Lí Tương bên đây đã đem binh lính tới cứu viện, nhưng đến nơi phát ra pháo tín hiệu thì ngoài sát tang thi cùng hai cỗ xe ngựa đã bị lật không còn gì khác.Lí Tương mang quân theo dấu vết còn sót lại mà lần tìm tới hướng ngọn núi sau miếu.
Bên đang vì đường dốc của núi mà tốc độ của đám tang thi cũng đã chậm rất nhiều.Mấy người Dương Tiểu Nguyên men theo đường mòn mà lẫn vào bên trong, cũng may lúc này Lí Tương cũng đã nhận thấy kí hiệu mà hắn để lại nên đã đến cứu viện kịp lúc.
Hai bên tang thi cùng người hỗn chiến, ngọn núi bốc lên mùi đất sắt cùng máu tươi tanh tưởi, cuối cùng đám tang thi đó cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn.Sau đó cũng qua đi, Tư Duệ Kỳ Vũ bước ra hành lễ nói một câu đa tạ với biểu huynh của mình.
" đa tạ biểu huynh "
Lí Tương xua tay, hắn lần này cũng mang theo lời dặn dò của phụ thân đến tìm a di mà đem người về phủ.Chuyện năm xưa nhà Lí gia là mẹ đẻ của Lí thị nhưng cũng chẳng giúp được gì cho bà, việc này khiến huynh trưởng là Lí Khâm Lễ phụ thân Lí Tương áy náy bấy lâu nay.
Nhất là nội tổ mẫu của Lí Tương, luôn nhớ thương người nữ nhi này.Mạt thế tiến đến lại càng lo cho con gái mình là Lí thị hơn, nay oan ức cũng được giải, Tư Duệ Kỳ Vũ lại tài giỏi như vậy xem như cũng là chỗ đứng vững chắc của Lí thị.
Nhìn thấy là con của huynh trưởng mình, bà Lí Thi Hòa cũng đã đoán được chuyện gì, trong lòng bà cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
"!" Lí Tương đi lại chỗ của Lí thị, lúc này Dương Tiểu Nguyên vô tình ngước mặt lên lại chạm vào ánh mắt của Lí Tương nhìn về phía này, trong mắt vị thiếu gia họ Lí này không tránh khỏi vẻ kinh ngạc.
Mặc dù trên mặt y có chút vết bẩn nhưng cũng không che đi được dung nhan mỹ miều, như họa như hoa kia.Đương nhiên Tư Duệ Kỳ Vũ đi kế bên đã nhận ra được ánh mắt của biểu huynh mình, đừng quên hắn cũng là đàn ông làm sao không nhận ra cái ánh mắt đó.
Tư Duệ Kỳ Vũ liền đứng chắn trước mặt của Dương Tiểu Nguyên, ngăn cách hai người họ.Ai bảo phu lang của hắn xinh đẹp như vậy chứ? hắn cũng rất phiền lòng về những tên đàn ông luôn bị y thu hút một cách tự nhiên như vậy.
" biểu huynh đây là phu lang đệ, Dựng Tiểu Nguyên" hắn chậm rãi giới thiệu y, nhưng vẫn không có ý tứ tránh ra làm cho Dương Tiểu Nguyên khó hiểu che hết tầm nhìn rồi y không nhìn thấy gì cả.
Dương Tiểu Nguyên nghiên đầu ra nhìn, liền thấy được Lí Tương đứng phía trước, đây là anh họ của chồng y a.Nên phải chào hỏi mới phải phép nhỉ?.
" biểu huynh?" y hơi nghiên đầu, biểu hiện có điểm ngốc ngốc nói, làm cho Lí Tương hơi ngưỡng ngùng một chút gật đầu chào lại.
Tư Duệ Kỳ Vũ nhíu mày lại nhích người ra một chút che đi y lại một cách âm thầm.Việc này làm cho Dương Tiểu Nguyên phát bực, che tầm nhìn của cậu làm gì, mất hết ánh sáng rồi nè.Có lẽ đứa bé cũng khó chịu với việc này, liền nhăn mặt lại có dấu hiệu sắp khóc lên rồi.
" chàng tránh ra coi, Yên nhi sắp khóc rồi này " Dương Tiểu Nguyên đánh nhẹ vào lưng của phu quân nhà mình.
" tự nhiên chắn mất tầm nhìn làm cái gì, thật là..." Y mắt cá chết nhìn hắn, tay chân hơi luống cuống mà dỗ đứa bé.
Tư Duệ Kỳ Vũ đột nhiên bị y mắng liền ủy khuất vô cùng.Ở đây ai cũng hiểu hành động của hắn,cả hai đứa nhỏ cũng mơ hồ nhận ra duy chỉ có y là đầu gỗ trong tình cảm nên không hiểu.
" đứa bé là?" Lí Tương nhìn đứa nhỏ trong lòng y hỏi, hắn nhớ biểu đệ đi bảy năm làm gì có thời gian về nhà đâu?.Vậy đứa nhỏ này ở đâu mà ra chứ?.
" con của ta, nhưng không phải của chàng ấy" Y cũng không quan tâm lời nói của mình làm người khác hiểu lầm bao nhiêu, liếc nhìn hắn hậm hực nói liền ôm đứa nhỏ rời đi.
"!!!" binh lính mới đến cùng Lí Tương kinh ngạc mà trố mắt nhìn Tư Duệ Kỳ Vũ, hắn vậy mà bị đội nón xanh sao?.Nhưng hai chính chủ có vẻ không quan tâm đến sự hiểu lầm này, lại khiến cho hai mẹ già thở dài, Lí thị đành giải thích thay y.
" Tiểu Nguyên đang giận thằng con không hiểu chuyện của ta, đó là con của một người quen của Tiểu Nguyên.Đó là con nuôi của Tiểu Nguyên mà thôi, đừng hiểu lầm"
" Tiểu Nguyên rất tốt" bà ngừng một chút rồi nói tiếp, lại nhìn thằng con không biết ăn nói của mình đang nói gì đó với vợ nó, vậy mà Dương Tiểu Nguyên lại có dấu hiệu tức giận hơn nữa.
" chàng không phải muốn giết ta cùng Yên nhi sao? đi theo làm gì?" y trừng mắt nhìn hắn.
" ta...ta không có ý này...em nghe ta nói...." Tư Duệ Kỳ Vũ luống cuống nói.
Y nhìn hắn đang không biết nói gì, dáng vẻ vô cùng buồn cười.Điều này khiến y giận cũng không nổi nữa, nhưng Dương Tiểu Nguyên vẫn làm giá hừ một tiếng.Dù trong trường hợp nào cũng làm dáng rồi tính sau!.Đây là châm ngôn sống của Dương Tiểu Ngôn.
" chàng bế Yên nhi đi " y đưa đứa bé cho hắn nói.
" ta..." Tư Duệ Kỳ Vũ không biết nên làm gì, ấp úng nhìn y, nhưng Dương Tiểu Nguyên chỉ nhướng mày nhìn hắn.Bất đất dĩ liền bế lấy đứa trẻ, trong giây phút này hắn cảm thấy, giết tang thi còn dễ hơn nhiều.Tay hắn chỉ cầm đao kiếm, cũng không biết là phân nặng nhẹ lực tay liền làm đứa bé khóc lên.
" chàng dùng lực nhiều như vậy làm gì chứ?" Y nhẹ nhàng bế lại đứa trẻ rồi chỉ hắn cách bế trẻ em.
Đôi vợ chồng trẻ liền nói chuyện xoay quanh việc đứa trẻ như thế nào dỗ không khóc, bế ra sao....phu thê với nhau đầu giường cãi cuối giường hòa.Đương nhiên Dương Tiểu Nguyên biết hắn đây là muốn làm hòa với mình, nhưng không biết nói như thế nào.Hơn nữa y cũng chẳng phải người hẹp hòi, phu thê với nhau làm gì có chuyện giận nhau lâu chứ.
" còn không về Kinh Thành à?" y quay đầu lại, cười nhìn hắn.
Tư Duệ Kỳ Vũ biết phu lang đã hết giận, liền vui vẻ chạy theo sau y, lẽo đẽo như một cái đuôi lớn của Dương Tiểu Nguyên.
Bên đang vì đường dốc của núi mà tốc độ của đám tang thi cũng đã chậm rất nhiều.Mấy người Dương Tiểu Nguyên men theo đường mòn mà lẫn vào bên trong, cũng may lúc này Lí Tương cũng đã nhận thấy kí hiệu mà hắn để lại nên đã đến cứu viện kịp lúc.
Hai bên tang thi cùng người hỗn chiến, ngọn núi bốc lên mùi đất sắt cùng máu tươi tanh tưởi, cuối cùng đám tang thi đó cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn.Sau đó cũng qua đi, Tư Duệ Kỳ Vũ bước ra hành lễ nói một câu đa tạ với biểu huynh của mình.
" đa tạ biểu huynh "
Lí Tương xua tay, hắn lần này cũng mang theo lời dặn dò của phụ thân đến tìm a di mà đem người về phủ.Chuyện năm xưa nhà Lí gia là mẹ đẻ của Lí thị nhưng cũng chẳng giúp được gì cho bà, việc này khiến huynh trưởng là Lí Khâm Lễ phụ thân Lí Tương áy náy bấy lâu nay.
Nhất là nội tổ mẫu của Lí Tương, luôn nhớ thương người nữ nhi này.Mạt thế tiến đến lại càng lo cho con gái mình là Lí thị hơn, nay oan ức cũng được giải, Tư Duệ Kỳ Vũ lại tài giỏi như vậy xem như cũng là chỗ đứng vững chắc của Lí thị.
Nhìn thấy là con của huynh trưởng mình, bà Lí Thi Hòa cũng đã đoán được chuyện gì, trong lòng bà cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
"!" Lí Tương đi lại chỗ của Lí thị, lúc này Dương Tiểu Nguyên vô tình ngước mặt lên lại chạm vào ánh mắt của Lí Tương nhìn về phía này, trong mắt vị thiếu gia họ Lí này không tránh khỏi vẻ kinh ngạc.
Mặc dù trên mặt y có chút vết bẩn nhưng cũng không che đi được dung nhan mỹ miều, như họa như hoa kia.Đương nhiên Tư Duệ Kỳ Vũ đi kế bên đã nhận ra được ánh mắt của biểu huynh mình, đừng quên hắn cũng là đàn ông làm sao không nhận ra cái ánh mắt đó.
Tư Duệ Kỳ Vũ liền đứng chắn trước mặt của Dương Tiểu Nguyên, ngăn cách hai người họ.Ai bảo phu lang của hắn xinh đẹp như vậy chứ? hắn cũng rất phiền lòng về những tên đàn ông luôn bị y thu hút một cách tự nhiên như vậy.
" biểu huynh đây là phu lang đệ, Dựng Tiểu Nguyên" hắn chậm rãi giới thiệu y, nhưng vẫn không có ý tứ tránh ra làm cho Dương Tiểu Nguyên khó hiểu che hết tầm nhìn rồi y không nhìn thấy gì cả.
Dương Tiểu Nguyên nghiên đầu ra nhìn, liền thấy được Lí Tương đứng phía trước, đây là anh họ của chồng y a.Nên phải chào hỏi mới phải phép nhỉ?.
" biểu huynh?" y hơi nghiên đầu, biểu hiện có điểm ngốc ngốc nói, làm cho Lí Tương hơi ngưỡng ngùng một chút gật đầu chào lại.
Tư Duệ Kỳ Vũ nhíu mày lại nhích người ra một chút che đi y lại một cách âm thầm.Việc này làm cho Dương Tiểu Nguyên phát bực, che tầm nhìn của cậu làm gì, mất hết ánh sáng rồi nè.Có lẽ đứa bé cũng khó chịu với việc này, liền nhăn mặt lại có dấu hiệu sắp khóc lên rồi.
" chàng tránh ra coi, Yên nhi sắp khóc rồi này " Dương Tiểu Nguyên đánh nhẹ vào lưng của phu quân nhà mình.
" tự nhiên chắn mất tầm nhìn làm cái gì, thật là..." Y mắt cá chết nhìn hắn, tay chân hơi luống cuống mà dỗ đứa bé.
Tư Duệ Kỳ Vũ đột nhiên bị y mắng liền ủy khuất vô cùng.Ở đây ai cũng hiểu hành động của hắn,cả hai đứa nhỏ cũng mơ hồ nhận ra duy chỉ có y là đầu gỗ trong tình cảm nên không hiểu.
" đứa bé là?" Lí Tương nhìn đứa nhỏ trong lòng y hỏi, hắn nhớ biểu đệ đi bảy năm làm gì có thời gian về nhà đâu?.Vậy đứa nhỏ này ở đâu mà ra chứ?.
" con của ta, nhưng không phải của chàng ấy" Y cũng không quan tâm lời nói của mình làm người khác hiểu lầm bao nhiêu, liếc nhìn hắn hậm hực nói liền ôm đứa nhỏ rời đi.
"!!!" binh lính mới đến cùng Lí Tương kinh ngạc mà trố mắt nhìn Tư Duệ Kỳ Vũ, hắn vậy mà bị đội nón xanh sao?.Nhưng hai chính chủ có vẻ không quan tâm đến sự hiểu lầm này, lại khiến cho hai mẹ già thở dài, Lí thị đành giải thích thay y.
" Tiểu Nguyên đang giận thằng con không hiểu chuyện của ta, đó là con của một người quen của Tiểu Nguyên.Đó là con nuôi của Tiểu Nguyên mà thôi, đừng hiểu lầm"
" Tiểu Nguyên rất tốt" bà ngừng một chút rồi nói tiếp, lại nhìn thằng con không biết ăn nói của mình đang nói gì đó với vợ nó, vậy mà Dương Tiểu Nguyên lại có dấu hiệu tức giận hơn nữa.
" chàng không phải muốn giết ta cùng Yên nhi sao? đi theo làm gì?" y trừng mắt nhìn hắn.
" ta...ta không có ý này...em nghe ta nói...." Tư Duệ Kỳ Vũ luống cuống nói.
Y nhìn hắn đang không biết nói gì, dáng vẻ vô cùng buồn cười.Điều này khiến y giận cũng không nổi nữa, nhưng Dương Tiểu Nguyên vẫn làm giá hừ một tiếng.Dù trong trường hợp nào cũng làm dáng rồi tính sau!.Đây là châm ngôn sống của Dương Tiểu Ngôn.
" chàng bế Yên nhi đi " y đưa đứa bé cho hắn nói.
" ta..." Tư Duệ Kỳ Vũ không biết nên làm gì, ấp úng nhìn y, nhưng Dương Tiểu Nguyên chỉ nhướng mày nhìn hắn.Bất đất dĩ liền bế lấy đứa trẻ, trong giây phút này hắn cảm thấy, giết tang thi còn dễ hơn nhiều.Tay hắn chỉ cầm đao kiếm, cũng không biết là phân nặng nhẹ lực tay liền làm đứa bé khóc lên.
" chàng dùng lực nhiều như vậy làm gì chứ?" Y nhẹ nhàng bế lại đứa trẻ rồi chỉ hắn cách bế trẻ em.
Đôi vợ chồng trẻ liền nói chuyện xoay quanh việc đứa trẻ như thế nào dỗ không khóc, bế ra sao....phu thê với nhau đầu giường cãi cuối giường hòa.Đương nhiên Dương Tiểu Nguyên biết hắn đây là muốn làm hòa với mình, nhưng không biết nói như thế nào.Hơn nữa y cũng chẳng phải người hẹp hòi, phu thê với nhau làm gì có chuyện giận nhau lâu chứ.
" còn không về Kinh Thành à?" y quay đầu lại, cười nhìn hắn.
Tư Duệ Kỳ Vũ biết phu lang đã hết giận, liền vui vẻ chạy theo sau y, lẽo đẽo như một cái đuôi lớn của Dương Tiểu Nguyên.
Danh sách chương