Tháng mười hai đang đến gần, thời tiết ở thủ đô càng ngày càng lạnh. Cây cối bên đường đều trơ trụi lá ngoại trừ cây tùng xanh tốt quanh năm nhẹ nhàng đón gió.

Vào cuối tháng, không khí của lễ Noel và Tết Nguyên Đán dày đặc khắp thành phố. Từ lúc Tôn Miên Miên về thủ đô tham gia tập huấn để chuẩn bị cho kỳ sát hạch thì mỗi ngày cô sẽ cùng Sở Phong nói chuyện điện thoại hoặc gọi video. Dù vậy nhưng cô vẫn rất nhớ anh!

Đáng tiếc kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán có 3 ngày nhưng cô và Sở Phong chỉ được nghỉ học mỗi một ngày. Đối với một học sinh lớp 12 mà nói thì được nghỉ một ngày đã là quá quý báu rồi nhưng đối với một người đã xa trường lớp 4 tháng như cô thì chưa đủ.

Tôn Miên Miên có xem vé máy bay trước đó rồi, từ thủ đô về Nam Thành ít nhất cũng phải ba tiếng, chạy qua chạy lại đến nơi cũng bảy giờ tối, thời gian còn dư lại chỉ đủ cho bọn họ ăn chung một bữa cơm...

Với lại cô sợ lúc gặp Sở Phong lại lưu luyến không muốn đi.

Vì vậy, cô không về nữa...

Sau khi hoàn thành tiết học cuối cùng vào đêm ngày 31, Tôn Miên Miên đi thẳng đến siêu thị mua khá nhiều đồ ăn nhẹ và đồ ăn vặt. Cô định cả ngày mùng một sẽ làm tổ trong nhà xem TV.

Siêu thị rất đông, lúc tính tiền phải xếp một hàng dài ơi là dài, lúc xong xuôi hết cũng đã 7 giờ.

" Ting " một tiếng, của thang máy mở ra. Tôn Miên Miên dồn đồ qua xách bằng tay trái, cô đứng trước nhà bấm mật khẩu.

Túi đồ rất nặng, siết tay cô đau hết cả lên. Ngay lúc cô chuẩn bị bấm số cuối thì bất thình lình bị ai đó đứng đằng sau bịt miệng lại, dùng tay kéo cô vào lồng ngực người đó.

Trong đầu Tôn Miên Miên nổ tung một cái, thôi chết cha rồi, không phải là tên biến thái bắt cóc giết người chôn xác đấy chứ!? Tiểu khu này của cô có tính an toàn rất cao, một tầng có hai hộ gia đình, xây đối diện với thang máy. Hơn nữa một tháng trước, lúc cô đang đứng đợi thang máy thì bất ngờ đụng phải đôi vợ chồng già ở đối diện, bọn họ vừa kéo hành lý vừa cười nói với cô rằng bọn họ sẽ vào Nam ăn Tết, đầu xuân mới về.

Cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vài giây sau mới tiêu hóa được tình hình hiện tại, liều mạng giãy giụa, túi đồ trên tay cô rơi xuống, mấy quả cam lăn lông lốc trên nền gạch đá.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai mình " Bạn gái, sau nhiều tháng không gặp mà em đã không nhận ra anh nữa rồi à? "

Giọng nói trầm thấp tùy tiện lười biếng thủ thỉ bên tai.

Tôn Miên Miên sững sờ, cô không giãy giụa nữa.

Hơi thở của anh lành lạnh, giống như một trận tuyết rơi rất lớn bị gió thổi qua, quét sạch tất cả mọi thứ trong rừng thông yên tĩnh.

Người đáng lẽ ra bây giờ không nên xuất hiện thì xuất hiện một cách bất thình lình như từ trên trời rơi xuống.

Trái tim của Tôn Miên Miên đập rất nhanh, cô không rõ là vì lúc nãy bị sợ hay là đang vui mừng nữa.

Cô nhéo vào mu bàn tay của Sở Phong, đôi chân mềm nhũn dựa cả vào người anh, hít một hơi thật sâu " Sở Phong? "

Sở Phong khẽ cười một tiếng " Bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa, vui chưa? Không nghĩ đến chứ gì. "

Bất ngờ vui mừng cái rắm, ngạc nhiên cái rắm!

Nói sợ còn tạm được chứ vui khỉ gì...

Người ta hay nói con trai và con gái đến từ hai hành tinh khác nhau, bây giờ Tôn Miên Miên đã tin câu nói này rồi.

Sở Phong buông tay ra, Tôn Miên Miên xoay người lại, trên môi anh nở nụ cười thật tươi " Có muốn một cái ôm đoàn tụ không nào? "

Tôn Miên Miên cũng cười nhưng bất quá không phải là nụ cười vui mừng, cô nghẹn ngào nhìn anh, Sở Phong sợ hết hồn " Em... "

Mới nói được có một chữ thì anh đã thấy cô gái nhỏ lao về phía mình, giơ nắm đấm đánh liên tục vào người anh.

" Anh có biết vừa rồi em sợ muốn chết không hả? Sao anh chơi ác thế aaaaaa. "

Sở Phong lớn đến chừng này, dĩ nhiên về phương diện đánh nhau không thua ai cả nhưng bây giờ người đang đánh là bạn gái của anh, cô bạn gái đã bốn tháng rồi chưa được gặp.

Không được đánh lại! phải yêu thương cô nhưng hành lang không lớn để tránh, giữ tay cô lại thì sợ cô đau.

Vì thế, vị Sở thiếu gia ngày nào cũng ngẩng cao đầu hiên ngang chỉ có thể cúi xuống bế cô lên.

Trong nháy mắt Tôn Miên Miên bị Sở Phong vác trên vai, đấm đấm vài cái cũng không có tác dụng gì nên đành thôi.

Sở Phong cứ như đi cướp dâu ấy, sau khi bắt được người về thì lại không thương tiếc ném cô lên ghế sofa. Anh dễ dàng cố định được tay chân của cô gái nhỏ, vô cùng thong thả đè cô dưới người mình.

Anh làm mặt vô tội cười nói " Hiểu lầm hiểu lầm cả thôi, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ. Bây giờ động thủ không phải là một cách hay để giải quyết vấn đề, chi bằng tụi mình vui vẻ trò chuyện với nhau, hôn mười phút cũng được. "

" Hôn cái đầu anh. "

" Chậc chậc, hôm nay bảo bối cáu kỉnh thế. "

" Anh nặng chết đi được, ngồi dậy mau cho em! "

Sở Phong buông tay cô ra, anh ngồi thẳng dậy.

Thật ra thì ngay từ lúc vừa nhìn thấy Tôn Miên Miên, Sở Phong đã muốn đè cô ra hôn cho đã nhưng anh chỉ có thể kiềm chế lại.

Với lại vừa nãy dọa cô sợ, dù gì bọn họ cũng gặp nhau sau bốn tháng rồi, từ từ hôn cũng được.

Vì thế, Sở Phong tiếp tục nói chuyển đề tài, than khổ cho cô bớt giận " Mệt quá! Lúc anh đi đã hết vé khoang hạng nhất, chỉ có thể đi khoang phổ thông đến gặp em đấy, còn không đủ chỗ để duỗi thẳng chân ra đấy! Lúc lên máy bay, tiếp viên thông báo bên này đang có tuyết rơi, có thể sẽ đến trễ hơn dự kiến ai ngờ đâu lại hạ cánh đúng giờ. "

Tôn Miên Miên ngồi dậy, cô ngồi lên đùi anh.

Một giây kế tiếp.

Đôi môi mềm mại dán vào môi anh.

Yết hầu ở cổ của Sở Phong động đậy, tiếng tim đập quanh quẩn bên tai, thậm chí anh còn hồi hộp hơn lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, quên cả nhắm mắt lại.

Tôn Miên Miên cũng chậm rãi mở đôi mắt ngập nước ra, giọng mũi nhẹ nhàng nói " Không phải anh nói muốn hôn mười phút à? "

Sở Phong mấp máy môi nói gì đó, Tôn Miên Miên bị cuốn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nên không để ý lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn khẩu hình để đoán, hình như anh nói " yêu tinh "!

Sự thật chứng minh, quả thật không nên đùa giỡn với cầm thú đội lốt người!

Tôn Miên Miên dựa vào ghế, nắm lấy tay ghế, tay còn lại xoa xoa môi mình " Tại sao anh cắn em? Anh là chó à? "

Sở Phong vừa đau lòng lại vừa chột dạ.

Anh cẩn thận nắm đôi tay của cô gái nhỏ, ôn nhu mềm mại nói " Cho anh xem một chút. "

Bây giờ cả môi lẫn đầu lưỡi của Tôn Miên Miên đều tê hết cả lên, trong miệng còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, không biết bị anh cắn trầy ở đâu, mắng thì không nỡ, cô chỉ có thể lườm anh một cái.

Cái lườm này của Tôn Miên Miên không có tác dụng gì với Sở Phong cả, bởi vì sao hả? Bởi vì lúc này gò má đỏ ửng của cô phồng lên, chả khác nào con cá vàng phồng má haha.

Sở Phong nhìn cô cười lấy lòng.

Lúc này Tôn Miên Miên mới nhớ đến một thứ " Anh trốn tiết đúng không? "

Sở Phong " ừ " một tiếng " Buổi chiều có hai tiết vật lý, anh không muốn nhìn thấy thầy Trần, cái mặt ông ta nhìn anh cứ như kiểu anh nợ ông ta 8 triệu không bằng ấy. Vì vậy nên anh xin thầy Ngô nghỉ đến đây với em nè bảo bối. "

" Thầy Ngô đồng ý á? "

" Anh nói nhà có việc với lại còn đảm bảo với thầy là cuối kỳ anh sẽ thi đứng đầu toàn thành phố thế nên thầy cho anh nghỉ luôn. "

Tôn Miên Miên "... " Là học thần thì hay lắm à? Thôi được, chấp nhận sự thật.

Sở Phong nắm tay cô đặt lên môi mình hôn một cái " Anh rất nhớ em, nhớ em muốn chết. "

Tôn Miên Miên chủ động dựa vào người anh, gò má đụng vào cổ anh, cảm nhận được mạch đập vững chãi.

" Em cũng nhớ anh. "

Bây giờ cả nhà đều có hơi thở và mùi của anh, thật tốt.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, đến khi dạ dày kháng nghị Tôn Miên Miên mới " a u " một tiếng, cô nhớ ra đồ ăn lúc nãy mình mua vẫn còn nằm rải rác ngoài hành lang...

Sở Phong vỗ vỗ lưng cô, đứng lên " Em ngồi đây đi để anh ra lấy cho. "

Túi đồ mua trong siêu thị vương vãi khắp nơi, cũng hên là không có mấy đồ vật dễ vỡ như trứng. Sở Phong nhặt từng quả cam một bỏ vào túi.

Lúc mở cửa ra, anh thấy có cái con gì nhỏ nhỏ được Tôn Miên Miên ôm trong ngực.

Là một con mèo màu xanh trắng.

Khuôn mặt tròn vo, phần lông màu xanh từ trên mắt tách ra hai bên như chữ bát ( 八), lỗ mũi, miệng và phần bụng của nó đều màu trắng.

" Đây là Hoa Hoa à? " Sở Phong xách túi đồ về phòng bếp, anh vừa đi vừa hỏi.

" Chính nó đó. " Tôn Miên Miên ôm con mèo đi sau anh. Nhà cô ở ngay bên cạnh đại học điện ảnh, lớp tập huấn cũng rất gần nên khá thuận lợi cho việc học. Lúc Tịnh Mỹ cũng thi vào đại học điện ảnh, khoa diễn xuất vì vậy mấy tháng nay cô ấy đều đến đây ở ké, hai người làm bạn với nhau trong căn nhà trống trải này. Hên một cái là hôm nay cô ấy phải về thăm bà ngoại, vừa kết thúc lớp học đã đi rồi chứ không thì Sở Phong không được làm càn như vậy đâu.

Hoa Hoa rất dính người, nó cứ dụi dụi vào ngực Tôn Miên Miên, lấy tay khều khều làm nũng. Tôn Miên Miên bị nó chọc nhột, cô vừa cười vừa nói với nó " Mày ở trong phòng cả ngày không chịu ra, lại gây chuyện phá phách rồi đúng không? Đói rồi à? Đợi tao đi lấy đồ ăn cho mày nha. "

Nói xong, cô nhét Hoa Hoa vào ngực Sở Phong, quay người đi lấy thức ăn cho nó.

Lúc Tôn Miên Miên đem khay thức ăn ra, cô phát hiện Sở Phong đang cầm hai tay của Hoa Hoa giơ lên, nó giãy giụa hai chân loạn xạ, so với vẻ ngoan ngoãn lúc nằm trong lòng cô khác hoàn toàn.

Tôn Miên Miên "... "

" Như này là như nào vậy? " Thấy cô đi đến, Hoa Hoa ngước lên nhìn cô, ánh mắt long lanh vô tội cầu cứu.

Tôn Miên Miên bế Hoa Hoa từ tay Sở Phong ra, nó lập tức cọ cọ đầu vào ngực cô, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Sở Phong nhìn chằm chằm móng vuốt của con mèo, lông mày nhướng cao, giọng nói rít ra từ kẽ răng " Nó là đực à? "

" Đúng rồi. "

Tôn Miên Miên để Hoa Hoa xuống đất, thấy nó ăn rồi mới ngước lên nhìn Sở Phong " Sao vậy? "

Sở Phong cũng ngồi xổm xuống " Anh cứ nghĩ nó giống cái. "

Tôn Miên Miên buồn cười nhìn anh " Bởi vì tên nó là Hoa Hoa à? Anh không cảm thấy cái tên này rất đáng yêu sao? "

Sở Phong "... Không cảm thấy. "

Tôn Miên Miên vừa tan lớp đã vội vàng đi siêu thị, lúc đầu cô định nấu một bát mì ăn tạm nhưng bây giờ xem ra phải nấu hai bát rồi. Vị thiếu gia nhà cô chê đồ ăn trên máy bay không ngon, không động vào dù chỉ là một chút thế nên nhịn đói từ trưa đến giờ.

Hên là cô mua khá nhiều đồ ăn đấy.

Tôn Miên Miên nấu một nồi nước lớn, cô đổ một ít nước tương, dầu mè, dầu và hành lá, đợi đến khi nào sôi cô bỏ ba quả trứng luộc vào.

Cô múc vào bát Sở Phong hai quả sau đó lấy đĩa bỏ thịt bò và rau xào ra, ba món đơn giản.

Ánh đèn trong phòng ăn dịu nhẹ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, trước mặt là người con gái mình thích, Sở Phong cảm thấy không uổng công mình chịu khổ ngồi máy bay đến đây, hết sức ý nghĩa! Chỉ cần ở cùng Tôn Miên Miên, cho dù đang làm gì hay điều đó cực kỳ tầm thường thì anh cũng thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Vị thiếu gia của chúng ta ăn sạch sẽ một bát mì lớn, sau khi bọn họ đã ăn xong, anh chủ động đi rửa bát.

Tôn Miên Miên cắt hai quả cam, cô dùng nĩa xiên một miếng đưa vào miệng anh. Sở Phong há miệng ăn, đặt chiếc đĩa cuối cùng lên giá, rút khăn giấy lau tay, anh quay người đứng dựa vào bồn rửa " Nãy giờ anh ngoan như vậy, tối nay em có thể nào " thu nạp " anh không? "

Tôn Miên Miên dừng động tác một chút. Sau một hồi tiêu hóa, cô mới nhận ra đây là vấn đề lớn đây.

Tối nay cho Sở Phong ngủ ở đâu?

Mặc dù lần trước có một lần cô cho anh ngủ qua đêm ở nhà mình rồi nhưng hôm đó là tại vì tâm trạng anh không tốt lắm, cho nên không giống nhau.

Cho anh ở khách sạn? Không phải là không tiện lắm, khách sạn vẫn có đầy đủ tiện nghi. Cho anh ở nhà? Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó còn về chuyện gì sẽ xảy ra thì cô vẫn chưa hình dung được.

Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô gái nhỏ, Sở Phong bật cười, anh xoa đầu cô " Thôi, lát nữa anh sẽ đi, gần tiểu khu này của em có một khách sạn, chút anh ra đó ở tạm một đêm là được. "

Cách kinh doanh của khách sạn kia chả khác nhà nghỉ là mấy, chi phí cũng khá rẻ, 398 nhân dân tệ một đêm. Đến cái nhà vệ sinh của Sở gia còn lớn hơn phòng ngủ ở đó! Làm sao cô có thể để người bạn trai yêu quý của mình vượt xa nghìn dặm chỉ để gặp phải cô lẻ loi ngủ ở đó...

" Anh ngủ ở nhà em đi. " Tôn Miên Miên không do dự nữa " Bây giờ em đi dọn dẹp phòng khách cho anh, anh có mang đồ đi thay không đấy? "

" Cho anh ở lại thật à? Anh sợ nửa đêm em mộng du bò lên giường của anh thì khổ. "

" Vậy thì anh nhớ chốt cửa lại, nhân tiện kéo thêm cái bàn chắn lại cho đỡ sợ nhé. " Tôn Miên Miên lườm anh.

Sở Phong cười, chậm rãi đi theo sau.

Tôn Miên Miên vào phòng mình lấy khăn trải giường cùng bao gối mới đưa cho anh.

Là cái chăn bông mềm mại màu hoa anh đào nhạt, trên đó in hình đủ thứ con vật. Ngoài ra, chiếc ga trải gường và bao gối vẫn còn thơm mùi nước giặt sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp phòng cho anh xong, Tôn Miên Miên đi tìm đồ vệ sinh cá nhân cho anh. Lúc cô từ phòng đi ra thì Sở Phong đã tắm xong, anh đang lười biếng dựa vào ghế sofa xem TV.

Mà Hoa Hoa thì đang ngồi trên chiếc thảm trải sàn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Sở Phong, cái đầu nhỏ ngẩng cao đề phòng cảnh giác.

Sở Phong hoàn toàn không quan tâm gì đến nó.

Tôn Miên Miên cảm thấy một người một mèo này trời sinh không hợp, cô đi đến ngồi cạnh Sở Phong.

Lúc Sở Phong vừa mới nâng tay lên định kéo người vào lòng thì cái bóng xanh trắng đó liền nhảy lên dụi vào lòng Tôn Miên Miên, vô cùng phá đám chen giữa hai người.

Đầu Hoa Hoa dựa vào ngực Tôn Miên Miên, rất đắc ý meo meo hai tiếng.

Sở Phong "... " này quá bất công đi!? Cái con quỷ mèo đần độn này.

Anh nâng cằm Tôn Miên Miên lên, hôn vào môi cô.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, lướt qua như chuồn chuồn nước. Tôn Miên Miên chớp chớp mắt, cô thấy Sở Phong cười cười, xấu xa nhìn Hoa Hoa " Cô ấy là của tao. "

Hoa Hoa meo meo mấy tiếng, nâng bàn chân lên đá vào người Sở Phong.

Sở Phong lại hôn Tôn Miên Miên.

Hoa Hoa lại nâng chân lên dùng sức đá vào người anh.

........................

Lần này Sở Phong liên tục hôn Tôn Miên Miên mấy cái.

Hoa Hoa không chịu nữa, nó nhảy ra khỏi vòng ôm của Tôn Miên Miên, đỏng đảnh đi về phía phòng ngủ.

Sau khi ngồi chứng kiến toàn bộ quá trình người v.s mèo, Tôn Miên Miên hỏi " Anh có cảm thấy ấu trĩ không? "

Người vừa đuổi được kẻ thứ ba phá đám kia đi - Sở Phong, anh cười đắc ý, ôm Tôn Miên Miên vào lòng " Anh chỉ muốn hôn em thôi mà. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện