Không biết là do trị an của đế quốc tốt, hay là do Khang Tư may mắn, mà trên đường đi Khang Tư không hề gặp một tên cường đạo nào, rất dễ dàng an nhàn tự tại tiến vào địa phận tỉnh Hải Tuyền.
Thủ phủ tỉnh Hải Tuyền được xây dựng trên địa thế đất cao rất gần hải cảng. Các tỉnh duyên hải đều được xây dựng như vậy, bởi vì tỉnh, quận đều thuộc quyền quản hạt trực tiếp của đế quốc, nên xây dựng gần hải cảng nhằm để việc thu thuế được tập trung hơn.
Tỉnh phủ của tỉnh Hải Tuyền cũng giống như các lãnh địa trực thuộc khác của Đế quốc, đã xây dựng xong. Cho dù dân chúng nhiều nơi trong tỉnh còn nghèo đói, nhưng kinh tế ở đây rất phồn vinh, người đi đường tấp nập nối liền không dứt.
Nhưng trên đường từ nội địa tới tỉnh Hải Tuyền, nhóm người Khang Tư đã biết rằng ngoại trừ các tỉnh quận do đế quốc trực tiếp quản hạt tại các huyện trấn khác cuộc sống của dân chúng thật đáng thương, chỉ có thể so sánh với cuộc sống của dã nhân.
Bởi vì cùng khốn, cơ hồ không có người nào ở lại vùng thôn quê. Phần lớn trai tráng đều bỏ vào thành thị làm thuê. Chỉ có người già cả không lao động được mới ở nhà chờ chết.
Nhìn thấy tình cảnh này, Âu Khắc rất lo lắng sợ rằng bên trong lãnh địa của Khang Tư cũng không có bóng người. Đây cũng không phải là chuyện chưa từng có, rất nhiều lãnh địa sĩ quan đều là trống không không có người ở, bởi vì tại các lãnh địa được sách phong, cư dân địa phương có quyền được tự do di cư đi nơi khác bên trong tỉnh.
Tất nhiên địa phương di cư đến phải đồng ý tiếp nhận mới được. Nếu tuỳ tiện tìm một nơi thâm sơn cùng cốc để ở, thì sẽ không có ai trông nom.
Khang Tư đối với những vấn đề này cũng không quan tâm, dù sao với số lượng đông đảo lính hầu đi theo mình, đủ để có thể tạo thành một thôn rồi.
Cứ như vậy, đoàn người thông qua thành vệ kiểm tra, xuất hiện tại trên đường lộ của tỉnh.
Chuyến đi này của bọn họ cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý. Dù sao nơi này cũng gần bờ biển, hơn nữa lại có cảng khẩu, đồng thời còn ở gần Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc. Tuy rằng không phải là cảng nước sâu, không có nhiều thuyền lớn vào ra, nhưng thương thuyền vẫn đông đúc, do đó đoàn người hình thù kỳ lạ quái trạng này xuất hiện tại tỉnh phủ, cũng không có cái gì kỳ lạ? Lẽ ra có những tiểu thương đó lúc đầu sôi nổi đẩy mạnh phát triển, tỉnh Hải Tuyền hẳn là sẽ không nghèo nàn đến như vậy.
Chỉ có điều đáng tiếc là một số tiểu thương khi ở nơi này buôn bán thuận lợi, tập trung đủ vốn, thì lập tức mua thuyền lớn ra vào cảng nước sâu, rất ít khi trở lại cảng cạn hẹp này.
Dù sao giá cả các loại thương phẩm ở trên toàn lãnh thổ đế quốc cũng không sai biệt nhau lắm. Nếu đã như thế hà cớ gì phải làm khổ mình chuyển hàng vào đây buôn bán đông đúc như đàn kiến?
Cũng vì thế, tỉnh Hải Tuyền do không có cảng nước sâu, nên thu nhập thường không bằng các tỉnh nội địa tài nguyên phong phú.
Dựa theo quy định, Khang Tư phải đến trình diện Tỉnh trưởng và Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tuyền.
Theo quy định khi đến nhận lãnh địa tại một tỉnh, phải đến Phủ tỉnh trưởng để xác nhận lãnh địa. Dù sao Phủ tỉnh trưởng cũng phải gửi công văn đi toàn tỉnh để thông báo địa phương đó là lãnh địa mới, mới có thể thu thuế cùng bắt phu dịch mà không bị ai gây phiền toái.
Việc bái phỏng Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị, chủ yếu là để hỏi thăm lãnh địa mình có thể xây dựng bao nhiêu dân binh. Hai thứ này đều là trình tự không thể thiếu khi tiếp thu lãnh địa mới.
Sau khi Khang Tư hướng lính gác cửa trình bày thân phận, rất nhanh được mời vào tỉnh phủ. Danh sách sách phong lãnh địa sĩ quan mới, đã sớm được chim bồ câu truyền khắp thiên hạ. Tỉnh phủ tỉnh Hải Tuyền cũng đã có danh sách này nên đã biết sĩ quan này là ai rồi!
Tỉnh trưởng tỉnh Hải Tuyền là một trung niên mập mạp, khuôn mặt đỏ hồng có vẻ hiền lành. Không biết có đúng không, hình như tất cả các quan lại địa phương của đế quốc đều mập mạp béo tốt thì phải.
Sau khi kiểm nghiệm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu lãnh địa của Khanh Tư. Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức mặc dù không phải là quý tộc, nhưng lại dùng phong cách quý tộc cùng Khang Tư tán gẫu vài câu về thời tiết về công việc...
Quan lãnh đạo địa phương không phải là quý tộc cũng là chuyện bình thường. Thứ nhất quý tộc đều có lãnh địa riêng, nếu không đến đế đô nhậm chức, cũng không cần chạy đến các địa phương làm quan. Thứ hai, đế quốc không yên lòng để các quý tộc làm chủ quan ở các địa phương đế quốc quản hạt, vì sợ bọn họ công không bằng tư, kéo hết thương nhân đến lãnh địa của mình thì lúc đó đủ để khiến đế quốc thất thu ở vùng trực tiếp quản hạt đó.
Theo Khang Tư tiến vào tỉnh phủ chính là Lôi Đặc, Lôi Khải cùng Âu Khắc ba người. Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn coi như Bỉ Khố Đức không tồn tại, đứng trong góc trầm mặc.
Âu Khắc là quản gia xuất thân, liền cẩn thận phân tích xem Bỉ Khố Đức có ý gì khi nói những lời này. Hắn thấy người này khi nhìn giấy tờ xác nhận lãnh địa của Khang Tư ánh mắt lóe ra một cái, có phải hay không thấy đại nhân bị buộc phải ở nơi này nghỉ ngơi một năm, cho nên xem thường đại nhân, cố ý tìm những đề tài đó để trêu đại nhân a?
Mà về phần Khang Tư, hắn rất hiểu đến lúc nào thì nên nóng lòng, đến lúc nào thì nên thong thả, giờ phút này hắn đang mỉm cười, khí độ bình thản cùng Bỉ Khố Đức bàn luận hàn huyên.
Cho đến khi Bỉ Khố Đức uống đến chén nước thứ mười ba, mới oán hận trong lòng thầm mắng: “Mẹ kiếp! Tại sao lại như vậy, một nhân vật như thế nào mà lại bị ra lệnh cưỡng ép phải ở lại lãnh địa trong thời gian đủ một năm?”
“Mà đáng chết là tại sao hắn lại được sách phong đến nơi đó? Hơn nữa diện tích lại còn đến những trăm cây số vuông? Ta chưa từng nghe qua một cái Thiếu tá mà đất phong lại có thể khổng lồ như vậy!”
“Chết tiệt! Các lão bất tử trong Hội nghị ngự tiền chắc bị hôn mê nên cấp bậy cấp bạ cho hắn một lãnh địa khổng lồ như thế!”
“Ừ, nếu hắn bị bắt ở lại lãnh địa một năm, chứng tỏ hắn chỉ là một Thiếu tá bị quên lãng, không có gì nổi bật, do vậy căn bản không đáng lo ngại.”
“Xem ra nên đuổi hắn đi, hoặc tìm cái tên kia thương nghị làm thế nào nhanh chóng tiêu diệt hắn mới được! Phải biết rằng sớm một ngày là ít đi một ngày tổn thất.”
Nghĩ đến đó, Bỉ Khố Đức cười nói:
- Ha ha, nãy giờ huyên thuyên quá, Thiếu tá tới để hỏi thăm xem lãnh địa của mình ở nơi nào phải không? Ha ha, xin chờ một chút.
Bỉ Khố Đức nói xong, liền gọi thư ký của mình đem bản đồ huyện Tân Ngạn đưa đến.
Lát sau, một mỹ nữ xinh đẹp, tươi cười đem một cuốn da dê đi vào.
Mỹ nữ sau khi đưa cuốn da dê cho Bỉ Khố Đức, liền hướng về Khang Tư nháy nháy mắt.
Thấy bộ dáng mê hoặc của Khang Tư, Bỉ Khố Đức đuổi mỹ nữ đi ra, cười ha ha nói:
- À, đây là thư ký riêng của phủ tỉnh trưởng, mỗi chủ quan đều có, ha ha ha.
- Đại nhân diễm phúc phi phàm.
Khang Tư lễ phép nói.
Bỉ Khố Đức không đáp lời, cầm bản đồ mở ra, chỉ vào một điểm trong góc, nói:
- Thiếu tá, xin nhìn đây, nơi này sẽ là đất phong của ngươi, từ nơi này đi theo hướng đông, chừng năm trăm dặm lộ trình là đến.
Khang Tư nhìn vào bản đồ thấy phía đó có chút giống như đuôi cá, liền hỏi:
- Thôn Vĩ Kỳ ở sát biển?
Bỉ Khố Đức nhíu mày nhưng vẫn cười nói:
- Đúng vậy, nhưng cách biển ba cây số.
Nói đến đây, Bỉ Khố Đức như đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- À, cách đây không lâu dưới đó có báo lên, về hướng kia, cách biển một cây số mới xuất hiện một thôn đánh cá. Tuy rằng chiếu theo bản đồ thôn Vĩ Kỳ dài rộng mười cây số này đều là lãnh địa của ngươi, nhưng thôn dân đánh cá này lại không phải là con dân của ngươi, ngươi xem xem...
Âu Khắc định lên tiếng, nhưng nghĩ mình chỉ là một binh nhì, trước mặt Tỉnh trưởng nếu mở mồm sẽ bị gán tội bất kính, có thể bị kéo ra chém. Tuy rằng quân đội quan văn khác biệt, nhưng cách biệt quá lớn, quả thực có cái quyền này. Không thể làm gì hơn đành len lén kéo tay áo Khang Tư đánh nắt một cái.
Khang Tư vốn định đáp ứng Tỉnh trưởng ngay, không tính thôn kia vào lãnh địa, nhưng thấy ánh mắt Âu Khắc, hắn liền thay đổi chủ ý, cười hề hề nói:
- Lãnh địa này đã được Hội nghị ngự tiền xác định, phía trên có dấu ấn của Thừa tướng đế quốc.
Quan trường lăn lộn nhiều năm, Bỉ Khố Đức dĩ nhiên biết lời này là có ý tứ gì, cũng chính là hắn nói: bất kể nơi đó có dân hay không, dù sao cũng thuộc về lãnh địa của hắn. Hắn cố ý đưa ra Hội nghị ngự tiền cùng ấn tín của Thừa tướng là để khẳng định điều đó.
Bỉ Khố Đức thầm mắng: “Đáng chết! Cho ngươi cơ hội, mà ngươi không dùng. Vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!”
Liền tỏ vẻ xin lỗi rồi cười nói:
- Đúng vậy, là ta quá lỗ mãng rồi, chẳng qua là ta nghĩ ngươi cũng biết, tỉnh Hải Tuyền của chúng ta rất nghèo, sợ rằng những người dân đánh cá nơi đó cũng không có ăn, có thể bỏ đi nơi khác, đến lúc đó nơi đó không có ai thì cũng đừng kỳ quái đấy.
- Không sao! Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, ai lại chỉ ở một chỗ cho khổ? Ngài nói có đúng không?
Khang Tư thuận miệng khách sáo nói, nhưng lại làm cho Bỉ Khố Đức thầm suy tư mãi.
Ngắm tấm bản đồ một lúc, chân mày Âu Khắc đột nhiên nhíu lại, hắn tới sát bên cạnh Khang Tư, ghé tai nói nhỏ:
- Phi Ba.
Khang Tư hiểu ngay, liền hướng sang Bỉ Khố Đức hỏi:
- Đại nhân, không biết bán đảo Phi Ba cách lãnh địa của hạ quan có xa lắm không?
Bỉ Khố Đức khóe miệng dẫu ra một cái, cười nói:
- Thế nào? Thiếu tá đối với bán đảo Phi Ba có hứng thú à? Yên tâm, xa cuối chân trời, rất an toàn.
Khang Tư cùng Âu Khắc cảm thấy nghi hoặc, Tỉnh trưởng này có vẻ là lạ? Thế nào lại không nói được tỉ mĩ. Để mình dò xét sau vậy, không cần hỏi ở đây nữa.
Hai người đang băn khoăn thì Bỉ Khố Đức không biết vì nguyên nhân gì, rất vội vàng, ngay trước mặt Khang tư, viết công văn xác nhận lãnh địa cho Khang Tư, rồi phái khoái mã truyền đi các quận huyện toàn tỉnh.
Kế tiếp là nhiệt tình giữ Khang Tư ở lại ăn cơm. Khang Tư lấy lý do phải lập tức đi trình diện Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị để từ chối.
Nhìn Khang Tư vừa đi khuất, Bỉ Khố Đức gọi một người thân tín tới, chỉ vào Khang Tư nói:
- Ở cửa thành quan sát, chờ hắn trở lại, lập tức đi tới dinh Sư đoàn trưởng báo cáo cho lão gia biết.
Viên tuỳ tùng lập tức đi ngay. Bỉ Khố Đức cũng mang theo vài tuỳ tùng rời phủ.
Từ chỗ Bỉ Khố Đức nghe được tin tức, khiến Khang Tư có chút nghi hoặc, toàn bộ sư đoàn cảnh bị đóng quân ở vùng ngoại thành cạnh tỉnh phủ, chứ không phải giống như ở các địa phương khác: quân đội đóng phân tán trên các quận huyện.
Chắc là để bảo vệ tỉnh phủ đây! Khang Tư dùng lý do này để bỏ đi nghi ngờ vủa mình.
Khang Tư đi tới bên ngoài quân doanh, sau khi thông báo chức danh, được cho biết Sư đoàn trưởng lại cư ngụ ở biệt thự trong nội thành. Vừa nghe, Khang Tư liền hiểu ngay Bỉ Khố Đức cố ý làm cho mình đi vòng ra ngoài, để có thể cùng Sư đoàn trưởng thương nghị chuyện gì đó.
“Xem ra, mình không biết thế nào lại đắc tội với Tỉnh trưởng rồi? Chẳng lẽ bởi vì cái thôn đánh cá kia?”
“Ôi, thật giống như mình làm bất luận chuyện gì cũng sẽ rước lấy phiền toái vậy. Ta có phải trời sinh vận xấu quấn lấy mình hay không?” Khang Tư nghĩ ngợi có chút tự chế giễu mình.
Dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan, nhóm người Khang Tư thong thả trở lại thành nội. Có hướng đạo, nên rất dễ dàng tìm được phủ đệ của Sư đoàn trưởng.
Khải Nhĩ Đặc, Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh vệ là một trung niên có bộ mặt hung hãn đầy thịt. Sau khi hướng Sư đoàn trưởng hành lễ, Khang Tư ngồi xuống, Khải Nhĩ Đặc liền không khách khí nói:
- Ngươi tìm đến bổn Tướng quân, là vì dân binh trong lãnh địa có phải không?
Khang Tư vội vàng gật đầu:
- Tướng quân anh minh.
Với vẻ mặt coi thường Khang Tư, Khải Nhĩ Đặc không cười một tiếng, nói:
-Y theo lệ cũ cứ mười nhân khẩu có một lính. Có điều tin rằng ngươi cũng biết, dân bổn địa nghèo đói, tráng đinh địa phương phần lớn đều vào thành đi làm. Sau khi ngươi tiếp thu lãnh địa chỉ sợ cũng không có mấy người trở về. Nếu như vậy, bổn Tướng quân lấy danh nghĩa là quan chỉ huy quân sự cao nhất trong toàn tỉnh, cho ngươi một đặc quyền, đó chính là: lãnh địa của ngươi có bao nhiêu người, có thể thành lập bấy nhiêu dân binh, nam nữ già trẻ đều có thể. Trong toàn tỉnh chỉ có ngươi mới được hưởng đặc quyền này, bổn Tướng quân cấp cho ngươi đủ mặt mũi đấy! Ha, ha ha!
Nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc há cái miệng to như chậu máu cười như điên.
Nghe Khải Nhĩ Đặc nói thế, Khang Tư cùng Âu Khắc cũng không có giận, ngược lại trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Lôi Đặc, Lôi Khải cũng không phải là ngu đến nổi không biết Khải Nhĩ Đặc đang cười nhạo đại nhân mình, lập tức căm tức nhìn Khải Nhĩ Đặc. Nếu như không có Âu Khắc ngăn cản, sợ là sẽ mắc tội phạm thượng, chúng đã xông lên đánh Khải Nhĩ Đặc một trận rồi.
Lần này không cần Âu Khắc nháy mắt ra dấu, Khang Tư vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Vậy thì cám ơn Tướng quân rồi, bất quá vì tránh cho có người nói hạ quan làm trái với chế độ, kính xin Tướng quân cao quý rộng lòng giúp đỡ viết mệnh lệnh thư, hạ quan vô cùng cảm kích.
“Ách...”
Khải Nhĩ Đặc thoáng khựng lại, hắn vừa rồi nói như vậy, chính là nói lãnh địa của Khang Tư không có tráng đinh tồn tại. Không nghĩ tới lời nói giỡn của mình không ngờ lại bị tiếp thu. Bất quá ngẫm lại, dựa vào những lão dân đói kém bệnh tật, cho dù hắn xây dựng dân binh nhiều hơn nữa, có thể có ích lợi gì?
Nghĩ tới đó, hắn nhịn không được rất là hào khí hô:
- Tốt! Bổn Tướng quân viết ngay cho ngươi!
Thị vệ bên cạnh hắn lập tức biết điều chuẩn bị ngay bút mực.
Khải Nhĩ Đặc tiện tay viết mấy chữ, sau đó đóng lên con dấu Sư đoàn trưởng của hắn, rồi đem tờ giấy vứt cho Khang Tư.
Lúc này hắn mới phát hiện, mặc dù là hắn tự mình nói, nhưng vẫn bị Khang Tư, một Thiếu tá nhỏ bé nắm được, cảm giác bị đánh mất mặt mũi, nên rất không có phong độ phất tay lên, quát:
-Tiễn khách!
Khang Tư cũng không có để ý tới mệnh lệnh của Khải Nhĩ Đặc mà hai mắt nhìn chằm chằm vào tên thị vệ đang đi tới, chậm rãi nhận lấy mệnh lệnh thư, sau đó làm một cái quân lễ tiêu chuẩn, cung kính nói:
- Thưa Tướng quân, hạ quan xin cáo lui.
Nói xong, liền xoay người đi ra.
Khải Nhĩ Đặc nhìn theo bóng lưng Khang Tư, nghiến răng gầm nhẹ:
- Ngươi ngươi cứ chờ đó! Ta nhất định phải đốt ngươi thành tro bụi!
Vừa rời khỏi tư dinh của Khải Nhĩ Đặc, Âu Khắc cực kỳ vui mừng hướng Khang Tư cười nói:
- Đại nhân, lần này chúng ta phát tài rồi! Không ngờ có bao nhiêu nhân khẩu thì có thể có bấy nhiêu dân binh! Ha ha! Tên Sư đoàn trưởng kia thật là ngu ngốc!
Khang Tư mỉm cười gật đầu không nói, với đạo mệnh lệnh này của Sư đoàn trưởng, Khang Tư có thể cho tất cả lính hầu tự động trở thành dân binh của lãnh địa. Nói cách khác, có thể quang minh chánh đại cấp vũ khí cho bảy trăm người lính hầu, mà không cần sợ bị coi là muốn tạo phản.
Có mệnh lệnh thư của Sư đoàn trưởng, Âu Khắc bắt đầu không kiêng nể ở tỉnh thành mua sắm, ưu tiên thứ nhất chính là binh khí, thứ hai là các loại công cụ, y dược, cùng với vật liệu kiến trúc, thứ ba mới là mắm muối lương thảo củi đuốc. Sau khi đem số lượng xe ngựa có được mở rộng gấp hai, một đoàn người thong thả hướng thôn Vĩ Kỳ thẳng tiến.
Nhận được tin tức về đoàn người của Khang Tư, Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc nhịn không được mắt hoa, đầu choáng, bởi vì lượng vật tư Khang Tư mua có đến gần vạn kim tệ. Một Thiếu tá nho nhỏ chẳng những đem theo nhiều tùy tùng như vậy, hơn nữa lại còn có nhiều kim tệ như thế, sao có thể là tiểu nhân vật được!
Nghĩ tới đây, hai người đều chần chờ, liệu có nên ra tay theo kế hoạch hay không đây?
Sau khi suy nghĩ một chút Bỉ Khố Đức nói:
- Ta xem, hay là chờ tin tức từ kinh thành truyền đến đã, dù sao cũng chỉ có chừng mười ngày thời gian, nếu hắn có chỗ dựa, vậy thì chờ một thời gian, nếu hắn không có bối cảnh chúng ta lập tức động thủ.
Khải Nhĩ Đặc cũng không phải là đứa ngu ngốc, thật sự nếu đắc tội với quý nhân, dù mình là Trung tướng Sư đoàn trưởng, cũng sẽ bị xui xẻo, nên đành nén giận nói:
- Để cho hắn sống thêm mấy ngày cũng tốt!
Sau khi rời khỏi tỉnh thành, một đường hướng đông đi tới, bên đường cây cối càng đi xa càng tươi tốt, mà người thì ngược lại, càng đi xa càng thưa thớt.
Đến khi tiến vào huyện Tân Ngạn, mọi người không khỏi hoài nghi trong lòng, không biết mắt mình có vấn đề gì không, bởi vì trước mắt họ là một là một huyện thành điêu tàn cũ nát cao vút đứng trơ trọi giữa vùng cỏ rậm rạp tươi tốt.
Từ trước cửa nhìn vào mới biết toà huyện thành này hoàn toàn hoang phế. Cỏ dại, cây con, hoang thú... hoàn toàn chiếm cứ huyện thành này.
Nếu như không phải là trên cửa thành còn mơ hồ đọc được danh tự, sợ rằng cũng không ai biết đây là cái địa phương gì?
- Huyện Tân Ngạn này thật là cổ quái, không ngờ ngay cả huyện thành cũng hoang phế thế này!
Âu Khắc cau mày nói.
Tương Văn gật đầu phụ hoạ:
- Đúng vậy, chỗ này cũng hoang vu thật. Từ khi tiến vào phạm vi huyện Tân Ngạn đến giờ, trên đường đi tới, không ngờ nhìn không thấy tới một người tồn tại, thế thì chúng ta làm sao tìm được đến thôn Vỹ Kỳ đây?
Khang Tư cười nói:
- Từ huyện thành Tân Ngạn đi về hướng đông một trăm cây số sẽ đến thị trấn Sa Tích, đi tiếp hướng đông hơn ba mươi cây số là đến thôn Vĩ Kỳ rồi. Chúng ta tính toán lộ trình đi, tin tưởng có thể tìm tới nơi.
- Nhưng nếu như thị trấn Sa Tích cùng thôn Vĩ Kỳ cũng đều hoang phế, thì chúng ta làm sao tìm được? Hoặc nếu chúng không giống thành trì, một khi hoang phế thì ngay cả một nền đất cũ cũng tìm không được.
Uy Kiệt lo lắng nói.
Khang Tư lần nữa cười nói:
- Không biết các ngươi có chú ý tới không, cho dù huyện thành đã hoang phế, nhưng từ quận phủ đến huyện thành đường sạn đạo vẫn tồn tại, hơn nữa con đường này vẫn kéo dài về phía trước.
Nghe Khang Tư nói thế, mọi người đều nhìn xuống đất. Quả nhiên, một con đường thật dày bùn đất nối thẳng hướng phương xa, mặc dù phần lớn bị cỏ dại che phủ, nhưng dấu xe ngựa vẫn rất rõ ràng.
Uy Kiệt ngồi xổm xuống kiểm tra một đoạn đường phía trước được che lấp bởi cây cỏ, ngẩng đầu lên nói:
- Những cây cỏ này nhiều nhất là bị đè bẹp một tuần lễ trước. Nói cách khác, một tuần lễ trước có một lượng lớn xe ngựa đi trên con đường này.
Âu Khắc lập tức hướng Khang Tư nói:
- Đại nhân, xem ra có người thông qua con đường này bí mật vận chuyển cái gì đó, nếu không cho dù dân chúng nghèo đói, cũng sẽ không có chuyện trên toàn tuyến đường không có lấy một bóng người.
Khang Tư bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng không nói gì. Mà hắn nói cái gì đây? Chẳng qua là đi tiếp thu lãnh địa của một Thiếu tá, lại trêu chọc phải một cặp quan viên văn võ cao nhất tỉnh, chuyện xui xẻo như vậy không ngờ lại tìm mình mà đến, thật đúng là làm cho người ta nhức đầu quá đi.
Thấy thần sắc Khang Tư, Âu Khắc biết suy nghĩ trong lòng Khang Tư, nên cũng không lên tiếng nữa. Âu Khắc tin rằng đối phương chưa dám xuất động quân chính quy tới tiêu diệt mình. Nếu như bọn họ điều động bọn cường đạo, thì dù cho chúng kéo đến hai ba ngàn người, Âu Khắc cũng không để chúng trong mắt.
Dù không muốn đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, vậy thì chuẩn bị cho tốt một trường quyết chiến đi, nói không chừng còn có thể lập nhiều công lao đây.
Uy Kiệt có chút mê hoặc hỏi:
- Bí mật vận chuyển? Người nào ở chỗ này bí mật vận chuyển đây? Đối phương vẫn thật lợi hại a, không ngờ có thể đuổi đi hết người của cả một huyện thành!
- Ngu ngốc! Không dùng đầu suy nghĩ cũng biết, nhất định là Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị hai người này rồi, nội dung đại nhân cùng bọn họ gặp mặt, ngươi cũng không phải là không biết, thế nào mà cứ như người không có đầu óc vậy?
Tương Văn tức giận gõ lên đầu Uy Kiệt mắng.
- Ô, Đại tỷ không nên đánh ta, ta chỉ là một lúc không có nghĩ tới mà thôi, đánh nữa ta thật sự trở thành ngu ngốc đó.
Vừa che đầu, Uy Kiệt vừa né tránh vừa kêu rên. Thấy một màn này, mọi người cười rộ lên.
Thu liễm nụ cười Âu Khắc hướng Khang Tư đề nghị:
- Đại nhân, nếu như vậy, hay là chúng ta nên cẩn thận một chút, phái người trinh sát tình hình bốn phía?
Khang Tư vừa mới gật đầu, Hắc Lang đi theo bên cạnh Khang Tư, lập tức gầm nhẹ một tiếng, giành chạy trước ra ngoài.
Thấy Hắc Lang chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Âu Khắc không khỏi thán phục nói:
- Đại nhân, Hắc Lang ở trong hoàn cảnh bụi rậm rừng rậm dày đặc này, thật đúng là thám báo ưu tú nhất!
Đoàn người Khang Tư dưới tình huống mới, bọn lính hầu lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu rối rít phân tán ra bốn phía cảnh giới. Chỉ có một trăm hai mười lăm tên thân vệ mới vừa thu là còn có chút ngây thơ, bộ dáng không biết làm sao bây giờ. Tuy nhiên do đã được huấn luyện trên đường đi, nên bọn chúng cũng nhanh chóng hoà nhập vào đội ngũ sẵn sàng chiến đấu.
Mặc dù chuẫn bị kỹ lưỡng, nhưng trên đường đi tới cũng không có chuyện gì xãy ra. Theo lộ trình, đến chặng đường phải gặp thị trấn Sa Tích, sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên cũng tìm được dấu vết của một thị trấn đã bị hủy diệt.
Biết chắc không có đi sai phương hướng, Khang Tư ra lệnh cứ tiếp tục hướng đông mà đi.
Lại một ngày hành quân vất vả trôi qua. Vào lúc hoàng hôn vừa buông xuống, sau một hồi tìm kiếm vất vả, rốt cục ở trong đám cỏ cao bằng đầu người, đã tìm thấy dấu xết của một thôn trang.
- Đại nhân, đây đúng là thôn Vĩ Kỳ rồi!
Âu Khắc kêu lên.
- Vẫn chưa thể xác định. Theo Tỉnh trưởng nói, đi về phía trước ba cây số chính là bờ biển, hơn nữa chỗ gần biển có một thôn đánh cá, chờ ngày mai sau khi điều tra xong ta mới có thể xác nhận, chúng ta không thể sơ hở được.
Khang Tư cười nói.
- Dạ, bây giờ thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, phái người đi điều tra ngay, giục ngựa chạy nhanh ba cây số cũng chỉ trong chốc lát thì ta có thể biết ngay kết quả.
Âu Khắc hướng Khang Tư đề nghị.
- Không cần, mọi người đã mệt mỏi rồi, chờ ngày mai, mọi người cùng nhau đi.
Khang Tư nói.
- Vậy chúng ta lập doanh trại ở đây?
Âu Khắc hướng Khang Tư xin phép, thấy Khang Tư gật đầu, lập tức chỉ huy mọi người bắt đầu hành động.
Mặc dù Khang Tư nói còn chưa thể xác định, nhưng trong lòng mọi người đã xem chỗ này trở thành lãnh địa của Khang Tư rồi, cho nên lập tức bắt tay vào công việc chuẩn bị xây dựng doanh trại, vừa phát cỏ làm sạch môi trường, vừa bắt đầu khảo sát địa thế để xây dựng thế nào cho tốt.
Sau khi cơm tối xong, mọi người đều đi ngủ thật sớm, tất cả đều hận là ngày mai sao không lập tức đến ngay. Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều đã dậy và trong nháy mắt tất cả đã chỉnh trang hoàn tất.
Khang Tư để các thân vệ mới gia nhập cùng phần lớn lính hầu lưu lại, chỉ dẫn theo năm tên thân vệ đầu tiên cùng hai trăm tên lính hầu, cỡi ngựa theo hướng Đông chạy tới, Hắc Lang cùng Lưu Bân cũng tò mò theo đi.
Phóng ngựa đi tới được một đoạn, mọi người có cảm giác như mặt trời đang từ từ hiện ra trước mắt. Ánh nắng mặt trời xuất hiện từ nơi xa bắt đầu trải rộng trên mặt đất. Mọi người đều biết trước mắt chính là đường chân trời, nếu không làm sao có được cảnh sắc tươi đẹp này?
Mặt trời lên mỗi lúc một cao, nhưng không hề làm cho mọi người có cảm giác chói chang. Rồi mọi người bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời, một bãi cát trắng xóa cùng mặt biển màu xanh biếc mênh mông lập tức xuất hiện trước mắt, một làn gió biển nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều im lặng trước biển cả rộng lớn. Tâm hồn chìm đắm vào cảnh sắc mênh mông vô bờ.
Không chỉ tất cả mọi người có tâm thần sảng khoái, mà ngay cả Hắc Lang, vốn là một chú sói thảo nguyên, cũng mãn nguyện thích ý, híp mắt hưởng thụ.
Ngay cả anh chàng Lưu Bân là người từ Đông Phương vượt biển mà đến, bộ dáng, vẻ mặt cũng rất cảm khái.
Là người tỉnh táo đầu tiên, Khang Tư ho lên một tiếng làm mọi người bừng tỉnh, lúc này mới nhìn ra chung quanh đánh giá hoàn cảnh.
- Ồ! Đại nhân nhìn này, bờ cát ở đây có dấu vết kỳ quái.
Uy Kiệt hiếu động chạy xuống bờ cát, rất nhanh phát hiện, kêu lên. Theo hướng Uy Kiệt chỉ, mọi người nhìn thấy, bải cát mặc dù bị sóng biển san lấp gần hết, rất quỷ dị xuất hiện hai hàng mấy chục cái hố nhỏ khoảng cách đều đặn, những hố nhỏ này kéo dài tiến vào biển rộng.
Mọi người còn chưa biết đây là cái gì, Lưu Bân lên tiếng:
- Nơi đây đã từng là một bến cảng tạm thời, các cột trụ đã được nhổ lên, mặc dù đối phương đã cẩn thận dùng cát san lấp, nhưng vì sóng biển chà xát mà lộ ra sơ sót.
- Bến cảng tạm thời? Buôn lậu?
Âu Khắc kinh ngạc nói.
Lưu Bân gật đầu:
- Chắc là như vậy, nếu không, không có biện pháp giải thích những điều cổ quái trên đoạn đường này.
Khang Tư có chút nghi ngờ:
- Buôn lậu có lợi nhuận rất lớn phải không?
Âu Khắc sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lợi nhuận lớn kinh người. Nơi này lân cận Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc, bởi vì hai nước đang còn đối địch, một số thương phẩm khẩn yếu bị đánh thuế nặng, buôn lậu lời lớn vì không phải nộp thuế, hơn nữa một số hàng hóa bị cấm, có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ. Chặn đường làm ăn của người ta so sánh với mối thù giết chồng đoạt vợ e còn lớn hơn, xem ra chúng ta lần này rước phải đại phiền toái rồi.
Nghe nói như thế, mọi người đều khẩn trương nhìn Khang Tư, thế nhưng nhìn thấy Khang Tư tủm tỉm cười có vẻ không quan tâm, tâm tình mọi người cũng an định lại.
Lính hầu thì tương đối đơn giản, dù sao cũng chỉ là nghe chủ nhân ra lệnh làm việc mà thôi, không cần quan tâm xa như thế.
Còn bọn thân vệ thì bắt đầu ảo tưởng, làm thế nào lợi dụng cơ hội này để đại nhân đạt được khổng lồ chiến công. Trải qua quá nhiều trận huyết chiến, bọn họ đã sớm không cần quan tâm địch nhân mạnh đến đâu, cùng lắm thì chỉ là chết mà thôi, Vậy thì điều này có là cái gì đâu?
Trong đoàn chỉ có Lưu Bân vẫn còn lo lắng, bởi vì chỉ có hắn mới hiểu được một tập đoàn buôn lậu khổng lồ mạnh mẽ đến đâu. Có điều thấy thần sắc mọi người, hắn lại không thể nói ra. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Khang Tư, biết bọn họ cũng không có ý khinh thị đối thủ, nếu như thế, đi một bước nhìn một bước vậy.
Thủ phủ tỉnh Hải Tuyền được xây dựng trên địa thế đất cao rất gần hải cảng. Các tỉnh duyên hải đều được xây dựng như vậy, bởi vì tỉnh, quận đều thuộc quyền quản hạt trực tiếp của đế quốc, nên xây dựng gần hải cảng nhằm để việc thu thuế được tập trung hơn.
Tỉnh phủ của tỉnh Hải Tuyền cũng giống như các lãnh địa trực thuộc khác của Đế quốc, đã xây dựng xong. Cho dù dân chúng nhiều nơi trong tỉnh còn nghèo đói, nhưng kinh tế ở đây rất phồn vinh, người đi đường tấp nập nối liền không dứt.
Nhưng trên đường từ nội địa tới tỉnh Hải Tuyền, nhóm người Khang Tư đã biết rằng ngoại trừ các tỉnh quận do đế quốc trực tiếp quản hạt tại các huyện trấn khác cuộc sống của dân chúng thật đáng thương, chỉ có thể so sánh với cuộc sống của dã nhân.
Bởi vì cùng khốn, cơ hồ không có người nào ở lại vùng thôn quê. Phần lớn trai tráng đều bỏ vào thành thị làm thuê. Chỉ có người già cả không lao động được mới ở nhà chờ chết.
Nhìn thấy tình cảnh này, Âu Khắc rất lo lắng sợ rằng bên trong lãnh địa của Khang Tư cũng không có bóng người. Đây cũng không phải là chuyện chưa từng có, rất nhiều lãnh địa sĩ quan đều là trống không không có người ở, bởi vì tại các lãnh địa được sách phong, cư dân địa phương có quyền được tự do di cư đi nơi khác bên trong tỉnh.
Tất nhiên địa phương di cư đến phải đồng ý tiếp nhận mới được. Nếu tuỳ tiện tìm một nơi thâm sơn cùng cốc để ở, thì sẽ không có ai trông nom.
Khang Tư đối với những vấn đề này cũng không quan tâm, dù sao với số lượng đông đảo lính hầu đi theo mình, đủ để có thể tạo thành một thôn rồi.
Cứ như vậy, đoàn người thông qua thành vệ kiểm tra, xuất hiện tại trên đường lộ của tỉnh.
Chuyến đi này của bọn họ cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý. Dù sao nơi này cũng gần bờ biển, hơn nữa lại có cảng khẩu, đồng thời còn ở gần Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc. Tuy rằng không phải là cảng nước sâu, không có nhiều thuyền lớn vào ra, nhưng thương thuyền vẫn đông đúc, do đó đoàn người hình thù kỳ lạ quái trạng này xuất hiện tại tỉnh phủ, cũng không có cái gì kỳ lạ? Lẽ ra có những tiểu thương đó lúc đầu sôi nổi đẩy mạnh phát triển, tỉnh Hải Tuyền hẳn là sẽ không nghèo nàn đến như vậy.
Chỉ có điều đáng tiếc là một số tiểu thương khi ở nơi này buôn bán thuận lợi, tập trung đủ vốn, thì lập tức mua thuyền lớn ra vào cảng nước sâu, rất ít khi trở lại cảng cạn hẹp này.
Dù sao giá cả các loại thương phẩm ở trên toàn lãnh thổ đế quốc cũng không sai biệt nhau lắm. Nếu đã như thế hà cớ gì phải làm khổ mình chuyển hàng vào đây buôn bán đông đúc như đàn kiến?
Cũng vì thế, tỉnh Hải Tuyền do không có cảng nước sâu, nên thu nhập thường không bằng các tỉnh nội địa tài nguyên phong phú.
Dựa theo quy định, Khang Tư phải đến trình diện Tỉnh trưởng và Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tuyền.
Theo quy định khi đến nhận lãnh địa tại một tỉnh, phải đến Phủ tỉnh trưởng để xác nhận lãnh địa. Dù sao Phủ tỉnh trưởng cũng phải gửi công văn đi toàn tỉnh để thông báo địa phương đó là lãnh địa mới, mới có thể thu thuế cùng bắt phu dịch mà không bị ai gây phiền toái.
Việc bái phỏng Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị, chủ yếu là để hỏi thăm lãnh địa mình có thể xây dựng bao nhiêu dân binh. Hai thứ này đều là trình tự không thể thiếu khi tiếp thu lãnh địa mới.
Sau khi Khang Tư hướng lính gác cửa trình bày thân phận, rất nhanh được mời vào tỉnh phủ. Danh sách sách phong lãnh địa sĩ quan mới, đã sớm được chim bồ câu truyền khắp thiên hạ. Tỉnh phủ tỉnh Hải Tuyền cũng đã có danh sách này nên đã biết sĩ quan này là ai rồi!
Tỉnh trưởng tỉnh Hải Tuyền là một trung niên mập mạp, khuôn mặt đỏ hồng có vẻ hiền lành. Không biết có đúng không, hình như tất cả các quan lại địa phương của đế quốc đều mập mạp béo tốt thì phải.
Sau khi kiểm nghiệm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu lãnh địa của Khanh Tư. Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức mặc dù không phải là quý tộc, nhưng lại dùng phong cách quý tộc cùng Khang Tư tán gẫu vài câu về thời tiết về công việc...
Quan lãnh đạo địa phương không phải là quý tộc cũng là chuyện bình thường. Thứ nhất quý tộc đều có lãnh địa riêng, nếu không đến đế đô nhậm chức, cũng không cần chạy đến các địa phương làm quan. Thứ hai, đế quốc không yên lòng để các quý tộc làm chủ quan ở các địa phương đế quốc quản hạt, vì sợ bọn họ công không bằng tư, kéo hết thương nhân đến lãnh địa của mình thì lúc đó đủ để khiến đế quốc thất thu ở vùng trực tiếp quản hạt đó.
Theo Khang Tư tiến vào tỉnh phủ chính là Lôi Đặc, Lôi Khải cùng Âu Khắc ba người. Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn coi như Bỉ Khố Đức không tồn tại, đứng trong góc trầm mặc.
Âu Khắc là quản gia xuất thân, liền cẩn thận phân tích xem Bỉ Khố Đức có ý gì khi nói những lời này. Hắn thấy người này khi nhìn giấy tờ xác nhận lãnh địa của Khang Tư ánh mắt lóe ra một cái, có phải hay không thấy đại nhân bị buộc phải ở nơi này nghỉ ngơi một năm, cho nên xem thường đại nhân, cố ý tìm những đề tài đó để trêu đại nhân a?
Mà về phần Khang Tư, hắn rất hiểu đến lúc nào thì nên nóng lòng, đến lúc nào thì nên thong thả, giờ phút này hắn đang mỉm cười, khí độ bình thản cùng Bỉ Khố Đức bàn luận hàn huyên.
Cho đến khi Bỉ Khố Đức uống đến chén nước thứ mười ba, mới oán hận trong lòng thầm mắng: “Mẹ kiếp! Tại sao lại như vậy, một nhân vật như thế nào mà lại bị ra lệnh cưỡng ép phải ở lại lãnh địa trong thời gian đủ một năm?”
“Mà đáng chết là tại sao hắn lại được sách phong đến nơi đó? Hơn nữa diện tích lại còn đến những trăm cây số vuông? Ta chưa từng nghe qua một cái Thiếu tá mà đất phong lại có thể khổng lồ như vậy!”
“Chết tiệt! Các lão bất tử trong Hội nghị ngự tiền chắc bị hôn mê nên cấp bậy cấp bạ cho hắn một lãnh địa khổng lồ như thế!”
“Ừ, nếu hắn bị bắt ở lại lãnh địa một năm, chứng tỏ hắn chỉ là một Thiếu tá bị quên lãng, không có gì nổi bật, do vậy căn bản không đáng lo ngại.”
“Xem ra nên đuổi hắn đi, hoặc tìm cái tên kia thương nghị làm thế nào nhanh chóng tiêu diệt hắn mới được! Phải biết rằng sớm một ngày là ít đi một ngày tổn thất.”
Nghĩ đến đó, Bỉ Khố Đức cười nói:
- Ha ha, nãy giờ huyên thuyên quá, Thiếu tá tới để hỏi thăm xem lãnh địa của mình ở nơi nào phải không? Ha ha, xin chờ một chút.
Bỉ Khố Đức nói xong, liền gọi thư ký của mình đem bản đồ huyện Tân Ngạn đưa đến.
Lát sau, một mỹ nữ xinh đẹp, tươi cười đem một cuốn da dê đi vào.
Mỹ nữ sau khi đưa cuốn da dê cho Bỉ Khố Đức, liền hướng về Khang Tư nháy nháy mắt.
Thấy bộ dáng mê hoặc của Khang Tư, Bỉ Khố Đức đuổi mỹ nữ đi ra, cười ha ha nói:
- À, đây là thư ký riêng của phủ tỉnh trưởng, mỗi chủ quan đều có, ha ha ha.
- Đại nhân diễm phúc phi phàm.
Khang Tư lễ phép nói.
Bỉ Khố Đức không đáp lời, cầm bản đồ mở ra, chỉ vào một điểm trong góc, nói:
- Thiếu tá, xin nhìn đây, nơi này sẽ là đất phong của ngươi, từ nơi này đi theo hướng đông, chừng năm trăm dặm lộ trình là đến.
Khang Tư nhìn vào bản đồ thấy phía đó có chút giống như đuôi cá, liền hỏi:
- Thôn Vĩ Kỳ ở sát biển?
Bỉ Khố Đức nhíu mày nhưng vẫn cười nói:
- Đúng vậy, nhưng cách biển ba cây số.
Nói đến đây, Bỉ Khố Đức như đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- À, cách đây không lâu dưới đó có báo lên, về hướng kia, cách biển một cây số mới xuất hiện một thôn đánh cá. Tuy rằng chiếu theo bản đồ thôn Vĩ Kỳ dài rộng mười cây số này đều là lãnh địa của ngươi, nhưng thôn dân đánh cá này lại không phải là con dân của ngươi, ngươi xem xem...
Âu Khắc định lên tiếng, nhưng nghĩ mình chỉ là một binh nhì, trước mặt Tỉnh trưởng nếu mở mồm sẽ bị gán tội bất kính, có thể bị kéo ra chém. Tuy rằng quân đội quan văn khác biệt, nhưng cách biệt quá lớn, quả thực có cái quyền này. Không thể làm gì hơn đành len lén kéo tay áo Khang Tư đánh nắt một cái.
Khang Tư vốn định đáp ứng Tỉnh trưởng ngay, không tính thôn kia vào lãnh địa, nhưng thấy ánh mắt Âu Khắc, hắn liền thay đổi chủ ý, cười hề hề nói:
- Lãnh địa này đã được Hội nghị ngự tiền xác định, phía trên có dấu ấn của Thừa tướng đế quốc.
Quan trường lăn lộn nhiều năm, Bỉ Khố Đức dĩ nhiên biết lời này là có ý tứ gì, cũng chính là hắn nói: bất kể nơi đó có dân hay không, dù sao cũng thuộc về lãnh địa của hắn. Hắn cố ý đưa ra Hội nghị ngự tiền cùng ấn tín của Thừa tướng là để khẳng định điều đó.
Bỉ Khố Đức thầm mắng: “Đáng chết! Cho ngươi cơ hội, mà ngươi không dùng. Vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!”
Liền tỏ vẻ xin lỗi rồi cười nói:
- Đúng vậy, là ta quá lỗ mãng rồi, chẳng qua là ta nghĩ ngươi cũng biết, tỉnh Hải Tuyền của chúng ta rất nghèo, sợ rằng những người dân đánh cá nơi đó cũng không có ăn, có thể bỏ đi nơi khác, đến lúc đó nơi đó không có ai thì cũng đừng kỳ quái đấy.
- Không sao! Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, ai lại chỉ ở một chỗ cho khổ? Ngài nói có đúng không?
Khang Tư thuận miệng khách sáo nói, nhưng lại làm cho Bỉ Khố Đức thầm suy tư mãi.
Ngắm tấm bản đồ một lúc, chân mày Âu Khắc đột nhiên nhíu lại, hắn tới sát bên cạnh Khang Tư, ghé tai nói nhỏ:
- Phi Ba.
Khang Tư hiểu ngay, liền hướng sang Bỉ Khố Đức hỏi:
- Đại nhân, không biết bán đảo Phi Ba cách lãnh địa của hạ quan có xa lắm không?
Bỉ Khố Đức khóe miệng dẫu ra một cái, cười nói:
- Thế nào? Thiếu tá đối với bán đảo Phi Ba có hứng thú à? Yên tâm, xa cuối chân trời, rất an toàn.
Khang Tư cùng Âu Khắc cảm thấy nghi hoặc, Tỉnh trưởng này có vẻ là lạ? Thế nào lại không nói được tỉ mĩ. Để mình dò xét sau vậy, không cần hỏi ở đây nữa.
Hai người đang băn khoăn thì Bỉ Khố Đức không biết vì nguyên nhân gì, rất vội vàng, ngay trước mặt Khang tư, viết công văn xác nhận lãnh địa cho Khang Tư, rồi phái khoái mã truyền đi các quận huyện toàn tỉnh.
Kế tiếp là nhiệt tình giữ Khang Tư ở lại ăn cơm. Khang Tư lấy lý do phải lập tức đi trình diện Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị để từ chối.
Nhìn Khang Tư vừa đi khuất, Bỉ Khố Đức gọi một người thân tín tới, chỉ vào Khang Tư nói:
- Ở cửa thành quan sát, chờ hắn trở lại, lập tức đi tới dinh Sư đoàn trưởng báo cáo cho lão gia biết.
Viên tuỳ tùng lập tức đi ngay. Bỉ Khố Đức cũng mang theo vài tuỳ tùng rời phủ.
Từ chỗ Bỉ Khố Đức nghe được tin tức, khiến Khang Tư có chút nghi hoặc, toàn bộ sư đoàn cảnh bị đóng quân ở vùng ngoại thành cạnh tỉnh phủ, chứ không phải giống như ở các địa phương khác: quân đội đóng phân tán trên các quận huyện.
Chắc là để bảo vệ tỉnh phủ đây! Khang Tư dùng lý do này để bỏ đi nghi ngờ vủa mình.
Khang Tư đi tới bên ngoài quân doanh, sau khi thông báo chức danh, được cho biết Sư đoàn trưởng lại cư ngụ ở biệt thự trong nội thành. Vừa nghe, Khang Tư liền hiểu ngay Bỉ Khố Đức cố ý làm cho mình đi vòng ra ngoài, để có thể cùng Sư đoàn trưởng thương nghị chuyện gì đó.
“Xem ra, mình không biết thế nào lại đắc tội với Tỉnh trưởng rồi? Chẳng lẽ bởi vì cái thôn đánh cá kia?”
“Ôi, thật giống như mình làm bất luận chuyện gì cũng sẽ rước lấy phiền toái vậy. Ta có phải trời sinh vận xấu quấn lấy mình hay không?” Khang Tư nghĩ ngợi có chút tự chế giễu mình.
Dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan, nhóm người Khang Tư thong thả trở lại thành nội. Có hướng đạo, nên rất dễ dàng tìm được phủ đệ của Sư đoàn trưởng.
Khải Nhĩ Đặc, Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh vệ là một trung niên có bộ mặt hung hãn đầy thịt. Sau khi hướng Sư đoàn trưởng hành lễ, Khang Tư ngồi xuống, Khải Nhĩ Đặc liền không khách khí nói:
- Ngươi tìm đến bổn Tướng quân, là vì dân binh trong lãnh địa có phải không?
Khang Tư vội vàng gật đầu:
- Tướng quân anh minh.
Với vẻ mặt coi thường Khang Tư, Khải Nhĩ Đặc không cười một tiếng, nói:
-Y theo lệ cũ cứ mười nhân khẩu có một lính. Có điều tin rằng ngươi cũng biết, dân bổn địa nghèo đói, tráng đinh địa phương phần lớn đều vào thành đi làm. Sau khi ngươi tiếp thu lãnh địa chỉ sợ cũng không có mấy người trở về. Nếu như vậy, bổn Tướng quân lấy danh nghĩa là quan chỉ huy quân sự cao nhất trong toàn tỉnh, cho ngươi một đặc quyền, đó chính là: lãnh địa của ngươi có bao nhiêu người, có thể thành lập bấy nhiêu dân binh, nam nữ già trẻ đều có thể. Trong toàn tỉnh chỉ có ngươi mới được hưởng đặc quyền này, bổn Tướng quân cấp cho ngươi đủ mặt mũi đấy! Ha, ha ha!
Nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc há cái miệng to như chậu máu cười như điên.
Nghe Khải Nhĩ Đặc nói thế, Khang Tư cùng Âu Khắc cũng không có giận, ngược lại trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Lôi Đặc, Lôi Khải cũng không phải là ngu đến nổi không biết Khải Nhĩ Đặc đang cười nhạo đại nhân mình, lập tức căm tức nhìn Khải Nhĩ Đặc. Nếu như không có Âu Khắc ngăn cản, sợ là sẽ mắc tội phạm thượng, chúng đã xông lên đánh Khải Nhĩ Đặc một trận rồi.
Lần này không cần Âu Khắc nháy mắt ra dấu, Khang Tư vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Vậy thì cám ơn Tướng quân rồi, bất quá vì tránh cho có người nói hạ quan làm trái với chế độ, kính xin Tướng quân cao quý rộng lòng giúp đỡ viết mệnh lệnh thư, hạ quan vô cùng cảm kích.
“Ách...”
Khải Nhĩ Đặc thoáng khựng lại, hắn vừa rồi nói như vậy, chính là nói lãnh địa của Khang Tư không có tráng đinh tồn tại. Không nghĩ tới lời nói giỡn của mình không ngờ lại bị tiếp thu. Bất quá ngẫm lại, dựa vào những lão dân đói kém bệnh tật, cho dù hắn xây dựng dân binh nhiều hơn nữa, có thể có ích lợi gì?
Nghĩ tới đó, hắn nhịn không được rất là hào khí hô:
- Tốt! Bổn Tướng quân viết ngay cho ngươi!
Thị vệ bên cạnh hắn lập tức biết điều chuẩn bị ngay bút mực.
Khải Nhĩ Đặc tiện tay viết mấy chữ, sau đó đóng lên con dấu Sư đoàn trưởng của hắn, rồi đem tờ giấy vứt cho Khang Tư.
Lúc này hắn mới phát hiện, mặc dù là hắn tự mình nói, nhưng vẫn bị Khang Tư, một Thiếu tá nhỏ bé nắm được, cảm giác bị đánh mất mặt mũi, nên rất không có phong độ phất tay lên, quát:
-Tiễn khách!
Khang Tư cũng không có để ý tới mệnh lệnh của Khải Nhĩ Đặc mà hai mắt nhìn chằm chằm vào tên thị vệ đang đi tới, chậm rãi nhận lấy mệnh lệnh thư, sau đó làm một cái quân lễ tiêu chuẩn, cung kính nói:
- Thưa Tướng quân, hạ quan xin cáo lui.
Nói xong, liền xoay người đi ra.
Khải Nhĩ Đặc nhìn theo bóng lưng Khang Tư, nghiến răng gầm nhẹ:
- Ngươi ngươi cứ chờ đó! Ta nhất định phải đốt ngươi thành tro bụi!
Vừa rời khỏi tư dinh của Khải Nhĩ Đặc, Âu Khắc cực kỳ vui mừng hướng Khang Tư cười nói:
- Đại nhân, lần này chúng ta phát tài rồi! Không ngờ có bao nhiêu nhân khẩu thì có thể có bấy nhiêu dân binh! Ha ha! Tên Sư đoàn trưởng kia thật là ngu ngốc!
Khang Tư mỉm cười gật đầu không nói, với đạo mệnh lệnh này của Sư đoàn trưởng, Khang Tư có thể cho tất cả lính hầu tự động trở thành dân binh của lãnh địa. Nói cách khác, có thể quang minh chánh đại cấp vũ khí cho bảy trăm người lính hầu, mà không cần sợ bị coi là muốn tạo phản.
Có mệnh lệnh thư của Sư đoàn trưởng, Âu Khắc bắt đầu không kiêng nể ở tỉnh thành mua sắm, ưu tiên thứ nhất chính là binh khí, thứ hai là các loại công cụ, y dược, cùng với vật liệu kiến trúc, thứ ba mới là mắm muối lương thảo củi đuốc. Sau khi đem số lượng xe ngựa có được mở rộng gấp hai, một đoàn người thong thả hướng thôn Vĩ Kỳ thẳng tiến.
Nhận được tin tức về đoàn người của Khang Tư, Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc nhịn không được mắt hoa, đầu choáng, bởi vì lượng vật tư Khang Tư mua có đến gần vạn kim tệ. Một Thiếu tá nho nhỏ chẳng những đem theo nhiều tùy tùng như vậy, hơn nữa lại còn có nhiều kim tệ như thế, sao có thể là tiểu nhân vật được!
Nghĩ tới đây, hai người đều chần chờ, liệu có nên ra tay theo kế hoạch hay không đây?
Sau khi suy nghĩ một chút Bỉ Khố Đức nói:
- Ta xem, hay là chờ tin tức từ kinh thành truyền đến đã, dù sao cũng chỉ có chừng mười ngày thời gian, nếu hắn có chỗ dựa, vậy thì chờ một thời gian, nếu hắn không có bối cảnh chúng ta lập tức động thủ.
Khải Nhĩ Đặc cũng không phải là đứa ngu ngốc, thật sự nếu đắc tội với quý nhân, dù mình là Trung tướng Sư đoàn trưởng, cũng sẽ bị xui xẻo, nên đành nén giận nói:
- Để cho hắn sống thêm mấy ngày cũng tốt!
Sau khi rời khỏi tỉnh thành, một đường hướng đông đi tới, bên đường cây cối càng đi xa càng tươi tốt, mà người thì ngược lại, càng đi xa càng thưa thớt.
Đến khi tiến vào huyện Tân Ngạn, mọi người không khỏi hoài nghi trong lòng, không biết mắt mình có vấn đề gì không, bởi vì trước mắt họ là một là một huyện thành điêu tàn cũ nát cao vút đứng trơ trọi giữa vùng cỏ rậm rạp tươi tốt.
Từ trước cửa nhìn vào mới biết toà huyện thành này hoàn toàn hoang phế. Cỏ dại, cây con, hoang thú... hoàn toàn chiếm cứ huyện thành này.
Nếu như không phải là trên cửa thành còn mơ hồ đọc được danh tự, sợ rằng cũng không ai biết đây là cái địa phương gì?
- Huyện Tân Ngạn này thật là cổ quái, không ngờ ngay cả huyện thành cũng hoang phế thế này!
Âu Khắc cau mày nói.
Tương Văn gật đầu phụ hoạ:
- Đúng vậy, chỗ này cũng hoang vu thật. Từ khi tiến vào phạm vi huyện Tân Ngạn đến giờ, trên đường đi tới, không ngờ nhìn không thấy tới một người tồn tại, thế thì chúng ta làm sao tìm được đến thôn Vỹ Kỳ đây?
Khang Tư cười nói:
- Từ huyện thành Tân Ngạn đi về hướng đông một trăm cây số sẽ đến thị trấn Sa Tích, đi tiếp hướng đông hơn ba mươi cây số là đến thôn Vĩ Kỳ rồi. Chúng ta tính toán lộ trình đi, tin tưởng có thể tìm tới nơi.
- Nhưng nếu như thị trấn Sa Tích cùng thôn Vĩ Kỳ cũng đều hoang phế, thì chúng ta làm sao tìm được? Hoặc nếu chúng không giống thành trì, một khi hoang phế thì ngay cả một nền đất cũ cũng tìm không được.
Uy Kiệt lo lắng nói.
Khang Tư lần nữa cười nói:
- Không biết các ngươi có chú ý tới không, cho dù huyện thành đã hoang phế, nhưng từ quận phủ đến huyện thành đường sạn đạo vẫn tồn tại, hơn nữa con đường này vẫn kéo dài về phía trước.
Nghe Khang Tư nói thế, mọi người đều nhìn xuống đất. Quả nhiên, một con đường thật dày bùn đất nối thẳng hướng phương xa, mặc dù phần lớn bị cỏ dại che phủ, nhưng dấu xe ngựa vẫn rất rõ ràng.
Uy Kiệt ngồi xổm xuống kiểm tra một đoạn đường phía trước được che lấp bởi cây cỏ, ngẩng đầu lên nói:
- Những cây cỏ này nhiều nhất là bị đè bẹp một tuần lễ trước. Nói cách khác, một tuần lễ trước có một lượng lớn xe ngựa đi trên con đường này.
Âu Khắc lập tức hướng Khang Tư nói:
- Đại nhân, xem ra có người thông qua con đường này bí mật vận chuyển cái gì đó, nếu không cho dù dân chúng nghèo đói, cũng sẽ không có chuyện trên toàn tuyến đường không có lấy một bóng người.
Khang Tư bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng không nói gì. Mà hắn nói cái gì đây? Chẳng qua là đi tiếp thu lãnh địa của một Thiếu tá, lại trêu chọc phải một cặp quan viên văn võ cao nhất tỉnh, chuyện xui xẻo như vậy không ngờ lại tìm mình mà đến, thật đúng là làm cho người ta nhức đầu quá đi.
Thấy thần sắc Khang Tư, Âu Khắc biết suy nghĩ trong lòng Khang Tư, nên cũng không lên tiếng nữa. Âu Khắc tin rằng đối phương chưa dám xuất động quân chính quy tới tiêu diệt mình. Nếu như bọn họ điều động bọn cường đạo, thì dù cho chúng kéo đến hai ba ngàn người, Âu Khắc cũng không để chúng trong mắt.
Dù không muốn đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, vậy thì chuẩn bị cho tốt một trường quyết chiến đi, nói không chừng còn có thể lập nhiều công lao đây.
Uy Kiệt có chút mê hoặc hỏi:
- Bí mật vận chuyển? Người nào ở chỗ này bí mật vận chuyển đây? Đối phương vẫn thật lợi hại a, không ngờ có thể đuổi đi hết người của cả một huyện thành!
- Ngu ngốc! Không dùng đầu suy nghĩ cũng biết, nhất định là Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị hai người này rồi, nội dung đại nhân cùng bọn họ gặp mặt, ngươi cũng không phải là không biết, thế nào mà cứ như người không có đầu óc vậy?
Tương Văn tức giận gõ lên đầu Uy Kiệt mắng.
- Ô, Đại tỷ không nên đánh ta, ta chỉ là một lúc không có nghĩ tới mà thôi, đánh nữa ta thật sự trở thành ngu ngốc đó.
Vừa che đầu, Uy Kiệt vừa né tránh vừa kêu rên. Thấy một màn này, mọi người cười rộ lên.
Thu liễm nụ cười Âu Khắc hướng Khang Tư đề nghị:
- Đại nhân, nếu như vậy, hay là chúng ta nên cẩn thận một chút, phái người trinh sát tình hình bốn phía?
Khang Tư vừa mới gật đầu, Hắc Lang đi theo bên cạnh Khang Tư, lập tức gầm nhẹ một tiếng, giành chạy trước ra ngoài.
Thấy Hắc Lang chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Âu Khắc không khỏi thán phục nói:
- Đại nhân, Hắc Lang ở trong hoàn cảnh bụi rậm rừng rậm dày đặc này, thật đúng là thám báo ưu tú nhất!
Đoàn người Khang Tư dưới tình huống mới, bọn lính hầu lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu rối rít phân tán ra bốn phía cảnh giới. Chỉ có một trăm hai mười lăm tên thân vệ mới vừa thu là còn có chút ngây thơ, bộ dáng không biết làm sao bây giờ. Tuy nhiên do đã được huấn luyện trên đường đi, nên bọn chúng cũng nhanh chóng hoà nhập vào đội ngũ sẵn sàng chiến đấu.
Mặc dù chuẫn bị kỹ lưỡng, nhưng trên đường đi tới cũng không có chuyện gì xãy ra. Theo lộ trình, đến chặng đường phải gặp thị trấn Sa Tích, sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên cũng tìm được dấu vết của một thị trấn đã bị hủy diệt.
Biết chắc không có đi sai phương hướng, Khang Tư ra lệnh cứ tiếp tục hướng đông mà đi.
Lại một ngày hành quân vất vả trôi qua. Vào lúc hoàng hôn vừa buông xuống, sau một hồi tìm kiếm vất vả, rốt cục ở trong đám cỏ cao bằng đầu người, đã tìm thấy dấu xết của một thôn trang.
- Đại nhân, đây đúng là thôn Vĩ Kỳ rồi!
Âu Khắc kêu lên.
- Vẫn chưa thể xác định. Theo Tỉnh trưởng nói, đi về phía trước ba cây số chính là bờ biển, hơn nữa chỗ gần biển có một thôn đánh cá, chờ ngày mai sau khi điều tra xong ta mới có thể xác nhận, chúng ta không thể sơ hở được.
Khang Tư cười nói.
- Dạ, bây giờ thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, phái người đi điều tra ngay, giục ngựa chạy nhanh ba cây số cũng chỉ trong chốc lát thì ta có thể biết ngay kết quả.
Âu Khắc hướng Khang Tư đề nghị.
- Không cần, mọi người đã mệt mỏi rồi, chờ ngày mai, mọi người cùng nhau đi.
Khang Tư nói.
- Vậy chúng ta lập doanh trại ở đây?
Âu Khắc hướng Khang Tư xin phép, thấy Khang Tư gật đầu, lập tức chỉ huy mọi người bắt đầu hành động.
Mặc dù Khang Tư nói còn chưa thể xác định, nhưng trong lòng mọi người đã xem chỗ này trở thành lãnh địa của Khang Tư rồi, cho nên lập tức bắt tay vào công việc chuẩn bị xây dựng doanh trại, vừa phát cỏ làm sạch môi trường, vừa bắt đầu khảo sát địa thế để xây dựng thế nào cho tốt.
Sau khi cơm tối xong, mọi người đều đi ngủ thật sớm, tất cả đều hận là ngày mai sao không lập tức đến ngay. Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều đã dậy và trong nháy mắt tất cả đã chỉnh trang hoàn tất.
Khang Tư để các thân vệ mới gia nhập cùng phần lớn lính hầu lưu lại, chỉ dẫn theo năm tên thân vệ đầu tiên cùng hai trăm tên lính hầu, cỡi ngựa theo hướng Đông chạy tới, Hắc Lang cùng Lưu Bân cũng tò mò theo đi.
Phóng ngựa đi tới được một đoạn, mọi người có cảm giác như mặt trời đang từ từ hiện ra trước mắt. Ánh nắng mặt trời xuất hiện từ nơi xa bắt đầu trải rộng trên mặt đất. Mọi người đều biết trước mắt chính là đường chân trời, nếu không làm sao có được cảnh sắc tươi đẹp này?
Mặt trời lên mỗi lúc một cao, nhưng không hề làm cho mọi người có cảm giác chói chang. Rồi mọi người bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời, một bãi cát trắng xóa cùng mặt biển màu xanh biếc mênh mông lập tức xuất hiện trước mắt, một làn gió biển nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều im lặng trước biển cả rộng lớn. Tâm hồn chìm đắm vào cảnh sắc mênh mông vô bờ.
Không chỉ tất cả mọi người có tâm thần sảng khoái, mà ngay cả Hắc Lang, vốn là một chú sói thảo nguyên, cũng mãn nguyện thích ý, híp mắt hưởng thụ.
Ngay cả anh chàng Lưu Bân là người từ Đông Phương vượt biển mà đến, bộ dáng, vẻ mặt cũng rất cảm khái.
Là người tỉnh táo đầu tiên, Khang Tư ho lên một tiếng làm mọi người bừng tỉnh, lúc này mới nhìn ra chung quanh đánh giá hoàn cảnh.
- Ồ! Đại nhân nhìn này, bờ cát ở đây có dấu vết kỳ quái.
Uy Kiệt hiếu động chạy xuống bờ cát, rất nhanh phát hiện, kêu lên. Theo hướng Uy Kiệt chỉ, mọi người nhìn thấy, bải cát mặc dù bị sóng biển san lấp gần hết, rất quỷ dị xuất hiện hai hàng mấy chục cái hố nhỏ khoảng cách đều đặn, những hố nhỏ này kéo dài tiến vào biển rộng.
Mọi người còn chưa biết đây là cái gì, Lưu Bân lên tiếng:
- Nơi đây đã từng là một bến cảng tạm thời, các cột trụ đã được nhổ lên, mặc dù đối phương đã cẩn thận dùng cát san lấp, nhưng vì sóng biển chà xát mà lộ ra sơ sót.
- Bến cảng tạm thời? Buôn lậu?
Âu Khắc kinh ngạc nói.
Lưu Bân gật đầu:
- Chắc là như vậy, nếu không, không có biện pháp giải thích những điều cổ quái trên đoạn đường này.
Khang Tư có chút nghi ngờ:
- Buôn lậu có lợi nhuận rất lớn phải không?
Âu Khắc sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lợi nhuận lớn kinh người. Nơi này lân cận Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc, bởi vì hai nước đang còn đối địch, một số thương phẩm khẩn yếu bị đánh thuế nặng, buôn lậu lời lớn vì không phải nộp thuế, hơn nữa một số hàng hóa bị cấm, có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ. Chặn đường làm ăn của người ta so sánh với mối thù giết chồng đoạt vợ e còn lớn hơn, xem ra chúng ta lần này rước phải đại phiền toái rồi.
Nghe nói như thế, mọi người đều khẩn trương nhìn Khang Tư, thế nhưng nhìn thấy Khang Tư tủm tỉm cười có vẻ không quan tâm, tâm tình mọi người cũng an định lại.
Lính hầu thì tương đối đơn giản, dù sao cũng chỉ là nghe chủ nhân ra lệnh làm việc mà thôi, không cần quan tâm xa như thế.
Còn bọn thân vệ thì bắt đầu ảo tưởng, làm thế nào lợi dụng cơ hội này để đại nhân đạt được khổng lồ chiến công. Trải qua quá nhiều trận huyết chiến, bọn họ đã sớm không cần quan tâm địch nhân mạnh đến đâu, cùng lắm thì chỉ là chết mà thôi, Vậy thì điều này có là cái gì đâu?
Trong đoàn chỉ có Lưu Bân vẫn còn lo lắng, bởi vì chỉ có hắn mới hiểu được một tập đoàn buôn lậu khổng lồ mạnh mẽ đến đâu. Có điều thấy thần sắc mọi người, hắn lại không thể nói ra. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Khang Tư, biết bọn họ cũng không có ý khinh thị đối thủ, nếu như thế, đi một bước nhìn một bước vậy.
Danh sách chương