EDIT: Kanalz

________________

Tôn Á Vân đang đứng trong một căn phòng thay đồ rất to, bà tự ngắm mình trong gương, cất giọng to gọi hai cô bé đang ở phòng bên cạnh " Miên Miên, Mộc Ca hai con xong chưa. "

( mấy chương trước mình xưng Tôn Á Vân là " cô " nhưng đến chương này mình sẽ đổi lại thành " bà " cho mấy bạn dễ nhận ra ai là Miên Miên ai là Á Vân nhé.)

Tôn Á Vân năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, mái tóc ngắn đã giúp bà nhìn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, khuôn mặt quyến rũ mang nét thùy mị được chăm sóc rất kỹ. Lúc này trên người bà mặc bộ váy đuôi cá màu xanh ngọc ra dáng một người phụ nữ trưởng thành.

" Tụi con sắp xong rồi ạ. " Tôn Miên Miên lên tiếng trả lời, ngay sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.

" Hít vào, hóp bụng lại, giữ nguyên đó, không được cử động. " Tôn Miên Miên đang giúp Lý Mộc Ca cài dây nịch bụng.

Lý Mộc Ca cao 1m65, là cô bé hơi mũm mĩm, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt thì không ai nghĩ cô nặng 70 cân nhưng thực chất cô nặng đến 78 cân vì vậy cơ thể sẽ hơi thừa thịt một tí......

Để trở nên xinh đẹp hơn, Lý Mộc Ca đã dặn Joseph làm phần eo của chiếc váy nhỏ hơn 2cm, ban đầu cô nghĩ thời gian còn tận nửa tháng, nếu chịu khó ăn ít lại tập thể dục nhiều hơn sẽ giảm cân được nhưng ai ngờ đến lúc váy được gửi đến Lý Mộc Ca không giảm được cân nào, cô gần như không thể mặc chiếc váy vào.

May mắn thay Joseph rất chu đáo, cậu ta như đoán trước được tình hình mà gửi thêm cho bọn họ một bộ đồ lót nịch bụng.

Lúc này Lý Mộc Ca như con cá bị mắc cạn, vẻ mặt đau khổ thở dốc nói " Tớ là đang tự đào hố chôn mình đúng không? Mẹ nó, đêm nay tớ cảm thấy tớ không ăn được cái gì nữa rồi. "

Tôn Miên Miên đổ mồ hôi, lấy tay quạt quạt mấy cái sau đó cười nói " tớ sẽ thay cậu ăn nhiều một chút. "

" AAAAAAAA, cậu thật đáng ghét. " Lý Mộc Ca dậm dậm chân.

" Chúng ta ra ngoài thôi, đừng để cô và chú đợi lâu. " Tôn Miên Miên nói.

" Ok "

Hai người tay trong tay cùng nhau đi xuống, nghe thấy tiếng động, Tôn Á Vân cùng Lý Uẩn Sóng đang ngồi đợi ở sofa đều nhìn qua.

Hai chị em đều đang mặc lễ phục cực kỳ tinh xảo, thợ trang điểm chỉ trang điểm nhẹ cho họ.

Trên thực tế, các cô gái ở độ tuổi thiếu nữ đều mang hơi thở đậm chất thanh xuân, nụ cười rạng rỡ cực kỳ trẻ trung và xinh đẹp vì thế thợ trang điểm chỉ cần tô đậm những ưu điểm này lên một chút.

Tôn Á Vân nhìn hai cô bé tươi như hoa, hài lòng nói " sinh công chúa là điều tốt nhất từ trước đến giờ mà tôi làm được, có con gái xinh đẹp thế này tôi cần con trai làm gì! "

" Mẹ, mẹ nói vậy con sẽ buồn đó. " Lý Hồng Duệ mặc một bộ vest màu đen từ ngoài bước vào.

" Ôi, con trai của tôi hôm nay cũng thật đẹp trai! " Tôn Á Vân không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt tại trận, nói thêm " nó mà dẫn bạn gái về ra mắt tôi thì tốt rồi. "

Lý Hồng Duệ đã quá quen rồi, mẹ mình mặc dù đang nói cái gì đi chăng nữa thì thể nào lúc sau cũng chuyển chủ đề thành " bạn gái ".

_____________________

Đêm nay biệt thự Sở gia sáng đèn rực rỡ.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của Sở Thanh Phong, ở giữa phòng có một cây trụ cao 8m được quấn quanh bằng chiếc khăn đỏ thắm, cái đèn chùm pha lê cũng được trang trí rực rỡ hơn, mấy bông hoa được treo khắp nơi với mục đích làm cho căn phòng trông tươi vui, có sức sống hơn. Những tấm thảm có hoa văn tinh xảo đang làm nền cho các đôi giày da được đánh sáng bóng cùng mấy đôi giày cao gót ưu nhã, thanh lịch.

Những người được xem là quan to chức lớn ở Nam Thành đều có mặt đông đủ ở đây, thậm chí còn có mấy ảnh đế, ảnh hậu cùng mấy minh tinh cùng đến góp vui.

Mấy đời nhà Sở đều không có phu nhân đàng hoàng, Sở Hâm tùy tiện thay vợ như thay áo vì vậy từ trước đến giờ mấy hoạt động xã giao đều do một tay Sở Hâm Hồng, một người phụ nữ đã được gả đi chủ trì.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trong phòng tiệc to như vậy, Sở Hâm Hồng đứng ở giữa khiêu vũ, xung quang bà đều là tiếng cười vui vẻ.

Khi nhìn thấy Tôn Á Vân, Sở Hâm Hồng đi lại chào hỏi nhiệt tình " Ai ya, có thể mời được người nổi tiếng của chúng ta đến là phúc của tôi. "

Tôn Á Vân được sinh ra trong gia đình nghệ sĩ, dĩ nhiên bà sẽ làm nghề gì đó liên quan đến nhạc, bà chọn con đường làm nhạc sĩ, đến bây giờ cũng đã có hơn chục bài hát. Khi bà được gả vào Lý gia thì tài hùng biện của bà đã tăng đáng kể. Bà mỉm cười lịch sụ tiếp chuyện cùng với Sở Hâm Hồng.

Chủ đề của phụ nữ luôn luôn là mấy thứ đồ trang sức, làm đẹp, giảm cân và chồng con.

Da của Sở Hâm Hồng được bà chăm sóc rất kỹ vì vậy khi bà đưa tay ra có thể nhìn thấy nó nhẵn nhụi trắng trẻo như thiếu nữ vậy. Bà quay đầu nhìn Lý Hồng Duệ đứng cách bọn họ không xa khen ngợi " hai đứa con trai của tôi cứ như được phái xuống để đòi nợ vậy, nhà chị lại có Hồng Duệ ưu tú thế kia làm tui cũng vui lây đến mức mấy nếp nhăn trên mặt đều biến mất haha. "

Cuộc hôn nhân bây giờ của Sở Hâm Hồng là cuộc hôn nhân thứ hai, Tần Bác Minh là con trai ruột của bà, một đứa khác là Chu Tuấn Hào, con trai của chồng hiện tại, Chu Hạo.

Tôn Á Vân biết rằng Sở Hâm Hồng không tính toán với Chu Tuấn Hào chỉ vì nể tình Chu Hạo vì thế liền nói " Bác Minh nhà chị cũng ưu tú không kém nha, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, miệng ngọt như đường. Sinh nhật chị cậu bé đã đích thân bay đi Hồng Kông mua bộ trang sức ngọc lục về tặng, thật khiến người ta ghen tị nha. "

Quả nhiên sau khi nghe xong nụ cười trên mặt Sở Hâm Hồng lại vui tươi hơn mấy phần, bà cười nói " Haha, Mộc Ca của chúng ta cũng càng ngày càng xinh ra nha, nói đi nói lại thì con trai cũng không tâm sự, thân thiết với mẹ bằng con gái, tiếc là tôi không có duyên với con gái. A, cô bé này là ai, nhìn lạ thế? "

" Con bé là cháu gái của tôi, tên là Tôn Miên Miên. "

" Ôi con bé xinh thật cứ như một đóa hoa ấy, nhìn lại mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng chốc tôi nhận ra chúng ta cũng đã già đi nhiều rồi haha. "

Tôn Á Vân trêu " nếu nói chị là hoa tàn ít bướm thì những người như chúng tôi phải làm thế nào đây. "

Hai người bật cười.

Sở Phong nãy giờ vẫn đi sau lưng Sở Thanh Phong, anh cùng ông xã giao.

Hôm nay, Sở Phong không mặc âu phục. Anh tùy tiện mặc một cái áo sơ mi sáng màu, bên ngoài khoác thêm cái áo comple màu xám tro.

Hầu như trong các bữa tiệc như thế này thì người ta sẽ không mặc âu phục, nhưng nó lại là một món đồ thiết yếu để có thể tôn lên được vẻ thời thượng và mắt thẩm mĩ của cánh đàn ông. Nhưng việc phải phối đồ làm sao cho chúng hợp nhau mới là điều khó khăn.

Tuy nhiên đối với Sở Phong, chiếc áo comple đã tôn lên thân thể gầy gò thẳng tắp của anh.

Với khuôn mặt đẹp trai gây sát thương cực mạnh đó, Sở Phong đã làm bao nhiêu cô gái trẻ tuổi trong hội trường điêu đứng, họ cứ 1 chút lại lén lút nhìn trộm anh.

Đôi mắt của anh lộ ra một ý cười cực kỳ thờ ơ, dĩ nhiên những cô gái áo hương tóc mai kia hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của anh.

Đã có không ít " tiểu cô nương " theo lời bố mẹ đến chào hỏi Sở Thanh Phong và anh, tiện thể tăng sự tồn tại của mình lên trước mặt hai người.

Trong các bữa tiệc xã giao kiểu này, khi phụ nữ chủ động chạy đến bắt chuyện, đàn ông không thể nào từ chối, đó là sự tôn trọng tối thiểu trong giới.

Vì thế, trong vòng nửa giờ Sở Phong đã bắt tay với hơn mười cô gái. Có những người cực kỳ táo bạo, khi bắt tay còn gãi gãi tay anh một cách ngớ ngẩn!

Sở Phong đã hết kiên nhẫn, anh tìm một cái cớ sau đó rời đi.

Trong phòng tắm, Sở Phong mím môi, bật vòi nước lên rồi rửa tay.

Anh dường như không biết đau, chà rất mạnh bàn tay phải cho đến khi lòng bàn tay đỏ hết lên mới chịu thôi.

Tắt nước, Sở Phong lấy khăn giấy chầm chậm lau đi mấy giọt nước. Lúc này anh mới cảm giác được nỗi đau.

Nhìn cái gương trong phòng tắm được chạm khắc sang trọng, anh khẽ nhếch khóe môi lên nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, chỉ có vẻ lạnh lùng như băng.

Trở lại phòng tiệc, tiếng kéo đàn violin du dương từ trên sàn nhảy phát ra.

Ánh mắt của anh liếc qua đám đông, Khi thấy Tôn Miên Miên đứng đối diện sàn nhảy Sở Phong cực kỳ ngạc nhiên, anh hơi giật mình.

Cô bé ấy hôm nay rất xinh.

Cái váy màu hồng phấn tôn lên làn da trắng nõn của cô, nó cao hơn đầu gối một chút, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.

Mái tóc màu nâu được chải gọn gàng, đuôi tóc mềm mại che đi bả vai, cả người đều toát ra vẻ ôn nhu thanh thuần. Vốn dĩ đôi mắt của cô rất đẹp, to và tròn, giờ nó như biết nói chuyện vậy, trong suốt sáng ngời.

Tôn Miên Miên vừa vặn cũng nhìn thấy Sở Phong.

Cô khẽ mỉm cười với anh nhưng không đi qua.

Sở Phong cũng đứng yên tại chỗ, anh cầm ly cocktail trong tay, làm động tác cụng ly.

Tôn Miên Miên nâng ly lên uống một ngụm.

Ngay sau khi bản nhạc vừa kết thúc, một cô gái trẻ với lối trang điểm tinh tế mặc chiếc váy trắng từ trên sàn nhảy chạy đến chỗ anh.

Bước chân cô gái rất nhẹ nhàng, nở một nụ cười dịu dàng đứng sát vào anh. Đôi mắt sáng ngời bắt chuyện với anh.

Sở Phong lại có vẻ không quan tâm lắm, thậm chí trong mắt anh còn có điểm.... thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù Tôn Miên Miên chỉ mới quay qua nhìn anh có hai lần nhưng cô chắc chắn là mình đúng.

" Mùa hè này tớ vừa đến nhà máy rượu của chú ở Pháp, tớ ở đó vài ngày, trong mấy ngày đó tớ nhắn cho cậu rất nhiều tin nhưng cậu không trả lời. Uhm thì tớ không giỏi về khoa học cho mấy, trường Anh Hoa thì lại có vẻ " trọng lý khinh văn ", khai giảng này tớ sẽ phải chuyển đến trường Thực Nghiệm. Nói thật thì tớ rất muốn học chung lớp với cậu... À với lại anh trai tớ vừa về nước, ngày mốt sẽ tổ chức tiệc mừng ảnh trở về, tớ muốn hỏi cậu rảnh không, có thể đến chung vui với nhà tớ được không? "

Tô Lạc Doanh năn nỉ, cô ngước đầu lên nhìn anh. Dáng vẻ đáng yêu, thái độ của cô ấy thể hiện rõ sự yêu thích đối với Sở Phong. Bây giờ cho dù người đứng trước mặt cô ấy có đẹp trai đến đâu thì 99% chắc chắn không thể cưỡng lại.

Nhưng hôm nay cô ấy không may rồi, Sở Phong thuộc tuýp 1% còn lại.

Tô Lạc Doanh đã nói rất nhiều để mời nhưng chàng thiếu niên bên cạnh chỉ nhẹ nhàng buông một câu " không rảnh " sau đó xoay người đi mất.

Nụ cười của Tô Lạc Doanh không còn rạng rỡ như trước, cô nhìn tấm lưng thẳng tắp của Sở Phong đằng trước, bĩu môi một cái.

Bữa tiệc hôm nay là tiệc buffet, trên bàn toàn là những món sơn hào hải vị nhưng mọi người đều lịch sự mà ăn rất ít, không có ai dám buông thả bản thân để ăn tới bến.

Ngoại trừ Lý Mộc Ca ra...

Cô nàng vốn chỉ định ăn thử mấy món ngon ngon nhưng khi thử rồi mới biết món nào cũng ngon, không dừng lại được.

Đặt bát cháo hải sản xuống, Lý Mộc Ca bây giờ mới cảm thấy cái nịch bụng như đang quấn chặt trên người vậy, cô thấy hơi đau đau.

Lý Mộc Ca lôi Tôn Miên Miên đến nhà vệ sinh chỉnh lại một chút.

Vừa đi vào phòng vệ sinh, Lý Mộc Ca liền ngồi bệt xuống sàn không động đậy nữa, nhà vệ sinh ở Sở gia cái nào cũng có điều hòa mát lạnh, ngồi được một lúc, Tôn Miên Miên xoa xoa bàn tay hơi lạnh " Mộc Ca, trong này hơi lạnh, tớ ra ngoài đi dạo một chút nhé. "

" Ừ cậu đi đi, nhớ cẩn thận nhé, tớ trong này đợi cậu. "

Bữa tiệc hôm nay có không ít người tham dự, phục vụ cực kỳ bận. Lúc đi qua khu nghỉ ngơi Tôn Miên Miên suýt nữa đụng vào một bartender.

Người đó liên tục xin lỗi, Tôn Miên Miên lắc đầu bảo không sao. Cô nép vào ghế sofa cho anh ta đi trước đột nhiên nghe được hai người ngồi đằng sau đang thì thầm cái gì đó có liên quan đến Ngu Thiến.

Với thân phận của Ngu Thiến mà lại không xuất hiện ở bữa tiệc hôm nay, nghĩ cũng thấy lạ lạ.

Tôn Miên Miên lấy một ly nước cam, đi đến chỗ ngồi cách đó không xa, lấy điện thoại ra giả vờ nghịch nghịch.

" Haiz, Triệu Thế Nam không bằng một thằng súc sinh nữa, đến cả phụ nữ cũng bị hắn đánh cho không ra gì. "

" Đây cũng không phải là lần đầu tiên, hôm qua tôi đi shopping gặp được Hà Thái, cô ấy bảo hôm trước cùng con gái đi khám thai thì gặp được Ngu Thiến đeo kính che mất nửa khuôn mặt. Thấy vậy Hà Thái gọi nhưng Ngu Thiến giả vờ không nghe lên xe đi mất. "

" Triệu Thế Nam là thằng đàn ông cặn bã! Hàng xóm của bọn họ kể là ông ta thường đi tụ tập uống say đến tận khuya mới về, sau khi về thì đè người ta ra đánh, có lúc còn đem mấy con hồ ly tinh bên ngoài về. Ngu Thiến vì vậy là cãi nhau um sùm với hắn, to tiếng không ai ngủ được. "

" Tôi còn nghe nói hồi đó Ngu Thiến bị ép gả cho Triệu Thế Nam. "

" Thật hay giả vậy? "

" Thật hay giả cũng không ai biết cả. "

_______________________

Đi khỏi chỗ đó Tôn Miên Miên thở dài một hơi.

Cô cũng không rõ cảm xúc lúc này là gì.

Khu vườn của Sở gia được xây nên qua bản vẽ của nhà thiết kế gia nổi tiếng thế giới, có sự hài hòa giữa văn hóa Trung Quốc cùng phương Tây, có những con đường mang đậm nét dân gian Trung Quốc cũng có những con đường mang nét phóng khoáng của châu Âu.

Tôn Miên Miên không nghĩ biệt thự Sở gia lại rộng như vậy, cô đi lòng vòng một hồi cũng không về được nhà vệ sinh, hình như là lạc đường rồi. Cô men theo tường đi một chút thì bắt đầu mệt. Cô quyết định dừng lại nghỉ.

Một lúc sau con đường phía bên cạnh truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói của hai người đàn ông.

Bọn họ nói rất khẽ nhưng Tôn Miên Miên vẫn nghe được.

" Tôi tin anh được đúng không? "

" Anh yên tâm đi, người đó là bà con xa của tôi. Cha cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu, vì chữa bệnh đã tiêu hết số tiền tiết kiệm trong nhà, bây giờ chỉ đợi số tiền sắp tới cứu mạng thôi. "

" Tốt rồi, sau khi chuyện này thành công thì tên cháu trai Sở Phong kia cả đời không rửa được vết nhơ này. " Âm thanh của người kia cực kỳ đắc ý

" Chúng ta chia nhau về thôi kẻo bị phát hiện. "

" Được. "

Tôn Miên Miên hồi hộp ngừng cả thở, tim đập thình thịch.

___________________

Tác giả muốn nói:

Bé Sở Phong: tay bị bẩn rồi! Không vui tí nào cả.

Bé Miên Miên hôn một cái vào bàn tay của bé Sở Phong: Được rồi, đã khử độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện