Chu Nam Kinh vừa mở cửa nhà mình thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi giày không phải của mình, cũng không phải của Chu Bắc Bình là một đôi giày hai màu đen trắng, kiểu nam. Nói như vậy, người đi đôi giày kiểu này tuổi cũng không quá lớn. Lần trước Lý Qua Qua tới gặp hắn, hình như cũng đi giày vải.

Trong đầu Chu Nam Kinh lóe lên vài phần kinh ngạc, ngoài ra còn có một vài liên tưởng rất ”tuyệt vời”, một trong số đó là Ôn Hướng Hoa ở lầu dưới chạy lên.

Thế nhưng Chu Nam Kinh không hề nghĩ, câu đoán bừa ấy của mình thế mà chuẩn phết. Chuẩn đến mức hắn còn muốn tự đốt cho mình ba hai ngọn nến.

#Quả nhiên hắn nên buông tay giấc mơ làm giáo viên mà đi bói toán, rất có tiền đồ!#

Ôn Hướng Hoa đang chơi cờ với Chu Bắc Binh. Cũng đã đến chiều muộn, ngoài cửa sổ là là ánh tà dương, phía chân trời còn viền một vầng trăng tròn. Bên trong phòng khách là hai người đàn ông đang chém giết nhau trên bàn cờ. Chu Nam Kinh liếc mắt nhìn, trắng trắng đen đen, không phải cờ vây cũng là cờ ngũ quân. Nhưng mà hắn nhớ lần trước Chu Bắc Bình nói ông biết chơi cờ vua cơ mà? Tay của Ôn Hướng Hoa rất đẹp, cái đấy hắn biết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận rõ ràng đến thế. Chu Nam Kinh có một sở thích kì lạ, ấy là ngắm người sẽ ngắm tay trước, rồi đến mặt, nửa người trên, nửa người dưới… Không đúng, giờ không phải lúc để nghĩ cái này! Quan trọng là sao Ôn Hướng Hóa lại ở nhà hắn – hơn nữa còn đánh cờ cùng Chu Bác Bì!

Ý thức được điểm này làm Chu Nam Kinh tỉnh cả ra! Thế nhưng chuyện này không thích hợp để hỏi thẳng Chu Bắc Bình, Chu Nam Kinh đành nhìn thoáng qua phòng khách, khép cửa lại, rón rén đi vào bếp, tìm mẹ Chu đang bận rộn nấu cơm.

“U, Nam Kinh đã về Tìm được việc chưa?” Mẹ Chu buông con dao phay trong tay ra, quay lại cười tủm tỉm, con dao lập tức lóe lên một đường.

Mẹ ngốc, mẹ nghĩ con sẽ ngây thơ mà nói với mẹ thực ra con đi quán nét sao? =L=

Chu Nam Kinh cười cười, thuận tiện hàm hồ nói cho qua chuyện, “Chưa… Ôn Hướng Hoa sao lại ở nhà mình thế ạ?”

Mẹ Chu nhất thời bày ra vẻ mặt ”đã hiểu”, ‘Hóa ra con vào bếp là để hỏi mẹ cái này à?” Ngụ ý: Chả trách mày lại vào phòng bếp, mẹ mày biết ngay là mày vào không phải phụ mẹ nấu nướng mà!

Chu Nam Kinh lúc ấy thiếu chút quỳ xuống, tâm nói: Mẫu hậu, nhi thần dễ đoán tâm tư vậy sao?? Đang nói chuyện mẹ lớn tiếng thế làm gì, người ngoài nghe thấy thì con phải làm sao!!!

“Chiều nay bố con ra tiệm văn phòng phẩm mua một bàn cờ, hưng trí chạy ra ngoài, vài phút sau Ôn Hướng Hoa liền đến. Mẹ cũng chả biết tại sao” Mẹ Chu vừa nói vừa vẩy nước trên tay, “Con ra hỏi Tiểu Ôn xem có muốn ở lại ăn cơm không đi.”

Chu Nam Kinh, “…….”

“Mẹ, sao mẹ cứ đẩy con mẹ vào chỗ chết thế!!#

Thấy Chu Nam Kinh chậm chạp không động đậy gì, mẹ Chu trừng mắt nhìn hắn, ‘Còn ngu mặt ra đấy làm gì, mau ra ngoài nhanh lên!” Nói xong còn phất phất tay áo với Chu Nam Kinh hệt như đang xua sâu đuổi bọ.

Chu Nam Kinh hít phải một bụm đầy khói bếp, xám xịt lăn ra ngoài.

Hắn đến gần hai người, thế cục trên bàn cờ cũng đã rõ ràng. Chu Nam Kinh vốn cũng không biết gì về cờ, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Chu Bắc Bình thì cũng biết biết đôi chút.

Với kinh nghiệm của hắn thì quân trắng đang thua rất thảm, mà Ôn Hướng Hoa vừa vặn là quân trắng.

Tục ngữ có câu, xem cờ ngậm mệng. Ngày Chu Nam Kinh còn bé xíu xiu toàn đứng bên cạnh lảm nhảm, bị Chu Bắc Bình xử không biết bao lần. Giờ thì Chu Nam Kinh ngoan ra nhiều rồi, kiên quyết đợi đến khi bọn họ hạ cờ mới mở miệng…. TMD hắn không muốn bị nghe mắng trước mặt thằng nhóc này đâu, mất mặt muốn chết!

May mà không quá vài phút ván cờ đã kết thúc. Hai người tính lại, không ngoài dự đoán của Chu Nam Kinh, Ôn Hướng Hoa đã thua.

Ôn Hướng Hoa nhếch môi, cách một lúc mới nở một nụ cười, “Bác Chu thật là giỏi”.

Chu Bắc Bình không nói gì, chỉ phá lệ gật đầu ra vẻ đạo mạo.

Chu Nam Kinh nghĩ, đã đến lúc hắn nên mở miệng rồi chăng, nên không hề nghĩ ngợi mà chào Ôn Hướng Hoa, “Ôn Hướng Hoa, hôm nay mẹ tôi hỏi cậu có muốn ở lại ăn cơm không”. Hử, mấy lời này có trắng trợn quá không? Hình như không hay lắm [:з」∠]

Ôn Hướng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Chu Nam Kinh cười cười, lắc lắc đầu giống hệt một con gì đấy, “Không cần, buổi tối không dám quấy rầy” Nói chuyện quá văn tĩnh, khiến Chu Nam Kinh cảm giác như kiểu lão Trương Tam bán thịt chó kế bên vậy.

Mẹ Chu còn mời lại thêm lần nữa, Ôn Hướng Hoa vẫn nhất quyết từ chối. Sao những lời này nghe vào tai tra vậy, chẳng lẽ ảo giác?

Đến khi Ôn Hướng Hoa đã đi một lúc lâu, mẹ Chu đăm chiêu buông ra một câu, “Đã là hàng xóm thế rồi còn khách sáo cái gì nữa.”

Chu Bắc Bình nói tiếp một câu mà theo Chu Nam Kinh là rất có thâm ý, “Đứa nhỏ này ban đầu chơi tốt lắm, nhưng từ lúc Chu Nam Kinh về suy nghĩ liền rối loạn, cuối cùng toàn chơi bậy chơi bạ.”

Nói như vậy, lát nữa chỉ cần ngồi ngoan ngoãn ăn cơm, không lỡ mồm buột ra cái gì, có lẽ vấn đề tính hướng cũng sẽ không bị lôi ra đâu. Chu Nam Kinh sáng suốt lựa chọn và cơm, tuyệt đối không tham dự thảo luận.

Đến tối, Chu Nam Kinh lại lao vào máy tính. Hắn mở QQ, không hề nghĩ ngợi nhấn đúp vào avatar của Ôn Hướng Hoa.

Bán nữ hài lão *** sài: Onl?

Ôn: Hử? Cậu onl bằng máy tính sao? Lại ở quán nét à? = 口 =?

…. Bây giờ ẩn thân còn kịp không?

Bán nữ hài lão *** sài: Sắp trung thu rồi cậu có định về nhà không?

Ôn: Cậu lên mạng là để hỏi tôi cái này à! QAQ

Thế cậu nghĩ tôi onl là để làm cái trò gì? Chẳng lẽ tăng cường trao đổi tình cảm với cậu chắc? Cho dù đúng là vì mục đích ấy đi chăng nữa, Chu Nam Kinh cũng sẽ không thừa nhận, lũ người ngu xuẩn các ngươi mau chết tâm hết đi!

Bán nữ hài lão *** sài: Đúng vậy.

Ôn: OTL Trung thu cậu có về không?

Bán nữ hài lão *** sài: Không, quốc khánh mới về.

Mở to mắt nói dối…. + điểm kĩ năng!

Ôn: QAQ Tôi đây trung thu năm nay lại bị nguyền cô độc một đời!

Lời này trước sau mâu thuẫn, nhưng giờ thì Chu Nam Kinh không có tâm tư gây chuyện, hắn gõ vào khung trò chuyện: Tại sao?

Ôn Bố mẹ tôi còn ở nước ngoài [:з」∠] Mẹ hôm trước gọi cho tôi bảo đang ở Florence, ngày kia đi Venice! Cho dù là về Nam Kinh hay là Ôn Châu cũng chẳng có ai cả, về làm gì…

Chẳng lẽ là tiền quá nhiều thì phiền trong truyền thuyết? Cả gia tộc tranh đấu tài sản không còn một ai?

Bán nữ hài lão *** sài: Ông ngoại ông nội anh chị em họ đâu?

Ôn: Tôi không muốn trở thành một cái bóng đèn cỡ lớn! QAQ Nhân tiện, đấy là một cố sự bi thương, miễn bàn đến!

Sao lại không bàn? Tổ tông giá hạc tây vê? Nhưng mà Ôn Hướng Hoa mới có hai sáu, các cụ nếu còn khỏe mạnh thì cũng phải bảy mươi tuổi thôi chứ. Nhưng Chu Nam Kinh cũng chả phải loại thích đạp vào vết sẹo của người khác, nên thức thời không nói về vấn đề này nữa.

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy đi chơi với bố mẹ đi.

Ôn: ////////////////

==================

Ôn Hướng Hoa đến nhà cũng có chuyện cả đấy ạ:)))) Không phải tự dưng đâu:))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện