�T ĐỒNG NHÂN
“Ngươi có”, Lúc Đàm Mặc Thiên nói những lời này, khóe miệng cong lên, gương mặt không giấu nổi ý cười, “Cho nên ta nhất định phải ra khỏi nơi quỷ quái này, mà ngươi phải đi theo ta.”
Có lẽ tác giả nhầm khi để chỗ này là “nàng”, mình tự sửa lại cho đúng.
Tôn Duyệt quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào nham thạch, nửa ngày mới phun ra một câu, “Sao?”
…
Đàm Mặc Thiên lần từng bước ra đến cửa động. Chàng và Tôn Duyệt đã bị nhốt trong này đến hôm nay là ngày thứ tư.
Đáy mắt đột nhiên tối sầm, một tay chàng chống lên vách đá, tay còn lại xoa xoa bụng.
“Bảo bảo ngoan, đừng nháo… Phụ thân sẽ nhanh chóng ra khỏi đây thôi”, cho nên phải kiên trì chống đỡ… Đàm Mặc Thiên tự nói với bản thân mình, khóe mắt chợt rơi một giọt nước.
…
Chu Nam Kinh nín nhịn hồi lâu, rốt cuộc không chịu nổi mà phun ra một búng máu.
Hắn, Chu Nam Kinh. Nam, hai mươi bảy tuổi, bảy năm trước bắt đầu viết văn trên mạng, cho tới nay đã viết được đến hai ngàn vạn chữ, sách xuất bản ra có thể phủ kín cả trái đất…Vẫn luôn một mực ở lơ lửng tại diễn đàn văn học XFXY, một phiến lá cũng không chạm tới, lịch sử, vinh quang, tất cả chỉ là quá khứ.
Nói thẳng ra, Chu Nam Kinh không thường xem văn mạng, huống chi là vào trang web riêng của tiểu thuyết gia đọc văn, mở ngoặc, đồng nhân văn, đóng ngoặc.
Thế nhưng nhân sinh thật trớ trêu, không trùng hợp thì sao gọi là tiểu thuyết, vì thế Chủ Nam Kinh không cẩn thận mà bị một fan “quần” cho tơi tả, tự đáy lòng cảm giác đản đản đau quá. Đản đản ưu thương đản đản nảy lên trong lòng, đản đản đau đớn khiến nội tâm yếu mềm của hắn muốn bật khóc.
Rằng thì là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy, nhưng để là “đản đản” cũng kute ha? Hắn nhấp vào biểu tượng chú chim cánh cụt trên màn hình, kéo xuống phía dưới, đạp một cước vào tài khoản vị tổng biên tập quanh năm ẩn thân của mình.
Phần mềm chat QQ.
Chu Nam Kinh: Lão Lý, cậu còn nhớ mật khẩu weibo của tôi không?
Một phút sau có tin nhắn trả lời.
Lý Qua Qua: Sao lúc nào cậu cần xài weibo là lại đến hỏi tôi mật mã vậy?
Chu Nam Kinh nhíu mày nhìn màn hình, nhanh chóng gõ một dòng chữ: Không phải đã cho cậu biết rồi sao? Lâu ngày chưa đăng nhập, tôi quên mất rồi.
Một phút nữa lại trôi qua.
Lý Qua Qua: Cậu con mẹ nó không biết xấu hổ! Đăng kí weibo đã ba năm mà chưa từng viết một cái gì cả! Nhà mi mặc kệ ba mươi vạn đại quân fan nước mắt ròng ròng. Cậu còn là người sao??? Tôi không phải độc giả của cậu mà còn thấy quá đáng đó!!!!
Ngữ khí của biên tập Lý quả thật vô cùng ác liệt, qua cách anh ta gõ tận hai, ba… bốn dấu chấm than kia là thấy.
Chu Nam Kinh gửi một cái emo người đang ngoáy mũi: Tôi lười.
Lý Qua Qua: (:з」∠) Cậu cút đi! Mật mã là znjznjznj! Đừng tới làm phiền tôi nữa!
Lý Qua Qua: Đúng rồi, tự dưng cậu nhớ đến cái này làm gì?
Chu Nam Kinh: Cậu nói gì cơ? Tôi cút hơi xa, nghe không rõ….
Lý Qua Qua: …
Uống một ngụm trà nóng, Chu Nam Kinh đăng nhập weibo, lập tức bị số người ái mộ cùng một đống tin nhắn làm cho hốt hoảng, nhưng nghĩ thấy đây là do ba năm trời tích cóp, liền bình tâm trở lại. Tiện tay chỉnh sửa, sắp xếp một chút, cảm giác được vạn người quỳ xuống tôn thờ khiến Chu Nam Kinh thấy hôm nay trời thật đẹp.
Chuyện là thế này: Chu Nam Kinh phát hiện ra, bên dưới tên của người viết đồng nhân kia nhảy ra một cái cửa sổ (pop up), mở ra thì thấy một cái nút, trên có đề chữ “Weibo của tại hạ”, bên dưới có một dòng chữ: Nam Kinh đại nhân, ta là fan của người a Hãy để ta mang thai con của người đi
Nguyên gốc là “cơm”, hán việt là “phàn”, đồng âm với “fan”
Chu Nam Kinh thầm thở dài trong lòng, trẻ con thời nay càng ngày càng không biết tiết tháo, một đám mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu nói yêu đương, nói yêu xong thì lôi nhau lên giường làm… Quả thật rất thuần thục.
Thế nhưng vừa nhấp vào xem weibo người này, Chu Nam Kinh suýt thì phun cả ra.
Giới tính nam, hướng nội, song tính luyến.
Bài đăng gần đây nhất là: Hôm nay nhận được kịch mới, là chủ dịch công, vui quá đi
Bên dưới có một đống bình luận như: “Sở Các đại đại em yêu anh!” hay “Chúc mừng kịch mới của đại đại!”.
Chu Nam Kinh vốn đang sung sướng hưởng thụ ái mộ của chúng fangirl nhất thời như bị dội gáo nước lạnh. Đóa hoa tươi thắm đang khoe sắc làm đẹp cho Tổ quốc đột ngột bị làm cho vấy bẩn.
Chu Nam Kinh quyết định xắn tay áo, đặt cốc trà xuống, chuẩn bị làm “đại sự”.
Thế nên hắn mới đăng nhập weibo, gửi đi một tin nhắn riêng tư.
Nội dung chủ yếu như sau: Xin chào, tôi là Nam Kinh, là người viết tiểu thuyết kia. Tôi muốn hai chúng ta nói chuyện về cuốn tiểu thuyết đồng nhân cậu đang viết. Nếu thấy tôi nói năng lộn xộn, tức là hiện tại tôi rất kích động. Được rồi, tôi biết tôi nói nhảm hơi nhiều nên chúng ta vào chủ đề đi: Ngày đó tôi viết “Tiên lệnh”, vốn để nhân vật nam chính cùng nam phụ thuần túy là tình bạn thuần khiết, hoàn toàn không liên quan đến tình tiết nam nam mang thai đáng ghê tởm kia. Cho nên, ý của tôi là, cậu có thể ngừng viết cái đồng nhân văn kia được không, tôi sẽ rất cảm kích.
Đối phương chưa hồi đáp.
Qua hơn mười phút, trên tường weibo của đối phương hiện lên một dòng: Mệt cảm không yêu
Cảm giác mệt mỏi vì không còn được người yêu nữa…..
Lập tức có mấy bình luận bên dưới:
Đại đại anh sao vậy?
Tù Ca nương nương không yêu anh sao?
Nam Kinh đại nhân bỏ rơi đại đại rồi à?
..
Không có trả lời.
Chu Nam Kinh quả thật bị bệnh tự luyến aka narcissism, cứ xem cách hắn đối với fan hâm mộ của mình thì biết.
Ngoại trừ tự luyến, hắn còn đặc biệt không có tiết tháo, thế nhưng lại đặc biệt khác người. Nếu người khác là rơi tiết tháo một cách đường hoàng, thì hắn lại đợi đến khi xung quanh không còn một ai mới lặng lẽ vứt tiết tháo mình vào thùng rác.
Thế nên thùng rác nhà Nam Kinh tràn ngập tiết tháo của hắn, đến mức không chịu nổi mà bỏ nhà đi.
Mò vào weibo của Sở Các, người từng đăng câu “Mệt cảm không yêu” kia,Chu Nam Kinh chẳng thấy áy náy một chút nào hết, ngược lại còn cười rất vô nhân đạo.
Người này nói chuyện ngữ khí giống hệt Lý Qua Qua. Thời điểm mới quen nhau, Lý Qua Qua cũng là một thằng cha não tàn, có chuyện gì cũng mở mồm ra “mệt cảm không yêu”. Lỡ xe buýt cũng “mệt cảm không yêu”, đi ăn cơm bị cướp mất chỗ ngồi cũng “mệt cảm không yêu”, bị bạn gái đá cũng “mệt cảm không yêu”, đến nghe tin Trương Bá Chi cùng Tạ Đình Phong ly hôn cũng buông thõng một câu “mệt cảm không yêu’.
Vốn dĩ Chu Nam Kinh nghĩ Sở Các cũng “mệt cảm không yêu” đến thế thôi, liền cảm thấy nhàm chán, định tắt weibo đi thì góc trái sáng lên thông báo hắn có tin nhắn mới.
Ba năm qua tin nhắn gửi đến cho hắn không phải là ít, ví dụ: Muốn trao quyền phối kịch truyền thanh, muốn được biết quan hệ của hắn với nữ tác giả nào đó, muốn… Thế nhưng nhìn đến tên người gửi, Chu Nam Kinh liền vứt hết mọi thứ ra khỏi óc.
Tin nhắn gần nhất là của Sở Các. Có lẽ vì quá dài mà hệ thống đã tự động cắt thành nhiều tin ngắn.
Thân ái Nam Kinh đại nhân,
Đầu tiên, thập phần xin lỗi anh vì tiểu thuyết OOC kia, tôi đã khóa toàn bộ nội dung truyện rồi. Rất cám ơn anh đã đọc tiểu thuyết của tôi, đó là điều mà nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến.
Out Of Character
Tiếp theo, chính là tôi rất thích tiểu thuyết của anh.Từ lúc anh viết văn đến giờ, đã xuất bản bảy tiểu thuyết dài, một trăm hai mươi mốt bản sách in lẻ, ba mươi sách truyện tranh cải biên, tôi đều mua hết. Thời đầu anh mới viết văn, hằng ngày tôi vote cho anh mười lần khi anh xuất bản cuốn sách đầu tiên, tôi đã lái xe đến sớm xếp hàng để mua truyện khi anh muốn lên Tam Giang, tôi đã vận động mọi người bình chọn cho anh. Tất cả mọi người đều biết tôi rất thích anh.
Mình search thử thì thấy nó ra một cái huyện tự trị nào đó của TQ
“Ngươi có”, Lúc Đàm Mặc Thiên nói những lời này, khóe miệng cong lên, gương mặt không giấu nổi ý cười, “Cho nên ta nhất định phải ra khỏi nơi quỷ quái này, mà ngươi phải đi theo ta.”
Có lẽ tác giả nhầm khi để chỗ này là “nàng”, mình tự sửa lại cho đúng.
Tôn Duyệt quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào nham thạch, nửa ngày mới phun ra một câu, “Sao?”
…
Đàm Mặc Thiên lần từng bước ra đến cửa động. Chàng và Tôn Duyệt đã bị nhốt trong này đến hôm nay là ngày thứ tư.
Đáy mắt đột nhiên tối sầm, một tay chàng chống lên vách đá, tay còn lại xoa xoa bụng.
“Bảo bảo ngoan, đừng nháo… Phụ thân sẽ nhanh chóng ra khỏi đây thôi”, cho nên phải kiên trì chống đỡ… Đàm Mặc Thiên tự nói với bản thân mình, khóe mắt chợt rơi một giọt nước.
…
Chu Nam Kinh nín nhịn hồi lâu, rốt cuộc không chịu nổi mà phun ra một búng máu.
Hắn, Chu Nam Kinh. Nam, hai mươi bảy tuổi, bảy năm trước bắt đầu viết văn trên mạng, cho tới nay đã viết được đến hai ngàn vạn chữ, sách xuất bản ra có thể phủ kín cả trái đất…Vẫn luôn một mực ở lơ lửng tại diễn đàn văn học XFXY, một phiến lá cũng không chạm tới, lịch sử, vinh quang, tất cả chỉ là quá khứ.
Nói thẳng ra, Chu Nam Kinh không thường xem văn mạng, huống chi là vào trang web riêng của tiểu thuyết gia đọc văn, mở ngoặc, đồng nhân văn, đóng ngoặc.
Thế nhưng nhân sinh thật trớ trêu, không trùng hợp thì sao gọi là tiểu thuyết, vì thế Chủ Nam Kinh không cẩn thận mà bị một fan “quần” cho tơi tả, tự đáy lòng cảm giác đản đản đau quá. Đản đản ưu thương đản đản nảy lên trong lòng, đản đản đau đớn khiến nội tâm yếu mềm của hắn muốn bật khóc.
Rằng thì là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy, nhưng để là “đản đản” cũng kute ha? Hắn nhấp vào biểu tượng chú chim cánh cụt trên màn hình, kéo xuống phía dưới, đạp một cước vào tài khoản vị tổng biên tập quanh năm ẩn thân của mình.
Phần mềm chat QQ.
Chu Nam Kinh: Lão Lý, cậu còn nhớ mật khẩu weibo của tôi không?
Một phút sau có tin nhắn trả lời.
Lý Qua Qua: Sao lúc nào cậu cần xài weibo là lại đến hỏi tôi mật mã vậy?
Chu Nam Kinh nhíu mày nhìn màn hình, nhanh chóng gõ một dòng chữ: Không phải đã cho cậu biết rồi sao? Lâu ngày chưa đăng nhập, tôi quên mất rồi.
Một phút nữa lại trôi qua.
Lý Qua Qua: Cậu con mẹ nó không biết xấu hổ! Đăng kí weibo đã ba năm mà chưa từng viết một cái gì cả! Nhà mi mặc kệ ba mươi vạn đại quân fan nước mắt ròng ròng. Cậu còn là người sao??? Tôi không phải độc giả của cậu mà còn thấy quá đáng đó!!!!
Ngữ khí của biên tập Lý quả thật vô cùng ác liệt, qua cách anh ta gõ tận hai, ba… bốn dấu chấm than kia là thấy.
Chu Nam Kinh gửi một cái emo người đang ngoáy mũi: Tôi lười.
Lý Qua Qua: (:з」∠) Cậu cút đi! Mật mã là znjznjznj! Đừng tới làm phiền tôi nữa!
Lý Qua Qua: Đúng rồi, tự dưng cậu nhớ đến cái này làm gì?
Chu Nam Kinh: Cậu nói gì cơ? Tôi cút hơi xa, nghe không rõ….
Lý Qua Qua: …
Uống một ngụm trà nóng, Chu Nam Kinh đăng nhập weibo, lập tức bị số người ái mộ cùng một đống tin nhắn làm cho hốt hoảng, nhưng nghĩ thấy đây là do ba năm trời tích cóp, liền bình tâm trở lại. Tiện tay chỉnh sửa, sắp xếp một chút, cảm giác được vạn người quỳ xuống tôn thờ khiến Chu Nam Kinh thấy hôm nay trời thật đẹp.
Chuyện là thế này: Chu Nam Kinh phát hiện ra, bên dưới tên của người viết đồng nhân kia nhảy ra một cái cửa sổ (pop up), mở ra thì thấy một cái nút, trên có đề chữ “Weibo của tại hạ”, bên dưới có một dòng chữ: Nam Kinh đại nhân, ta là fan của người a Hãy để ta mang thai con của người đi
Nguyên gốc là “cơm”, hán việt là “phàn”, đồng âm với “fan”
Chu Nam Kinh thầm thở dài trong lòng, trẻ con thời nay càng ngày càng không biết tiết tháo, một đám mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu nói yêu đương, nói yêu xong thì lôi nhau lên giường làm… Quả thật rất thuần thục.
Thế nhưng vừa nhấp vào xem weibo người này, Chu Nam Kinh suýt thì phun cả ra.
Giới tính nam, hướng nội, song tính luyến.
Bài đăng gần đây nhất là: Hôm nay nhận được kịch mới, là chủ dịch công, vui quá đi
Bên dưới có một đống bình luận như: “Sở Các đại đại em yêu anh!” hay “Chúc mừng kịch mới của đại đại!”.
Chu Nam Kinh vốn đang sung sướng hưởng thụ ái mộ của chúng fangirl nhất thời như bị dội gáo nước lạnh. Đóa hoa tươi thắm đang khoe sắc làm đẹp cho Tổ quốc đột ngột bị làm cho vấy bẩn.
Chu Nam Kinh quyết định xắn tay áo, đặt cốc trà xuống, chuẩn bị làm “đại sự”.
Thế nên hắn mới đăng nhập weibo, gửi đi một tin nhắn riêng tư.
Nội dung chủ yếu như sau: Xin chào, tôi là Nam Kinh, là người viết tiểu thuyết kia. Tôi muốn hai chúng ta nói chuyện về cuốn tiểu thuyết đồng nhân cậu đang viết. Nếu thấy tôi nói năng lộn xộn, tức là hiện tại tôi rất kích động. Được rồi, tôi biết tôi nói nhảm hơi nhiều nên chúng ta vào chủ đề đi: Ngày đó tôi viết “Tiên lệnh”, vốn để nhân vật nam chính cùng nam phụ thuần túy là tình bạn thuần khiết, hoàn toàn không liên quan đến tình tiết nam nam mang thai đáng ghê tởm kia. Cho nên, ý của tôi là, cậu có thể ngừng viết cái đồng nhân văn kia được không, tôi sẽ rất cảm kích.
Đối phương chưa hồi đáp.
Qua hơn mười phút, trên tường weibo của đối phương hiện lên một dòng: Mệt cảm không yêu
Cảm giác mệt mỏi vì không còn được người yêu nữa…..
Lập tức có mấy bình luận bên dưới:
Đại đại anh sao vậy?
Tù Ca nương nương không yêu anh sao?
Nam Kinh đại nhân bỏ rơi đại đại rồi à?
..
Không có trả lời.
Chu Nam Kinh quả thật bị bệnh tự luyến aka narcissism, cứ xem cách hắn đối với fan hâm mộ của mình thì biết.
Ngoại trừ tự luyến, hắn còn đặc biệt không có tiết tháo, thế nhưng lại đặc biệt khác người. Nếu người khác là rơi tiết tháo một cách đường hoàng, thì hắn lại đợi đến khi xung quanh không còn một ai mới lặng lẽ vứt tiết tháo mình vào thùng rác.
Thế nên thùng rác nhà Nam Kinh tràn ngập tiết tháo của hắn, đến mức không chịu nổi mà bỏ nhà đi.
Mò vào weibo của Sở Các, người từng đăng câu “Mệt cảm không yêu” kia,Chu Nam Kinh chẳng thấy áy náy một chút nào hết, ngược lại còn cười rất vô nhân đạo.
Người này nói chuyện ngữ khí giống hệt Lý Qua Qua. Thời điểm mới quen nhau, Lý Qua Qua cũng là một thằng cha não tàn, có chuyện gì cũng mở mồm ra “mệt cảm không yêu”. Lỡ xe buýt cũng “mệt cảm không yêu”, đi ăn cơm bị cướp mất chỗ ngồi cũng “mệt cảm không yêu”, bị bạn gái đá cũng “mệt cảm không yêu”, đến nghe tin Trương Bá Chi cùng Tạ Đình Phong ly hôn cũng buông thõng một câu “mệt cảm không yêu’.
Vốn dĩ Chu Nam Kinh nghĩ Sở Các cũng “mệt cảm không yêu” đến thế thôi, liền cảm thấy nhàm chán, định tắt weibo đi thì góc trái sáng lên thông báo hắn có tin nhắn mới.
Ba năm qua tin nhắn gửi đến cho hắn không phải là ít, ví dụ: Muốn trao quyền phối kịch truyền thanh, muốn được biết quan hệ của hắn với nữ tác giả nào đó, muốn… Thế nhưng nhìn đến tên người gửi, Chu Nam Kinh liền vứt hết mọi thứ ra khỏi óc.
Tin nhắn gần nhất là của Sở Các. Có lẽ vì quá dài mà hệ thống đã tự động cắt thành nhiều tin ngắn.
Thân ái Nam Kinh đại nhân,
Đầu tiên, thập phần xin lỗi anh vì tiểu thuyết OOC kia, tôi đã khóa toàn bộ nội dung truyện rồi. Rất cám ơn anh đã đọc tiểu thuyết của tôi, đó là điều mà nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến.
Out Of Character
Tiếp theo, chính là tôi rất thích tiểu thuyết của anh.Từ lúc anh viết văn đến giờ, đã xuất bản bảy tiểu thuyết dài, một trăm hai mươi mốt bản sách in lẻ, ba mươi sách truyện tranh cải biên, tôi đều mua hết. Thời đầu anh mới viết văn, hằng ngày tôi vote cho anh mười lần khi anh xuất bản cuốn sách đầu tiên, tôi đã lái xe đến sớm xếp hàng để mua truyện khi anh muốn lên Tam Giang, tôi đã vận động mọi người bình chọn cho anh. Tất cả mọi người đều biết tôi rất thích anh.
Mình search thử thì thấy nó ra một cái huyện tự trị nào đó của TQ
Danh sách chương