Vương Lang đoán không sai, thật ra lần gặp mặt ở đây, chính là vì Tạ gia muốn thông qua Tạ Tấn để mời chào Vương Lang, nhờ có Thái Phổ, coi như Tạ gia nhanh tay nhất. Ngẫm lại như vậy cũng là hợp lý, Tạ gia là cái nôi sinh trưởng và đào tạo đặc thù sư, so với các gia tộc còn lại, sinh mệnh sư như Vương Lang vào Tạ gia là hợp lý nhất.
Tạ Tấn vốn xem như làm chút việc cho gia tộc, nhưng gặp qua Vương Lang, thấy hắn vô cùng hợp nhãn, chuyện công cũng có chút trở thành tư. Chuyện La Cao Tường nghe tin xuất hiện, là ngoài ý muốn, thường một trụ sở chỉ có một vị trưởng lão chủ trì là đủ, ở Nha Trang thành là Tạ Tấn, họ La kia đến chắc chắn không có ý tốt. Nhưng thấy biểu hiện của Vương Lang, chuyện này chưa chắc đã không hay. Hai người cùng nhau đóng vở kịch.
_ Họ La kia, không nghe ta nói gì à? Đi đi, đừng quấy rầy người khác nói chuyện.
Rồi cố tình bỏ qua vị khách không mời kia, Tạ Tấn vỗ vai Vương Lang, hòa ái như nói chuyện với con cháu trong nhà:
_ Vương Lang sư phụ của ngươi chính là nhân trung long kiệt, không ngờ lại thật sự là sinh mệnh giả. Đây là phúc của cả nhân loại, ngươi cũng không kém, cố gắng theo sư phụ học tập, nên nhớ tương lai phụ thuộc vào cố gắng của ngày hôm nay, thành công phải do chính mình nỗ lực mới đáng giá, hiểu chưa?
Vương Lang lại càng cung kính hơn:
_ Đa tạ Tạ trưởng lão đã nhắc nhở, sư phụ ngày thường cũng vô cùng tốt với học trò, luôn nhắc nhở ta phải cố gắng nhiều hơn, nhanh chóng nhận được y bát của người. Sư phụ nói, bước chân sinh mệnh giả không chỉ dựa vào thiên tư hay may mắn, mà còn có thể như sư phụ, do nỗ lực không ngừng mà đạt được. Vì có chuyện khẩn không thể hoãn, sư phụ cũng vô cùng tiếc nuối vì không được trò chuyện với Tạ trưởng lão lâu hơn, người dặn dò ta ở đây tiếp chuyện, chủ yếu là nghe được ý của Tạ trưởng lão, để ngày sau người có thể hợp tác với... (liếc qua La Cao Tường) Tạ gia nhiều hơn.
_ Dễ nói, ta và sư phụ ngươi vừa gặp đã thân, cũng không cần phải nói gì nhiều, chẳng qua ta có mấy món đồ tầm thường, nhờ ngươi cầm về đưa cho sư phụ như quà gặp mặt của ta, đương nhiên, phần của ngươi chắc chắn là phải có rồi. Lại đây, lại đây.
Khi Tạ Tấn đang định dắt Vương Lang đi thì La Cao Tường kia nhịn không được nữa, lập tức lên tiếng:
_ Khoan đã.
Tiếng hét là dành cho họ Tạ, còn với Vương Lang, La Cao Tường khách khí hơn một chút:
_ Tiểu nữu, ta tên là La Cao Tường, là trưởng lão của hiệp hội sinh tồn giả, bản thân cũng là dòng chính của La gia. Không biết tiểu nưỡu có thể cho lão già ta chút mặt mũi, chuyện trò mấy câu hay không.
_ Họ La kia, ngươi muốn làm gì. _ Chưa đợi Vương Lang trả lời, Tạ Tấn phía sau đã bước lên một bước, không chút khách khí _ Đây là nhà của ta, người này là khách của ta, không đến lượt ngươi kêu gào ngăn cản ở đây.
La Cao Tường đang định cự lại thì đã nghe giọng Vương Lang lễ phép cất lên:
_ Thưa Tạ trưởng lão, ta chỉ là hậu bối, nếu người làm trưởng bối như La trưởng lão có việc cần, đương nhiên ta phải cung kính tuân theo, đó là lễ nghi phép tắc cơ bản, ngày thường sư phụ luôn dặn học trò phải giữ.
Nghe vậy mặt La trưởng lão đắc ý, còn Tạ trưởng lão có chút chần chừ:
_ Nếu vậy thì ngươi cứ tiếp lão ta mấy câu, an tâm, có ta ở đây, việc gì muốn nói thì nói, việc không muốn.. Hừ.. tên kia không dám ép đâu.
Nói xong Tạ Tấn phất tay đứng nghiêng qua một bên, lười nhìn mặt họ La kia.
La Cao Tường cười lạnh, hừ.. Ta sợ ngươi chắc, Tạ rùa đen ngươi mà bình thường ta mới sợ, khẩn trương như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ, có chuyện không muốn người khác biết, để ta xem thử là chuyện gì.
_ Tiểu nữu tên gì, để cho lão già ta tiện xưng hô.
Gương mặt tròn trịa phút hậu như La Cao Tường mà đóng vai người tốt, chắc chắn đạt hơn nhiều so với Tạ Tấn.
_ Học trò mồ côi từ nhỏ, may mắn được sư phụ nuôi dưỡng, ngày thường sư phụ vẫn gọi học trò là A Lang.
_ Sư phụ là Vương Lang, học trò là A Lang, lại nuôi ngươi từ nhỏ, đây không phải vừa là thầy, vừa là cha rồi sao. A Lang tiểu nữu, ngươi phải nghe lời sư phụ cho tốt, không được phụ sự kỳ vọng của Vương sinh mệnh sư đó. Mà không biết liệu ta có thể gặp sư phụ của ngươi có được hay không?
_ Học trò xin cảm tạ lời dạy bảo của La trưởng lão, chắc chắn học trò sẽ nghe theo. Còn về việc hẹn gặp mặt, việc của sư phụ thì học trò không thể nói trước được. Ngày thường sư phụ vô cùng chuyên tâm tu luyện, rảnh tay một chút thì liền đi cứu người, không nữa là chỉ dạy cho học trò. Xã giao bình thường, sư phụ tránh được thì tránh, ví như vừa rồi, sư phụ gặp Tạ trưởng lão, chuyện trò mấy câu thì phải lập tức đi ngay, dặn học trò ở lại thay người tiếp chuyện.
La Cao Tường nhìn xéo qua Tạ Tấn một chút, vẻ khinh bỉ. " thì ra chỉ chuyện trò mấy câu rồi đi ngay, cũng là Tạ rùa đen ngươi già rồi mà cái nết không đổi, thích tự trét vàng vào mặt, bây giờ ngửi thấy mùi bùn chưa ".
_ Hây da, ta vốn đã nghe Vương sinh mệnh sư vì cứu người mà bất chấp an nguy bản thân, nay lại càng kính ngưỡng hơn. Vừa có tài vừa có đức, phải là người như vậy, thì mới đạt đến đỉnh cao được. Nhưng có việc ta thắc mắc, tại sao phải đến hôm nay mọi người mới nghe đến danh tiếng của sư phụ ngươi, người như vậy không thể vô danh được a.
Vương Lang nghe xong thì thở nhẹ, nhìn ra khoảng sân phía trước, hồi tưởng:
_ Sư phụ lão nhân gia ngài, khi ta còn nhỏ thì người cõng ta đi, lớn thì cầm tay dắt, lưu lạc bình dị trong nhân gian, có cứu người cũng không để lại danh tính. Ngày thường cũng chỉ ăn rau cỏ hái được, ngày tắm nước sông, tối ngủ miếu vắng. Sau này ta mới biết, năm xưa ngài luôn bế quan tu luyện, chính là vì muốn chăm sóc dạy dỗ cho ta, cho nên ngài mới bước chân vào hồng trần. Lần này cũng vậy, là vì ta đang đến bước đột phá, cần vài ngoại vật. Nên sư phụ ngài mới phải bỏ qua sở nguyện mà xuất đầu lộ diện. Tất cả, đều là do ta đã làm phiền sư phụ.
La Cao Tường nhìn Vương Lang mà gật đầu, lại càng coi trọng hắn. Nếu như theo lời hắn vừa nói, với người đã bỏ qua danh lợi như thế kia, việc chiêu mộ là quá khó khăn, đầu tư vào tên học trò kia sẽ dễ hơn, nắm được học trò, là có được sư phụ.
Tần Tạ cũng gật đầu nhìn Vương Lang, ánh mắt cũng tán thưởng, nhưng thâm thúy hơn nhiều.
Lỡ mà không có một màn lúc trước, chắc chắn Tạ Tấn cũng sẽ cảm thấy cảm động.
Tạ Tấn vốn xem như làm chút việc cho gia tộc, nhưng gặp qua Vương Lang, thấy hắn vô cùng hợp nhãn, chuyện công cũng có chút trở thành tư. Chuyện La Cao Tường nghe tin xuất hiện, là ngoài ý muốn, thường một trụ sở chỉ có một vị trưởng lão chủ trì là đủ, ở Nha Trang thành là Tạ Tấn, họ La kia đến chắc chắn không có ý tốt. Nhưng thấy biểu hiện của Vương Lang, chuyện này chưa chắc đã không hay. Hai người cùng nhau đóng vở kịch.
_ Họ La kia, không nghe ta nói gì à? Đi đi, đừng quấy rầy người khác nói chuyện.
Rồi cố tình bỏ qua vị khách không mời kia, Tạ Tấn vỗ vai Vương Lang, hòa ái như nói chuyện với con cháu trong nhà:
_ Vương Lang sư phụ của ngươi chính là nhân trung long kiệt, không ngờ lại thật sự là sinh mệnh giả. Đây là phúc của cả nhân loại, ngươi cũng không kém, cố gắng theo sư phụ học tập, nên nhớ tương lai phụ thuộc vào cố gắng của ngày hôm nay, thành công phải do chính mình nỗ lực mới đáng giá, hiểu chưa?
Vương Lang lại càng cung kính hơn:
_ Đa tạ Tạ trưởng lão đã nhắc nhở, sư phụ ngày thường cũng vô cùng tốt với học trò, luôn nhắc nhở ta phải cố gắng nhiều hơn, nhanh chóng nhận được y bát của người. Sư phụ nói, bước chân sinh mệnh giả không chỉ dựa vào thiên tư hay may mắn, mà còn có thể như sư phụ, do nỗ lực không ngừng mà đạt được. Vì có chuyện khẩn không thể hoãn, sư phụ cũng vô cùng tiếc nuối vì không được trò chuyện với Tạ trưởng lão lâu hơn, người dặn dò ta ở đây tiếp chuyện, chủ yếu là nghe được ý của Tạ trưởng lão, để ngày sau người có thể hợp tác với... (liếc qua La Cao Tường) Tạ gia nhiều hơn.
_ Dễ nói, ta và sư phụ ngươi vừa gặp đã thân, cũng không cần phải nói gì nhiều, chẳng qua ta có mấy món đồ tầm thường, nhờ ngươi cầm về đưa cho sư phụ như quà gặp mặt của ta, đương nhiên, phần của ngươi chắc chắn là phải có rồi. Lại đây, lại đây.
Khi Tạ Tấn đang định dắt Vương Lang đi thì La Cao Tường kia nhịn không được nữa, lập tức lên tiếng:
_ Khoan đã.
Tiếng hét là dành cho họ Tạ, còn với Vương Lang, La Cao Tường khách khí hơn một chút:
_ Tiểu nữu, ta tên là La Cao Tường, là trưởng lão của hiệp hội sinh tồn giả, bản thân cũng là dòng chính của La gia. Không biết tiểu nưỡu có thể cho lão già ta chút mặt mũi, chuyện trò mấy câu hay không.
_ Họ La kia, ngươi muốn làm gì. _ Chưa đợi Vương Lang trả lời, Tạ Tấn phía sau đã bước lên một bước, không chút khách khí _ Đây là nhà của ta, người này là khách của ta, không đến lượt ngươi kêu gào ngăn cản ở đây.
La Cao Tường đang định cự lại thì đã nghe giọng Vương Lang lễ phép cất lên:
_ Thưa Tạ trưởng lão, ta chỉ là hậu bối, nếu người làm trưởng bối như La trưởng lão có việc cần, đương nhiên ta phải cung kính tuân theo, đó là lễ nghi phép tắc cơ bản, ngày thường sư phụ luôn dặn học trò phải giữ.
Nghe vậy mặt La trưởng lão đắc ý, còn Tạ trưởng lão có chút chần chừ:
_ Nếu vậy thì ngươi cứ tiếp lão ta mấy câu, an tâm, có ta ở đây, việc gì muốn nói thì nói, việc không muốn.. Hừ.. tên kia không dám ép đâu.
Nói xong Tạ Tấn phất tay đứng nghiêng qua một bên, lười nhìn mặt họ La kia.
La Cao Tường cười lạnh, hừ.. Ta sợ ngươi chắc, Tạ rùa đen ngươi mà bình thường ta mới sợ, khẩn trương như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ, có chuyện không muốn người khác biết, để ta xem thử là chuyện gì.
_ Tiểu nữu tên gì, để cho lão già ta tiện xưng hô.
Gương mặt tròn trịa phút hậu như La Cao Tường mà đóng vai người tốt, chắc chắn đạt hơn nhiều so với Tạ Tấn.
_ Học trò mồ côi từ nhỏ, may mắn được sư phụ nuôi dưỡng, ngày thường sư phụ vẫn gọi học trò là A Lang.
_ Sư phụ là Vương Lang, học trò là A Lang, lại nuôi ngươi từ nhỏ, đây không phải vừa là thầy, vừa là cha rồi sao. A Lang tiểu nữu, ngươi phải nghe lời sư phụ cho tốt, không được phụ sự kỳ vọng của Vương sinh mệnh sư đó. Mà không biết liệu ta có thể gặp sư phụ của ngươi có được hay không?
_ Học trò xin cảm tạ lời dạy bảo của La trưởng lão, chắc chắn học trò sẽ nghe theo. Còn về việc hẹn gặp mặt, việc của sư phụ thì học trò không thể nói trước được. Ngày thường sư phụ vô cùng chuyên tâm tu luyện, rảnh tay một chút thì liền đi cứu người, không nữa là chỉ dạy cho học trò. Xã giao bình thường, sư phụ tránh được thì tránh, ví như vừa rồi, sư phụ gặp Tạ trưởng lão, chuyện trò mấy câu thì phải lập tức đi ngay, dặn học trò ở lại thay người tiếp chuyện.
La Cao Tường nhìn xéo qua Tạ Tấn một chút, vẻ khinh bỉ. " thì ra chỉ chuyện trò mấy câu rồi đi ngay, cũng là Tạ rùa đen ngươi già rồi mà cái nết không đổi, thích tự trét vàng vào mặt, bây giờ ngửi thấy mùi bùn chưa ".
_ Hây da, ta vốn đã nghe Vương sinh mệnh sư vì cứu người mà bất chấp an nguy bản thân, nay lại càng kính ngưỡng hơn. Vừa có tài vừa có đức, phải là người như vậy, thì mới đạt đến đỉnh cao được. Nhưng có việc ta thắc mắc, tại sao phải đến hôm nay mọi người mới nghe đến danh tiếng của sư phụ ngươi, người như vậy không thể vô danh được a.
Vương Lang nghe xong thì thở nhẹ, nhìn ra khoảng sân phía trước, hồi tưởng:
_ Sư phụ lão nhân gia ngài, khi ta còn nhỏ thì người cõng ta đi, lớn thì cầm tay dắt, lưu lạc bình dị trong nhân gian, có cứu người cũng không để lại danh tính. Ngày thường cũng chỉ ăn rau cỏ hái được, ngày tắm nước sông, tối ngủ miếu vắng. Sau này ta mới biết, năm xưa ngài luôn bế quan tu luyện, chính là vì muốn chăm sóc dạy dỗ cho ta, cho nên ngài mới bước chân vào hồng trần. Lần này cũng vậy, là vì ta đang đến bước đột phá, cần vài ngoại vật. Nên sư phụ ngài mới phải bỏ qua sở nguyện mà xuất đầu lộ diện. Tất cả, đều là do ta đã làm phiền sư phụ.
La Cao Tường nhìn Vương Lang mà gật đầu, lại càng coi trọng hắn. Nếu như theo lời hắn vừa nói, với người đã bỏ qua danh lợi như thế kia, việc chiêu mộ là quá khó khăn, đầu tư vào tên học trò kia sẽ dễ hơn, nắm được học trò, là có được sư phụ.
Tần Tạ cũng gật đầu nhìn Vương Lang, ánh mắt cũng tán thưởng, nhưng thâm thúy hơn nhiều.
Lỡ mà không có một màn lúc trước, chắc chắn Tạ Tấn cũng sẽ cảm thấy cảm động.
Danh sách chương