Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn, đó là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến.
Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, di@en*dyan(lee^qu.donnn), từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu.
Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi.
Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi.
Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. dieendaanleequuydonn Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại.
Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…"
Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…"
Bội Nghi dở khóc dở cười, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…"
Tần Thiếu Dương ngồi dậy, túm lấy chăn bắt đầu bọc kín lấy người mình, ngang bướng: "Không đi không đi…"
Anh vậy mà lại giống như đang làm nũng giống với cô. Bội Nghi thở phì phò nhìn lại anh, cô chọc chọc ngón tay vào eo Tần Thiếu Dương, miệng kêu: "Không đi thì anh cút ngay…"
Người nào đó mở đôi mắt to ra nhìn cô, tròng mắt lộ ra sự vô tội: "Bội Nghi, em tắm cho anh đi, anh bị thương thế này không thể cử động được…"
Bội Nghi muốn mắng anh, nhưng rồi cô lại nghĩ đến anh thật sự đang bị thương, hơn nữa, bọn họ vốn chính là vợ chồng, con cái đều đã có, việc cô tắm rửa cho anh tắm thì có là cái gì quá đáng lắm đâu?
"Vậy thì anh đứng lên đi!" Bội Nghi đẩy Tần Thiếu Dương một cái, thấy anh vui mừng hấp ta hấp tấp đi theo cô vào trong phòng tắm, cơn tức giận của Bội Nghi đang đầy một bụng thế nào mà lại từng chút, từng chút một liền tiêu tán.
Bội Nghi mở nước ra, lại giúp anh cởi hết quần áo ra, mặt mày không đổi sắc, không hề nháy mắt, cứ thế đỡ Tần Thiếu Dương ngồi vào trong nước, cầm cánh tay bị thương của anh đặt ra bên ngoài bồn tắm, tránh cho nước vào làm ướt nhẹp vết thương.
Cô cẩn thận tắm táp kỳ cọ cho anh xong, lại gội đầu cho anh, cuối cùng thoa một lớp sữa tắm lên. Lúc này Bội Nghi đã mệt đến sắp không đứng thẳng lên được nữa, cô rửa sạch đôi tay đầy bọt xà phòng: "Tự anh ngâm người một lát đi! Đừng có ngủ thiếp đi đấy…"
Bội Nghi xoay người lại định đi, nhưng Tần Thiếu Dương cũng lập tức nhanh chóng kéo cô lại: "Bội Nghi, em đừng đi…"
"Không đi thì làm gì? Tắm còn mà còn muốn để cho người khác nhìn nữa hay sao?"
Bội Nghi trừng mắt nhìn anh, nhưng sâu trong tròng mắt của anh chung quy lại tràn ngập biểu cảm dịu dàng.
"Bà xã, em xem lại người em một chút đi! Em vất vả đến mức cả đầu đều đầy mồ hôi như thế… nếu không, hay là em với anh, chúng ta cùng nhau tắm chung?" Tần Thiếu Dương cười tà ác, ánh mắt nhìn xuyên qua bộ quần áo nhung dài, mà Bội Nghi đang mặc ôm sát người kia, vẻ mặt đầy mong chờ, len lén nuốt nước miếng…
Từ khi ly hôn cho đến bây giờ, người phụ nữ này cũng không cho phép anh được đụng vào người mình, anh đã gấp gáp muốn chết…
"Nghĩ khá lắm!" Bội Nghi hung hăng trừng anh, "Biết ngay trong bụng anh chỉ toàn nghĩ những điều xấu xa thôi mà."
Bội Nghi xối nước lên thân thể tắm cho anh sạch sẽ, tiếp đó cô đuổi anh đi ra ngoài. Cô một mình tắm táp, rồi bọc thân thể của mình bằng chiếc áo ngủ thật to đi ra ngoài. Cô đã mệt đến mức toàn thân xụi lơ ra rồi. Bội Nghi cho là người nào đó đã ngủ rồi, nhưng không ngờ, cô thấy ở trong chăn vẫn còn có một đôi mắt mở to đang nhìn cô, mái tóc đen thui vẫn còn ướt nhẹp, khuôn mặt sạch sẽ giống như con nít vậy.
Bội Nghi chợt nhớ đến cảnh tượng khi hai người bọn họ vừa mới yêu nhau, chỉ cảm thấy trái tim chợt ê ẩm, sự khó chịu càng tăng thêm. Cô chậm rãi đi tới, Tần Thiếu Dương duỗi tay về phía cô, Bội Nghi vén chăn lên, nằm xuống ở bên cạnh anh, vùi mặt vào trong ngực của anh, khẽ thổn thức: "Thiếu Dương… Em rất nhớ anh."
Tần Thiếu Dương ôm cô thật chặt, tựa như muốn vò nát thân thể của cô ở trong ngực của mình: "Bội Nghi, cả đời này chúng ta đều không chia ly nữa nhé!"
"Anh có biết không, mỗi ngày em luôn lo lắng phấp phỏng không yên… Nếu như anh không phải sống lẫn lộn trong xã hội đen như thế, có thể nói, mỗi ngày em sẽ không phải lo lắng, lo lắng đến mức ăn không vô không ngủ ngon…"
"Được rồi, anh đồng ý với em, hãy cho anh thời gian nửa năm."
Cô biết anh có điều khó xử, đây thực là sự thỏa hiệp lớn nhất của anh đối với cô rồi. Vì vậy cô đành chỉ gắng sức gật đầu một cái, nước mắt như một sợi dây cứ thế trôi xuống phía dưới: "Thiếu Dương…"
"Bội Nghi, hãy tin tưởng anh, về sau này, sẽ không bao giờ còn có bất cứ người phụ nữ nào ở bên cạnh anh nữa…"
Anh cúi đầu hôn cô, những nụ hôn nho nhỏ rải rác của anh làm cho trong lòng cô có một chút ngưa nhứa rất khó chịu. Thân thể của Bội Nghi dần dần nóng lên, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Hơi thở của Tần Thiếu Dương nóng rực, tựa như lửa cháy dâng lên ở bên tai của cô, dần dần trở nên nặng nề gấp gáp… chiếc áo ngủ trên người cô bị anh cởi ra, để lộ ra một lớp da trơn nhẵn tựa như sắp sửa lóe lên một vẻ sáng bóng đến mê người…
Đây chính là người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong, chính là người phụ nữ mà anh thích nhất… Chỉ có ở tại thời khắc như vậy, anh mới cảm thấy có cảm giác giống như mình vẫn đang còn sống vậy. Hơi thở của anh và của cô giống như một cơ thể sống, dần dần quấn quít quanh với nhau, ở chung một chỗ, đã được gột rửa sạch sẽ làm lòng người ta phải rung động.., thì ra là, chỉ khi nào được sống với người mình yêu ở cùng một chỗ, đó mới chính là câu chuyện tuyệt vời nhất …
Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, di@en*dyan(lee^qu.donnn), từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu.
Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi.
Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi.
Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. dieendaanleequuydonn Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại.
Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…"
Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…"
Bội Nghi dở khóc dở cười, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…"
Tần Thiếu Dương ngồi dậy, túm lấy chăn bắt đầu bọc kín lấy người mình, ngang bướng: "Không đi không đi…"
Anh vậy mà lại giống như đang làm nũng giống với cô. Bội Nghi thở phì phò nhìn lại anh, cô chọc chọc ngón tay vào eo Tần Thiếu Dương, miệng kêu: "Không đi thì anh cút ngay…"
Người nào đó mở đôi mắt to ra nhìn cô, tròng mắt lộ ra sự vô tội: "Bội Nghi, em tắm cho anh đi, anh bị thương thế này không thể cử động được…"
Bội Nghi muốn mắng anh, nhưng rồi cô lại nghĩ đến anh thật sự đang bị thương, hơn nữa, bọn họ vốn chính là vợ chồng, con cái đều đã có, việc cô tắm rửa cho anh tắm thì có là cái gì quá đáng lắm đâu?
"Vậy thì anh đứng lên đi!" Bội Nghi đẩy Tần Thiếu Dương một cái, thấy anh vui mừng hấp ta hấp tấp đi theo cô vào trong phòng tắm, cơn tức giận của Bội Nghi đang đầy một bụng thế nào mà lại từng chút, từng chút một liền tiêu tán.
Bội Nghi mở nước ra, lại giúp anh cởi hết quần áo ra, mặt mày không đổi sắc, không hề nháy mắt, cứ thế đỡ Tần Thiếu Dương ngồi vào trong nước, cầm cánh tay bị thương của anh đặt ra bên ngoài bồn tắm, tránh cho nước vào làm ướt nhẹp vết thương.
Cô cẩn thận tắm táp kỳ cọ cho anh xong, lại gội đầu cho anh, cuối cùng thoa một lớp sữa tắm lên. Lúc này Bội Nghi đã mệt đến sắp không đứng thẳng lên được nữa, cô rửa sạch đôi tay đầy bọt xà phòng: "Tự anh ngâm người một lát đi! Đừng có ngủ thiếp đi đấy…"
Bội Nghi xoay người lại định đi, nhưng Tần Thiếu Dương cũng lập tức nhanh chóng kéo cô lại: "Bội Nghi, em đừng đi…"
"Không đi thì làm gì? Tắm còn mà còn muốn để cho người khác nhìn nữa hay sao?"
Bội Nghi trừng mắt nhìn anh, nhưng sâu trong tròng mắt của anh chung quy lại tràn ngập biểu cảm dịu dàng.
"Bà xã, em xem lại người em một chút đi! Em vất vả đến mức cả đầu đều đầy mồ hôi như thế… nếu không, hay là em với anh, chúng ta cùng nhau tắm chung?" Tần Thiếu Dương cười tà ác, ánh mắt nhìn xuyên qua bộ quần áo nhung dài, mà Bội Nghi đang mặc ôm sát người kia, vẻ mặt đầy mong chờ, len lén nuốt nước miếng…
Từ khi ly hôn cho đến bây giờ, người phụ nữ này cũng không cho phép anh được đụng vào người mình, anh đã gấp gáp muốn chết…
"Nghĩ khá lắm!" Bội Nghi hung hăng trừng anh, "Biết ngay trong bụng anh chỉ toàn nghĩ những điều xấu xa thôi mà."
Bội Nghi xối nước lên thân thể tắm cho anh sạch sẽ, tiếp đó cô đuổi anh đi ra ngoài. Cô một mình tắm táp, rồi bọc thân thể của mình bằng chiếc áo ngủ thật to đi ra ngoài. Cô đã mệt đến mức toàn thân xụi lơ ra rồi. Bội Nghi cho là người nào đó đã ngủ rồi, nhưng không ngờ, cô thấy ở trong chăn vẫn còn có một đôi mắt mở to đang nhìn cô, mái tóc đen thui vẫn còn ướt nhẹp, khuôn mặt sạch sẽ giống như con nít vậy.
Bội Nghi chợt nhớ đến cảnh tượng khi hai người bọn họ vừa mới yêu nhau, chỉ cảm thấy trái tim chợt ê ẩm, sự khó chịu càng tăng thêm. Cô chậm rãi đi tới, Tần Thiếu Dương duỗi tay về phía cô, Bội Nghi vén chăn lên, nằm xuống ở bên cạnh anh, vùi mặt vào trong ngực của anh, khẽ thổn thức: "Thiếu Dương… Em rất nhớ anh."
Tần Thiếu Dương ôm cô thật chặt, tựa như muốn vò nát thân thể của cô ở trong ngực của mình: "Bội Nghi, cả đời này chúng ta đều không chia ly nữa nhé!"
"Anh có biết không, mỗi ngày em luôn lo lắng phấp phỏng không yên… Nếu như anh không phải sống lẫn lộn trong xã hội đen như thế, có thể nói, mỗi ngày em sẽ không phải lo lắng, lo lắng đến mức ăn không vô không ngủ ngon…"
"Được rồi, anh đồng ý với em, hãy cho anh thời gian nửa năm."
Cô biết anh có điều khó xử, đây thực là sự thỏa hiệp lớn nhất của anh đối với cô rồi. Vì vậy cô đành chỉ gắng sức gật đầu một cái, nước mắt như một sợi dây cứ thế trôi xuống phía dưới: "Thiếu Dương…"
"Bội Nghi, hãy tin tưởng anh, về sau này, sẽ không bao giờ còn có bất cứ người phụ nữ nào ở bên cạnh anh nữa…"
Anh cúi đầu hôn cô, những nụ hôn nho nhỏ rải rác của anh làm cho trong lòng cô có một chút ngưa nhứa rất khó chịu. Thân thể của Bội Nghi dần dần nóng lên, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Hơi thở của Tần Thiếu Dương nóng rực, tựa như lửa cháy dâng lên ở bên tai của cô, dần dần trở nên nặng nề gấp gáp… chiếc áo ngủ trên người cô bị anh cởi ra, để lộ ra một lớp da trơn nhẵn tựa như sắp sửa lóe lên một vẻ sáng bóng đến mê người…
Đây chính là người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong, chính là người phụ nữ mà anh thích nhất… Chỉ có ở tại thời khắc như vậy, anh mới cảm thấy có cảm giác giống như mình vẫn đang còn sống vậy. Hơi thở của anh và của cô giống như một cơ thể sống, dần dần quấn quít quanh với nhau, ở chung một chỗ, đã được gột rửa sạch sẽ làm lòng người ta phải rung động.., thì ra là, chỉ khi nào được sống với người mình yêu ở cùng một chỗ, đó mới chính là câu chuyện tuyệt vời nhất …
Danh sách chương