Vòng sáng xanh dương vẫn lim dim ngủ. Ngay từ lần đầu nó xuất hiện để cứu mạng Vương Lang, hắn đã có cảm giác vô cùng thân thiết với nó, giống như đây là thứ duy nhất hắn có thể tin tưởng được kể từ khi sư phụ mất tích. Quả thật về sau, mỗi lần vòng sáng xanh dương này hoạt động lại, đều là lúc Vương Lang gặp nguy hiểm đến tính mạng, gặp dữ hóa lành.
Lần này cũng vậy, ngay từ lúc trong đầu hiện lên hai chữ cắn nuốt, Vương Lang đã nghĩ ngay tới vòng sáng xanh dương, bàn và khả năng ăn uống, đến nay vòng sáng này vẫn là vô địch trong những thứ hắn chứa chấp.
_ Tâm nhãn, ngươi nghĩ sao?
" Bắt đầu đi ".
_ Tốt, tâm ma, ngươi đầu tiên hãy phong ấn thứ kia lại.
_ Ta không có tự nguyện a.
Nhưng tâm ma vẫn bước tới, đưa tay nhẹ nhàng từ từ dung nhập đứa bé vào bên trong mình, từ đầu đến cuối đứa bé kia vẫn chìm trong giấc ngủ.
_ Tâm ma, có gì khác lạ không?
_ Hình như có, ta cần bế quan một ngàn năm để từ từ kiểm tra.
_ Tốt, cầm thanh hắc kiếm kia đi, thử xem có sử dụng được không. Mạnh dạn lên, nếu chuyện gì, ta và tâm nhãn sẽ toàn lực chạy trước.
_ Ngươi im cho ta.
Tâm ma không cần gắn sức, hắn chỉ vừa đưa tay lên thanh hắc kiếm đã lập tức bay vào, tâm ma vung qua vung lại mấy đường, nhắm mắt cảm thụ một chút, quay sang vui vẻ:
_ Bình thường, không có gì lạ cả, chỉ là một thanh kiếm bình thường, một chút năng lượng cũng không có.
" Buông nó ra đi. " Tâm nhãn vừa nói xong thì lập tức lui lại, còn ý thức thì nhanh hơn, bây giờ đã cách tâm ma một khoảng, vẫn không ngừng chạy xa hơn.
Tâm ma giật mình nhìn xuống, bàn tay cầm kiếm của hắn bây giờ đã hóa thành màu đen, là từ cán kiếm dần dần lan ra, hắn lập tức muốn ném thanh kiếm đi, nhưng vô ích, bàn tay kia đã không còn do hắn lập tức điều khiển nữa. Mảng màu đen kia thoáng chút đã lan đến bả vai, không chút dừng lại.
Ở xa, ý thức và tâm nhãn nhắm mắt lại, do tâm trí tương thông, đây là bọn họ đang cùng với tâm ma bảo hộ tâm linh của mình.
Tâm ma cũng không giãy giụa nữa, chỉ đứng yên tịnh tâm, để mặc bóng đen kia thôn phệ. Thật ra việc này ban đầu bọn họ đã đoán trước, đây chính là lao vào chết để tìm sống.
Theo bóng đen bao trùm, trong đầu bọn họ lần lượt hiện ra những hình ảnh xưa cũ. Đầu óc đắm chìm vào trong đó.
Trời đất tăm tối, mây tầng tầng rạng đỏ, rơi xuống là mưa máu, núi non trùng trùng đổ vỡ, không có cây, chỉ có xương trắng máu thịt phủ tràn lan, binh khí đao kiếm các loại vỡ nát, đây là chiến trường, cũng là một mồ chôn, địa ngục trong tưởng tượng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tại ngọn núi xương cao nhất, xác người thối rữa, từng mảng hòa lẫn vào nhau chảy thành dòng từ trên xuống, tử khí nồng nặc đến mức dòi bọ cũng không sống được.
Trên đỉnh núi xương thịt đó, một thân người đang đứng, đúng hơn là đang bị đóng cọc, xuyên qua ngực hắn, cắm thẳng xuống bên dưới, treo hắn ngã ra lơ lửng là một thanh đại kiếm trong suốt như thủy tinh, nhưng một nửa bên dưới đã nhuộm đỏ bởi máu của hắn không ngừng chảy ra.
Tóc bạc trắng, gương mặt khô nứt lạnh lẽo, toàn thân không một chỗ lành lặn. Sinh cơ từ từ biến mất. Một giọng nói, đúng hơn là oán niệm từ người đó vang lên khắp trời đất.:
_ Các con của ta, vì giống loài tạp chủng đó, đáng hay không.
Các ngươi muốn chết vì cho niềm tin của mình hay sao, các ngươi bị gạt rồi, hãy nhìn đi, nơi đây ngoài máu thịt của chúng ta, có còn gì khác đâu.
Để ta dạy các con một bài học cuối cùng, để các con thấy niềm tin của mình, cuối cùng sẽ đi về đâu.
Lấy máu của ta đan thành lưới, lấy xương ta dựng thành lồng, lấy ý chí của ta mà đời đời nguyền rủa, giống loài tạp chủng kia, sẽ không bao giờ thấy được thiên giới, tự do mà chúng tự gạt mình kia, mãi mãi là cái bể cho chúng trầm luân.
Ha ha ha, các con của ta, sống cùng với ta, chết cùng với ta, hãy ngủ đi, đợi một ngày thức dậy với ta.
....
Ý chí của Vương Lang vốn cũng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là bản thể tâm nhãn, là hoàn toàn do lý trí tạo thành. Nhưng ngay lúc này hắn cũng trở nên mờ mịt, hình ảnh kia, ý chí kia, giống như cưỡng đoạt thiên địa, một mình Vương Lang chẳng đủ tư cách kháng lại.
Cả ba người Vương Lang đôi mắt vô hồn, thất thần, trong tâm khảm sinh ra lòng thuần phục, muốn hướng tới người kia để thuần phục, cung phụng.
Tâm ma kia lúc này đã hoàn toàn bị bóng đen kia cắn nuốt, một chút thiện lương của hắn, không đủ để bảo vệ mình, cái túi đen một lần nữa hiện ra, chí khác là lần này không có kháng cự.
Lần này đứa bé kia ở bên trong tâm ma, nên bóng đen cũng không cần tìm chỗ, khi túi đen xẹp xuống, tâm ma lại một lần nữa xuất hiện, dù hình dáng vẫn là của Vương Lang, nhưng chắc chắn đâu không phải là hắn.
_ Thú vị, đây là thứ có thể chịu nổi sự tồn tại của ta sao, yếu ớt nhưng rất sạch sẽ, các ngươi lại đây, dâng hiến cho ta.
Câu này là gọi tâm nhãn và ý thức. Hai người đang mất hết thần trí kia. Bọn họ cũng vô thức tiếng lại gần. Đôi mắt mờ mịt.
Đúng lúc này, không gian xáo động, chính là vòng sáng xanh dương kia thức giấc.
Ngay lập tức không gian bị thu nhỏ lại, rung mạnh một cái, lập tức tâm nhãn và ý thức bị vòng sáng xanh dương phun ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, nhớ lại một màn vừa rồi, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, giống như bọn họ là tôi tớ không ngừng kính ngưỡng người kia, sẵn sàng xẻ thịt ra để bày tỏ." Sau này không liều như vậy nữa ", cả hai thống nhất như vậy rồi nhìn về vòng sáng xanh dương.
Ánh sáng của nó chớp tắt, lúc rực rỡ lúc tối tăm, lúc lại đổi màu, một nửa trở thành màu đen. Cả hai cố câu thông với tâm ma vẫn đang ở bên trong, nhưng không được.
Lát sau, một bóng đen bị vòng sáng xanh dương phun ra. Chính là tâm ma, mặt hắn ngơ ngác:
_ Ta còn sống sao, vị kia đâu rồi?
_ Vị nào?
_ Chủ của chúng ta.
Biết là tâm ma chưa ổn định, hai người kia nhắm mắt định thần, cố câu thông giúp hắn bình tâm lại.
_ Trời, đáng sợ quá, hai người các ngươi có còn nhân tính hay không, đẩy ta vào chỗ chết như vậy.
" Vật ngươi đang phong ấn kia thế nào rồi "
_ Vẫn vậy, nó không đáng sợ, thứ đáng sợ là bóng đen kia, không biết ai có thể để lại một tàn niệm, mà lại kinh khủng đến như vậy. Quan trọng hơn là, tại sao chúng ta lại dính vào nó.
_ Có nhớ chuyện gì xảy ra hay không?
_ Không, tốt nhất cũng đừng nhớ, hù chết ta rồi.
Đúng lúc này vòng sáng xanh dương phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi từ trong đó bay ra một thanh kiếm màu đen, một lần nữa bay thẳng vào tay tâm ma. Bất ngờ không cách nào tránh được.
Cầm thanh kiếm trên tay, tâm ma một lần nữa sợ hãi tột độ. Hai người kia cũng vậy, lúc này cũng đã cách xa một khoảng, sáu mắt nhìn nhau.
Vòng sáng xanh dương kia lại một lần nữa tỏa sáng, theo đó thấy một bóng đen bay ra nhưng lại bị vòng sáng xanh dương hút lại, hai bên dằng co, hắc khí từ bóng đen tiêu tán từ từ, vòng sáng đang ở thế thượng phong.
Bỗng bóng đen co cụm lại, từ chính giữa bay ra một viên ngọc màu đen, để mặc chỗ hắc khí còn lại cho vòng sáng xanh dương kia cắn nuốt.
Dưới sự quan sát của ba đôi mắt Vương Lang, viên ngọc đen kia lập tức nhanh như thuấn di, đâm thẳng vào mi tâm của tâm ma đang cầm kiếm đứng ngơ ngác.
_ Chết tiệt, tại sao, tại sao cứ nhầm vào ta, ta muốn lương thiện a.
Nhìn thấy vòng sáng xanh dương kia sau khi hút xong chỗ hắc khí, trở nên ảm đạm, yếu ớt, ánh sáng yếu dần rồi một lần nữa như ngủ yên.
Coi như vòng sáng đã giúp hết sức, chuyện kế tiếp phải do bọn họ tự lo.
_ Tâm ma, bọn ta không câu thông được với ngươi, ngươi có còn.. là ngươi nữa không?
" Ta nghĩ là không đâu, ý thức, cùng với ta đánh một trận, hôm nay dù đồng vu qui tận, cũng không thể để ma đầu kia làm chủ bản thể. "
_ Khoan đã, khoan đã, ta bình thường, ta bình thường, các ngươi mới là ma đầu, hở một tí là đánh đánh giết giết. Không lẽ do ta lương thiện, nên các ngươi hùa nhau ức hiếp ta.
_ Ngươi thật bình thường?
Hai người kia nói vậy nhưng vẫn không chút buông lỏng, bởi lúc này họ đã nhìn rõ thứ khác lạ của tâm ma.
Trên tâm mi của hắn, chỗ viên ngọc đen kia chui vào, xuất hiện ấn ký màu đen hình tròn, xung quanh là các đốm lửa cũng màu đen. Nhìn giống như mặt trời.
" Tâm ma, thả lỏng, tâm linh tương thông với bọn ta "
Lần này lại được, bọn họ cùng xét lại tất cả trong tâm trí, tất cả đều bình thường, giống như tất cả những gì còn sót lại chỉ là một chút hình vẽ trên mi tâm kia. Việc này đương nhiên không thể khinh thường, nhưng ngoài quan sát ra, bọn họ không làm gì được.
Trải qua tất cả, nếu nói bây giờ có thêm gì mới, chính là việc thanh kiếm kia, đã có thể bị Vương Lang điều khiển.
Lần này cũng vậy, ngay từ lúc trong đầu hiện lên hai chữ cắn nuốt, Vương Lang đã nghĩ ngay tới vòng sáng xanh dương, bàn và khả năng ăn uống, đến nay vòng sáng này vẫn là vô địch trong những thứ hắn chứa chấp.
_ Tâm nhãn, ngươi nghĩ sao?
" Bắt đầu đi ".
_ Tốt, tâm ma, ngươi đầu tiên hãy phong ấn thứ kia lại.
_ Ta không có tự nguyện a.
Nhưng tâm ma vẫn bước tới, đưa tay nhẹ nhàng từ từ dung nhập đứa bé vào bên trong mình, từ đầu đến cuối đứa bé kia vẫn chìm trong giấc ngủ.
_ Tâm ma, có gì khác lạ không?
_ Hình như có, ta cần bế quan một ngàn năm để từ từ kiểm tra.
_ Tốt, cầm thanh hắc kiếm kia đi, thử xem có sử dụng được không. Mạnh dạn lên, nếu chuyện gì, ta và tâm nhãn sẽ toàn lực chạy trước.
_ Ngươi im cho ta.
Tâm ma không cần gắn sức, hắn chỉ vừa đưa tay lên thanh hắc kiếm đã lập tức bay vào, tâm ma vung qua vung lại mấy đường, nhắm mắt cảm thụ một chút, quay sang vui vẻ:
_ Bình thường, không có gì lạ cả, chỉ là một thanh kiếm bình thường, một chút năng lượng cũng không có.
" Buông nó ra đi. " Tâm nhãn vừa nói xong thì lập tức lui lại, còn ý thức thì nhanh hơn, bây giờ đã cách tâm ma một khoảng, vẫn không ngừng chạy xa hơn.
Tâm ma giật mình nhìn xuống, bàn tay cầm kiếm của hắn bây giờ đã hóa thành màu đen, là từ cán kiếm dần dần lan ra, hắn lập tức muốn ném thanh kiếm đi, nhưng vô ích, bàn tay kia đã không còn do hắn lập tức điều khiển nữa. Mảng màu đen kia thoáng chút đã lan đến bả vai, không chút dừng lại.
Ở xa, ý thức và tâm nhãn nhắm mắt lại, do tâm trí tương thông, đây là bọn họ đang cùng với tâm ma bảo hộ tâm linh của mình.
Tâm ma cũng không giãy giụa nữa, chỉ đứng yên tịnh tâm, để mặc bóng đen kia thôn phệ. Thật ra việc này ban đầu bọn họ đã đoán trước, đây chính là lao vào chết để tìm sống.
Theo bóng đen bao trùm, trong đầu bọn họ lần lượt hiện ra những hình ảnh xưa cũ. Đầu óc đắm chìm vào trong đó.
Trời đất tăm tối, mây tầng tầng rạng đỏ, rơi xuống là mưa máu, núi non trùng trùng đổ vỡ, không có cây, chỉ có xương trắng máu thịt phủ tràn lan, binh khí đao kiếm các loại vỡ nát, đây là chiến trường, cũng là một mồ chôn, địa ngục trong tưởng tượng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tại ngọn núi xương cao nhất, xác người thối rữa, từng mảng hòa lẫn vào nhau chảy thành dòng từ trên xuống, tử khí nồng nặc đến mức dòi bọ cũng không sống được.
Trên đỉnh núi xương thịt đó, một thân người đang đứng, đúng hơn là đang bị đóng cọc, xuyên qua ngực hắn, cắm thẳng xuống bên dưới, treo hắn ngã ra lơ lửng là một thanh đại kiếm trong suốt như thủy tinh, nhưng một nửa bên dưới đã nhuộm đỏ bởi máu của hắn không ngừng chảy ra.
Tóc bạc trắng, gương mặt khô nứt lạnh lẽo, toàn thân không một chỗ lành lặn. Sinh cơ từ từ biến mất. Một giọng nói, đúng hơn là oán niệm từ người đó vang lên khắp trời đất.:
_ Các con của ta, vì giống loài tạp chủng đó, đáng hay không.
Các ngươi muốn chết vì cho niềm tin của mình hay sao, các ngươi bị gạt rồi, hãy nhìn đi, nơi đây ngoài máu thịt của chúng ta, có còn gì khác đâu.
Để ta dạy các con một bài học cuối cùng, để các con thấy niềm tin của mình, cuối cùng sẽ đi về đâu.
Lấy máu của ta đan thành lưới, lấy xương ta dựng thành lồng, lấy ý chí của ta mà đời đời nguyền rủa, giống loài tạp chủng kia, sẽ không bao giờ thấy được thiên giới, tự do mà chúng tự gạt mình kia, mãi mãi là cái bể cho chúng trầm luân.
Ha ha ha, các con của ta, sống cùng với ta, chết cùng với ta, hãy ngủ đi, đợi một ngày thức dậy với ta.
....
Ý chí của Vương Lang vốn cũng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là bản thể tâm nhãn, là hoàn toàn do lý trí tạo thành. Nhưng ngay lúc này hắn cũng trở nên mờ mịt, hình ảnh kia, ý chí kia, giống như cưỡng đoạt thiên địa, một mình Vương Lang chẳng đủ tư cách kháng lại.
Cả ba người Vương Lang đôi mắt vô hồn, thất thần, trong tâm khảm sinh ra lòng thuần phục, muốn hướng tới người kia để thuần phục, cung phụng.
Tâm ma kia lúc này đã hoàn toàn bị bóng đen kia cắn nuốt, một chút thiện lương của hắn, không đủ để bảo vệ mình, cái túi đen một lần nữa hiện ra, chí khác là lần này không có kháng cự.
Lần này đứa bé kia ở bên trong tâm ma, nên bóng đen cũng không cần tìm chỗ, khi túi đen xẹp xuống, tâm ma lại một lần nữa xuất hiện, dù hình dáng vẫn là của Vương Lang, nhưng chắc chắn đâu không phải là hắn.
_ Thú vị, đây là thứ có thể chịu nổi sự tồn tại của ta sao, yếu ớt nhưng rất sạch sẽ, các ngươi lại đây, dâng hiến cho ta.
Câu này là gọi tâm nhãn và ý thức. Hai người đang mất hết thần trí kia. Bọn họ cũng vô thức tiếng lại gần. Đôi mắt mờ mịt.
Đúng lúc này, không gian xáo động, chính là vòng sáng xanh dương kia thức giấc.
Ngay lập tức không gian bị thu nhỏ lại, rung mạnh một cái, lập tức tâm nhãn và ý thức bị vòng sáng xanh dương phun ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, nhớ lại một màn vừa rồi, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, giống như bọn họ là tôi tớ không ngừng kính ngưỡng người kia, sẵn sàng xẻ thịt ra để bày tỏ." Sau này không liều như vậy nữa ", cả hai thống nhất như vậy rồi nhìn về vòng sáng xanh dương.
Ánh sáng của nó chớp tắt, lúc rực rỡ lúc tối tăm, lúc lại đổi màu, một nửa trở thành màu đen. Cả hai cố câu thông với tâm ma vẫn đang ở bên trong, nhưng không được.
Lát sau, một bóng đen bị vòng sáng xanh dương phun ra. Chính là tâm ma, mặt hắn ngơ ngác:
_ Ta còn sống sao, vị kia đâu rồi?
_ Vị nào?
_ Chủ của chúng ta.
Biết là tâm ma chưa ổn định, hai người kia nhắm mắt định thần, cố câu thông giúp hắn bình tâm lại.
_ Trời, đáng sợ quá, hai người các ngươi có còn nhân tính hay không, đẩy ta vào chỗ chết như vậy.
" Vật ngươi đang phong ấn kia thế nào rồi "
_ Vẫn vậy, nó không đáng sợ, thứ đáng sợ là bóng đen kia, không biết ai có thể để lại một tàn niệm, mà lại kinh khủng đến như vậy. Quan trọng hơn là, tại sao chúng ta lại dính vào nó.
_ Có nhớ chuyện gì xảy ra hay không?
_ Không, tốt nhất cũng đừng nhớ, hù chết ta rồi.
Đúng lúc này vòng sáng xanh dương phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi từ trong đó bay ra một thanh kiếm màu đen, một lần nữa bay thẳng vào tay tâm ma. Bất ngờ không cách nào tránh được.
Cầm thanh kiếm trên tay, tâm ma một lần nữa sợ hãi tột độ. Hai người kia cũng vậy, lúc này cũng đã cách xa một khoảng, sáu mắt nhìn nhau.
Vòng sáng xanh dương kia lại một lần nữa tỏa sáng, theo đó thấy một bóng đen bay ra nhưng lại bị vòng sáng xanh dương hút lại, hai bên dằng co, hắc khí từ bóng đen tiêu tán từ từ, vòng sáng đang ở thế thượng phong.
Bỗng bóng đen co cụm lại, từ chính giữa bay ra một viên ngọc màu đen, để mặc chỗ hắc khí còn lại cho vòng sáng xanh dương kia cắn nuốt.
Dưới sự quan sát của ba đôi mắt Vương Lang, viên ngọc đen kia lập tức nhanh như thuấn di, đâm thẳng vào mi tâm của tâm ma đang cầm kiếm đứng ngơ ngác.
_ Chết tiệt, tại sao, tại sao cứ nhầm vào ta, ta muốn lương thiện a.
Nhìn thấy vòng sáng xanh dương kia sau khi hút xong chỗ hắc khí, trở nên ảm đạm, yếu ớt, ánh sáng yếu dần rồi một lần nữa như ngủ yên.
Coi như vòng sáng đã giúp hết sức, chuyện kế tiếp phải do bọn họ tự lo.
_ Tâm ma, bọn ta không câu thông được với ngươi, ngươi có còn.. là ngươi nữa không?
" Ta nghĩ là không đâu, ý thức, cùng với ta đánh một trận, hôm nay dù đồng vu qui tận, cũng không thể để ma đầu kia làm chủ bản thể. "
_ Khoan đã, khoan đã, ta bình thường, ta bình thường, các ngươi mới là ma đầu, hở một tí là đánh đánh giết giết. Không lẽ do ta lương thiện, nên các ngươi hùa nhau ức hiếp ta.
_ Ngươi thật bình thường?
Hai người kia nói vậy nhưng vẫn không chút buông lỏng, bởi lúc này họ đã nhìn rõ thứ khác lạ của tâm ma.
Trên tâm mi của hắn, chỗ viên ngọc đen kia chui vào, xuất hiện ấn ký màu đen hình tròn, xung quanh là các đốm lửa cũng màu đen. Nhìn giống như mặt trời.
" Tâm ma, thả lỏng, tâm linh tương thông với bọn ta "
Lần này lại được, bọn họ cùng xét lại tất cả trong tâm trí, tất cả đều bình thường, giống như tất cả những gì còn sót lại chỉ là một chút hình vẽ trên mi tâm kia. Việc này đương nhiên không thể khinh thường, nhưng ngoài quan sát ra, bọn họ không làm gì được.
Trải qua tất cả, nếu nói bây giờ có thêm gì mới, chính là việc thanh kiếm kia, đã có thể bị Vương Lang điều khiển.
Danh sách chương