Phóng nâng thiết côn lên, lập lại bài quyền vừa rồi nhưng theo hướng ngược lại. Thân côn đập xuống đủ khắp bốn phương tám hướng, vết hằn trên mặt đất đều đặn như được vẽ ra.
Vương Lang nhận định chiêu thức này thì hợp với khi quần công, bị bao vây, hướng quay người và đòn đập xuống đều theo một đường thẳng, thích hợp để mở đường máu thoát ra.
Khi mặt đất xung quanh đã lõm thành hình cái dĩa thì Trương Phóng lại đổi sang bài quyền khác. Bài côn quyền này thì Vương Lang nhận ra, hồi nhỏ đã từng thấy trong một đoạn hình ảnh được dàn dựng, được phát ở quảng trường trung tâm của Lan Đông thành, mà bọn trẻ con như hắn rất thích xem, cứ canh tới giờ là tập trung ở quảng trường, vừa xem vừa cố ghi nhớ để lát nữa chia phe đánh nhau. Tên của bộ phim đó thì hắn tạm thời chưa nhớ ra, chỉ nhớ lúc đầu phim hay có giọng hô " sư phụ...ngộ không " rồi bài nhạc vang lên tèn.. ten tèn tén ten...
Trương Phóng múa côn còn đẹp hơn như Vương Lang đã từng xem, cổ tay xoay nhanh, nhịp nhàng. Thường xuyên đổi tay trái phải, vòng ra hai bên, trên đầu, trước sau. Tốc độ quá nhanh làm người xem tưởng trên tay Trương Phóng không phải là trường côn, mà là tấm khiên to lớn, đang che chắn toàn thân. Sợ rằng tới gió cũng không lọt qua được.
Lúc này Vương Lang đã phục hồi không ít, có thể cử động hai tay, hắn liên tục lấy mu bàn tay đập vào trán mình, đây mới là chuyện lạ nhất mà hắn từng xem, nhìn Trương Phóng to xác thô kệch đến như vậy, mà có thể diễn ra những động tác mượt mà đến thế kia, không khác gì thấy con hà mã, vừa đi xe đạp một bánh vừa tung hứng, lại còn múa vòng.
Vùng đất xung quanh Trương Phóng lúc này đã lõm thấp xuống, mỗi cái dậm chân của hắn như búa tạ nện xuống mặt đất. Các chiêu thức thông thường được Trương Phóng luyện đến nhuần nhuyễn, nước chảy mây trôi, không bị vướng mắc bởi cơ thể đồ sộ của hắn. Có thể đạt được đến mức này, Vương Lang có thể tưởng tượng được hắn đã nỗ lực đến bao nhiêu. Nhưng Vương Lang cũng tự đoán được, nếu chỉ dựa vào nhiêu đó thì đem ra thực chiến chưa chắc sẽ hiệu quả, chiêu thức quá đơn giản thì đối thủ sẽ dễ dàng tìm được biện pháp đối phó.
Múa quyền xong thì Trương Phóng tập các động tác cơ bản, chỉ đơn giản như chân bước lên côn đâm ra phía trước, múa côn sang trái phải... mỗi động tác như vậy hắn tập phải mấy ngàn lần, Vương Lang không buồn xem nữa, ngáp ngáp mấy cái rồi ngủ thiếp đi, trong lim dim tiếng côn xé gió vẫn vi vút bên tai.
_ Y y, dậy đi ăn chút trái hồng nè, nhịn đói là không tốt.
Giọng nói nhiệt tình của Trương Phóng đánh thức Vương Lang dậy, lúc này trời đã về chiều, khẽ nhúc nhích một chút Vương Lang thấy cơ thể mình đã phục hồi rất tốt, có thể tự ngồi dậy được rồi:
_ Ta ngủ bao lâu rồi, mà hồng ở đâu ra vậy, ngươi đi hái à, thật cảm ơn ngươi nhiều.
Cắn thêm một miếng nữa, quả hồng to bằng bàn tay, vào miệng Trương Phóng hai nhát là hết, hắn chọn một quả vừa chín tới đưa cho Vương Lang, miệng nói, tay chỉ:
_ Mỗi ngày ta tập bốn tiếng, lúc giữa trưa với nửa đêm, còn hồng ở đâu, sau lưng ngươi đó, ta cũng mới tìm thấy thôi.
Vương Lang quay lưng lại, nhìn cây hồng xum xuê cao hơn đầu người mọc cách hắn vài mét, lông tóc dựng ngược hết lên, hắn thề với trời lúc hắn ngủ nơi này vẫn còn trống không, đâu ra cây hồng tươi tốt như thế này, đã vậy còn mọng trái, không để ý cũng không được. Mà cứ cho là hắn mù đi, cũng phải ngửi thấy mùi chứ, hương thơm nồng đến thế này cơ mà.
Đầu Vương Lang ong ong, mặt đơ như khúc gỗ, nhìn chăm chăm vào cây hồng đang lung lay trong gió, gốc rễ mọc bình thường, đúng là do tự mọc lên, không phải bị người khác bứng tới. Vô thức nâng trái hồng lên, mở miệng cắn một miếng, lúc này hắn mới tỉnh hoàn toàn.
Trái hồng thật ngọt,mọng nước. Miếng hồng trôi xuống cổ họng như là thuốc tiên, Vương Lang thấy rõ cơ thể mình khoan khoái đến lạ thường, tốc độ phục hồi đẩy nhanh thấy rõ. Hắn thật không hiểu, nếu cây trái trong vùng sinh tồn đến tốt như thế này, các sinh tồn giả kia cần gì phải chém giết, chuyển qua trồng trọt không phải dễ kiếm tiền hơn sao. Dòng suy nghĩ của Vương Lang bị tiếng rôm rốp phát ra từ Trương Phóng đang nhai quả hồng xanh cắt đứt, thật đúng là trâu nhai mẫu đơn mà, Vương Lang thưởng thức từ từ, cố suy nghĩ thử xem quả hồng này tác động đến mình như thế nào:
_ Ta tên Vương Lang, cám ơn ngươi đã giúp đỡ, ta cũng có việc phải đến Nha Trang thành, còn bao lâu nữa sẽ đến nơi.
Có vẻ Trương Phóng rất đói bụng sau bốn tiếng luyện tập không ngừng, hai bàn tay cầm đầy trái hồng, vừa ăn vừa trả lời Vương Lang:
_ Sắp tới rồi, đợi ăn xong, ta đi liền một mạch, khoảng nửa đêm là sẽ tới, mà ngươi tốt hơn nhiều chưa, để ta cõng trên lưng thì sẽ đi được nhanh hơn.
Vương Lang cũng đồng ý với cách đó của Trương Phóng, mặc dù phải mấy ngày nữa mới tới thời gian hẹn gặp của các dạ khách, nhưng Vương Lang lo cho Mỹ Mỹ nhiều hơn. Nó chắc sẽ theo đoàn người kia tới Nha Trang thành, đúng hơn Vương Lang không phải lo cho an nguy của Mỹ Mỹ, mà là sợ không biết kho lương thực của Nha Trang thành liệu có đủ lớn không đây. Lại nhìn tới Trương Phóng đang tàn sát cây hồng, Vương Lang lắc đầu, cái số của hắn thời gian gần đây, thật không còn gì để nói nữa.
Vương Lang vừa ăn xong hai trái, thì cây hồng đã được giải quyết xong, chỉ còn lại lá. Vương Lang vừa lơ đễnh nhìn một chút, lúc quay đầu lại thì thấy Trương Phóng moi đâu ra trái dừa trên tay, đang chuẩn bị uống. Như hiểu được suy nghĩ của Vương Lang, Trương Phóng chỉ tay về phía dưới của cái bục mà Vương Lang đang ngồi.
Lén lút, tuyệt đối là lén lút, cây dừa kia còn chưa mọc cao hơn đầu gối, lá còn chưa kịp chẻ ra, đã đua đòi mọc trái. Vương Lang thấy rõ trái dừa kia đang phình ra với tốc độ chóng mặt, hình như nó phát hiện Vương Lang đang nhìn, nên lúc cuối có lớn chậm lại một chút, mà như vậy lại càng khiến Vương Lang nghi ngờ.
Trương Phóng tốt bụng hướng dẫn Vương Lang cách uống nước dừa cho đúng. Chỉ cần lấy cọng râu dừa rỗng ở giữa chìa ra kia, cắm vào trái dừa rồi hút là được, tiện đến không thể tiện hơn được nữa. Nghe Trương Phóng nói loại dừa này trong vùng sinh tồn mọc nhiều lắm, ngày ba bữa đi đâu cũng thấy, Vương Lang thật không biết nói gì. Ngươi thì gặp nhưng người khác thì chưa chắc.
Chuyện xảy ra xung quanh tên Trương Phóng Vương Lang cũng thôi không nghĩ nữa, người ta hay nói trời phật đãi kẻ khù khờ, vậy thì cứ mặc kệ nó đi.
Quấn trong tấm da thú, cột lủng lẳng trên lưng Trương Phóng, Vương Lang thoải mái như nằm trên võng. Hai người bắt đầu tiếng về Nha Trang thành.
Bonus: Nhật ký về quê.
Ngày 9: Tôi học cấp một ở đây, lên cấp hai mới chuyển tới thành phố. Hồi đó tôi hay đi bộ để tới trường. Đường chính thì rất xa, đi tắc băng qua suối thì gần hơn. Lần đầu tôi gặp bạn mình là như thế. Nó không có nhiều họ hàng như tôi, sinh ra đã cô độc. Nó hay chơi với tôi những lúc tôi đi học về. Có lần nó cho tôi cưỡi trên lưng, những lúc đó nó vẫn còn nhỏ. Không bay lên được.
Vương Lang nhận ra đây chỉ là tổ hợp của các động tác cơ bản, cầm côn trong tay, Trương Phóng lần lượt thi triển các đòn thế đơn giản. Xoay côn, đánh ra phía trước, bước thế thủ hạ côn vòng ra sau lưng, đâm thẳng, cổ tay xoáy thuận chiều kim đồng hồ, tay trái cầm 1/3 thân côn xoay ngược lại đâm ra phía sau, chân phải bước lên một bước, tay phải tạo thế chấn trỏ, tay trái ôm dọc theo thân côn, đầu côn hơi hạ thấp, công thủ hai phía... Bài quyền này có lẽ thích hợp để đánh nhau trong không gian chật hẹp.
Trương Phóng lặp lại chuỗi động tác đó hơn hai mươi lần rồi chuyển qua bài côn quyền khác. Hai tay nắm chặt thân côn, mũi côn chống xuống đất, làm điểm tựa để nâng cả cơ thể lên xoay vòng, cứ vậy hắn xoay liên tiếp cả chục vòng chuỗi động tác liền mạch không đứt quãng. Từ lúc bắt đầu xoay hai chân hắn chưa hề chạm vào mặt đất. Tới vòng xoay cuối cùng, hai tay nắm sát một đầu côn, toàn thân hạ thế tấn thấp, theo quán tính của vòng xoay hướng từ trên xuống, đập mạnh thân côn vào mặt đất. Chiều dài thiết côn chỉ hơn ba mét, nhưng dư lực của đòn đánh tạo thành một đường hằn dài, sâu lõm xuống, hơn chục mét trên mặt đất. Lấy dư lực phản chấn từ mặt đất, Trương Phóng nâng thiết côn lên, lập lại bài quyền vừa rồi nhưng theo hướng ngược lại. Thân côn đập xuống đủ khắp bốn phương tám hướng, vết hằn trên mặt đất đều đặn như được vẽ ra.
Vương Lang nhận định chiêu thức này thì hợp với khi quần công, bị bao vây, hướng quay người và đòn đập xuống đều theo một đường thẳng, thích hợp để mở đường máu thoát ra.
Khi mặt đất xung quanh đã lõm thành hình cái dĩa thì Trương Phóng lại đổi sang bài quyền khác. Bài côn quyền này thì Vương Lang nhận ra, hồi nhỏ đã từng thấy trong một đoạn hình ảnh được dàn dựng, được phát ở quảng trường trung tâm của Lan Đông thành, mà bọn trẻ con như hắn rất thích xem, cứ canh tới giờ là tập trung ở quảng trường, vừa xem vừa cố ghi nhớ để lát nữa chia phe đánh nhau. Tên của bộ phim đó thì hắn tạm thời chưa nhớ ra, chỉ nhớ lúc đầu phim hay có giọng hô " sư phụ...ngộ không " rồi bài nhạc vang lên tèn.. ten tèn tén ten...
Trương Phóng múa côn còn đẹp hơn như Vương Lang đã từng xem, cổ tay xoay nhanh, nhịp nhàng. Thường xuyên đổi tay trái phải, vòng ra hai bên, trên đầu, trước sau. Tốc độ quá nhanh làm người xem tưởng trên tay Trương Phóng không phải là trường côn, mà là tấm khiên to lớn, đang che chắn toàn thân. Sợ rằng tới gió cũng không lọt qua được.
Lúc này Vương Lang đã phục hồi không ít, có thể cử động hai tay, hắn liên tục lấy mu bàn tay đập vào trán mình, đây mới là chuyện lạ nhất mà hắn từng xem, nhìn Trương Phóng to xác thô kệch đến như vậy, mà có thể diễn ra những động tác mượt mà đến thế kia, không khác gì thấy con hà mã, vừa đi xe đạp một bánh vừa tung hứng, lại còn múa vòng.
Vùng đất xung quanh Trương Phóng lúc này đã lõm thấp xuống, mỗi cái dậm chân của hắn như búa tạ nện xuống mặt đất. Các chiêu thức thông thường được Trương Phóng luyện đến nhuần nhuyễn, nước chảy mây trôi, không bị vướng mắc bởi cơ thể đồ sộ của hắn. Có thể đạt được đến mức này, Vương Lang có thể tưởng tượng được hắn đã nỗ lực đến bao nhiêu. Nhưng Vương Lang cũng tự đoán được, nếu chỉ dựa vào nhiêu đó thì đem ra thực chiến chưa chắc sẽ hiệu quả, chiêu thức quá đơn giản thì đối thủ sẽ dễ dàng tìm được biện pháp đối phó.
Múa quyền xong thì Trương Phóng tập các động tác cơ bản, chỉ đơn giản như chân bước lên côn đâm ra phía trước, múa côn sang trái phải... mỗi động tác như vậy hắn tập phải mấy ngàn lần, Vương Lang không buồn xem nữa, ngáp ngáp mấy cái rồi ngủ thiếp đi, trong lim dim tiếng côn xé gió vẫn vi vút bên tai.
_ Y y, dậy đi ăn chút trái hồng nè, nhịn đói là không tốt.
Giọng nói nhiệt tình của Trương Phóng đánh thức Vương Lang dậy, lúc này trời đã về chiều, khẽ nhúc nhích một chút Vương Lang thấy cơ thể mình đã phục hồi rất tốt, có thể tự ngồi dậy được rồi:
_ Ta ngủ bao lâu rồi, mà hồng ở đâu ra vậy, ngươi đi hái à, thật cảm ơn ngươi nhiều.
Cắn thêm một miếng nữa, quả hồng to bằng bàn tay, vào miệng Trương Phóng hai nhát là hết, hắn chọn một quả vừa chín tới đưa cho Vương Lang, miệng nói, tay chỉ:
_ Mỗi ngày ta tập bốn tiếng, lúc giữa trưa với nửa đêm, còn hồng ở đâu, sau lưng ngươi đó, ta cũng mới tìm thấy thôi.
Vương Lang quay lưng lại, nhìn cây hồng xum xuê cao hơn đầu người mọc cách hắn vài mét, lông tóc dựng ngược hết lên, hắn thề với trời lúc hắn ngủ nơi này vẫn còn trống không, đâu ra cây hồng tươi tốt như thế này, đã vậy còn mọng trái, không để ý cũng không được. Mà cứ cho là hắn mù đi, cũng phải ngửi thấy mùi chứ, hương thơm nồng đến thế này cơ mà.
Đầu Vương Lang ong ong, mặt đơ như khúc gỗ, nhìn chăm chăm vào cây hồng đang lung lay trong gió, gốc rễ mọc bình thường, đúng là do tự mọc lên, không phải bị người khác bứng tới. Vô thức nâng trái hồng lên, mở miệng cắn một miếng, lúc này hắn mới tỉnh hoàn toàn.
Trái hồng thật ngọt,mọng nước. Miếng hồng trôi xuống cổ họng như là thuốc tiên, Vương Lang thấy rõ cơ thể mình khoan khoái đến lạ thường, tốc độ phục hồi đẩy nhanh thấy rõ. Hắn thật không hiểu, nếu cây trái trong vùng sinh tồn đến tốt như thế này, các sinh tồn giả kia cần gì phải chém giết, chuyển qua trồng trọt không phải dễ kiếm tiền hơn sao. Dòng suy nghĩ của Vương Lang bị tiếng rôm rốp phát ra từ Trương Phóng đang nhai quả hồng xanh cắt đứt, thật đúng là trâu nhai mẫu đơn mà, Vương Lang thưởng thức từ từ, cố suy nghĩ thử xem quả hồng này tác động đến mình như thế nào:
_ Ta tên Vương Lang, cám ơn ngươi đã giúp đỡ, ta cũng có việc phải đến Nha Trang thành, còn bao lâu nữa sẽ đến nơi.
Có vẻ Trương Phóng rất đói bụng sau bốn tiếng luyện tập không ngừng, hai bàn tay cầm đầy trái hồng, vừa ăn vừa trả lời Vương Lang:
_ Sắp tới rồi, đợi ăn xong, ta đi liền một mạch, khoảng nửa đêm là sẽ tới, mà ngươi tốt hơn nhiều chưa, để ta cõng trên lưng thì sẽ đi được nhanh hơn.
Vương Lang cũng đồng ý với cách đó của Trương Phóng, mặc dù phải mấy ngày nữa mới tới thời gian hẹn gặp của các dạ khách, nhưng Vương Lang lo cho Mỹ Mỹ nhiều hơn. Nó chắc sẽ theo đoàn người kia tới Nha Trang thành, đúng hơn Vương Lang không phải lo cho an nguy của Mỹ Mỹ, mà là sợ không biết kho lương thực của Nha Trang thành liệu có đủ lớn không đây. Lại nhìn tới Trương Phóng đang tàn sát cây hồng, Vương Lang lắc đầu, cái số của hắn thời gian gần đây, thật không còn gì để nói nữa.
Vương Lang vừa ăn xong hai trái, thì cây hồng đã được giải quyết xong, chỉ còn lại lá. Vương Lang vừa lơ đễnh nhìn một chút, lúc quay đầu lại thì thấy Trương Phóng moi đâu ra trái dừa trên tay, đang chuẩn bị uống. Như hiểu được suy nghĩ của Vương Lang, Trương Phóng chỉ tay về phía dưới của cái bục mà Vương Lang đang ngồi.
Lén lút, tuyệt đối là lén lút, cây dừa kia còn chưa mọc cao hơn đầu gối, lá còn chưa kịp chẻ ra, đã đua đòi mọc trái. Vương Lang thấy rõ trái dừa kia đang phình ra với tốc độ chóng mặt, hình như nó phát hiện Vương Lang đang nhìn, nên lúc cuối có lớn chậm lại một chút, mà như vậy lại càng khiến Vương Lang nghi ngờ.
Trương Phóng tốt bụng hướng dẫn Vương Lang cách uống nước dừa cho đúng. Chỉ cần lấy cọng râu dừa rỗng ở giữa chìa ra kia, cắm vào trái dừa rồi hút là được, tiện đến không thể tiện hơn được nữa. Nghe Trương Phóng nói loại dừa này trong vùng sinh tồn mọc nhiều lắm, ngày ba bữa đi đâu cũng thấy, Vương Lang thật không biết nói gì. Ngươi thì gặp nhưng người khác thì chưa chắc.
Chuyện xảy ra xung quanh tên Trương Phóng Vương Lang cũng thôi không nghĩ nữa, người ta hay nói trời phật đãi kẻ khù khờ, vậy thì cứ mặc kệ nó đi.
Quấn trong tấm da thú, cột lủng lẳng trên lưng Trương Phóng, Vương Lang thoải mái như nằm trên võng. Hai người bắt đầu tiếng về Nha Trang thành.
Bonus: Nhật ký về quê.
Ngày 9: Tôi học cấp một ở đây, lên cấp hai mới chuyển tới thành phố. Hồi đó tôi hay đi bộ để tới trường. Đường chính thì rất xa, đi tắc băng qua suối thì gần hơn. Lần đầu tôi gặp bạn mình là như thế. Nó không có nhiều họ hàng như tôi, sinh ra đã cô độc. Nó hay chơi với tôi những lúc tôi đi học về. Có lần nó cho tôi cưỡi trên lưng, những lúc đó nó vẫn còn nhỏ. Không bay lên được.
Danh sách chương