Trong chốc lát, Chu Nam Kinh giống như bị Parkinson, tay run lẩy bẩy…

Sau đó hắn nhấn nút “Đồng ý”…

Mười giây trôi qua…

Hai mươi giây trôi qua…

Ôn Hướng Hoa rốt cuộc không nhịn được gõ điên cuồng lên bàn phím: Tôi phắc, tại sao cậu không lắp camera??? Đúng đó, tại phía bên phải giao diện trò chuyện của QQ có hai vòng tròn màu lam, một lớn một nhỏ, ý chỉ: Xin lỗi, không thể kết nối với thiết bị ghi hình =3=

Xin lỗi cái đầu! Ông đây đã cởi cả quần rồi, giờ còn dám nói thế! Muốn chết???

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi là sinh viên mà, làm gì có tiền mua thứ xa hoa như camera được chứ.

“Thế con mẹ nó đến tai nghe cậu cũng không có à???” Giọng con trai chất vấn truyền ra từ QQ.

Bán nữ hài lão *** sài: Đúng, bình thường tôi vẫn mở loa mà.

Ôn: …

Ôn Hướng Hoa lông mi run run, “Xung quanh cậu không có ai chứ?”

Bán nữ hài lão *** sài: Đương nhiên là không. Thấy tôi nói chuyện cùng một người con trai, bạn cùng phòng tôi sẽ nghĩ thế nào chứ?

Chu đại đại… Anh đã tinh phân ngày càng thuận tay sao…

Phân liệt.

A, thật tiến bộ nha… emo ngọn nến

“Năm mấy rồi?”

Bán nữ hài lão *** sài: Năm bốn đại học.

Ôn Hướng Hoa ở máy tính bên kia cười thành tiếng, “Năm bốn rồi mà chưa đi thực tập sao?”

Bán nữ hài lão *** sài: Việc làm đều do gia đình sắp đặt, thuận tiện ép duyên. Dù gì tôi cũng học thiết kế sân vườn, tìm việc cũng không dễ.

“Ừ”, Ôn Hướng Hoa trầm ngâm một lúc, “Vậy thì làm nhân viên công chức cũng được.”

Bán nữ hài lão *** sài: Tỉnh lại đi…

Thi đại học xong là tốt rồi, cưới xong thì còn quản làm gì cái gọi là công chức, an tâm làm một giáo viên ngữ văn tiểu học là được rồi.

“Vậy… Cậu đã từng yêu chưa?”

Tôi… yêu sao?

Tại sao ba chữ này nghe vào tai lại cứ có cảm giác bi thương thế nào ấy nhỉ?

Bán nữ hài lão *** sài: Đây là một cố sự bi thương…

Thời điểm học đại học, Chu Nam Kinh đã yêu qua bốn lần.

Lần đầu tiên là cùng với một đàn em học quản lý kế toán chuyên nghiệp. Sau đó cô nàng đi du học theo chương trình trao đổi học sinh ở nước ngoài, tại đó yêu luôn một kẻ có tiền, cuối cùng nghỉ học sang Mỹ kết hôn để lấy thẻ xanh…

Lầ thứ hai là cùng với một cô học Triết. Đối phương sợ hắn IQ thấp, liền vội vàng chia tay. Quả thật trong chuyện này Chu Nam Kinh rất oan. “Một vận động viên đuổi theo một con rùa, rùa bò với vận tốc 5m/phút trong 10 phút. Sau khi rùa bò 3m thì vận động viên đuổi theo. Hỏi sau bao lâu vận động viên bắt kịp?” Câu hỏi thế này đương nhiên là không bao giờ bắt kịp rồi.

Nghịch lý Zê-nông, có được học ở ctrình toán 11 nè

Chu Nam Kinh không nhịn được, thử đi học Triết học nghịch biện, sau đó nhận ra quả thật IQ của mình so với cô học Triết kia đúng là kém xa.

Lần thứ ba là với một nàng học tại Học viện mỹ thuật. Cái này không quan trọng, cái quan trọng là sau đó hắn phát hiện ra “cô nàng” này thực chất là con trai… Con trai tại sao lại để tóc dài, còn tết lên? Con trai sao lại đeo nữ trang?? Con trai sao lại không để râu??? Là con trai sao giọng nói lại mềm mại như vậy… Trước đó Chu Nam Kinh chỉ nghĩ cô này chẳng qua ngực hơi phẳng thôi mà!!! Ngực phẳng cứ tưởng là do thể chất thôi chứ!!! Ai nghĩ lại là con trai đâu!!! Sau khi biết sự thật, Chu Nam Kinh dộng đầu vào tường đến mười phút, suýt nữa thì chấn động cả não.

Lần thứ tư là với một em biên tập viên của một nhà xuất bản. Một lần ngẫu nhiên gặp nhau tại thư viện mà dẫn đến Chu Nam Kinh tâm sinh nhộn nhạo, bắt đầu triển khai kế hoạch cưa cẩm người ta… Kết quả… Kết quả cô em kia không thích con trai, hồn nhiên đưa bạn gái mình đến giới thiệu, “Đây là Chu Nam Kinh, anh trai kết nghĩa của mình! Thế nào, đẹp trai không?”

“Anh, đây là bạn gái của em, chúng em quen nhau từ hồi học trung học, đã yêu nhau năm năm rồi… Cậu không được phép yêu ai khác đâu đấy nhé!”

Câu này là nói với cô bạn gái bên cạnh.

Chu Nam Kinh, “…” Mình đối xử với người ta như bà xã, người ta coi mình như ca ca.

Mình để từ này cho nó vần với cả câu, bởi bản gốc cũng như vậy.

Thanh niên chính trực Chu Nam Kinh đột nhiên nổi ra ý tưởng muốn trả thù xã hội…

Kể từ đó hắn không yêu ai nữa… Hắn cảm nhận được ác ý của cả thế giới: HÃY LÀM GAY ĐI!!!!

“Đừng nói là chưa từng yêu qua nhé?” Giọng nói của Ôn Hướng Hoa mang theo vài phần kinh ngạc truyền đến, đánh gãy u sầu của Chu Nam Kinh.

Bán nữ hài lão *** sài: Không, đã từng yêu rồi.

Ôn Hướng Hoa nhỏ giọng nói thầm, “Tôi nói nha, bây giờ cũng vẫn còn có người hai mấy tuổi đầu còn chưa một lần yêu ai đấy…”

Bán nữ hài lão *** sài: Bao gồm cả cậu?

“Cậu đừng có nói mấy câu nhảm nhí đó được không?”

Bán nữ hài lão *** sài: Tại tôi nghĩ chắc cậu hẳn là rất khó có thể yêu đương mới đúng =L=

“À, tôi học đại học Hàng Châu, ở đó thái độ của mọi người với đồng tính luyến ái dễ chịu hơn nơi khác, khoan dung hơn rất nhiều… Nói chung là hai người con trai nắm tay nhau đi trên đường cũng sẽ không quá bị chú ý.”

“A, nhưng mà ngày ấy tôi chưa rõ ràng lắm bản thân là đồng tính. Ít nhất cũng đã từng quen bạn gái.”

Bán nữ hài lão *** sài: Chúc mừng.

Nếu Ôn Hướng Hoa bật camera, Chu Nam Kinh hẳn sẽ thấy cậu đang mím chặt môi mỉm cười, rất đạm, cũng rất lạnh lùng, “Sau này, khi tôi học đến năm thứ hai, có một đàn anh năm bốn theo đuổi tôi… …”

Có đúng một câu như vậy, sau đó không có một âm thanh gì khác.

Chu Nam Kinh không nhịn được gõ lên bàn phím: Sao nữa?

“A, đợi đã, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, chắc là chị họ với cháu tôi đến rồi.” Ôn Hướng Hoa nói nhanh một câu, nghe vào tai có chút xa xăm. “Bang” một tiếng rất lớn, tiếp đến là tiếng bước chân, dần dần không còn âm thanh gì nữa.

Chu Nam Kinh kiên nhẫn chờ. Kết quả chính là chờ hơn nửa tiếng.

Ban đầu chỉ là hắn mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa, cứ tưởng là âm thanh quảng cáo trò chơi của trang thất điểm. Hắn còn nghĩ quảng cáo của trò chơi này thật sáng ý, lại lấy tiếng chó sủa làm nhạc nền… Mẹ nó đừng nói là trò chơi của web tiểu thuyết cải biên của hắn đấy chứ?

Chu Nam Kinh vội mở trang web ra, lăn lộn đi tìm mấy vòng, phát hiện ra căn bản không phải do quảng cáo trò chơi. Thế nhưng tiếng chó sủa cứ kéo dài mãi, còn sủa theo tiết tấu.

“Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu…”

Một giọng trẻ con đột nhiên vang lên, “Chú ơi Chú ơi Sao cún con cứ gọi cháu mãi thế này!”

Móe… móe khủng khiếp

Chu Nam Kinh đột nhiên cảm giác tim mình bị thương. Thần Cupid đã ném vào lòng hắn một mũi tên… [Ấy ấy, Chu Nam Kinh, cậu nghĩ đi đâu vậy hả!]

“Nha… Sao thế Dược Dược?” Sau đó hình như là tiếng cửa mở.

“”Cháu chơi với cún con nhé?”… “Chú ơi, chú ơi Cún con hung dữ với cháu…” Hai người hẳn là đang nói tiếng địa phương Nam Kinh, không khác tiếng phổ thông lắm, nhưng vẫn nghe ra điểm không giống nhau.

“Dược Dược ngoan, ra ngoài chơi đi nhé?”

“Chú ơi, cháu nhà vẽ chú đâu mất rồi?” [Phiên dịch một chút, là: Chú ơi, bức tranh ngôi nhà cháu cho chú đâu rồi?] Có lẽ do hai người đều không gần máy tính nên tiếng hơi nhỏ, Chu Nam Kinh phải vặn loa to hết cỡ mới nghe ra được.

“Ừ, cháu đợi một chút.”

Sau đó là vài giây yên tĩnh.

“Ây, Lão sài, còn đó không?”

Đang yên tĩnh, Chu Nam Kinh đột ngột bị ma âm chọc thủng lỗ tai, vội vàng vặn nhỏ âm lượng.

#Điều thứ nhất: Không được vặn loa lên mức cao nhất#

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi đây, sao thế?

“À, lâu như vậy còn đợi tôi, cậu quả nhiên rất chung tình.” Ôn Hướng Hoa vui mừng nói.

Chung tình cái đầu cậu… Tôi chỉ là quên tắt đi thôi.

=================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện