Edit: Kanalz

__________________

Tôn Miên Miên cầm ly nước trống không, cô đứng lên ra mở cửa, thấy Lý Mộc Ca đang đứng ngoài, cô ấy cầm điện thoại, tay còn lại đưa lên định gõ cửa, kinh ngạc nói " Cậu nhìn tin nhắn thầy Ngô gửi vào group lớp chưa? Tớ đang ngủ mơ hay gì mà thấy Phong thần thi đứng nhất lớp. Chuyện này quá là mơ hồ! "

Tôn Miên Miên mặt không thay đổi gật đầu một cái " Tớ thấy rồi. "

" 737 đó... cái kết quả này, hầu như là đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn! "

" Lần này mới là học kỳ 1 thôi đó, tụi mình còn chưa bắt đầu trận chiến thật sự! "

" Mẹ ơi, chỉ có một đêm mà từ học tra thành học thần... Sao làm được hay vậy!!! "

" 737 điểm, quá đáng sợ... "

" Tớ có vài người bạn học ở Nhất Trung và Thực Nghiệm, thành tích cũng rất tốt. Lớp chuyên của bọn họ người được cao nhất cũng chỉ có 725 và 711 điểm. Tớ cảm thấy rất có thể lần này Phong thần không những nhất lớp nhất trường mà còn nhất thành phố đấy! "

Lý Mộc Ca vừa kinh ngạc vừa hưng phấn ngồi chat trong group lớp, lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện Tôn Miên Miên có gì không đúng lắm " Cậu bị gì thế? "

Tôn Miên Miên hít sâu một hơi " Không sao hết, tớ đi lấy nước đây. "

Lý Mộc Ca nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy cứ kỳ kỳ sao ấy. Cái khí thế ngút trời đó chả giống đi rót nước chút nào, giống đi đánh người hơn ấy.

Bỗng nhiên Lý Mộc Ca " a " một tiếng, hình như cô ấy biết tại sao Tôn Miên Miên lại như vậy rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ Sở Phong là một thằng học tra chính hiệu, bao gồm cả Tôn Miên Miên - bạn gái của Sở Phong. Vì thế nên lần thi cuối kỳ này Tôn Miên Miên rất nghiêm túc giúp Sở Phong học, chạy đôn chạy đáo tìm tài liệu... Cuối cùng, cái người được dạy thi tận 737 điểm, hạng nhất toàn trường, còn người dạy chỉ đứng top lớp...

Đây không phải là cú lừa thế kỷ à? Ai mà không giận cho được, thi tốt như vậy cơ mà? Tính lại từ hồi thi giữa kỳ đến lúc thi cuối kỳ chưa đến hai tháng rưỡi, làm gì có ai trong thời gian ngắn mà cải thiện điểm số được như vậy.

Nếu nói Sở Phong là Sao Văn Khúc* giáng trần cũng không quá...

* Sao Văn Khúc: mình cũng không biết giải thích sao nhưng nó giống kiểu tướng mệnh, tử vi ấy. Ai có Văn Khúc ở mệnh sẽ có khuôn mặt thanh tú, đẹp. Văn Khúc chỉ sự thông minh, sáng sủa, là người học cao, tài rộng, hiểu biết nhiều.

Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, có thể Sở Phong là người rất thông minh nhưng vì lý do gì đó mà anh phải giấu tài năng của mình đi?

Lý Mộc Ca cảm thấy trường hợp sau có khả quan hơn, nhưng mà, tại sao Sở Phong lại không nói cho bạn gái biết, trơ mắt nhìn bạn gái đôn đáo lo lắng chỉ vì điểm số của bản thân, đây là chơi Tôn Miên Miên một vố rồi.

Nếu sự thật đúng là như vậy thì Lý Mộc Ca rất đồng tình với Tôn Miên Miên, đánh một trận thật đã đời, cái loại bạn trai kiểu này ngứa đòn đây mà!

*

Thứ hai quay về trường, thầy cô sẽ phát điểm và bài tập về nhà.

Lúc Lý Mộc Ca và Tôn Miên Miên đến nơi, hơn một nửa lớp đã đến rồi. Bọn họ ngay cả cặp sách còn không để xuống, cứ thế tụ năm tụ bảy bàn tán vụ " học thần " ngày hôm qua.

" Hồi sáng lúc tớ đang ngồi ăn sáng, mẹ tớ hỏi đã có điểm chưa thế nên tớ đưa điện thoại cho mẹ. Lúc đó mẹ tớ chỉ tên của Phong thần, hỏi đây là ai, nhìn tên lạ quá, chưa bao giờ xuất hiện trong 10 người đầu mà sao lần này đứng nhất, tớ mới nói với mẹ đây là Sở Phong lớp tụi mình, lần trước cậu ấy đứng hạng 756, cái là mẹ tớ không nói được gì trong 5 phút... "

" Tớ cảm thấy mình có mắt như mù, thiên tài gần ngay trước mắt mà đến giờ mới biết... "

" Lần trước á, tớ thi chung phòng với Sở Phong, ngồi ngay sau cậu ấy luôn. Lúc thi toán cậu ấy làm có bảy mươi phút là xong hết, không cần kiểm tra lại, cứ thế mà gục xuống bàn ngủ. Lúc đó tớ cứ nghĩ cậu ấy không biết làm ai ngờ người ta không những biết mà còn làm xong cả bài siêu khó trong vòng có nhiêu đó thời gian! "

" Mẹ nó, này chắc không phải người mà là quỷ rồi, sợ vl. "

" Chắc Sở Phong của chúng ta bị ai đánh tráo rồi... "

*

Tôn Miên Miên nhìn xuống chỗ của hai người, Sở Phong vẫn chưa đến.

Cô cảm thấy mình thật con mẹ nó ngu quá, chỉ thiếu mức viết cái bảng " tôi rất ngu " treo trên người thôi. Cứ mỗi lần có giờ nghỉ hay thậm chí là hy sinh giấc ngủ của mình để tóm tắt kiến thức lại cho Sở Phong, sợ anh tự ái nên lúc nào cũng dỗ ngọt để anh học.

Kết quả... người ta thi được 737 điểm.

Còn mình? Có 596 điểm!

Cứ nghĩ là học tra.

Ai ngờ người ta là học thần đấy...

Kanalz: bonus cho các cô nhé:

Học tra: không học gì, học cho có.

Học bá: Chăm học, điểm cao.

Học thần: Không học cái qq gì điểm cũng cao:)

Vứt cặp lên bàn, Tôn Miên Miên vừa mới ngồi xuống thì Khương Hạo liền quay lại với quầng thâm trên đôi mắt " Chuyện gì vậy? Tớ mất ngủ cả đêm, đến giờ đầu vẫn còn ong ong. Nữ thần, anh Phong bị gì vậy? Không lẽ trước khi đi thi bị sét đánh nên thông minh bất ngờ? "

Tôn Miên Miên nhếch mép " Có lẽ cậu ấy bị Sao Văn Khúc nhìn trúng, bám vào người. "

Khương Hạo chưa bao giờ thấy Tôn Miên Miên cười như vậy, cậu ấy rùng mình một cái.

Lúc này, Sở Phong và thầy Ngô, một trước một sau bước vào lớp.

Bị ba mươi chín cặp mắt sáng như đèn pha chỉa vào người nhưng Sở Phong vẫn rất bình tĩnh, mặt còn buồn ngủ ngáp một cái nữa chứ... Anh đi thẳng về chỗ, nhìn Tôn Miên Miên " Chào buổi sáng. "

Tôn Miên Miên nhìn thẳng thầy Ngô đứng trên bục, không thèm liếc anh một cái nào.

Sở Phong sờ sờ mũi, nghiêm túc ngồi lại, không dám nói nữa.

Thầy Ngô đứng trên bục, nghiêm túc nhìn phiếu điểm sau đó lại nhìn Sở Phong, ông vô cùng cảm động! Ông đã có hai mươi năm đèn sách trong trường nhưng chưa bao giờ gặp trường nào nó như trường hợp này cả, lúc nãy ông vừa nói chuyện với Sở Phong trong phòng giáo vụ. Trừ ông, thầy hiệu trưởng lẫn thầy hiệu phó đều có mặt đầy đủ.

Không ai nghi ngờ kết quả của Sở Phong cả.

Nói lại nếu bây giờ có ai nghi ngờ cũng chả tìm được bằng chứng gì cho là anh nhìn bài bạn khác cả. Trong phòng thi đó chả có ai giỏi, không có ai có thể giúp Sở Phong gian luận được.

Với lại, kỳ thi lần này được tổ chức toàn thành phố, tính bảo mật của bài thi tương đối cao, giống như bảo mật đề thi trung học phổ thông quốc gia vậy, không thể nói đề bị lộ trước được.

Mọi người đều rất tò mò, làm sao đứa nhỏ này lại thi được 737 điểm! So với hạng nhì toàn thành phố cao hơn tận 10 điểm, khoảng cách rất an toàn, kéo ra một kỷ lục rất khó đạt được đối với các bạn khác.

Nhưng mà Sở Phong cũng không giải thích bất cứ thứ gì, các thầy cô cũng không tiện lắm nếu cứ mặt dày hỏi mãi nên thôi đành cho qua mặc dù rất hiếu kỳ, thầy Quách hiệu trưởng vỗ vai anh " Thôi không sao hết, lần này con thi rất tốt, lần sau cứ tiếp tục phấn đấu nhé. Thầy sẽ gọi điện báo tin cho ông nội con, chắc chắn ông sẽ rất vui. Tất cả mọi người giải tán, ai về lớp nấy. "

Thầy Ngô ho khan một tiếng, bắt đầu đọc điểm.

" Lần này độ khó của đề thi trên mức trung bình, bao quát kiến thức của cả học kỳ. Nói tóm lại, thành tích của các con cũng không lệch lắm với dự đoán của thầy. Hôm qua các con nhìn như thế nào thì hôm nay như thế ấy, bạn học Sở Phong lớp chúng ta có tổng thành tích là 737 điểm, đứng đầu trường, đồng thời đứng đầu thành phố. "

Mặc dù đã biết trước nhưng khi được nghe chính miệng thầy Ngô nói ra mọi người vẫn có chút không tin nổi.

Thầy Ngô bỏ bảng điểm xuống, vỗ tay.

Cả lớp yên tĩnh mấy giây, các bạn học sau đó cũng đưa tay lên " bốp bốp " vỗ theo thầy Ngô.

" Anh Phong đệ nhất! Không hổ là Sở Phong, nước đi này quá bá đạo! " Khương Hạo đứng lên vỗ mạnh vào mặt bàn, quay đầu xuống cười nói, vui như cậu ấy mới là người thi được 737 điểm vậy.

Sở Phong vẫn là bộ dáng cà nhỗng như mọi ngày, hất cằm " Đương nhiên, chuyện nhỏ thôi. "

Tôn Miên Miên vẫn không thèm để ý đến anh chút nào.

Cô muốn tranh thủ làm bài tập về nhà một chút. Thầy cô các môn xuống tay không chút thương xót, mỗi môn đều có một cuốn đề lớn.

Tôn Miên Miên bỏ tất cả vào cặp, kéo khóa lên. Thầy Ngô dặn dò một chút về vấn đề an toàn của kỳ nghỉ sau đó ra khỏi lớp.

Sở Phong nhanh tay kéo dây cặp của cô lại.

" Nghe tớ giải thích đã. "

Thế sao không chịu giải thích ngay từ đầu? Bọn họ ngồi cùng bàn, từ thứ hai đến thứ sau đều gặp nhau, so với người nhà còn gặp nhiều hơn. Thử nói không có cơ hội xem?

Tôn Miên Miên đứng yên, cô không quay đầu lại, chỉ nói " Bây giờ tớ không muốn nói gì với cậu cả. "

" Chuyện dài lắm, trước đó tớ chưa sẵn sàng để nói với cậu, tớ biết cậu đang rất giận nhưng mà... " Sở Phong còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi đã vang lên, người gọi là Sở Thanh Phong.

Tôn Miên Miên nhân cơ hội, không chút chần chừ gì mà hất mạnh tay ra, nhanh chóng chạy khỏi lớp.

Sở Phong đỡ trán, thở dài, buồn bã trả lời điện thoại " Ông nội... ông đang ở cổng trước à? Được rồi, con biết, sẽ ra ngay. "

Như thường lệ, ngoài đường kẹt cứng xe đến đưa đón học sinh. Trong cả đống xe, có một chiếc Maybach 62S bảng số vàng vô cùng nổi bật.

Sở Phong đeo cặp trên vai, hai tay đút vào túi đi đến. Người tài xế mặc đồng phục riêng đeo bao trắng bước xuống, khom người mở cửa cho anh.

Sở Thanh Phong mặc một bộ âu phục xanh đậm, ngồi trong xe híp mắt cười vỗ vai anh " Ôi quả cháu trai của tôi, con giỏi quá. "

Lúc nhận được điện thoại của thầy Quách hiệu trưởng, ông lão không nói nên lời, lập tức hoãn tất cả các công việc của buổi chiều chỉ để đích thân đi đón cháu trai.

Ông biết Sở Phong rất thông minh, cũng biết mười năm qua anh sống trong áy náy và sự tự trách, không vui vẻ gì.

Ông không ép buộc anh, ông đợi, đợi một ngày Sở Phong tự mình thoát ra khỏi bóng ma tâm lý.

Không nghĩ ngày này lại đến đột ngột như vậy.

Sở Phong cứ như bị ai nhập vào vậy, chỉ sau một đêm mà tỉnh táo lại.

Ông làm sao không vui được " Buổi tối ông bảo các cô chú về nhà, tổ chức cho con một bữa tiệc ăn mừng nhỏ nhé, thấy thế nào? "

" Sao cũng được ạ. " Sở Phong thờ ơ gật đầu một cái. Hai tháng nay, anh quan sát thấy Sở Hâm và Sở Hâm Hồng có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, ngón tay của anh nhanh chóng gõ cái gì đó trên màn hình.

Đánh xong một hàng chữ, cân nhắc chút xíu lại xóa đi.

Lại đánh một hàng chữ nữa, cảm thấy không hay lắm, tiếp tục xóa đi.

Cứ lặp lại như vậy mãi nhưng một hồi sau vẫn không thấy bấm gửi đi.

Chiếc xe đi chầm chậm trong dòng xe cộ tấp nập.

Hành vi bất thường của Sở Phong bị Sở Thanh Phong tinh ý phát hiện ra, ai lại có thể khiến thằng cháu trai bất cần đời của ông bối rối thế này đây?

Sở Thanh Phong bèn thử hỏi khéo xem là ai " Con nhắn tin cho ai vậy? Bạn học à? "

Sở Phong dạ một tiếng.

" Bạn học nữ? "

Sở Phong soạn xong tin nhắn, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt long lanh lấp lánh của ông nội mình, gật đầu một cái " Đúng rồi ạ, bạn gái, con lỡ chọc cho bạn ấy giận rồi, bây giờ đang đau đầu không biết phải dỗ như nào. "

Thật sự là bạn gái kìa!

Mặc dù nét mặt Sở Thanh Phong không thay đổi nhưng trong lòng đã gợn sóng rồi. Hai năm trước, ông sợ Sở Phong chơi với đám bạn kia học theo thói xấu nên phái người theo dõi. Kết quả là Sở Phong có chơi thân với đám người kia ra sao, lăn lộn cỡ nào cũng giữ mình cực kỳ trong sạch, không đụng đến một cô gái nào, dù chỉ là một ngón tay.

Ông cứ nghĩ rằng cháu trai nhà mình còn ngây thơ trong sáng, dậy thì muộn, chưa hiểu chuyện trai gái.

Ai ngờ hôm nay lại bảo có bạn gái!?

Sở Thanh Phong là người có suy nghĩ hiện đại, cháu trai nhà ông đang trong tuổi dậy thì nổi loạn, dĩ nhiên sẽ hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ. Ông không phản đối, ông chỉ tò mò bạn nữ nào có thể làm tảng băng nghìn năm này tan chảy.

Dựa vào trực giác, Sở Thanh Phong cảm thấy sự thay đổi của cháu trai mình không thể thoát khỏi liên can với cô gái kia, ông không nhịn được hỏi " Cô gái kia là ai? Học lớp mấy? Gia đình có mấy người?... "

Sở Phong cắt lời ông " Ông nội, ông hỏi về gia đình người ta làm gì. Con thích cô ấy thì liên quan gì đến bố mẹ cô ấy. "

Lúc anh nhắc về Tôn Miên Miên, đôi mắt không thể giấu đi tia dịu dàng.

Sở Thanh Phong dĩ nhiên nhìn thấy " Được rồi, ông không hỏi nữa. Con gái thường rất nhạy cảm, dễ nổi giận, bản thân là đàn ông con phải nhường nhịn, bao dung người ta. Nếu con tính toán với người mà con thích, thắng cũng chả vinh dự gì, ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy con là người hẹp hòi. "

Sở Phong nhướn mày " Ông nội, ông không phản đối ạ? "

Sở Thanh Phong đưa tay cốc vào đầu Sở Phong " Con xem ông là ông già cổ lỗ sĩ đấy à? Ông luôn hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con, con phải thật hạnh phúc chứ. "

Cùng lúc đó, Tôn Miên Miên cũng ngồi trên xe về nhà. Cô cầm điện thoại đang mở ứng dụng QQ, cô đang mở giao diện nhắn tin của mình với Sở Phong, thấy dòng " đang soạn tin " cứ hiện lên hiện xuống.

Đôi môi đang mím chặt của cô từ từ buông lỏng xuống.

_________________________

Tác giả có điều muốn nói: Quyết tâm là một con người ngọt ngào, nói không với sân si thì tôi sẽ không đưa tình tiết ngược tâm máu chó như gia đình ngăn cấm, trưởng bối ngăn cấm khiến hai bạn nhỏ phải chia cắt, mười năm sau mới được gặp lại, bla bla... Loại tình tiết này tuyệt đối sẽ không xuất hiện!

Kanalz: Tôi tin là các nàng chưa ngủ =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện