Tiểu Di gật gù, một tay ôm cuốn sách, một tay nhào tới ôm vòng qua eo của Đường Thiên Tuyết, từ khi nào mà con gái bé bỏng của cô đã cao gần ngang ngực của cô rồi.

Đột nhiên nó lại giở giọng mè nheo.
"Vậy con không làm phiền chú Triệu nữa, nhưng con cần người hướng dẫn làm bài tập… con có thể gọi cho bố không?"
Đường Thiên Tuyết bỗng sững người nhất thời giọng nói bị nghẹn ứ lại nơi cổ họng, Tiểu Di rất hiểu chuyện, đôi mắt nó sụp xuống, phát ra giọng nói thều thào.
"Con xin lỗi."
Tiểu Di lớn rồi, cũng hiểu được bản chất của việc ly hôn là như thế nào, nhưng con bé đã xem Tô Dĩ Thần như bố ruột từ lâu, thế nên có đôi lúc không thể kiềm chế được mà nhắc tới.
Đường Thiên Tuyết tự trách mình, là cô đã quản không tốt biểu cảm của mình nên khiến con gái khó xử.
Cô lấy lại tinh thần, môi cười lên, rút quyển sách trên tay Tiểu Di, người hơi cúi xuống vỗ yêu vào mông nó.
"Con chê mẹ không đủ kiến thức để dạy con sao? Con học vượt hai lớp trong vòng bốn tháng là nhờ ai hả?"

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Đường Thiên Tuyết vừa nói vừa cù lét Tiểu Di khiến con bé phải cười ra nước mắt mà đưa hai tay xin hàng.
"Tại hạ biết sai rồi, tha mạng, tha mạng…"
Tiểu Di cũng nhân cơ hội mà nói câu vừa học được trên phim để trêu Đường Thiên Tuyết, cả hai mẹ con cười phá lên vui vẻ, bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng bị xua tan, cứ vậy mà quên đi hết những chuyện không vui.
Trong căn nhà nhỏ, bốn mùa lúc nào cũng đều có thể hứng chịu sự khắc nghiệt của thời tiết, nhưng chỉ cần có tiếng cười, mọi thứ đều trở tươi rói, ấm áp không nơi nào sánh bằng.

Chiều hôm sau, Đường Thiên Tuyết vừa tan ca làm đã vắt chân lên cổ mà chạy đến trường đón Tiểu Di.


Cô tan làm muộn hơn giờ tan học của con bé, nên bình thường con bé phải ngồi đợi đến nửa tiếng, khi đó trường cũng đã gần vắng bóng người.

Huống chi, hôm nay vì việc nhiều nên cô đã nán lại thêm mười mấy phút, vừa xong việc cô đã sốt sắng chạy đi ngay.
Thế mà Tiểu Di chưa bao giờ than trách, con bé rất ngoan, điều đầu tiên khi nhìn thấy cô luôn là mỉm cười thật tươi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Thế mà Tiểu Di chưa bao giờ than trách, con bé rất ngoan, điều đầu tiên khi nhìn thấy cô luôn là mỉm cười thật tươi.
"Mẹ, hôm nay chúng ta ăn gì?"
Tiểu Di ôm nhào vào người của cô và hỏi một câu quá đỗi quen thuộc.
"Hôm nay chúng ta ra quán ăn đi, con muốn ăn gì nào?"
Tiểu Di giả vờ vuốt râu như một ông cụ non, chân mày chau lại suy suy nghĩ nghĩ.
Bất chợt, có một người đàn ông đi tới gần hai mẹ con, người này cất tiếng nói, bất ngờ hơn, anh ta đã gọi tên cô.
"Thiên Tuyết, đã lâu rồi không gặp."
Đường Thiên Tuyết đánh mắt nhìn ngang, cô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền cười đáp lại nhưng hơi gượng gạo.
"Anh Dĩ Thâm, sao anh lại ở đây?"
Đường Thiên Tuyết đã lâu không gặp lại ai của nhà họ Tô rồi, nên sượng sùng là điều không tránh khỏi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Hỏi ra thì Tô Dĩ Thâm chỉ tình cờ lái xe ngang qua, thấy Đường Thiên Tuyết nên mới tấp xe vào để chào hỏi.
Anh ta phân trần, nửa năm trước lúc cô gặp chuyện thì anh ta bị đột ngột cử đi công tác và mới chỉ về nước vào vài tuần trước, anh ta cảm thấy có lỗi vì đã không giúp được gì cho cô.

Nói chuyện vòng quanh một hồi, Tô Dĩ Thâm lại muốn mời hai mẹ con cô đi ăn tối.
Vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy, có lẽ Tô Dĩ Thâm đã nghe được cô và Tiểu Di nói chuyện, nói hai mẹ con cô chỉ toàn ăn ở hàng quán bên đường chắc chắn anh ta sẽ ngại, nên cô đành nương theo, đi theo anh ta đến một nhà hàng sang trọng.
"Con tên là Tiểu Di đúng không? Muốn ăn gì thì cứ việc chọn nhé, chú sẽ mời."
Tiểu Di cầm lên cái menu to gấp ba lần khuôn mặt, nhưng con bé lại không nhìn đến món ăn, mà cứ nhíu mày suy tư.
"Đây là anh trai của bố thì phải gọi bằng bác chứ nhỉ?"
Tiểu Di cứ suy nghĩ rồi lầm bầm một mình.

Cứ cảm thấy con bé có biểu hiện là lạ, Đường Thiên Tuyết hạ chiếc menu trên tay con bé xuống hỏi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
"Con khó chịu ở đâu sao?"
Tiểu Di lật mặt nhanh như chớp liền cười tít mắt.
"Không có, tại nhiều món ngon quá con không biết nên chọn món nào thôi."
Hoá ra là vậy, Đường Thiên Tuyết thở dài bất lực.
"Con bé này…"
Giữa lúc đang nói cười tự nhiên, một giọng nữ tone trầm đột nhiên vang lên từ phía sau lưng của Đường Thiên Tuyết, có vẻ rất kinh ngạc.
"A, anh Dĩ Thâm cũng đến nhà hàng này ăn sao? Anh đến với bạn gái à? Trùng hợp thật, em và Dĩ Thần cũng vừa đến đây."
Cái tên Dĩ Thần vang lên, Đường Thiên Tuyết chợt cứng đờ cả người, cơ thể như bị đông đặc đến khó di chuyển.
Không hiểu sao tim cô lại đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực dù cô chẳng làm gì xấu xa cả.


Cô cố trấn an lại cảm xúc hỗn độn của bản thân.
Tô Dĩ Thâm nhìn thấy biểu hiện của cô, anh ta có ý định sẽ đứng dậy mời họ đi khéo, thế nhưng lại không nhanh bằng sự lanh lợi của Tiểu Di.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Con bé khi nghe thấy cái tên đó, đã ngay lập tức quay người lại, mặt tươi như hoa mà gọi lớn "Bố!"
Tô Dĩ Thần trừng mắt kinh ngạc, anh không nói gì, cũng không có bất cứ một hành động nào, chân chôn chặt xuống sàn cũng không nhúc nhích.
Tiểu Di cũng nhanh chóng bị dập tắt nụ cười hớn hở trên môi khi nhìn thấy,người phụ nữ kia khoác tay anh vô cùng thân thiết.
Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt không vui xoay người của Tiểu Di lại, cô như bị mất khả năng kiềm chế mà gắt gỏng nói lớn.
"Đó không phải là bố của con, sau này con còn gọi lung tung thế nữa thì đừng nhìn mặt mẹ."
Đường Thiên Tuyết giận đến nỗi khoé mắt đỏ lên, cô chưa từng tức giận với con bé bao giờ, đây là lần đầu tiên.

Nhưng Tiểu Di tự thấy bản thân phạm lỗi nặng nề nhiều hơn là sợ.
Nó cúi đầu ăn năng.
"Mẹ, con xin lỗi."
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao mà tức giận, nói lớn một câu, cô lại cảm thấy lòng ngực bị đè nén đến không thể nói thêm điều gì.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao mà tức giận, nói lớn một câu, cô lại cảm thấy lòng ngực bị đè nén đến không thể nói thêm điều gì.
Cô cầm túi xách và cặp xách của Tiểu Di lên, cô quay về phía Tô Dĩ Thâm mà cúi đầu một cái thay câu nói, sau đó liền dẫn con bé đi ngay, trước mặt Tô Dĩ Thần mà rời khỏi.
Cô đã cố ý không nhìn anh rồi, nhưng dù có cúi người, cô vẫn thấy được hai cánh tay một nam một nữ kia kia đang vòng vào nhau thân mật đến mức nào, tim cô không những đập nhanh, mà còn trực tiếp vụn vỡ.
Cô gái kia nhìn qua Tô Dĩ Thần, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi gì khiến cô ta rất hài lòng, nhưng vẫn không quên đá xoáy.
"Dĩ Thần, đó chẳng phải là vợ cũ của anh sao? Tại sao lại ăn tối cùng anh trai của anh thế kia? Hay hai người họ có gì đó với nhau, thấy anh thì chột dạ nên mới làm mình làm mẩy rời đi à?"

"Cô Hoắc đừng hiểu lầm, Thiên Tuyết chắc là thấy khó chịu khi con của cô ấy nghịch ngợm thôi.

Tôi và cô ấy cũng chỉ là bạn bè.

Mà cho dù chúng tôi có gì như cô nghĩ đi chăng nữa, thì điều đó cũng đâu có sai, chúng tôi đều là người độc thân mà."

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
"Dĩ Thần, đó chẳng phải là vợ cũ của anh sao? Tại sao lại ăn tối cùng anh trai của anh thế kia? Hay hai người họ có gì đó với nhau, thấy anh thì chột dạ nên mới làm mình làm mẩy rời đi à?"
"Cô Hoắc đừng hiểu lầm, Thiên Tuyết chắc là thấy khó chịu khi con của cô ấy nghịch ngợm thôi.

Tôi và cô ấy cũng chỉ là bạn bè.

Mà cho dù chúng tôi có gì như cô nghĩ đi chăng nữa, thì điều đó cũng đâu có sai, chúng tôi đều là người độc thân mà."
Tô Dĩ Thâm nói chuyện với người phụ nữ kia, mà ánh mắt lại nhắm thẳng vào con ngươi đen láy của Tô Dĩ Thần như đang cố ý nhằm vào anh.
Tô Dĩ Thần bắt đầu thấy tâm tình không tốt, để giữ được bình tĩnh anh cần phải rời khỏi đây trước.

Nếu không, không chừng một chốc nữa là anh có thể cho Tô Dĩ Thâm vài đấm luôn không chừng.
Anh liếc mắt, xoay người dứt khoát.
"Đình Đình, đi thôi, nhà hàng này từ khi nào mà thể loại nào cũng vào được, đúng là mất hứng mà."
Hoắc Đình Đình nở ra nụ cười lấy lòng, dỗ ngọt anh.
"Em sẽ lưu ý nhắc nhở quản lý, anh đừng giận nữa.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện