Từ phía sau lưng viện trưởng Vô Cùng Cực, Donna bẽn lẽn bước ra, đúng hơn là bị kéo ra. Từ lúc đầu đến đây Donna đã chọn cách khom thật thấp, dấu mặt xuống đất mà đứng, chỉ mong đừng ai chú ý tới mình. Cộng thêm phong thái kinh người của Vô Cùng Cực sư phụ vừa rồi bùng phát, nếu ở đây có cái hố, hôm nay Donna sẽ hạnh phúc hơn sinh nhật.
Một thiếu nữ tuổi đời mới mười mấy, trong bộ trang phục cơ giới sư cấp thấp rộng thùng thình, mái tóc hơi luộm thuộm, kết hợp với đôi kính cận to nửa gương mặt, sợ hãi cúi đầu không dám nhìn lên. Không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng nét đáng yêu ngây thơ thì có, khác với vị sư phụ không biết trời đất của mình, Donna dễ lấy thiện cảm của mấy vị kia. Vừa nhìn đã thấy cô là người học trò siêng năng cần mẫn, chưa trải sự đời.
Cô bé Donna rung tới mức lời chào cũng không thoát ra được hết miệng, cứ len lén nhìn từng vị đại sư phía trước mà lắp bắp rặn từng chữ.
Viện trưởng Vô Cùng Cực thì không màng tới cảm xúc của Donna, gương mặt vô cùng hài lòng mà quảng cáo:
_ Lão phu nói cho các ngươi biết, ta lăn lộn sắp hết đời người, mãi đến hôm nay một tìm được một người đệ tử ưng ý để truyền thụ sở học cả đời của ta.
Hãy nhìn cho kỹ đi, trước mặt các ngươi chính là người sẽ phát trương quang đại con đường nghiên cứu độc nhất vô nhị, đỉnh cao nhất của cơ giới sư, lĩnh vực năng lượng tinh thần vĩnh cửu của ta.
Sở nguyện cả đời, tích lũy cả đời của ta sẽ do nó kế thừa.
Hít sâu một hơi, đắn đo mấy giây, Vô Cùng Cực viện trưởng dứt khoát nói thêm:
_ Sắc phong mà tổ chức hai ông lớn dành cho ta, ngày sau cũng sẽ do nó kế thừa.
_ Nói bậy. _ người trầm tĩnh như Raddi đại sư lần đầu hét lên. _ Vô Cùng Cực, ngươi muốn náo thế nào ta cũng không quản, chuyện năm xưa đúng sai thế nào, đến nay ta cũng chưa từng oán trách ngươi một lời nào. Mỗi người một chí hướng, hai tiếng huynh đệ năm xưa Raddi ta chưa hề quên, dù có thế nào, cho dù ngươi có thế nào, ngươi vẫn là thân ca của ta.
Nhưng điều ngươi vừa nói, ta không thể chấp nhận được, không phải là vì ta hay gia tộc, mà vì cả nhân loại.
(Thở dài)
Nhị ca, chuyện sắc phong không thể đem ra đùa được. Nhân loại sắp gặp đại nạn, chẳng lẽ huynh không biết, mỗi một sắc phong, là một đường lui cho nhân loại đó.
Raddi đại sư nói xong thì trầm mặc, hai tiếng nhị ca này đã rất lâu rồi không thốt ra, là ông cũng không tránh được cảm xúc.
Các vị đại sư đang có mặt, kể cả Mộng Băng Doanh, lúc đầu khi nghe viện trưởng Vô Cùng Cực nói thì cũng vô cùng ngạc nhiên, có người còn phẫn nộ. Nhưng khi lời của Raddi đại sư vừa hết, bọn họ cũng im lặng, chính là không biết nói gì hơn. Cuộc nói chuyện này bọn họ không xen vào được.
Vài vị đại sư tuổi trung niên hoặc trẻ hơn, đang cố nhớ về những điều mình từng được nghe các trưởng bối trong nhà kể lại. Còn số ít vị khác, ví như Lý Phùng Nhân đại sư tuổi đã cao, đây là một dòng hồi ức.
Nhưng nhìn chung bọn họ đều có chung một nhận định, việc viện trưởng Vô Cùng Cực vừa nói, là vô cùng thiếu trách nhiệm.
Viện trưởng Vô Cùng Cực cũng lặng đi một chút, gương mặt ông thoáng phút chốc mất đi nét đùa bỡn vui vẻ hằng ngày. Ông đứng đó, bào phục đơn giản, râu tóc trắng xõa dài, nét mặt đó, ánh mắt đó, bóng lưng như gánh cả thiên hạ đó. Khiến cho người khác trong một cái chớp mắt, chợt nghĩ về một người vĩ đại khác thật sự đang gánh cả thiên hạ, ở tổng thành.
_ Raddi. Viện trưởng Vô Cùng Cực trầm ấm nói.
Ngươi đến bây giờ vẫn vậy, vẫn cái tính cố chấp đó, tin cái gì là quyết theo cho bằng được, đưa ngươi cục đá bảo là cái trứng, ngươi cũng ráng ấp ra được con gà. Lúc nào ngươi cũng làm đại ca và ta lo lắng.
Raddi.
Thiên tư của ta không bằng ngươi, cũng không thể chuyên tâm bằng ngươi, cả đời này chắc ta sẽ không thể nào hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Nhưng ngươi thì khác, ta biết giấc mơ năng lượng hoàn mỹ này ngươi còn ấp ủ hơn ta. Chỉ là vì gánh nặng trên lưng mà dằn lòng gạt bỏ. Là nhị ca không tốt, không san sẻ được cho ngươi. Mấy chục năm ta lẩn tránh, là mấy chục năm ngươi vất vả, một tiếng xin lỗi ta cũng không có mặt mũi mà nói ra.
Raddi, tin nhị ca một lần cuối này, nhị ca cả đời hồ đồ, nhưng lần này tuyệt đối không hồ đồ.
Đứa trẻ Donna này, là tia sáng hy vọng cuối cùng mà ta có. Ta truyền lại sắc phong cho nó, không phải vì ta muốn, mà là trách nhiệm, là thứ nó xứng đáng có. Ta muốn truyền lại nghiên cứu cả đời của ta cho nó, rồi để một ngày khi ta không còn, sẽ để nó đi theo ngươi, giúp ngươi hoàn thành giấc mơ của cả hai chúng ta.
Năng lượng vĩnh cửu, là có thật. Raddi, giấc mơ của chúng ta, lần nữa có thể thắp lên rồi.
Đừng vội trả lời, hãy xem đây.
Lời vừa dứt, viện trưởng Vô Cùng Cực lập tức lấy ra túi không gian của mình, một thiết bị hình hộp được ông ném ra. Sau vài nhịp thở, cái hộp tự động tách ra, các chi tiết linh kiện theo thứ tự lắp ráp lại, tiếng lách cách đều đặn, thể tích một tăng dần, từng khối thiết kế hoàn thiện, đến cuối cùng thành hình. Đây là một bàn chế tạo di động loại cao cấp của cơ giới sư, trên có mái che, hai bên là ngăn hộc các kiểu chứa đầy đá nguyên liệu, dụng cụ các loại được sắp xếp gọn gàng, tinh xảo đẹp mắt. Riêng bàn chế tạo này đã xứng gọi là kho báu.
Xong hết thảy, Vô Cùng Cực viện trưởng bước lui lại, nhìn Donna và nói:
_ Donna, con giúp ta một việc, hãy cho mấy vị ở đây thấy quá trình chế tạo của con. Đừng ngại, không có sức ép gì đâu, hãy làm như lúc ở học viện ta đã hướng dẫn con là được.
Donna vốn là cô gái sống khép kín từ nhỏ, ngay cả ở nhà với chị em cũng chẳng mấy khi mở miệng. Dù màn ngăn cách kia đã che chắn hết số đông người bên dưới, nhưng đứng trước mặt những vị đại sư danh tiếng ở đây, Donna đã cố nhưng vẫn không giữ được bình tĩnh.
_ Sư phụ, con..sợ.
Vô Cùng Cực viện trưởng vẫn đang thần tình nghiêm túc, biết là mình đang làm khó con bé, khỏi cần bắt mạch, chỉ cần thấy chân tay nó rung lẩy bẩy là đã rõ, đứng còn không vững, làm sao bắt nó chế tạo.
Ông cũng lập tức giải quyết vấn đề, nếu là do sức ép mấy vị kia vô hình gây ra, che hết đi là được. Ông vung tay, một màn chắn năng lượng mới được tạo ra, chỉ bao bọc lấy Donna và bàn chế tạo. Màn chắn này chỉ ngăn tầm nhìn một phía của Donna, còn mấy vị kia vẫn có thể dùng mắt thường quan sát bên trong.
Cách này đơn giản nhưng hiệu quả, Donna bên trong màn chắn năng lượng sau mấy giây đầu ngơ ngác, cũng dần dần bình tĩnh lại. Trước mắt cô lúc này chỉ có nguyên liệu, thiết bị và một vùng không gian trắng thoáng đãng.
Hít một hơi, Donna tự tin bước tới, một tay cầm bút khắc, tay kia chọn đá nguyên liệu.
Donna với việc chế tạo, là hơn cả đam mê, đó là tình yêu. Giống như lần trước khi theo Vương Lang học lén, đến ngăn cách nam nữ nàng còn không màn, chút vướng mắc còn sót lại nơi đây, bây giờ đã không còn nữa.
Cùng với ánh mắt kì vọng vô cùng của Vô Cùng Cực đại sư, các vị còn lại cũng định thần quan sát bàn chế tạo. Chuyện vừa rồi hai vị đại nhân nhà Morgan nói, bọn họ cũng biết ít nhiều. Đặc biệt là liên quan quan đến chuyện sắc phong của thế lực hai ông lớn. Sự tình không thể xem thường.
Lời của Vô Cùng Cực viện trưởng bọn họ không có khái niệm tin hay không, đúng hơn là không dám bàn đến.
Tất cả đều toàn tâm tập trung quan sát quá trình thiếu nữ kia chế tạo, để biết được lý do vì sao ngài Vô Cùng Cực lại dám đặt cược lớn đến thế.
Những việc đó Donna không cần biết đến, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến thứ mình sắp chế tạo.
Donna vẫn đang là học viên, nếu thi chức nghiệp thì chúc sư còn chưa tới, chẳng qua trong quá trình mấy năm học tập, các bước chế tạo thiết bị cơ bản cô đều đã nắm được.
Vừa rồi sư phụ đã nói cứ làm như lúc trong học viện, nghĩ lại, mấy ngày qua bái sư, đãi ngộ có nhiều, thậm chí phòng chế tạo cao cấp của học viện nay đã có tên Donna ngoài cửa. Còn sư phụ, ông vẫn chưa thực sự dạy cô điều gì, có chăng là có đưa cho cô một quyển sách. Dặn cứ học thuộc là được, lần này là Donna đang chế tạo theo nửa đầu quyển sách cô nhớ được.
Đầu tiên là tạo phôi, lấy hình ngôi sao năm cánh làm chủ, bảy ngôi sao như vậy cùng vài mẫu phôi khác được tạo ra.
Donna rất nhớ bài, trong hàng trăm loại nguyên liệu có tại đây, cô chọn ra đúng bảy loại yêu cầu như trong sách, kích thước cũng đạt chuẩn.
Có mấy vị gật đầu, thao tác dùng bút của Donna chưa được gọi là điêu luyện, nhưng cũng gần như thế, học trò của họ cũng không mấy người làm được.
Kế tiếp là hợp phôi, quặn thạch các loại được Donna cân đo cẩn thận, từng chút tạo thành hợp kim đúc phôi, quá trình này cũng coi là tạm được. Cách pha trộn hợp kim mỗi thiết bị, mỗi đại sư lại có cách khác nhau, bọn họ cũng không tiện bình phán.
Chỉ là bọn họ có chút băn khoăn, không biết nha đầu kia muốn chế tạo thứ gì mà tại sao lại chỉ tạo ra vài phôi như vậy, bởi thông thường, thiết bị đơn giản nhất cũng phải do mấy chục phôi mới hợp thành hình được. Thiết bị nha đầu này chế tạo, không lẽ là đèn lồng hay sao.
Dù sao bọn họ đều đi con đường cơ giới sư, chặng đường nào cũng đã trải qua. Quá trình quan sát này dù có chút mất thời gian, vẫn là thưởng thức, không ai lấy làm phiền lòng.
Tiếp tới là quá trình khắc mạch, khi Donna bắt đầu xoay đầu bút khắc, ánh mắt của Vô Cùng Cực viện trưởng tỏa sáng, liếc nhìn Raddi đại sư vẫn đang trầm ngâm, khóe miệng ông lộ ra nụ cười khó hiểu.
Một thiếu nữ tuổi đời mới mười mấy, trong bộ trang phục cơ giới sư cấp thấp rộng thùng thình, mái tóc hơi luộm thuộm, kết hợp với đôi kính cận to nửa gương mặt, sợ hãi cúi đầu không dám nhìn lên. Không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng nét đáng yêu ngây thơ thì có, khác với vị sư phụ không biết trời đất của mình, Donna dễ lấy thiện cảm của mấy vị kia. Vừa nhìn đã thấy cô là người học trò siêng năng cần mẫn, chưa trải sự đời.
Cô bé Donna rung tới mức lời chào cũng không thoát ra được hết miệng, cứ len lén nhìn từng vị đại sư phía trước mà lắp bắp rặn từng chữ.
Viện trưởng Vô Cùng Cực thì không màng tới cảm xúc của Donna, gương mặt vô cùng hài lòng mà quảng cáo:
_ Lão phu nói cho các ngươi biết, ta lăn lộn sắp hết đời người, mãi đến hôm nay một tìm được một người đệ tử ưng ý để truyền thụ sở học cả đời của ta.
Hãy nhìn cho kỹ đi, trước mặt các ngươi chính là người sẽ phát trương quang đại con đường nghiên cứu độc nhất vô nhị, đỉnh cao nhất của cơ giới sư, lĩnh vực năng lượng tinh thần vĩnh cửu của ta.
Sở nguyện cả đời, tích lũy cả đời của ta sẽ do nó kế thừa.
Hít sâu một hơi, đắn đo mấy giây, Vô Cùng Cực viện trưởng dứt khoát nói thêm:
_ Sắc phong mà tổ chức hai ông lớn dành cho ta, ngày sau cũng sẽ do nó kế thừa.
_ Nói bậy. _ người trầm tĩnh như Raddi đại sư lần đầu hét lên. _ Vô Cùng Cực, ngươi muốn náo thế nào ta cũng không quản, chuyện năm xưa đúng sai thế nào, đến nay ta cũng chưa từng oán trách ngươi một lời nào. Mỗi người một chí hướng, hai tiếng huynh đệ năm xưa Raddi ta chưa hề quên, dù có thế nào, cho dù ngươi có thế nào, ngươi vẫn là thân ca của ta.
Nhưng điều ngươi vừa nói, ta không thể chấp nhận được, không phải là vì ta hay gia tộc, mà vì cả nhân loại.
(Thở dài)
Nhị ca, chuyện sắc phong không thể đem ra đùa được. Nhân loại sắp gặp đại nạn, chẳng lẽ huynh không biết, mỗi một sắc phong, là một đường lui cho nhân loại đó.
Raddi đại sư nói xong thì trầm mặc, hai tiếng nhị ca này đã rất lâu rồi không thốt ra, là ông cũng không tránh được cảm xúc.
Các vị đại sư đang có mặt, kể cả Mộng Băng Doanh, lúc đầu khi nghe viện trưởng Vô Cùng Cực nói thì cũng vô cùng ngạc nhiên, có người còn phẫn nộ. Nhưng khi lời của Raddi đại sư vừa hết, bọn họ cũng im lặng, chính là không biết nói gì hơn. Cuộc nói chuyện này bọn họ không xen vào được.
Vài vị đại sư tuổi trung niên hoặc trẻ hơn, đang cố nhớ về những điều mình từng được nghe các trưởng bối trong nhà kể lại. Còn số ít vị khác, ví như Lý Phùng Nhân đại sư tuổi đã cao, đây là một dòng hồi ức.
Nhưng nhìn chung bọn họ đều có chung một nhận định, việc viện trưởng Vô Cùng Cực vừa nói, là vô cùng thiếu trách nhiệm.
Viện trưởng Vô Cùng Cực cũng lặng đi một chút, gương mặt ông thoáng phút chốc mất đi nét đùa bỡn vui vẻ hằng ngày. Ông đứng đó, bào phục đơn giản, râu tóc trắng xõa dài, nét mặt đó, ánh mắt đó, bóng lưng như gánh cả thiên hạ đó. Khiến cho người khác trong một cái chớp mắt, chợt nghĩ về một người vĩ đại khác thật sự đang gánh cả thiên hạ, ở tổng thành.
_ Raddi. Viện trưởng Vô Cùng Cực trầm ấm nói.
Ngươi đến bây giờ vẫn vậy, vẫn cái tính cố chấp đó, tin cái gì là quyết theo cho bằng được, đưa ngươi cục đá bảo là cái trứng, ngươi cũng ráng ấp ra được con gà. Lúc nào ngươi cũng làm đại ca và ta lo lắng.
Raddi.
Thiên tư của ta không bằng ngươi, cũng không thể chuyên tâm bằng ngươi, cả đời này chắc ta sẽ không thể nào hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Nhưng ngươi thì khác, ta biết giấc mơ năng lượng hoàn mỹ này ngươi còn ấp ủ hơn ta. Chỉ là vì gánh nặng trên lưng mà dằn lòng gạt bỏ. Là nhị ca không tốt, không san sẻ được cho ngươi. Mấy chục năm ta lẩn tránh, là mấy chục năm ngươi vất vả, một tiếng xin lỗi ta cũng không có mặt mũi mà nói ra.
Raddi, tin nhị ca một lần cuối này, nhị ca cả đời hồ đồ, nhưng lần này tuyệt đối không hồ đồ.
Đứa trẻ Donna này, là tia sáng hy vọng cuối cùng mà ta có. Ta truyền lại sắc phong cho nó, không phải vì ta muốn, mà là trách nhiệm, là thứ nó xứng đáng có. Ta muốn truyền lại nghiên cứu cả đời của ta cho nó, rồi để một ngày khi ta không còn, sẽ để nó đi theo ngươi, giúp ngươi hoàn thành giấc mơ của cả hai chúng ta.
Năng lượng vĩnh cửu, là có thật. Raddi, giấc mơ của chúng ta, lần nữa có thể thắp lên rồi.
Đừng vội trả lời, hãy xem đây.
Lời vừa dứt, viện trưởng Vô Cùng Cực lập tức lấy ra túi không gian của mình, một thiết bị hình hộp được ông ném ra. Sau vài nhịp thở, cái hộp tự động tách ra, các chi tiết linh kiện theo thứ tự lắp ráp lại, tiếng lách cách đều đặn, thể tích một tăng dần, từng khối thiết kế hoàn thiện, đến cuối cùng thành hình. Đây là một bàn chế tạo di động loại cao cấp của cơ giới sư, trên có mái che, hai bên là ngăn hộc các kiểu chứa đầy đá nguyên liệu, dụng cụ các loại được sắp xếp gọn gàng, tinh xảo đẹp mắt. Riêng bàn chế tạo này đã xứng gọi là kho báu.
Xong hết thảy, Vô Cùng Cực viện trưởng bước lui lại, nhìn Donna và nói:
_ Donna, con giúp ta một việc, hãy cho mấy vị ở đây thấy quá trình chế tạo của con. Đừng ngại, không có sức ép gì đâu, hãy làm như lúc ở học viện ta đã hướng dẫn con là được.
Donna vốn là cô gái sống khép kín từ nhỏ, ngay cả ở nhà với chị em cũng chẳng mấy khi mở miệng. Dù màn ngăn cách kia đã che chắn hết số đông người bên dưới, nhưng đứng trước mặt những vị đại sư danh tiếng ở đây, Donna đã cố nhưng vẫn không giữ được bình tĩnh.
_ Sư phụ, con..sợ.
Vô Cùng Cực viện trưởng vẫn đang thần tình nghiêm túc, biết là mình đang làm khó con bé, khỏi cần bắt mạch, chỉ cần thấy chân tay nó rung lẩy bẩy là đã rõ, đứng còn không vững, làm sao bắt nó chế tạo.
Ông cũng lập tức giải quyết vấn đề, nếu là do sức ép mấy vị kia vô hình gây ra, che hết đi là được. Ông vung tay, một màn chắn năng lượng mới được tạo ra, chỉ bao bọc lấy Donna và bàn chế tạo. Màn chắn này chỉ ngăn tầm nhìn một phía của Donna, còn mấy vị kia vẫn có thể dùng mắt thường quan sát bên trong.
Cách này đơn giản nhưng hiệu quả, Donna bên trong màn chắn năng lượng sau mấy giây đầu ngơ ngác, cũng dần dần bình tĩnh lại. Trước mắt cô lúc này chỉ có nguyên liệu, thiết bị và một vùng không gian trắng thoáng đãng.
Hít một hơi, Donna tự tin bước tới, một tay cầm bút khắc, tay kia chọn đá nguyên liệu.
Donna với việc chế tạo, là hơn cả đam mê, đó là tình yêu. Giống như lần trước khi theo Vương Lang học lén, đến ngăn cách nam nữ nàng còn không màn, chút vướng mắc còn sót lại nơi đây, bây giờ đã không còn nữa.
Cùng với ánh mắt kì vọng vô cùng của Vô Cùng Cực đại sư, các vị còn lại cũng định thần quan sát bàn chế tạo. Chuyện vừa rồi hai vị đại nhân nhà Morgan nói, bọn họ cũng biết ít nhiều. Đặc biệt là liên quan quan đến chuyện sắc phong của thế lực hai ông lớn. Sự tình không thể xem thường.
Lời của Vô Cùng Cực viện trưởng bọn họ không có khái niệm tin hay không, đúng hơn là không dám bàn đến.
Tất cả đều toàn tâm tập trung quan sát quá trình thiếu nữ kia chế tạo, để biết được lý do vì sao ngài Vô Cùng Cực lại dám đặt cược lớn đến thế.
Những việc đó Donna không cần biết đến, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến thứ mình sắp chế tạo.
Donna vẫn đang là học viên, nếu thi chức nghiệp thì chúc sư còn chưa tới, chẳng qua trong quá trình mấy năm học tập, các bước chế tạo thiết bị cơ bản cô đều đã nắm được.
Vừa rồi sư phụ đã nói cứ làm như lúc trong học viện, nghĩ lại, mấy ngày qua bái sư, đãi ngộ có nhiều, thậm chí phòng chế tạo cao cấp của học viện nay đã có tên Donna ngoài cửa. Còn sư phụ, ông vẫn chưa thực sự dạy cô điều gì, có chăng là có đưa cho cô một quyển sách. Dặn cứ học thuộc là được, lần này là Donna đang chế tạo theo nửa đầu quyển sách cô nhớ được.
Đầu tiên là tạo phôi, lấy hình ngôi sao năm cánh làm chủ, bảy ngôi sao như vậy cùng vài mẫu phôi khác được tạo ra.
Donna rất nhớ bài, trong hàng trăm loại nguyên liệu có tại đây, cô chọn ra đúng bảy loại yêu cầu như trong sách, kích thước cũng đạt chuẩn.
Có mấy vị gật đầu, thao tác dùng bút của Donna chưa được gọi là điêu luyện, nhưng cũng gần như thế, học trò của họ cũng không mấy người làm được.
Kế tiếp là hợp phôi, quặn thạch các loại được Donna cân đo cẩn thận, từng chút tạo thành hợp kim đúc phôi, quá trình này cũng coi là tạm được. Cách pha trộn hợp kim mỗi thiết bị, mỗi đại sư lại có cách khác nhau, bọn họ cũng không tiện bình phán.
Chỉ là bọn họ có chút băn khoăn, không biết nha đầu kia muốn chế tạo thứ gì mà tại sao lại chỉ tạo ra vài phôi như vậy, bởi thông thường, thiết bị đơn giản nhất cũng phải do mấy chục phôi mới hợp thành hình được. Thiết bị nha đầu này chế tạo, không lẽ là đèn lồng hay sao.
Dù sao bọn họ đều đi con đường cơ giới sư, chặng đường nào cũng đã trải qua. Quá trình quan sát này dù có chút mất thời gian, vẫn là thưởng thức, không ai lấy làm phiền lòng.
Tiếp tới là quá trình khắc mạch, khi Donna bắt đầu xoay đầu bút khắc, ánh mắt của Vô Cùng Cực viện trưởng tỏa sáng, liếc nhìn Raddi đại sư vẫn đang trầm ngâm, khóe miệng ông lộ ra nụ cười khó hiểu.
Danh sách chương