Cô ấy mở loa ngoài, tôi nghe loáng thoáng đầu dây bên kia có tiếng hét lớn và tiếng khóc nức nở. Khoan đã, sao lại giống giọng của cha mẹ tôi vậy? [...]

Cô y tá đưa tôi trở về căn phòng ban nãy, giải thích ngắn gọn cho tôi đầu đuôi câu chuyện. Thì ra tôi đã nằm hôn mê cả một năm nay.

Khi gia đình tôi bị người nhà họ Tô thuê giang hồ bắt cóc, tôi đã bị bọn chúng tra tấn đánh đập rất dã man. Vốn dĩ bọn chúng chỉ đánh đập hù dọa cả nhà tôi một chút, nhưng không ai ngờ tới được, Tô Nhất Long lại đích thân ra tay với tôi.

Hắn hận tôi đến mức cho người tra tấn hành hạ tôi, khiến trên người tôi chi chít những vết thương. Tôi bị gãy mấy đoạn xương, não cũng bị tổn thương nặng nề. Cảm giác vật lộn giành lấy sự sống khi đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Cô y tá nói, khi đó tính mạng tôi cứu thì cứu được, nhưng để lại chứng liệt toàn thân. Tôi trở thành người thực vật nằm một chỗ từ lúc đó cho đến tận bây giờ mới tỉnh lại.

“Cha mẹ cô đang trên đường tới rồi, cô ở trong phòng đừng đi lung tung nhé, dọa chết tôi rồi.”

Cô y tá dường như bị tôi dọa sợ thật, cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại. Dứt lời cô ấy lại bận bịu nào là dọn dẹp nhà, nào là kiểm tra một lượt cơ thể của tôi, rồi lại còn chuẩn bị nấu ăn.

Kỳ lạ quá, này là y tá kiêm giúp việc luôn sao?

“Khoan đi đã, rốt cuộc tại sao tôi lại ở đây vậy?”

Căn nhà này tuy rất đẹp, cảnh vật xung quanh cũng rất yên bình, nhưng nó lại là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Tôi chưa đặt chân đến nơi này bao giờ.

Cô y tá có vẻ sực nhớ ra tôi đã hôn mê một năm liền, đối với cuộc sống hiện tại khó mà thích ứng kịp.

“Tôi là y tá được cha mẹ cô thuê đến chăm sóc cho cô.”

“Căn nhà này cha cô đặc biệt mua lại để cho cô dưỡng bệnh ở đây đó. Không gian ở đây rất thoáng đãng và yên bình, không ngột ngạt như ở trong bệnh viện.”

Tôi ngờ ngợ hiểu ra, trong lòng áy náy và thương cha mẹ tôi vô cùng. Từ sau năm bảy tuổi đó, tôi luôn bị những rắc rối đeo bám, lúc nào cũng khiến họ phải lo lắng bất an.

Tôi vẫn còn nhớ khi đó gia đình tôi đã chẳng còn gì, làm sao cha tôi có thể mua được căn nhà sang trọng tiện nghi thế này?

Vừa đúng lúc bên ngoài có tiếng người nói, là cha mẹ tôi đang mừng rỡ chạy như bay vào trong nhà.

“Linh Linh… là con thật sao? Con tỉnh thật rồi sao? Trời ơi, tôi có đang nằm mơ không??”

Mẹ tôi kích động sờ mặt sờ đầu tôi, nước mắt rơi đầy mặt, còn cha tôi cũng đỏ ửng đôi mắt ôm chầm lấy tôi. Cha mẹ tôi kể, nhà họ Tô đã phá sản rồi.

Khi đó Tô Nhất Long cho người bắt cóc gia đình tôi, đánh đập hành hạ tôi đến suýt mất mạng. Vốn dĩ kế hoạch của hắn đã trót lọt, nhưng đã có người nặc danh báo cảnh sát, kịp thời cứu gia đình tôi.

Sống mũi tôi cay xè, còn ai vào đây nữa?

Long Vũ, không biết bây giờ anh ấy ra sao rồi? Nếu đã bị xóa bỏ ký ức, đày làm người phàm, có lẽ anh ấy đang sống ở một nơi nào đó, nhưng đã quên tôi rồi.

Thấy tôi thất thần, cha mẹ tôi lại lo lắng:

“Có phải con lo tên Tô Nhất Long đó? Là cha mẹ có lỗi với con, tên cầm thú đó đã trốn thoát rồi…”

“Nhưng con không phải lo gì cả, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi. Cha Cha lúc nào cũng cho người bảo vệ con an toàn!”

“Còn cả việc học ở trường nữa, cha mẹ đã làm thủ tục bảo lưu cho con rồi. Chỉ cần con khỏe lại, bất cứ lúc nào muốn đi học lại cũng có thể. Hoặc không cần học nữa cũng được, cha mẹ dư sức nuôi được con cả đời!”

Cha tôi vỗ ngực lớn tiếng nói, tuy khẩu khí hơi khoa trương, nhưng nhìn ông không giống như đang nói đùa. Tôi ngập ngừng hỏi về điều mình mình bận tâm từ nãy đến giờ:

“Cha, không phải cha đã vay nợ hay cầm cố cái gì để chữa bệnh cho con đấy chứ? Cha, con cũng đã khỏe lại rồi, không cần thiết phải ở trong căn nhà đắt đỏ như thế này đâu…”

Tôi cuống cả lên, còn cha mẹ tôi thì cười cười xoa đầu tôi:

“Không cần lo lắng, một năm qua việc kinh doanh của nhà chúng ta rất thuận lợi.”

Sau vụ việc nhà họ Tô bắt cóc tôi, Tô Nhất Long đã bỏ trốn, còn cha mẹ hắn vì không có đủ chứng cứ kết tội nên không ảnh hưởng gì. Vụ của tôi rất nổi, được dư luận quan tâm. Mọi người quyên góp ủng hộ tiền chữa bệnh cho tôi, không chỉ vậy, cha tôi còn quen được nhiều người làm ăn tốt. Dần dần việc kinh doanh đi lên, nhà tôi không còn cảnh túng thiếu nợ nần nữa.

Ngược lại, từ đó trở đi nhà họ Tô dần dần bị mất hết mối làm ăn, chẳng mấy chốc mà phá sản. Nhà của họ bị niêm phong, chẳng biết đã dọn đi đâu. Cha tôi kể, có lần ông bắt gặp một người ăn mặc rách rưới đi vào nhà hàng của ông xin cơm thừa. Người đó khi trông thấy cha tôi thì bộ dạng kinh hãi như thấy quỷ, ba chân bốn cẳng chạy mất. Nhìn kĩ thì thấy rất giống mẹ của Tô Nhất Long.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện