A Chư cười khẩy lên quỷ dị.
"Đúng vậy đó, tôi chửi bà, bà ấy già khó tính đáng ghét.

Đừng nghĩ tôi sợ bà, không có đâu.

Sau này chống lưng của tôi sẽ cho bà biết tay."
Người quản lý này xem ra rất bình tĩnh, bị A Chư đe doạ cũng không tỏ ra một chút gì gọi là quan tâm, gương mặt vẫn nghiêm khắc như thường.
"A Chư, khoang tính đến chuyện tương lai mà hãy nói hiện tại này đi.

Cô làm ra chuyện đáng hổ thẹn này, làm mất hình ảnh nhân viên của khách sạn như vậy đương nhiên sẽ không thể giữ chức vụ như bây giờ được nữa…"
A Chư trừng mắt, cong cớn giọng thách thức.
"Thế bà muốn làm gì tôi, đuổi việc à, đuổi đi, tôi thèm sợ à?"
"Cô còn hợp đồng ở đây tận hai năm nên nếu cô nghỉ việc sẽ phải bồi thường hai năm tiền lương như thỏa thuận trong hợp đồng.

Việc bồi thường phải được thanh toán ngay, ngày nào cô không thể trả thì cô vẫn phải làm việc cho khách sạn."
Nghe tới đây, A Chư mới cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Cô ta và Tô Dĩ Thần chưa tiến triển đến đâu, còn chưa lấy được đồng nào từ anh thì đào đâu ra tiền bồi thường hợp đồng.

Người quản lý thấy cô ta cứng họng, tay hơi run rẩy, bây giờ bà ấy mới nói đến cách xử lý còn lại cho cô ta.
"A Chư, quy phạm đạo đức nghề nghiệp sẽ bị giảm cấp và chiếu theo nguyện vọng của chủ tịch Tô, cô sẽ bị giáng xuống làm lao công và làm việc cho đến khi hết hợp đồng.

Và cô là trường hợp đặt biệt, là lao công duy nhất phụ trách chà rửa toilet."
"Cái… cái gì? Nguyện vọng của… chủ tịch Tô?"

A Chư nghe xong mà sắc mặt rõ trắng bệch, đôi chân đột nhiên mất sức không đứng vững mà ngã huỵch xuống.

Hoá ra, những gì Tô Dĩ Thần chê bai cô ta là thật ư? Anh không có một chút ý nghĩ gì khác với cô ta cũng là thật.

Nếu kế hoạch thành công thì không nói, kế hoạch thất bại thì cuộc đời của cô ta sau này sẽ thảm rồi.

Nhưng điều ngu ngốc của A Chư chính là tự phụ, cô ta luôn thực hiện những gì mình muốn mà không nghĩ đến bản thân sẽ thất bại.

Cô ta mất hết tất cả rồi, đây chính là cái giá đắt mà cô ta phải trả.
Tô Dĩ Thần làm việc nhanh gọn, trong phòng thay đồ anh đã gọi điện ngay cho lãnh đạo của khu nghỉ dưỡng này để xử lý một kẻ không biết điều.

Có ý định câu dẫn anh thì thôi đi, cô ta lại còn dám bêu xấu Đường Thiên Tuyết thì anh làm sao bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được.
Dù sau này, khi cô ta kết thúc hợp đồng làm việc ở đây cô ta cũng sẽ không thể làm gì khác ngoài công việc chà rửa nhà vệ sinh hôi hám, anh muốn khiến cô ta phải cúi mặt vào cái nơi bẩn thỉu đó cả đời.
Nghe những người còn ở bên trong giáo huấn người phụ nữ trơ trẽn kia, Tô Dĩ Thần cũng không muốn nhúng tay vào nữa.

Trong lòng anh đang rất bực bội, vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên thấy Đường Thiên Tuyết đang đứng dựa người vào tường, anh lập tức hiểu ra.
"Đường Thiên Tuyết, em…"
"Mỹ nữ dâng đến tận miệng rồi, sao anh còn đẩy ra?"
Cô bâng quơ kiểu trêu đùa, nhưng Tô Dĩ Thần phát cáu là thật.
"Anh còn chưa hỏi tội em.

Em nói quay lại ngay nhưng lại đứng đây để yên nhìn người phụ nữ khác câu dẫn chồng mình sao?"
"Em mà để yên thì mấy người kia đâu có đến nhanh như vậy.

Anh tưởng bọn họ là thần mà anh vừa gọi đã có mặt được ngay à?"

Cô đứng lại thẳng người, khoanh tay, trên mặt không còn vẻ bông đùa.

Ngập ngừng một chút, cô lại nói tiếp.
"Mà… không phải anh biết em vẫn còn ở lại nên mới cố ý nói với cô ta như vậy chứ?"
Cô nhìn anh bằng một ánh mắt đa nghi.

Chắc cô không biết được Tô Dĩ Thần ghét nhìn thấy người phụ nữ khác hở hang trước mặt mình như thế nào đâu.

Ngoại trừ cô ra, tất cả đối với anh đều không sạch sẽ.

Nhưng cô lại nói ra kiểu nghi ngờ anh như thế, khiến anh tức nghẹn không nói nên lời.
Đường Thiên Tuyết thấy anh không hồi đáp gì, trong lòng có chút khó chịu.

Ngoài mặt cô vẫn cười như không có gì, nhưng trong giọng nói vừa nghe đã ngửi được mùi bực dọc, cô tiếp tục.
"Chắc là em nói đúng rồi nhỉ? Anh còn nhìn cô ta chăm chú vậy kia mà, lúc đó em mà bắt tại trận thì lại làm mất hứng của anh."
Đường Thiên Tuyết diễn chẳng đạt vai, Tô Dĩ Thần liếc qua một cái đã nhìn ra cô nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.

Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy cô như thế tâm trạng của anh lại tốt lên.
Đột nhiên, anh bước đến gần cô, hạ thấp người, nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh nhếch môi, hơi cười, đôi mắt làm ra vẻ nhìn thấu được tất cả.
"Em đừng có cười như vậy, nếu ghen thì cứ nói ghen.


Anh thích nhìn em ghen."
Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên trừng mắt nhìn anh, giờ đây cô chẳng cần giấu diếm cảm xúc gì nữa, cô cứ thế mà bung xõa hết ra mặt những gì cô nghĩ.

"Anh chịu thừa nhận rồi? Anh muốn làm em ghen nên mới để yên cho cô ta làm trò trước mặt còn anh thì nhìn à? Tô Dĩ Thần, anh được lắm."
Dứt câu, cô quay mặt bỏ đi, bước chân rảo nhanh không nghỉ lấy một nhịp.

Có vẻ cô giận thật rồi, ngược lại Tô Dĩ Thần nhìn bộ dạng lần đầu ghen ra mặt này của cô mà cười vui như mở hội.

Nhưng anh cũng không quên đi theo dỗ dành.

Anh bước nhanh đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô anh bắt đầu xuống giọng.
"Đừng giận…"
"Bỏ cái tay ra."
Đường Thiên Tuyết hất mạnh tay Tô Dĩ Thần ra, nhưng vô tình lại khiến anh mất kiên nhẫn.

Mắng anh thì có thể nhưng không nói chuyện với anh hay không cho anh động vào người là điều không thể nào và cô đã mắc phải một trong hai điều cấm kỵ của anh.
"Anh làm gì đấy?"
Tô Dĩ Thần đột ngột vác cô lên vai nhẹ như vác một chiếc gối, cô giật mình chẳng hiểu anh hành động như vậy là vì chuyện gì nữa.

Bất chợt anh nói một hơi rất dài.
"Trong chuyện này em không có quyền nổi giận.

Người giận nên là anh đây này.

Nếu em xuất hiện vả mặt người phụ nữ đó ngay từ đầu thì anh đâu cần phải nhìn thân hình xấu xí của cô ta? Em thì đứng bên ngoài xem kịch hay, em đem anh ra làm trò đùa à?"
Tô Dĩ Thần đưa cô thẳng về phòng, dù đang giận đùng đùng cũng không nỡ mạnh tay thả cô xuống giường.

Đường Thiên Tuyết nhận ra, cô lại càng yêu anh hơn lúc trước.


Chẳng qua cô chỉ muốn đùa một chút để xem phản ứng của anh, mọi chuyện cũng nên dừng lại ở đây rồi.
Cô bất chợt đưa hai tay lên, chạm vào hai bên má của anh, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh rồi nói.
"Tô Dĩ Thần, ai lại muốn dâng chồng mình vào tay người phụ nữ khác, chẳng qua em tin tưởng anh nên mới không ra mặt, để anh tự giải quyết mới triệt tiêu được suy nghĩ viển vông của cô ta, có đúng không?"
Tô Dĩ Thần nghiêm mặt đáp ngay tức khắc.
"Không."
"Sao?"
Đường Thiên Tuyết mắt không chớp nhìn anh, cô không biết mình đã nói gì không đúng.

Anh lại nói tiếp.
"Nếu muốn triệt để loại bỏ ý đồ của cô ta thì em phải càng ra mặt mới đúng.

Anh phải làm như này, như này, như này trước mặt cô ta thì cô ta mới tức nổ mắt không phải sao?"
Tô Dĩ Thần vừa nói, vừa làm động tác phụ hoạ, anh hôn vào má cô, môi cô, rồi thấp hơn là đến cổ.

Đường Thiên Tuyết đỏ mặt thẹn thùng đẩy vai anh ra.
"Ai lại làm vậy trước mặt người khác."
"Anh còn làm được nhiều hơn thế đấy."
Tô Dĩ Thần ngồi thẳng dậy cởi áo ra, tóc anh xõa xuống nhìn bộ dạng rất yêu nghiệt.

Anh còn nói câu khiến Đường Thiên Tuyết liên tưởng đến những chuyện không hay, cô lắp bắp.
"Anh… không biết xấu hổ à?"
Tô Dĩ Thần sẵn tay vứt chiếc áo xuống sàn, giờ nửa thân trên lộ ra đầy cơ bắp, anh trườn xuống, đưa một tay nâng cằm cô lên nói.
"Mặt anh dày nên chỉ có em xấu hổ thôi.

Nếu em không muốn xấu hổ nữa thì mình diễn tập đi."
"Diễn tập?"
Đường Thiên Tuyết những lúc này lại phản ứng chậm chạp, Tô Dĩ Thần luôn là người chiếm ưu thế, chính anh là người điều khiển tất cả, bao gồm cả tâm trí cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện