Tuy băng tuyết đã tận rã rất nhiều, nhưng không khí lạnh vẫn khiến khuôn mặt và phần da thịt bị lộ trong không khí vẫn ửng đỏ, nhất là mấy đứa trẻ nghịch ngợm không chịu mặc áo bông mà đã chạy ra ngoài đường chơi.
"A~ Triệu Lan tỷ!"
"Triệu Lan tỷ!"
Vừa thấy Triệu Lan đi ra, đám trẻ con đang chạy nhảy hăng say lập tức hớn hở chạy tới. Cho dù rất nhiều đứa trẻ lớn hơn nàng vài ba tuổi cũng đồng loạt gọi tỷ. Vốn sao, kiếp trước Triệu Lan mất cũng đã là trưởng bối lớn nhất trong nhà, đã từng nuôi con chăm cháu hơn nửa đời người, giờ tuy đã đầu thai thành một đứa trẻ, nhưng lại không quên hết chuyện kiếp trước, cho nên bằng vào một tay kinh nghiệm, Triệu Lan thành công khiến đám trẻ ở trong trấn đều yêu thích và ỷ lại.
Nhìn những khuôn mặt ngây thơ trong sáng nở nụ cười với nàng, trái tim đã làm mẹ làm bà của Triệu Lan lập tức mềm mại, yêu thích không được. Khom người ẫm đứa bé nhỏ nhắn nhất, Triệu Lan cúi đầu hòa ái nói:
"Tiểu An có nhớ Lan tỷ không?"
Tiểu An chỉ mới có ba tuổi, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, cho nên cho dù là nữ hài tử thì bữa ăn hàng ngày cũng không đầy đủ dinh dưỡng tới đâu. Nhưng cũng may là đầu óc của tiểu An vẫn phát triển tốt, nghe Triệu Lan hỏi, tiểu An há miệng lộ ra mấy cái răng sữa, âm thanh mềm mại dính dính đáp:
"Nhớ tỷ tỷ...lắm."
Sung sướng cọ cọ người Triệu Lan, tiểu An cảm đưa tay xoa bụng ngọng nghịu nói tiếp:
"Bụng của tiểu An đói."
"Không sao. Lan tỷ có mang theo bánh kẹo đây." Cười nhẹ an ủi, Triệu Lan khom người đặt bé con xuống, sau đó móc hà bao thật bự ra. Ánh mắt của đám nhóc lập tức phát sáng, nhưng lại rất ngoan ngoãn xếp thành một hàng chờ đợi.
"Tiểu Tịnh, cầm lấy phát cho mọi người đi."
"A, được. Lan tỷ."
Một nữ hài tử đen nhẻm lập tức đi tới nhận lấy hà bao từ tay nàng rồi quen tay hay việc mở túi ra rồi lấy một cục kẹo cho đứa bé nhỏ nhất, cứ vậy cho đến hết, nếu còn dư thì tiếp tục phát một vòng như cũ, cho dù không đủ cho những đứa trẻ đứng sau, nhưng cũng không có ai náo loạn. Dù sao bọn họ là tỷ tỷ, phải biết nhường nhịn muội muội. Lúc trước, cũng từng có một nữ hài tử không phục, cảm thấy Triệu Lan bất công. Lúc đó Triệu Lan chỉ cười nói:
"Nếu cảm thấy bất công, chỉ cần nữ hài tử chịu gọi mấy đứa trẻ nhỏ hơn tuổi mình bằng tỷ tỷ. Ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ thì viên kẹo này sẽ là của ngươi."
Làm tỷ làm ca đều phải biết nhường nhịn, làm muội làm đệ phải biết ngoan ngoãn nghe lời. Làm lớn luôn phải có tâm tình yêu thương và nhường nhịn. Việc nhỏ nhặt cũng so đo thì cho dù lđối với người lớn tuổi hơn họ cũng không biết vâng phục nghe lời, trong khi đó lại muốn người ta nhường nhịn.
Có một câu nói rất hay, tình cảm chính là cán cân thiên vị. Mình có tình cảm với một người, cho dù miệng luôn nói đối xử công bằng nhưng những hành động hay lời nói thường ngày đều sẽ lộ rõ. Cho nên có đôi lúc, lòng hiểu nhưng cũng đừng nói ra. Tế nhị lắm.
Đang đứng nhìn vẻ mặt vui vẻ của đám trẻ con, Triệu Lan cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, nàng quay đầu đưa mắt nhìn lại, thấy bị bắt gặp, chủ nhân của ánh mắt lập tức co rụt đầu. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Triệu Lan vẫn nhận ra đó là nam hài của Giang gia, tên là Giang Mạt. Nghĩ đến thời những năm 60 mà bản thân sống, cho dù khi đó còn rất trọng nam khinh nữ, nhưng so với thế giới này thì Triệu Lan cảm thấy đó cũng trở thành thiên đường.
Ở thế giới cổ đại kì lạ này, địa vị của nữ nhân rất cao, có lẽ là do thể chất hoặc khí hậu, sức lực của nữ tử rất lớn, nam nhân tuy không quá yếu ớt so với sức lực của nữ tử thế giới cũ, nhưng trong mắt của nữ nhân ở đây đó chính là mảnh mai yếu ớt. Nữ tử và nam tử vừa sinh ra đã có ngăn cách, cho dù cái gì cũng không hiểu, nhưng nam hài đều bị đại nhân trong nhà nghiêm khắc dạy dỗ không được chơi với nữ hài, lớn hơn nữa là không được nhìn chằm chằm vào nữ tử, không được... không được...
Cho nên trong đám trẻ đang được phân phát kẹo đều là nữ hài tử.
Nghĩ đến những trói buộc của nam nhân ở thế giới này phải chịu, trong lòng Triệu Lan cảm không cấm muốn chửi tổ cha nó. Cho dù quan niệm nam nữ bình đẳng ở kiếp trước của Triệu Lan không nhiệt huyết bằng người trẻ tuổi, nhưng Triệu Lan rất tôn sùng lời tuyên ngôn của chủ tịch Mao, cảm thấy phụ nữ cũng có thể góp sức xây dựng đất nước không kém đàn ông. Huống hồ bảy năm sống ở thành phố lớn càng khiến nàng mở mang kiến thức, nhớ đến cô chủ tiệm sách ôn hòa hào phóng, nhớ tới bà hàng xóm gần nhà nhiệt tình,... Đều không phải đang chứng minh phái yếu nhưng không yếu đó sao? Lại nghĩ, khuôn mặt con trai, con dâu và cháu gái liền hiện lên trong đầu...Aizz. Người già đúng là luôn thích nhớ lại chuyện cũ.
"Tiểu Tịnh, đã chia xong sao?"
"Oh, vẫn còn một viên kẹo, Triệu Lan tỷ muốn ăn sao?" Nữ hài tử nguyên bản còn tính toán để lại viên kẹo này cho đệ đệ. Từ ngày bắt đầu quen biết với Triệu Lan, nữ hài tử đã cảm thấy bản thân mình phải biết thương yêu các đệ đệ trong nhà, không còn ăn hiếp chọc ghẹo tiểu đệ đệ nữa.
Nhìn biểu hiện không tha của tiểu bằng hữu, Triệu Lan cười cười:
"Không phải nói muốn ra ngoài trấn đi hái quả dại sao? Bây giờ chúng ta đi thôi."
"A! Đúng rồi ha. Đi thôi."
"Đi hái quả dại."
"Quả dại ăn ngọt ngọt."
"A~ Triệu Lan tỷ!"
"Triệu Lan tỷ!"
Vừa thấy Triệu Lan đi ra, đám trẻ con đang chạy nhảy hăng say lập tức hớn hở chạy tới. Cho dù rất nhiều đứa trẻ lớn hơn nàng vài ba tuổi cũng đồng loạt gọi tỷ. Vốn sao, kiếp trước Triệu Lan mất cũng đã là trưởng bối lớn nhất trong nhà, đã từng nuôi con chăm cháu hơn nửa đời người, giờ tuy đã đầu thai thành một đứa trẻ, nhưng lại không quên hết chuyện kiếp trước, cho nên bằng vào một tay kinh nghiệm, Triệu Lan thành công khiến đám trẻ ở trong trấn đều yêu thích và ỷ lại.
Nhìn những khuôn mặt ngây thơ trong sáng nở nụ cười với nàng, trái tim đã làm mẹ làm bà của Triệu Lan lập tức mềm mại, yêu thích không được. Khom người ẫm đứa bé nhỏ nhắn nhất, Triệu Lan cúi đầu hòa ái nói:
"Tiểu An có nhớ Lan tỷ không?"
Tiểu An chỉ mới có ba tuổi, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, cho nên cho dù là nữ hài tử thì bữa ăn hàng ngày cũng không đầy đủ dinh dưỡng tới đâu. Nhưng cũng may là đầu óc của tiểu An vẫn phát triển tốt, nghe Triệu Lan hỏi, tiểu An há miệng lộ ra mấy cái răng sữa, âm thanh mềm mại dính dính đáp:
"Nhớ tỷ tỷ...lắm."
Sung sướng cọ cọ người Triệu Lan, tiểu An cảm đưa tay xoa bụng ngọng nghịu nói tiếp:
"Bụng của tiểu An đói."
"Không sao. Lan tỷ có mang theo bánh kẹo đây." Cười nhẹ an ủi, Triệu Lan khom người đặt bé con xuống, sau đó móc hà bao thật bự ra. Ánh mắt của đám nhóc lập tức phát sáng, nhưng lại rất ngoan ngoãn xếp thành một hàng chờ đợi.
"Tiểu Tịnh, cầm lấy phát cho mọi người đi."
"A, được. Lan tỷ."
Một nữ hài tử đen nhẻm lập tức đi tới nhận lấy hà bao từ tay nàng rồi quen tay hay việc mở túi ra rồi lấy một cục kẹo cho đứa bé nhỏ nhất, cứ vậy cho đến hết, nếu còn dư thì tiếp tục phát một vòng như cũ, cho dù không đủ cho những đứa trẻ đứng sau, nhưng cũng không có ai náo loạn. Dù sao bọn họ là tỷ tỷ, phải biết nhường nhịn muội muội. Lúc trước, cũng từng có một nữ hài tử không phục, cảm thấy Triệu Lan bất công. Lúc đó Triệu Lan chỉ cười nói:
"Nếu cảm thấy bất công, chỉ cần nữ hài tử chịu gọi mấy đứa trẻ nhỏ hơn tuổi mình bằng tỷ tỷ. Ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ thì viên kẹo này sẽ là của ngươi."
Làm tỷ làm ca đều phải biết nhường nhịn, làm muội làm đệ phải biết ngoan ngoãn nghe lời. Làm lớn luôn phải có tâm tình yêu thương và nhường nhịn. Việc nhỏ nhặt cũng so đo thì cho dù lđối với người lớn tuổi hơn họ cũng không biết vâng phục nghe lời, trong khi đó lại muốn người ta nhường nhịn.
Có một câu nói rất hay, tình cảm chính là cán cân thiên vị. Mình có tình cảm với một người, cho dù miệng luôn nói đối xử công bằng nhưng những hành động hay lời nói thường ngày đều sẽ lộ rõ. Cho nên có đôi lúc, lòng hiểu nhưng cũng đừng nói ra. Tế nhị lắm.
Đang đứng nhìn vẻ mặt vui vẻ của đám trẻ con, Triệu Lan cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, nàng quay đầu đưa mắt nhìn lại, thấy bị bắt gặp, chủ nhân của ánh mắt lập tức co rụt đầu. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Triệu Lan vẫn nhận ra đó là nam hài của Giang gia, tên là Giang Mạt. Nghĩ đến thời những năm 60 mà bản thân sống, cho dù khi đó còn rất trọng nam khinh nữ, nhưng so với thế giới này thì Triệu Lan cảm thấy đó cũng trở thành thiên đường.
Ở thế giới cổ đại kì lạ này, địa vị của nữ nhân rất cao, có lẽ là do thể chất hoặc khí hậu, sức lực của nữ tử rất lớn, nam nhân tuy không quá yếu ớt so với sức lực của nữ tử thế giới cũ, nhưng trong mắt của nữ nhân ở đây đó chính là mảnh mai yếu ớt. Nữ tử và nam tử vừa sinh ra đã có ngăn cách, cho dù cái gì cũng không hiểu, nhưng nam hài đều bị đại nhân trong nhà nghiêm khắc dạy dỗ không được chơi với nữ hài, lớn hơn nữa là không được nhìn chằm chằm vào nữ tử, không được... không được...
Cho nên trong đám trẻ đang được phân phát kẹo đều là nữ hài tử.
Nghĩ đến những trói buộc của nam nhân ở thế giới này phải chịu, trong lòng Triệu Lan cảm không cấm muốn chửi tổ cha nó. Cho dù quan niệm nam nữ bình đẳng ở kiếp trước của Triệu Lan không nhiệt huyết bằng người trẻ tuổi, nhưng Triệu Lan rất tôn sùng lời tuyên ngôn của chủ tịch Mao, cảm thấy phụ nữ cũng có thể góp sức xây dựng đất nước không kém đàn ông. Huống hồ bảy năm sống ở thành phố lớn càng khiến nàng mở mang kiến thức, nhớ đến cô chủ tiệm sách ôn hòa hào phóng, nhớ tới bà hàng xóm gần nhà nhiệt tình,... Đều không phải đang chứng minh phái yếu nhưng không yếu đó sao? Lại nghĩ, khuôn mặt con trai, con dâu và cháu gái liền hiện lên trong đầu...Aizz. Người già đúng là luôn thích nhớ lại chuyện cũ.
"Tiểu Tịnh, đã chia xong sao?"
"Oh, vẫn còn một viên kẹo, Triệu Lan tỷ muốn ăn sao?" Nữ hài tử nguyên bản còn tính toán để lại viên kẹo này cho đệ đệ. Từ ngày bắt đầu quen biết với Triệu Lan, nữ hài tử đã cảm thấy bản thân mình phải biết thương yêu các đệ đệ trong nhà, không còn ăn hiếp chọc ghẹo tiểu đệ đệ nữa.
Nhìn biểu hiện không tha của tiểu bằng hữu, Triệu Lan cười cười:
"Không phải nói muốn ra ngoài trấn đi hái quả dại sao? Bây giờ chúng ta đi thôi."
"A! Đúng rồi ha. Đi thôi."
"Đi hái quả dại."
"Quả dại ăn ngọt ngọt."
Danh sách chương