….. Phải làm sao bây giờ.

Chu Nam Kinh chăm chú nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn, đợi đến khi màn hình tắt ngấm mới hồi thần.

Bây giờ nên giãy giụa một chút, hay giãy giụa một chút, hoặc là giãy giụa một chút bây giờ? Nhưng cho dù có giãy thế nào đi nữa thì cô giáo Sora hay Asakawa Ran cũng chẳng giúp ích gì cho hắn đâu.

Làm một tác giả vốn có tư duy phân tán, đầu óc của Chu Nam Kinh đã phiêu xa tận nơi nảo nơi nào, bay tới mở cửa, lướt qua Ôn Hướng Hoa, rồi nhẹ nhàng đáp lên chuyến tàu hỏa ba mẹ hắn đang ngồi trên.

Chu Nam Kinh thở dài trong lòng, đứng dậy mở cửa phòng ngủ. Ôn Hướng Hoa quả nhiên đang ở bên ngoài y như lời cậu ta nói, chẳng qua không phải là đứng, mà là ngồi một bên ghế nghịch di động.

Ngay trong khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ kia mở ra, mọi hoạt động trên tay Ôn Hướng Hoa đều ngừng lại, cậu ta đứng dậy.

…. Cái đệt, nhất định đôi dép lê Ôn Hướng Hoa đnag đi độn thêm bốn phân vào, chứ cớ gì cậu ta trông cao thế chứ!!!

Chu Nam Kinh hắn từng nghe nói, một mét tám chính là ranh giới giữa một kẻ thuần đàn ông và con gà ốm…. Điều đó khiến hắn rất khổ sở, bởi hắn cao có một mét bảy chín. Đến tốt nghiệp đại học rồi vẫn là một mét bảy chín….

Khoan đã, giờ này còn luyên thuyên về chiều cao làm gì, tác giả ngu xuẩn kia có ý gì!!!

Chu Nam Kinh thực ra cách Ôn Hướng Hoa rất gần, chỉ tiếc hai người không dám nhìn… mặt đối phương.

Ôn Hướng Hoa là vì xấu hổ, còn về Chu Nam Kinh là do…. Con mẹ nó, hắn cũng thế được chưa!!!

Chu Nam Kinh hắn vốn mặt dày từ nhỏ, đương nhiên là cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tiểu học tranh chức lớp trưởng, hắn là đứa đầu tiên giơ tay, cũng không ai nghĩ rằng, lên làm lớp trưởng rồi, hắn cũng là tên đầu tiên dám giơ tay xin từ chức….Đơn từ chức của hắn viết hợp tình hợp lý đến mức các thầy cô dở khóc dở cười.

Cho nên Chu Nam Kinh mới nghĩ, những trạng thái cảm xúc như xấu hổ, khiếp đảm, thẹn thùng,… sẽ không xuất hiện trong đời mình. Thế nhưng sự thật đã chứng minh, cái gì cũng có ngoại lệ, như hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một người con trai vậy.

Hai tên ngốc yêu nhau là như vậy đấy, rõ ràng bọn họ có yêu nhau đó, chỉ tiếc là xung quanh không có ai nhìn ra…. Ừm, trên thực tế, trước khi ba mẹ hắn rời đi một tháng, đôi bên bắt đầu chính thức “hẹn hò”…

Những quần chúng trong tiểu khu vây xem kể lại, họ thường xuyên thấy cậu chàng mới chuyển tới thường xuyên đến câu cá cùng bố của anh chàng họ Chu, cơ bản là chẳng có cái gì lạ thường cho người khác bàn tán cả.

Còn có mấy người lẻ tẻ khác thì cho biết, cứ đến tối là Ôn Hướng Hoa lại ra hồ ném thêm cá vào… Có câu được cá hay không cũng được quy vào phạm trù tôn nghiêm đó.

Nhân tiện nói luôn, vì trước đó hồ này không có cá, nên mới không có quy định “cấm câu”.

Bởi thế nên mỗi ngày mọi người đều có thể thấy, cậu chàng mới chuyển đến cùng ba của Chu Nam Kinh câu cá bên hồ….

Một phút đồng hồ trôi qua, không ai lên tiếng.

Rất nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp đã mô tả cảnh này như sau: Hai tuyệt thế cao thủ mặt đối mặt quyết đấu, cuồng phong gào thét, không người ra tay, ai động thủ trước kẻ đó thua…

“Chu Nam Kinh!” Ôn Hướng Hoa đột nhiên cất tiếng, âm điệu rất cao, khiến đồng chí Chu Nam Kinh vốn đang YY tiểu thuyết võ hiệp cẩu huyết phải giật mình hoảng sợ.

“Tôi bảo cậu…” sao phải nói to thế….

Chu Nam Kinh chưa kịp nói hết câu, bả vai đã bị đè xuống, sau đó, là áp lên tường.

Nghe nói kiểu tư thế này rất được các anh giai ưa chuộng, thế nhưng Chu Nam Kinh không nghĩ tới bản thân sẽ bị người khác đè lên tường như thể con gái thế này…

Ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, hắn…. Bị hôn….

Một động tác được tác giả miêu tả hết ba dòng, dũng sĩ Ôn Hướng Hoa chỉ dùng mất ba giây.

Hôn con trai và con gái quả nhiên cảm giác rất khác nhau… Ít nhất là trong số các cô bạn gái của Chu Nam Kinh hắn, chưa cô nào đè hắn lên tường mà hôn thế này.

Đầu óc hỗn loạn, một thoáng lại như nghĩ rất nhiều, một thoáng lại trống rỗng, chỉ có độ ấm nơi môi là rõ ràng, trong người nóng như châm lửa.

Ôn Hướng Hoa chính là một ngọn lửa nhiệt tình, châm lên cái đầu gỗ lạnh như băng của Chu Nam Kinh.

Chu Nam Kinh cảm giác… Bản thân hắn hóa đá rồi.

Đặc biệt là cái tên ngốc Ôn Hướng Hoa kia còn đặt tay lên eo hắn. Chu Nam Kinh không hề lưu tình đập rớt cái móng vuốt kia, đồng thời quay mặt đi.

…. Vì sao hắn cảm giác tình huống vẫn không sai? Nhưng cũng không giống như ảo giác.

Tay Ôn Hướng Hoa bị người tét lên, thế nhưng cậu ta không có vẻ gì là giận. Cậu ta buông lỏng tay, cả người đang đứng nghiêng cũng vươn thẳng lên, trên mặt là nụ cười tủm tỉm, có vẻ như đang rất vui.

Có lẽ người hậm hực cũng chỉ có Chu Nam Kinh hắn thôi.

Chu Nam Kinh dùng mu bàn tay lau lau khóe môi, nhân tiện chặn luôn sắc đỏ đang lan dần từ tai xuống mặt.

Ôn Hướng Hoa khen ngợi không hề che giấu, “Nam Kinh, eo anh thiệt nhỏ!”

Tuy rằng mới chỉ được sờ có một giây….. Ôn Hướng Hoa thật chỉ muốn lấy thước ra đo, xem eo Chu Nam Kinh có đến bảy lăm không.

Nhưng nhìn sắc mặt chẳng mấy vui vẻ kia của hắn, ý nghĩ này đã bị gió thổi tạt đi.

Ôn Hướng Hoa chỉ nói câu, “Chúc ngủ ngon” rồi lao vút đi.

Tốc độ rất nhanh… Không hiểu sao lại cảm giác như có thể nghe thấy tiếng cười kinh dị của cậu ta truyền đến.

Chưa thấy ai ngốc như thằng nhóc này.

Chu Nam Kinh buông tay xuống, xoay người đi vào phòng ngủ. Hắn ngồi xuống mép giường, đợi đến khi bản thân bình tĩnh lại mới mở điện thoại ra nhìn giờ.

Chăngr biết bây giờ hai cụ đã đi ngủ chưa… Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ, liền gọi cho người dễ mở lời hơn là mẹ hắn.

Mấy giây sau, mẹ Chu tiếp điện thoại.

Chu Nam Kinh sắp xếp từ ngữ, bắt đầu nói, “Mẹ ơi, hai người đã đến nơi chưa?”

Bởi vì lúc đến là đi máy bay, cho nên lúc về mẹ Chu muốn cho ba Chu đi tàu hỏa một lần, vậy nên chắc giờ chưa đến nơi được.

Mẹ Chu nói, “Còn chưa đâu, sáng mai mới đến.”

Chu Nam Kinh ‘’ừm’’ một tiếng coi như trả lời, sau đó mới chậm rãi nói, “Mẹ, con có người yêu.”

Ôn Hướng Hoa, giới tính nam, có JJ, thật sự không thể xếp vào hàng ‘’bạn gái’’, nên hắn đành dùng cách nói uyển chuyển hơn.

Mẹ Chu “A” một tiếng, sau mới nghi hoặc hỏi, “Chúng tôi vừa đi anh liền có? Là con gái nhà ai?”

…. Cái gì là “chúng tôi vừa đi anh liền có” cơ chứ! Rõ ràng là từ một tháng trước rồi nhé!

Khoan đã, sao những lời này nghe cứ không đúng ở đâu ấy nhỉ?!

Bây giờ không phải lúc để bàn chuyện đó, Chu Nam Kinh nhỏ giọng nói, thanh âm rất nhẹ, như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì, lại vừa như sợ người lớn trách phạt, “Không phải bạn gái ạ.”

Thế nhưng “người lớn” ở đây chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn làm Chu Nam Kinh hoảng sợ, “Là Ôn Hướng Hoa?”

Đệt! Vì sao mọi người lại biết?! Thật không khoa học!

Chu Nam Kinh choáng váng, nhưng cũng trả lời lại rất nhanh, “Vâng…. ạ.”

“Ồ, thế anh định thưa chuyện này với chúng tôi đấy hử?” Câu này như kiểu “tôi biết tỏng rồi anh mới khai tội” ấy.

Đúng thế!!! Không thì còn nói cái gì nữa chứ!!!

Giữa lúc Chu Nam Kinh chưa biết trả lời thế nào, mẹ Chu lại nói tiếp, “Không còn gì nữa thì mẹ cúp máy, khi nào đến gọi lại nhé, tàu sắp tắt đèn rồi.”

…. Sau đó, bà cúp máy.

Đây là cái tình huống kiểu chim gì vậy?! Có ai giải thích cho hắn đi được không??? Chu Nam Kinh ngơ ngác trong gió, hoàn toàn.

…. Chuyện này ra sao, vậy thì phải nói lại từ mấy ngày trước.

Mấy ngày trước, nói dài thì cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, tầm nửa tháng trước.

Ngày đó Ôn Hướng Hoa đang lắc lư tại một ngã tư gần nhà. Cậu ta đang mơ mộng, đó là mở một hiệu sách ở Bắc Kinh, chuyên bán tiểu thuyết của Chu Nam Kinh, tên cửa hàng cậu ta cũng nghĩ cả rồi, là “True love”.

Kết quả, chưa lắc lư được bao lâu, cậu ta bắt gặp một bóng người rất quen mắt… Tuy rằng hai người bọn họ mới gặp nhau có hai lần.

Là mẹ của Chu Nam Kinh. Hơn nữa, cậu ta còn thấy bà đi vào một văn phòng môi giới hôn nhân.

Một bà bác đã lớn tuổi như vậy, chồng con đều mạnh khỏe, chẳng lý gì lại đi môi giới hôn nhân cho mình…. Ít nhất thì Ôn Hướng Hoa vẫn chưa từng thấy người nào như vậy.

Ôn Hướng Hoa nóng lòng lắm, cậu cào tường, cắn cỏ… Này nhé, ôm đùi Chu Nam Kinh không chu đáo, chẳng may anh ấy lại con mẹ nó quen thân với người khác, gặp gỡ một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn…. Vậy thì cậu đến Bắc Kinh làm cái trò gì? Diễn vai nam phụ độc ác sao? Tục ngữ có câu, “Thà hủy mười tòa miếu, còn hơn phá một cuộc tình”, nên Ôn Hướng Hoa quyết định ra tay phủ đầu.

Cậu ta tới tìm mẹ của Chu Nam Kinh. Hơn nữa cậu ta còn thành khẩn mong muốn hai người đến một nơi nào đó dễ nói chuyện. Bà ban đầu còn hơi ngạc nhiên, nhưng vừa biết là chuyện liên quan đến Chu Nam Kinh liền thản nhiên theo cậu đi tìm một quán trà.

Mẹ Chu vốn là một người phụ nữ nông thôn, nhưng bộ dáng uống trà rất có kiểu cách. Một lúc lâu sau Ôn Hướng Hoa mới hiểu, bà là chạy từ Thượng Hải đến gả cho Chu Bắc Bình. Năm đó ông vừa tốt nghiệp đại học Thượng Hải, cố tình đi dạy học.

Không thể không nói, hai cha con nhà này rất giống nhau (Thậm chí cả vợ bọn họ cũng giống nhau luôn!) Có lẽ vì nguyên nhân này mà Chu Bắc Bình hy vọng Chu Nam Kinh đi học đại học Bách khoa, giấc mộng không thể hoàn thành của ông.

Bà ban đầu nghe được có đàn ông thích con trai mình, đương nhiên là tức giận, giận đến mức tay cầm chén trà cũng phát run. Ôn Hướng Hoa bắt đầu sử dụng hết cỡ tài ăn nói của mình mất hai giờ, kể hết mọi chuyện từ bảy năm về trước.. Khi đó cậu mới chỉ là một học sinh trung học cái gì cũng không biết, mà Chu Nam Kinh khi đó cũng mới chỉ bắt đầu viết tiểu thuyết.

Cậu kể lại mấy cuộc tình đã đổ vỡ của mình, đối tượng nam có, nữ có. Cậu còn nói, tình cảm của mình dành cho Chu Nam Kinh tuyệt đối không phải là sùng bái đơn thuần, mà cũng chẳng phải là tình cảm giữa fan hâm mộ và thần tượng. Tình dục cũng có thể là một lý do. Một người yêu một người khác có thể vì bất kì một lý do gì, mà cũng có thể không cần lý do nào cả.

Ôn Hướng Hoa nói hết với mẹ Chu, khí hậu của Bắc Kinh, hoàn cảnh Bác Kinh… bản thân cậu là chạy từ Nam Kinh tới. Cây cối ở nơi đó không có lá rụng hai tầng, càng không có xe chạy như nước.

Mẹ Chu đi từ chỗ tức giận sang bình tĩnh, lời kể của Ôn Hướng Hoa cũng ngưng lại. Ánh mắt bà nhìn cậu rưng rưng như có lệ.

Đúng thế, rất nhiều năm về trước, bà cũng chỉ là một cô gái mới lớn, một mình từ Thượng Hải đến Tứ Xuyên, ngồi lỳ tám tiếng xe chỉ để đến trước mặt Chu Bắc Bình nói một câu, em yêu anh.

Cho dù anh có chấp nhận hay không, em vẫn yêu anh.

Thật may mắn, Chu Bắc Bình vốn chẳng phải người cứng rắn, cho nên hai người cưới nhau, và có Nam Kinh.

Mà bà cũng không phải người cứng rắn.

Mẹ Chu nhấp một ngụm trà, “Tôi có thể nhận cậu, nhưng con tôi có đồng ý không lại là chuyện khác.”

Lại dịch thời gian đi một chút, lần đầu tiên Ôn Hướng Hoa câu cá cùng Chu Bắc Bình. Câu cá à, nguyên tắc chính là ôm cần chờ các mắc câu, nên cậu kiên nhẫn đổ cá một tháng.

Lúc đó, bọn họ chỉ nói với nhau mấy câu.

Câu đầu tiên là của Chu Bắc Bình, ‘Tôi sẽ không đồng ý.” Câu sau là của Ôn Hướng Hoa.

“Bác Chu, cháu muốn theo đuổi con trai bác, cho nên bác có đồng ý hay không, không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng chính là Chu Nam Kinh có gật đầu hay không…. Nếu cả hai bác đều đồng ý mà anh ấy không thích cháu, thì cháu vĩnh viễn không có khả năng. Mà nếu hai bác không đồng ý, anh ấy thích cháu, các bác cũng không thể làm gì… Đúng không ạ?”

Ôn Hướng Hoa rất bình tĩnh nói những lời này, thậm chí còn thản nhiên giật một con cá khỏi nước. Nhìn chằm chằm xuống hồ, Ôn Hướng Hoa không hề liếc qua Chu Bắc Bình đến một cái.

Ông nghe thấy giọng nói của cậu, lúc thì rất gần, lúc thì tưởng như rất xa., “Bởi vì tôi muốn nó không phải chịu một áp lực nào.”

Vì sao người đồng tính thường không dám come out? Nguyên nhân chủ yếu chính là họ không chịu nổi ánh mắt khác thường của mọi người, đặc biệt là người thân trong gia đình.

Cái mà gọi là “không muốn yêu ai sợ người thất vọng” luôn tồn tại trong đầu, khiến người ta bỏ lỡ mất tình yêu, thực sự là một bi kịch. Tình yêu cũng có thể vượt qua được tình thân, nhưng rồi sẽ có dấu vết của những tổn thương không thể xóa nhòa.

Cuối cùng, Chu Bắc Bình bỏ đi, buông lại một câu.

“Đừng đi theo tôi.”

Ngày hôm sau, bọn họ về Tứ Xuyên.

Quả nhiên, một người dù thông minh đến đâu, khi yêu rồi liền làm ra những trò ngu ngốc.

“Từ nhỏ thằng Nam Kinh đã rất có chủ kiến, nói thế tức là mối quan hệ này nó đã suy xét nhiều rồi….” Ngày hôm sau được nghe kể lại chuyện, Chu Bắc Bình đã nói thế, nhân tiện xốc xốc tờ báo, lật tiếp sang trang bên, “Con mẹ nó, hai thằng ranh ấy nhất định thừa dịp chúng ta không biết liền câu kết với nhau! Không thì vì sao tôi chân trước vừa đi, sau lưng đã có điện thoại của thằng Nam Kinh rồi??”

Kẻ vừa được nói là “mối quan hệ đó được suy xét nhiều rồi” hiện đang sờ sờ môi dưới của mình…. Mẹ, người yêu của con thật hung tàn, lần đầu hôn môi đã cắn con chảy máu, hiện giờ rút lui có còn kịp không?

Đã đánh dấu rồi, anh nghĩ anh sẽ chạy kịp sao? Nam Kinh đại đại?! ╰[°°]╯
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện