Mầm Lá dành cả ngày ở cánh đồng. Cô bắt những con sâu cải thảo để ăn, dùng móng chân bới đất rồi nằm phơi bụng ngủ trưa một cách thoải mái. So với những tưởng tượng khi còn ở trong chuồng gà, cô đã làm được thật nhiều việc.
Những cô nàng vịt vượt qua ngọn núi hoang đến tối mới quay trở về, vợ chồng Gà Trống thì chỉ quanh quẩn ở ruộng nên Mầm Lá chẳng ngại bị ai làm phiền. Thật là mãn nguyện. Nhưng trời tối dần, và Mầm Lá bắt đầu lo lắng.
“Mình phải tìm chỗ nào an toàn mới được. Mụ Chồn sẽ đến đấy.”
Mầm Lá xem xét khắp cánh đồng rộng lớn tìm chỗ ngủ. Nhưng chẳng chỗ nào có thể trú chân. Mầm Lá lại đi về phía khu vườn.
Thành viên gia đình sân vườn đều đã vào trong nhà kho, chỉ có bác Chó già đang đứng gác cửa nhìn thấy Mầm Lá. Bác Chó già tiến đến với vẻ mặt không hề vui mừng.
“Hôm nay thì không có chuyện đó đâu. Sẽ chẳng ai đứng về phía cô đâu.”
Bác Chó già đi vòng vòng xung quanh Mầm Lá.
“Kẻ lang thang cũng đã bị cảnh báo rồi. Nếu còn làm loạn lên nữa, hắn sẽ phải tự động rời khỏi nhà kho. Vì thế hắn chẳng tội gì mà phải giúp đỡ cô cả.”
Mầm Lá thu mình lại đề phòng bác Chó già.
“Vả lại, đến lúc Gà Mái ấp trứng rồi. Ta đã nhận trách nhiệm ngăn náo loạn. Vì thế đừng có lởn vởn nữa.”
Bác Chó già dọa dẫm Mầm Lá. Nếu Gà Mái bị làm phiền, bác Chó già sẽ phải chịu mắng nhiếc. Lúc đó thì thật chẳng còn mặt mũi nào nữa, bị mắng nhiếc bởi một cô gà mái trẻ.
“Tôi chẳng còn chỗ nào để ngủ cả. Ngoài nơi này ra.”
Mầm Lá cung kính nói, để bác Chó già không gầm gừ tức giận. Không phải cô định ngủ trong nhà kho như hôm qua. Có thể là bất cứ chỗ nào trong vườn, chỉ cần được bác Chó già bảo vệ an toàn qua đêm mà thôi.
“Thế cũng không được. Sau này chắc ta sẽ bận hơn nhiều. Vì Gà Mái muốn được ấp trứng ở một nơi yên tĩnh. Chính là chỗ kia.”
Chỗ bác Chó chỉ chính là khu rừng thông gần đống phân. Đó là chỗ mà đêm đến mụ Chồn rất có thể lui tới.
“Xem ra với tình hình này, không lâu nữa ta sẽ đi tuần tra. Gà mái tin tưởng ta, cô ấy mà biết ta cho cô ở lại đây chắc sẽ giận lắm. Không biết có phải do có tuổi rồi hay không mà ta cũng rất ghét ồn ào.”
Bác Chó già thở dài.
“Đến cả tiếng động của lông cánh tôi cũng không gây ra đâu. Chỉ cần cho tôi trú ngụ dưới bức tường đá hay một xó nào trong vườn cũng được. Vì tôi sẽ dậy sớm hơn Gà Trống và ra đi.”
“Đừng yêu cầu ta quá sức như vậy. Cả đời ta đã sống như một người gác cổng nghiêm khắc rồi. Không thể phá vỡ quy tắc được.”
“Tại sao tôi lại không được sống ở trong vườn? Tôi cũng là gà mái giống như cô Gà Mái trong vườn thôi mà.”
“Hừ! Đúng là cô gà mái ngu dốt. Sao cô lại có cái suy nghĩ như thế chứ?”
Bác Chó già cau mày.
“Dù là gà mái nhưng mà khác nhau. Cái đó cô cũng không biết sao? Đương nhiên cô phải sống và đẻ trứng ở trong chuồng gà, giống như ta phải sống như một người canh gác cửa, còn Gà Trống thì gáy báo buổi sáng. Chỗ của cô không phải ở sân vườn mà là trong chuồng gà! Đó chính là quy tắc đấy.”
“Tôi có thể không thích quy tắc đấy cơ mà. Khi đó thì làm sao?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa.”
Bác Chó già lắc đầu quầy quậy rồi đi về chuồng của mình.
Mầm Lá nhận ra không thể hy vọng bất cứ sự giúp đỡ nào từ bác Chó. Và cô cũng biết nếu chọc giận bác ta thì có thể sẽ lại bị ăn mắng như sáng nay. Câu nói”Chẳng ai mong cô ở đây cả” của Gà Trống lại hiện lên trong đầu Mầm Lá.
Mầm Lá rời khỏi khu vườn. Nhưng cô vẫn chưa có nơi nào để đi. Không cách nào khác, cô đành đi về phía cuối vườn, bắt đầu đào ổ dưới gốc cây hoa Mimosa. Cô bới đất đến tận khi nằm vừa bụng vào bên trong mới thôi.
Vì nơi Mầm Lá chọn để đào ổ là nơi hẻo lánh trong khu vườn nên bác Chó già cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong lúc bới đất đến đau hết cả các móng chân, lòng Mầm Lá chợt dâng lên cảm giác phẫn nộ và buồn bã.
“Nếu có thể thì mình cũng muốn rời khỏi vườn!”
Gà Mái bắt đầu ấp trứng ở rừng thông. Đôi khi cô ta chỉ đi về phía đống phân và bắt bọ ăn chứ không đi ra cánh đồng, bởi riêng việc ấp trứng đã mất cả ngày trời. Nhìn hình ảnh đó, Mầm Lá rơi vào trạng thái trầm uất.
Mấy ngày trôi qua rồi nhỉ, từ khi Mầm Lá không thể đẻ trứng. Lúc còn ở trong chuồng gà, cô không muốn đẻ trứng nhưng giờ đây khi lông ở cổ mọc nhanh và cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, cô khao khát đẻ trứng, vậy mà không sao tìm lại được cảm giác ấy nữa. Cô đã mất đi cảm giác mãn nguyện ngày xưa - cái cảm giác dù có một mình cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
“Mình có một ước nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Nhưng mà...”
Mầm Lá hay nghĩ ngợi vì sao mình mãi không đẻ được trứng. Mỗi lúc như thế Mầm Lá lại bực bội khó thở. Bởi lẽ cuộc sống không có việc gì khác ngoài đi đi lại lại, lùng sục trong cánh đồng và tìm kiếm thức ăn tươi ngon chẳng khác gì mấy so với cuộc sống trong lồng sắt.
“Suy nghĩ vẩn vơ sẽ có hại đến cơ thể. Mình sẽ đẻ trứng. Nhất định là như thế! Chỉ cần mình kiếm được một cái ổ.”
Mầm Lá tự động viên bản thân. Cô cho rằng chỉ vì đêm đêm phải ngủ ở một nơi khiến cô luôn lo lắng về mụ Chồn nên mới không đẻ trứng được. Nhưng đấy chỉ là cái cớ. Việc trải qua những đêm mở mắt thao láo nhìn mắt mụ Chồn nhấp nháy trong bóng đêm thỉnh thoảng hay diễn ra. Nhưng mỗi khi như thế, ngửi thấy mùi mụ Chồn, bác Chó già lại gầm gừ. Rốt cuộc mụ Chồn không thể đến gần, và Mầm Lá dù không được ở trong nhà kho vẫn bình yên vô sự.
“Nếu không thể đẻ trứng, vậy thì mình sống để mong đợi gì đây?”
Mầm Lá buồn bã. Vì Vịt Trời nên cô càng buồn bã.
Cách đây không lâu, Vịt Trời có bạn mới. Bên cạnh Vịt Trời lúc nào cũng có Vịt Trắng quấn quýt, nô đùa vui vẻ với nhau. Ngày đầu tiên đi theo đàn vịt đến hồ nước, Mầm Lá nhìn thấy Vịt Trời leo lên lưng Vịt Trắng và đùa nghịch nước với cô. Vịt Trời lúc nào cũng cô đơn, giờ đây có thêm bạn mới thật là may mắn. Nhưng nỗi đơn của Vịt Trời lại chuyển sang Mầm Lá như truyền bệnh.
Từ khi có bạn thân, Vịt Trời đổi khác. Cậu ta không đi theo đuôi đàn vịt nữa, và cũng có ngày cậu chẳng quay về nhà kho. Những khi ấy Mầm Lá thấy bất an không ngủ được.
Đó là lúc Mầm Lá ăn sáng trên đồng ruộng. Những chú vịt đi ngang qua chỗ quẹo của ngọn núi hoang và bắt đầu tiến về phía hồ nước. Hôm nay cũng không thấy Vịt Trời ở cuối đàn.
“Không biết Kẻ lang thang đi đâu rồi nhỉ?”
Mầm Lá nhìn theo đàn vịt xếp thành hàng vòng qua khúc quẹo của ngọn núi hoang rồi đi theo. Vì nếu nhìn thấy Vịt Trời cô sẽ yên tâm hơn. Nhưng ở hồ nước vẫn không thấy Vịt Trời đâu. Cả Vịt Trắng cũng không thấy nốt.
“Có lẽ cậu ấy đã đi rồi. Bỏ đi mất rồi.”
Mầm Lá vô cùng nuối tiếc. Cứ tưởng là bạn bè, vậy mà lại ra đi không một lời từ biệt. Nếu biết trước điều này, có lẽ cô đã có sự chuẩn bị tâm lý trước, và sẽ thầm từ biệt cậu trong lòng.
“Người muốn ra đi phải là mình đây này. Mình mới là người muốn rời khỏi khu vườn.”
Mầm Lá lần đầu tiên thấy nhớ chuồng gà. Vì khi đó dù sao cô cũng đẻ được trứng.
“Nếu mình sống như các cô gà mái khác thì, nếu thế thì cuộc sống sẽ không buồn bã và chán nản. Bây giờ mình chẳng biết mình có thể làm được gì nữa.”
Mầm Lá đứng thẫn thờ và nhìn chằm chằm con đường dẫn về khu vườn. Đột nhiên cô thấy con đường ấy dài vô cùng.
“Mình không muốn đi.”
Quả là một việc kỳ lạ. Không phải vì Vịt Trời mà cô muốn sống trong vườn, nhưng không có Vịt Trời thì cái ý muốn quay trở về nơi ấy cũng biến mất. Cô chỉ muốn được tránh cái nóng và ngủ một giấc thật ngon thôi.
“Mọi người ở sân vườn ghét mình.”
Mầm Lá quyết định không quay lại sân vườn. Cô không muốn vừa sống dưới gốc cây hoa Mimosa vừa nhìn ngó vào nhà kho một chút nào nữa.
Cô nhìn thấy ở rìa ngọn núi hoang có một bụi hồng dại. Trước đây cô không để ý, nhưng giờ trông nó có vẻ khá rậm rạp, rất thích hợp để tránh nắng.
“Không nhất thiết phải làm ổ ở khu vườn cơ mà.”
Mầm Lá băng ngang qua cánh đồng. Khi gần đến bên bụi hồng dại, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng thét.
“Quaaaạccc!”
“…?”
Trong phút chốc lông cánh cô dựng ngược hết lên. Tiếng thét rất ngắn nên cánh đồng lập tức yên ắng trở lại. Nhưng có cái gì đó không bình thường xẹt qua mắt cô. Có cái gì đó như vừa biến mất sau bãi dương xỉ rậm rạp. Chỉ thấy đám lá dương xỉ lay động trong chốc lát không còn một âm thanh nào khác.
Mầm Lá đứng như bị đóng đinh hồi lâu. Cảm giác một âm thanh đau đớn đang va đập hết chỗ này đến kia trong thành trái tim làm cô khẽ rùng mình, cô thấy chóng mặt và trước mắt chỉ còn tràn ngập ánh sáng đỏ. Cô từ từ mở mắt, xua đi ánh sáng màu đỏ và xem xét bốn phía.
“Kẻ lang thang!”
Yên lặng. Cảm giác sởn gai ốc như khi cô ở trong cái hố tử thần. Vậy thì phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng vì tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra nên Mầm Lá tiếp tục bước về phía bụi hồng dại.
Có vẻ như cô đã nghe thấy tiếng thét của Vịt Trời, cô không thể quay bước đi.
“Mình phải lấy lại tinh thần chứ. Không sao đâu, chẳng ai làm hại mình được đâu.”
Mầm Lá dồn sức vào móng chân và trừng mắt, bước từng bước một để không bị mất tinh thần.
“Rõ ràng là giọng nói của Kẻ lang thang rồi. Lần đầu tiên mình nghe giọng nói hoảng sợ đến thế.”
Mầm Lá hạ quyết tâm. Nếu đã là việc của Vịt Trời thì dù bị tấn công như thế nào đi chăng nữa, dù là mụ Chồn đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
Mầm Lá vận căng hết các dây thần kinh, tiến gần tới bụi hồng dại. Nhưng cô chẳng phát hiện ra cọng lông nào của Vịt Trời, nói gì đến mụ Chồn. Chỉ có cỏ dại đang lớn nhanh như thổi và bụi hồng rậm rạp mà thôi.
“Mình mê sảng hay sao nhỉ? Phù, chắc mình nghe nhầm rồi.’"
Mầm Lá yên tâm, thò đầu vào trong bụi hồng dại.
Có cả dương xỉ rậm rạp nên sẽ là một nơi tốt để làm tổ đây. Nhưng bên trong có cái gì đó.
“Ôi trời ơi! Kia là cái gì thế nhỉ?”
Vì quá bất ngờ nên Mầm Lá rụt phắt đầu lại, hấp háy mắt. Rồi cô lại thò đầu vào bụi nhìn kỹ lần nữa.
“Đẹp quá đi mất!”
Đó là một quả trứng hơi ánh xanh. Một quả trứng vẫn chưa dính lông. Quả trứng to và đẹp, hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là đã được mẹ ấp cả.
Mầm Lá nhìn ngó xung quanh xem mẹ của quả trứng có ở gần đây hay không. Nhưng chẳng có ai cả. Tim cô đập loạn xạ.
“Ai đẻ ra thế nhỉ? Đang lúc thế này thì phải làm sao nhỉ, nên làm thế nào đây?”
Mầm Lá cục ta cục tác rồi đi đi lại lại xung quanh bụi cây. Dù không biết là trứng của ainhưng không thể cứ để như thế được. Mầm Lá phập phồng lo sợ nếu không được ôm và làm cho ấm lên thì có lẽ quả trứng sẽ chết.
“Chỉ đến khi con mẹ quay lại thôi. Ừ, dù chỉ đến lúc đó thôi!”
Mầm Lá chui vào trong bụi rậm và cẩn thận nằm lên trên quả trứng.
“Hóa ra vẫn còn ấm. Đẻ chưa được bao lâu. Suýt nữa thì gay go rồi. Để ta ấp con nhé. Đừng sợ.”
Sự e ngại biến mất như được gột sạch và cô thấy bình tâm trở lại. Một lúc sau, tất cả niềm vui lạ lẫm mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận ào ạt ập đến. Mầm Lá ráng nhắm mắt và cảm nhận hơi ấm mà sinh mạng nhỏ bé ở dưới lồng ngực truyền sang cho mình.
So với nhìn từ bên ngoài, bên trong bụi hồng dại ấm cúng và yên tĩnh hơn nhiều. Khi trời vừa tối, ở đây sập tối còn nhanh hơn cả bóng râm của cây sồi, thậm chí tiếng gió cũng rất nhỏ.
“Mình không thể đẻ trứng được nữa. Dù không nói ra, sự thật vẫn là vậy. Nhưng bây giờ thì không sao. Mình đã được ấp trứng rồi. Điều mình mong muốn đã đạt được đến thế rồi còn gì.”
Mầm Lá nói như thể trong bóng tối có ai đó đang lắng nghe.
“Tuy chỉ có một quả thôi nhưng không sao.”
Mầm Lá tin rằng cô đã tìm lại được một trong số những quả trứng cô đẻ ra trong thời gian qua.Mặc dù đã muộn, nhưng nếu mẹ của quả trứng đến thì không biết làm sao, nên Mầm Lá đành nhìn chằm chằm ra ngoài như muốn đâm thủng phía bên kia của bóng tối. May sao tới đêm khuya vẫn không có ai quay trở về bụi hồng đại.
Khi cả âm thanh của đám bọ cỏ cũng lắng xuống, Mầm Lá bắt đầu dùng mỏ nhổ từng cọng lông ở ức. Vì cô cần cảm nhận quả trứng và ấp trứng bằng một cơ thể ấm áp. Trong khi nhổ lông, Mầm Lá thấy nghẹn ngào trong cổ họng. Đối với cô, việc được ấp trứng cứ như là mơ.
“Đây là quả trứng của mình. Đứa con có thể nghe được câu chuyện của mình, quả trứng của riêng mình!”
Mầm Lá thấy quả trứng đang chạm vào nơi ức trần của mình thật đáng yêu. Nếu mẹ của quả trứng có xuất hiện, có lẽ cô cũng không trao lại cho đâu.
Mầm Lá chỉ chú tâm đến việc ấp trứng. Vì vậy cô có thể nghe rõ cả nhịp tim đập rất nhẹ nhàng bên trong cái vỏ.
Trời sáng. Buổi sáng khác hoàn toàn với hôm qua, một ngày mới với mọi thay đổi đã bắt đầu.
Mầm Lá giấu quả trứng dưới đám lông rồi đi ra ngoài. Cô bứt ngọn cỏ đẫm hơi sương để ăn. Trong thời gian ấp trứng không thể đi đâu xa nên phải ăn uống hợp lý và chịu đựng vất vả.
Đám vịt đang men theo đường sông đi về phía hồ nước. Vịt Đầu Đàn dẫn đầu và vịt con đi sau cùng. Vẫn không thấy Vịt Trời ở đâu. Có vẻ như cậu ấy đã bỏ nhà kho đi mãi mãi. Cái suy nghĩ “giá như cậu ấy chào tạm biệt có phải tốt không” lại nổi lên nhưng không khiến cô buồn bã như trước nữa.
Mầm Lá tìm và nhặt cỏ khô về để ủ ấm thêm quả trứng. Cô đang định chui vào trong bụi hồng dại thì từ phía sau xuất hiện một cái bóng, khiến cô giật mình suýt đánh rơi túm cỏ khô.
Trời ơi! Không phải Vịt Trời đó sao? Vịt Trời đang nhìn xoáy vào Mầm Lá với vẻ kiệt sức và buồn bã. Vui mừng nhưng Mầm Lá không tài nào nhúc nhích nổi. Nỗi lo nếu để lộ quả trứng thì không biết sẽ ra sao đến trước nỗi vui mừng.
Vịt Trời nhìn phần ức bị nhổ lông tơi tả của Mầm Lá rồi ngồi xuống im lặng. Mầm Lá cũng chui vào bụi hồng dại và ấp trứng.
Gặp lại Vịt Trời khiến Mầm Lá thấy yên tâm. Tò mò không biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì nhưng cô không hỏi gì cả. Vịt Trời cũng không mở lời. Thỉnh thoảng cậu ta lại nhấc cái đầu khỏi đôi cánh và nhìn Mầm Lá bằng đôi mắt buồn bã. Mỗi lúc như thế Mầm Lá lại suy nghĩ.
“Vẻ mặt của Kẻ lang thang sao lại tối tăm như vậy nhỉ? Tại sao không thấy Vịt Trắng bên cạnh cậu ta?”
Vịt Trời cả đêm không rời khỏi bụi hồng dại. Mầm Lá đau lòng khi thấy Vịt Trời cô đơn và thấy biết ơn vì cậu không hỏi này khác về quả trứng.
Khi mặt trời trời lên, bao phủ cả làn sương trên mặt hồ, Vịt Trời cũng đi về phía hồ nước như các chú vịt khác. Một lúc sau, cậu quay lại, cắp một con cá trên mỏ. Vịt Trời đặt nó ở trước bụi hồng dại rồi bỏ đi.
Những cô nàng vịt vượt qua ngọn núi hoang đến tối mới quay trở về, vợ chồng Gà Trống thì chỉ quanh quẩn ở ruộng nên Mầm Lá chẳng ngại bị ai làm phiền. Thật là mãn nguyện. Nhưng trời tối dần, và Mầm Lá bắt đầu lo lắng.
“Mình phải tìm chỗ nào an toàn mới được. Mụ Chồn sẽ đến đấy.”
Mầm Lá xem xét khắp cánh đồng rộng lớn tìm chỗ ngủ. Nhưng chẳng chỗ nào có thể trú chân. Mầm Lá lại đi về phía khu vườn.
Thành viên gia đình sân vườn đều đã vào trong nhà kho, chỉ có bác Chó già đang đứng gác cửa nhìn thấy Mầm Lá. Bác Chó già tiến đến với vẻ mặt không hề vui mừng.
“Hôm nay thì không có chuyện đó đâu. Sẽ chẳng ai đứng về phía cô đâu.”
Bác Chó già đi vòng vòng xung quanh Mầm Lá.
“Kẻ lang thang cũng đã bị cảnh báo rồi. Nếu còn làm loạn lên nữa, hắn sẽ phải tự động rời khỏi nhà kho. Vì thế hắn chẳng tội gì mà phải giúp đỡ cô cả.”
Mầm Lá thu mình lại đề phòng bác Chó già.
“Vả lại, đến lúc Gà Mái ấp trứng rồi. Ta đã nhận trách nhiệm ngăn náo loạn. Vì thế đừng có lởn vởn nữa.”
Bác Chó già dọa dẫm Mầm Lá. Nếu Gà Mái bị làm phiền, bác Chó già sẽ phải chịu mắng nhiếc. Lúc đó thì thật chẳng còn mặt mũi nào nữa, bị mắng nhiếc bởi một cô gà mái trẻ.
“Tôi chẳng còn chỗ nào để ngủ cả. Ngoài nơi này ra.”
Mầm Lá cung kính nói, để bác Chó già không gầm gừ tức giận. Không phải cô định ngủ trong nhà kho như hôm qua. Có thể là bất cứ chỗ nào trong vườn, chỉ cần được bác Chó già bảo vệ an toàn qua đêm mà thôi.
“Thế cũng không được. Sau này chắc ta sẽ bận hơn nhiều. Vì Gà Mái muốn được ấp trứng ở một nơi yên tĩnh. Chính là chỗ kia.”
Chỗ bác Chó chỉ chính là khu rừng thông gần đống phân. Đó là chỗ mà đêm đến mụ Chồn rất có thể lui tới.
“Xem ra với tình hình này, không lâu nữa ta sẽ đi tuần tra. Gà mái tin tưởng ta, cô ấy mà biết ta cho cô ở lại đây chắc sẽ giận lắm. Không biết có phải do có tuổi rồi hay không mà ta cũng rất ghét ồn ào.”
Bác Chó già thở dài.
“Đến cả tiếng động của lông cánh tôi cũng không gây ra đâu. Chỉ cần cho tôi trú ngụ dưới bức tường đá hay một xó nào trong vườn cũng được. Vì tôi sẽ dậy sớm hơn Gà Trống và ra đi.”
“Đừng yêu cầu ta quá sức như vậy. Cả đời ta đã sống như một người gác cổng nghiêm khắc rồi. Không thể phá vỡ quy tắc được.”
“Tại sao tôi lại không được sống ở trong vườn? Tôi cũng là gà mái giống như cô Gà Mái trong vườn thôi mà.”
“Hừ! Đúng là cô gà mái ngu dốt. Sao cô lại có cái suy nghĩ như thế chứ?”
Bác Chó già cau mày.
“Dù là gà mái nhưng mà khác nhau. Cái đó cô cũng không biết sao? Đương nhiên cô phải sống và đẻ trứng ở trong chuồng gà, giống như ta phải sống như một người canh gác cửa, còn Gà Trống thì gáy báo buổi sáng. Chỗ của cô không phải ở sân vườn mà là trong chuồng gà! Đó chính là quy tắc đấy.”
“Tôi có thể không thích quy tắc đấy cơ mà. Khi đó thì làm sao?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa.”
Bác Chó già lắc đầu quầy quậy rồi đi về chuồng của mình.
Mầm Lá nhận ra không thể hy vọng bất cứ sự giúp đỡ nào từ bác Chó. Và cô cũng biết nếu chọc giận bác ta thì có thể sẽ lại bị ăn mắng như sáng nay. Câu nói”Chẳng ai mong cô ở đây cả” của Gà Trống lại hiện lên trong đầu Mầm Lá.
Mầm Lá rời khỏi khu vườn. Nhưng cô vẫn chưa có nơi nào để đi. Không cách nào khác, cô đành đi về phía cuối vườn, bắt đầu đào ổ dưới gốc cây hoa Mimosa. Cô bới đất đến tận khi nằm vừa bụng vào bên trong mới thôi.
Vì nơi Mầm Lá chọn để đào ổ là nơi hẻo lánh trong khu vườn nên bác Chó già cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong lúc bới đất đến đau hết cả các móng chân, lòng Mầm Lá chợt dâng lên cảm giác phẫn nộ và buồn bã.
“Nếu có thể thì mình cũng muốn rời khỏi vườn!”
Gà Mái bắt đầu ấp trứng ở rừng thông. Đôi khi cô ta chỉ đi về phía đống phân và bắt bọ ăn chứ không đi ra cánh đồng, bởi riêng việc ấp trứng đã mất cả ngày trời. Nhìn hình ảnh đó, Mầm Lá rơi vào trạng thái trầm uất.
Mấy ngày trôi qua rồi nhỉ, từ khi Mầm Lá không thể đẻ trứng. Lúc còn ở trong chuồng gà, cô không muốn đẻ trứng nhưng giờ đây khi lông ở cổ mọc nhanh và cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, cô khao khát đẻ trứng, vậy mà không sao tìm lại được cảm giác ấy nữa. Cô đã mất đi cảm giác mãn nguyện ngày xưa - cái cảm giác dù có một mình cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
“Mình có một ước nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Nhưng mà...”
Mầm Lá hay nghĩ ngợi vì sao mình mãi không đẻ được trứng. Mỗi lúc như thế Mầm Lá lại bực bội khó thở. Bởi lẽ cuộc sống không có việc gì khác ngoài đi đi lại lại, lùng sục trong cánh đồng và tìm kiếm thức ăn tươi ngon chẳng khác gì mấy so với cuộc sống trong lồng sắt.
“Suy nghĩ vẩn vơ sẽ có hại đến cơ thể. Mình sẽ đẻ trứng. Nhất định là như thế! Chỉ cần mình kiếm được một cái ổ.”
Mầm Lá tự động viên bản thân. Cô cho rằng chỉ vì đêm đêm phải ngủ ở một nơi khiến cô luôn lo lắng về mụ Chồn nên mới không đẻ trứng được. Nhưng đấy chỉ là cái cớ. Việc trải qua những đêm mở mắt thao láo nhìn mắt mụ Chồn nhấp nháy trong bóng đêm thỉnh thoảng hay diễn ra. Nhưng mỗi khi như thế, ngửi thấy mùi mụ Chồn, bác Chó già lại gầm gừ. Rốt cuộc mụ Chồn không thể đến gần, và Mầm Lá dù không được ở trong nhà kho vẫn bình yên vô sự.
“Nếu không thể đẻ trứng, vậy thì mình sống để mong đợi gì đây?”
Mầm Lá buồn bã. Vì Vịt Trời nên cô càng buồn bã.
Cách đây không lâu, Vịt Trời có bạn mới. Bên cạnh Vịt Trời lúc nào cũng có Vịt Trắng quấn quýt, nô đùa vui vẻ với nhau. Ngày đầu tiên đi theo đàn vịt đến hồ nước, Mầm Lá nhìn thấy Vịt Trời leo lên lưng Vịt Trắng và đùa nghịch nước với cô. Vịt Trời lúc nào cũng cô đơn, giờ đây có thêm bạn mới thật là may mắn. Nhưng nỗi đơn của Vịt Trời lại chuyển sang Mầm Lá như truyền bệnh.
Từ khi có bạn thân, Vịt Trời đổi khác. Cậu ta không đi theo đuôi đàn vịt nữa, và cũng có ngày cậu chẳng quay về nhà kho. Những khi ấy Mầm Lá thấy bất an không ngủ được.
Đó là lúc Mầm Lá ăn sáng trên đồng ruộng. Những chú vịt đi ngang qua chỗ quẹo của ngọn núi hoang và bắt đầu tiến về phía hồ nước. Hôm nay cũng không thấy Vịt Trời ở cuối đàn.
“Không biết Kẻ lang thang đi đâu rồi nhỉ?”
Mầm Lá nhìn theo đàn vịt xếp thành hàng vòng qua khúc quẹo của ngọn núi hoang rồi đi theo. Vì nếu nhìn thấy Vịt Trời cô sẽ yên tâm hơn. Nhưng ở hồ nước vẫn không thấy Vịt Trời đâu. Cả Vịt Trắng cũng không thấy nốt.
“Có lẽ cậu ấy đã đi rồi. Bỏ đi mất rồi.”
Mầm Lá vô cùng nuối tiếc. Cứ tưởng là bạn bè, vậy mà lại ra đi không một lời từ biệt. Nếu biết trước điều này, có lẽ cô đã có sự chuẩn bị tâm lý trước, và sẽ thầm từ biệt cậu trong lòng.
“Người muốn ra đi phải là mình đây này. Mình mới là người muốn rời khỏi khu vườn.”
Mầm Lá lần đầu tiên thấy nhớ chuồng gà. Vì khi đó dù sao cô cũng đẻ được trứng.
“Nếu mình sống như các cô gà mái khác thì, nếu thế thì cuộc sống sẽ không buồn bã và chán nản. Bây giờ mình chẳng biết mình có thể làm được gì nữa.”
Mầm Lá đứng thẫn thờ và nhìn chằm chằm con đường dẫn về khu vườn. Đột nhiên cô thấy con đường ấy dài vô cùng.
“Mình không muốn đi.”
Quả là một việc kỳ lạ. Không phải vì Vịt Trời mà cô muốn sống trong vườn, nhưng không có Vịt Trời thì cái ý muốn quay trở về nơi ấy cũng biến mất. Cô chỉ muốn được tránh cái nóng và ngủ một giấc thật ngon thôi.
“Mọi người ở sân vườn ghét mình.”
Mầm Lá quyết định không quay lại sân vườn. Cô không muốn vừa sống dưới gốc cây hoa Mimosa vừa nhìn ngó vào nhà kho một chút nào nữa.
Cô nhìn thấy ở rìa ngọn núi hoang có một bụi hồng dại. Trước đây cô không để ý, nhưng giờ trông nó có vẻ khá rậm rạp, rất thích hợp để tránh nắng.
“Không nhất thiết phải làm ổ ở khu vườn cơ mà.”
Mầm Lá băng ngang qua cánh đồng. Khi gần đến bên bụi hồng dại, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng thét.
“Quaaaạccc!”
“…?”
Trong phút chốc lông cánh cô dựng ngược hết lên. Tiếng thét rất ngắn nên cánh đồng lập tức yên ắng trở lại. Nhưng có cái gì đó không bình thường xẹt qua mắt cô. Có cái gì đó như vừa biến mất sau bãi dương xỉ rậm rạp. Chỉ thấy đám lá dương xỉ lay động trong chốc lát không còn một âm thanh nào khác.
Mầm Lá đứng như bị đóng đinh hồi lâu. Cảm giác một âm thanh đau đớn đang va đập hết chỗ này đến kia trong thành trái tim làm cô khẽ rùng mình, cô thấy chóng mặt và trước mắt chỉ còn tràn ngập ánh sáng đỏ. Cô từ từ mở mắt, xua đi ánh sáng màu đỏ và xem xét bốn phía.
“Kẻ lang thang!”
Yên lặng. Cảm giác sởn gai ốc như khi cô ở trong cái hố tử thần. Vậy thì phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng vì tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra nên Mầm Lá tiếp tục bước về phía bụi hồng dại.
Có vẻ như cô đã nghe thấy tiếng thét của Vịt Trời, cô không thể quay bước đi.
“Mình phải lấy lại tinh thần chứ. Không sao đâu, chẳng ai làm hại mình được đâu.”
Mầm Lá dồn sức vào móng chân và trừng mắt, bước từng bước một để không bị mất tinh thần.
“Rõ ràng là giọng nói của Kẻ lang thang rồi. Lần đầu tiên mình nghe giọng nói hoảng sợ đến thế.”
Mầm Lá hạ quyết tâm. Nếu đã là việc của Vịt Trời thì dù bị tấn công như thế nào đi chăng nữa, dù là mụ Chồn đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
Mầm Lá vận căng hết các dây thần kinh, tiến gần tới bụi hồng dại. Nhưng cô chẳng phát hiện ra cọng lông nào của Vịt Trời, nói gì đến mụ Chồn. Chỉ có cỏ dại đang lớn nhanh như thổi và bụi hồng rậm rạp mà thôi.
“Mình mê sảng hay sao nhỉ? Phù, chắc mình nghe nhầm rồi.’"
Mầm Lá yên tâm, thò đầu vào trong bụi hồng dại.
Có cả dương xỉ rậm rạp nên sẽ là một nơi tốt để làm tổ đây. Nhưng bên trong có cái gì đó.
“Ôi trời ơi! Kia là cái gì thế nhỉ?”
Vì quá bất ngờ nên Mầm Lá rụt phắt đầu lại, hấp háy mắt. Rồi cô lại thò đầu vào bụi nhìn kỹ lần nữa.
“Đẹp quá đi mất!”
Đó là một quả trứng hơi ánh xanh. Một quả trứng vẫn chưa dính lông. Quả trứng to và đẹp, hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là đã được mẹ ấp cả.
Mầm Lá nhìn ngó xung quanh xem mẹ của quả trứng có ở gần đây hay không. Nhưng chẳng có ai cả. Tim cô đập loạn xạ.
“Ai đẻ ra thế nhỉ? Đang lúc thế này thì phải làm sao nhỉ, nên làm thế nào đây?”
Mầm Lá cục ta cục tác rồi đi đi lại lại xung quanh bụi cây. Dù không biết là trứng của ainhưng không thể cứ để như thế được. Mầm Lá phập phồng lo sợ nếu không được ôm và làm cho ấm lên thì có lẽ quả trứng sẽ chết.
“Chỉ đến khi con mẹ quay lại thôi. Ừ, dù chỉ đến lúc đó thôi!”
Mầm Lá chui vào trong bụi rậm và cẩn thận nằm lên trên quả trứng.
“Hóa ra vẫn còn ấm. Đẻ chưa được bao lâu. Suýt nữa thì gay go rồi. Để ta ấp con nhé. Đừng sợ.”
Sự e ngại biến mất như được gột sạch và cô thấy bình tâm trở lại. Một lúc sau, tất cả niềm vui lạ lẫm mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận ào ạt ập đến. Mầm Lá ráng nhắm mắt và cảm nhận hơi ấm mà sinh mạng nhỏ bé ở dưới lồng ngực truyền sang cho mình.
So với nhìn từ bên ngoài, bên trong bụi hồng dại ấm cúng và yên tĩnh hơn nhiều. Khi trời vừa tối, ở đây sập tối còn nhanh hơn cả bóng râm của cây sồi, thậm chí tiếng gió cũng rất nhỏ.
“Mình không thể đẻ trứng được nữa. Dù không nói ra, sự thật vẫn là vậy. Nhưng bây giờ thì không sao. Mình đã được ấp trứng rồi. Điều mình mong muốn đã đạt được đến thế rồi còn gì.”
Mầm Lá nói như thể trong bóng tối có ai đó đang lắng nghe.
“Tuy chỉ có một quả thôi nhưng không sao.”
Mầm Lá tin rằng cô đã tìm lại được một trong số những quả trứng cô đẻ ra trong thời gian qua.Mặc dù đã muộn, nhưng nếu mẹ của quả trứng đến thì không biết làm sao, nên Mầm Lá đành nhìn chằm chằm ra ngoài như muốn đâm thủng phía bên kia của bóng tối. May sao tới đêm khuya vẫn không có ai quay trở về bụi hồng đại.
Khi cả âm thanh của đám bọ cỏ cũng lắng xuống, Mầm Lá bắt đầu dùng mỏ nhổ từng cọng lông ở ức. Vì cô cần cảm nhận quả trứng và ấp trứng bằng một cơ thể ấm áp. Trong khi nhổ lông, Mầm Lá thấy nghẹn ngào trong cổ họng. Đối với cô, việc được ấp trứng cứ như là mơ.
“Đây là quả trứng của mình. Đứa con có thể nghe được câu chuyện của mình, quả trứng của riêng mình!”
Mầm Lá thấy quả trứng đang chạm vào nơi ức trần của mình thật đáng yêu. Nếu mẹ của quả trứng có xuất hiện, có lẽ cô cũng không trao lại cho đâu.
Mầm Lá chỉ chú tâm đến việc ấp trứng. Vì vậy cô có thể nghe rõ cả nhịp tim đập rất nhẹ nhàng bên trong cái vỏ.
Trời sáng. Buổi sáng khác hoàn toàn với hôm qua, một ngày mới với mọi thay đổi đã bắt đầu.
Mầm Lá giấu quả trứng dưới đám lông rồi đi ra ngoài. Cô bứt ngọn cỏ đẫm hơi sương để ăn. Trong thời gian ấp trứng không thể đi đâu xa nên phải ăn uống hợp lý và chịu đựng vất vả.
Đám vịt đang men theo đường sông đi về phía hồ nước. Vịt Đầu Đàn dẫn đầu và vịt con đi sau cùng. Vẫn không thấy Vịt Trời ở đâu. Có vẻ như cậu ấy đã bỏ nhà kho đi mãi mãi. Cái suy nghĩ “giá như cậu ấy chào tạm biệt có phải tốt không” lại nổi lên nhưng không khiến cô buồn bã như trước nữa.
Mầm Lá tìm và nhặt cỏ khô về để ủ ấm thêm quả trứng. Cô đang định chui vào trong bụi hồng dại thì từ phía sau xuất hiện một cái bóng, khiến cô giật mình suýt đánh rơi túm cỏ khô.
Trời ơi! Không phải Vịt Trời đó sao? Vịt Trời đang nhìn xoáy vào Mầm Lá với vẻ kiệt sức và buồn bã. Vui mừng nhưng Mầm Lá không tài nào nhúc nhích nổi. Nỗi lo nếu để lộ quả trứng thì không biết sẽ ra sao đến trước nỗi vui mừng.
Vịt Trời nhìn phần ức bị nhổ lông tơi tả của Mầm Lá rồi ngồi xuống im lặng. Mầm Lá cũng chui vào bụi hồng dại và ấp trứng.
Gặp lại Vịt Trời khiến Mầm Lá thấy yên tâm. Tò mò không biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì nhưng cô không hỏi gì cả. Vịt Trời cũng không mở lời. Thỉnh thoảng cậu ta lại nhấc cái đầu khỏi đôi cánh và nhìn Mầm Lá bằng đôi mắt buồn bã. Mỗi lúc như thế Mầm Lá lại suy nghĩ.
“Vẻ mặt của Kẻ lang thang sao lại tối tăm như vậy nhỉ? Tại sao không thấy Vịt Trắng bên cạnh cậu ta?”
Vịt Trời cả đêm không rời khỏi bụi hồng dại. Mầm Lá đau lòng khi thấy Vịt Trời cô đơn và thấy biết ơn vì cậu không hỏi này khác về quả trứng.
Khi mặt trời trời lên, bao phủ cả làn sương trên mặt hồ, Vịt Trời cũng đi về phía hồ nước như các chú vịt khác. Một lúc sau, cậu quay lại, cắp một con cá trên mỏ. Vịt Trời đặt nó ở trước bụi hồng dại rồi bỏ đi.
Danh sách chương