EDIT: Kanalz

__________________________

Tiết cuối cùng của buổi sáng hôm nay là thể dục. Chuông tan học vừa vang lên, ủy viên thể dục của lớp là Lư Tiêu Hàn uể oải từ sáng đến giờ như được tiếp thêm năng lượng, cậu gào lên " anh em, chúng ta chơi bóng rổ đi! "

So với sự náo nhiệt của các bạn nam thì các bạn nữ hoàn toàn ngược lại.

Hầu hết mấy cô gái chả có hứng thú gì với thể thao. Dưới ánh mặt trời nắng gắt của tháng 9, dĩ nhiên các bạn nữ của chúng ta sẽ tìm một bóng mát. Ngồi xuống cùng nhau buôn chuyện và dĩ nhiên không thể thiếu chủ đề về " trai đẹp "trong trường của bọn họ.

Và người bạn học được nhắc đến hôm nay không ai khác chính là bạn Sở Phong lớp 11A1.

Bọn họ học ban tự nhiên, số nữ sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôn Miên Miên, Lý Mộc Ca cùng với mấy bạn nữ thân thiết đứng một chỗ, cách đó không xa là nhóm bạn của Địch Nhất Nặc.

Từ lúc Tôn Miên Miên được bầu làm hoa khôi của trường, cô cảm nhận được rõ ràng Địch Nhất Nặc có thành kiến với mình.

Thật ra đây là vấn đề quá đỗi bình thường đối với các cô gái. Chỉ cần cùng nhau đi vệ sinh thì một phút sau đi ra đã là chị em tốt của nhau, cũng sẽ có những trường hợp tự cảm thấy mình đẹp sau đó lại xuất hiện người đẹp hơn mình, được sùng bái hơn mình thì tự nhiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Tôn Miên Miên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được tất cả mọi người xung quanh yêu quý, dù sao thì cô cũng có phải là tờ nhân dân tệ đâu? Hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều bạn là nữ.

Chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục của bọn họ từ từ đi tới. Thầy ấy thổi còi tập trung " Lư Tiêu Hàn, lên điều khiển các bạn khởi động sau đó chạy hai vòng. Chạy xong được chơi tự do. "

Một tiếng đồng hồ sau các bạn nam đã đổ mồ hôi đầm đìa trên sân bóng rổ.

Bên mấy bạn nữ thì có bạn đánh cầu lông, nhảy dây, đá cầu và dĩ nhiên là một nhóm hợp lại một chỗ nghỉ ngơi tám chuyện về mấy soái ca.

Trường Anh Hoa có sân bóng rổ ở trong trường lẫn cả ngoài sân, các phòng thay đồ bên ngoài cũng vừa mới xây xong.

Chỉ cần thời tiết hôm đó không quá nắng gắt hoặc mưa thì hầu hết các bạn học đều muốn chơi ở ngoài sân.

Các chàng trai tràn đầy sức sống đứng dưới ánh mặt trời chơi thể thao, hình ảnh này chắc chắn rất bổ mắt cho các bạn nữ có nhu cầu tám chuyện.

Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca cùng chơi cầu lông, đáng tiếc Lý Mộc Ca không tập trung lắm, trái cầu chỉ bay qua bay lại được 3 vòng là quá mức.

" Cậu là Quan Vũ* à? "

* Quan Vũ là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công vào việc thành lập nhà Thục Hán, nhưng cũng là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến thất bại của Lưu Bị.

Lý Mộc Ca không hiểu " a " một tiếng.

" Thân tại Tào tâm tại Hán. " Tôn Miên Miên nhặt trái cầu đi đến chỗ Lý Mộc Ca " mặc dù cậu đang cùng tớ đánh cầu nhưng ánh mắt lẫn tâm trí đều đã bay sang sân bóng rổ xây nhà rồi! "

Lý Mộc Ca bị Tôn Miên Miên đoán trúng liền cười " Tụi mình đi sang ấy xem một chút đi. "

Tôn Miên Miên cũng cười " câu này của cậu thiếu chủ ngữ rồi, hẳn phải là tụi mình đi sang ấy xem Sở Phong chơi bóng chứ nhỉ? "

" Ai da đều như nhau cả mà haha "

" Cậu đi trước đi, tớ trả vợt với cầu lại cho thầy đã. " Tôn Miên Miên vừa nói vừa đi về thùng để dụng cụ thể thao.

Đi được nửa đường bỗng nhiên bị ai đó đụng trúng, trái cầu cô đang cầm trong tay văng ra ngoài.

" Tớ xin lỗi, xin lỗi. " Người đụng trúng cô là một bạn nữ lớp khác. Trong lúc đang đùa giỡn với bạn thì tông vào cô.

" Không sao. "

Tôn Miên Miên cúi xuống định nhặt trái cầu nhưng lại chậm một bước so với ai kia.

Cô đứng dậy, ngước mắt nhìn thấy người trước mặt, lông mày không tự chủ khẽ cau lại một chút.

Chu Tuấn Hào rất tự nhiên thẩy trái cầu lên sau đó bắt lại, cậu ta cứ lặp lại động tác đó.

" Thật là trùng hợp đấy bạn học Tôn Miên Miên. "

Không biết tại sao khi vừa nhìn thấy người này, nghe được giọng của cậu ta là cô lại thấy khó chịu.

Cô lùi về sau hai bước, cất giọng nói lạnh lùng " cậu trả trái cầu lại cho tớ đi. "

Chu Tuấn Hào giả vờ như không nghe thấy, cứ thẩy thẩy trái cầu.

Tôn Miên Miên tiến lên một bước, cô lặp lại lời lúc nãy.

Chu Tuấn Hào duỗi tay, cầm trái cầu đưa cho Tôn Miên Miên.

Tôn Miên Miên mấp máy môi, đưa tay về phía trước cầm lấy trái cầu, cố gắng hết sức để không đụng vào tay của Chu Tuấn Hào, dùng sức giựt lại.

Nhưng Chu Tuấn Hào lại không chịu buông tay.

Tôn Miên Miên cau mày nhìn cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn Chu Tuấn Hào đã gặp không ít các cô gái xinh đẹp, nhất là khi thân phận con riêng của Sở Hâm Hồng bị lộ, các cô gái chủ động nhào vào lòng cậu ta càng nhiều.

Mặc dù có vô số cô gái xinh đẹp vây quanh nhưng từ khi lần đầu gặp được Tôn Miên Miên trong canteen của trường cậu liền cảm thấy đây là cô gái đẹp nhất mình từng gặp.

Tên cũng dễ nghe nữa.

Tôn, Miên, Miên.

Nghe đến chỉ muốn ôm ngay vào lòng để nựng thôi aa.

Đánh cầu nãy giờ làm mặt Tôn Miên Miên hồng rực lên, Chu Tuấn Hào dời đôi mắt nhìn từ đôi lông mày đang nhăn nhúm của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi. Đột nhiên cậu cúi đầu xuống, ngửi tóc Tôn Miên Miên.

" Cậu tắm bằng gì mà thơm thế!? "

Trong nháy mắt, cả người Tôn Miên Miên như rợn cả tóc gáy.

Giờ cô mới biết rằng không cần chạm trực tiếp, chỉ cần một ánh mặt hay thậm chí một câu nói cũng làm người ta liên tưởng đến những kẻ quấy rối.

Còn ở đám đông như vậy mà tỉnh bơ ngửi tóc cô! Bây giờ cô không cần trái cầu nữa, Tôn Miên Miên nhấc chân hướng đến hạ bộ của cậu ta đá một cái.

Phản ứng của Chu Tuấn Hào cũng rất nhanh, cậu nhanh chóng lách sang một bên, thuận lợi tránh được cú đá của Tôn Miên Miên, ném cầu lông trả lại cho cô sau đó lùi lại.

Tôn Miên Miên tức đến mức mặt đỏ cả lên.

Cất xong quả cầu, Tôn Miên Miên đi đến sân bóng rổ.

Nói sao nhỉ? Thì sân bóng rổ đều bị mấy bạn nữ vây kín.

Đây là lần đầu tiên Tôn Miên Miên thấy Sở Phong chơi bóng rổ.

Cô phát hiện rằng Sở Phong đánh quyền hay chơi bóng rổ đều y hệt nhau, không nhường, không có những động tác màu mè hoa mỹ. Anh tấn công nhanh nhẹn, bách chiến bách thắng.

Chỉ thấy Lư Tiêu Hàn vừa giành được bóng từ tay đối phương một cách đẹp mắt, truyền sang cho Khương Hạo. Sau khi Khương Hạo chạm tay được vào bóng cậu liền ném lên cao sau đó hét thật lớn " anh Phong! "

Sở Phong bắt được banh, anh lừa đối thủ sau đó quay về hướng ngược lại. Dùng hết sức chạy thật nhanh về phía rổ của đối phương, khi vừa đi được nửa đường thì một bạn nam cao to chạy ra, Sở Phong đứng ở giữa sân vung tay. Trái bóng bay theo đường parabol, lúc đó mọi người đều hết sức căng thẳng, nín thở chờ đợi.

" Lạch cạch " một tiếng thật lớn, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trái bóng lọt vào rổ và ghi điểm cho đội Sở Phong 1 cách đẹp mắt.

Gió thổi bay áo của Sở Phong, lộ ra vòng eo thon và rắn chắc.

Tình cảnh lúc nãy y hệt như câu ngàn cân treo sợi tóc.

Trái bóng quay vòng vòng trên rổ, tưởng chừng sắp lọt ra thì nó lại lật ngược sau đó rơi chuẩn xác vào rổ.

Tôn Miên Miên thề rằng màng nhĩ của cô sắp bị tiếng reo hò xung quanh hét thủng.

" A A Phong đại thần ngầu quá, giết chết ta đi a. "

" Mẹ nó chân sắp dài đến cổ tôi luôn rồi "

" Lại còn vòng eo con kiến hơn cả con gái kia nữa!! "

" Tôi cá là web trường tối nay sẽ toàn là cảnh đại thần ghi điểm. "

Sở Phong cầm khăn lau mồ hôi. Liếc trong đám đông nhìn thấy Tôn Miên Miên, anh nhướn mày, nở nụ cười thật tươi, dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào lông mày rồi đưa lên cao.

Dưới ánh nắng mặt trời, cậu thiếu niên 17 tuổi mặc áo thi đấu màu đỏ tươi, giơ tay chiến thắng một cách kiêu ngạo và tự tin.

Vì hành động này của anh, sân bóng rổ một lần nữa bùng nổ.

Các cô gái bao quanh sân đã bị anh làm cho phát điên lên rồi...

Tôn Miên Miên nhìn thẳng vào mắt của Sở Phong, tim đập càng lúc càng nhanh giống như con nai con ngơ ngác.

Sau đó, Sở Phong cứ như bật hack vậy, khí thế đùng đùng một mình ghi mấy bàn thắng mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào.

Đi kèm với tiếng la hét xung quanh là tiếng huýt còi của thầy thể dục " Lư Tiêu Hàn, lát nữa nhớ đem đồ về trả cho phòng thể dục dụng cụ. "

Lư Tiêu Hàn vén áo lên lau mồ hôi, lớn giọng đáp lại. Cậu quay mặt qua Khương Hạo, lấy tay chống đầu gối nói " lần sau tớ nghĩ nên cho Sở Phong vào đội dự bị, 2 phút cuối cùng tớ còn không có cơ hội chạm tay vào quả bóng. "

Khương Hạo gật đầu " ừa tớ đồng tình, cứ tiếp tục chiến thuật này của Sở Phong không bằng bảo tớ chạy vòng vòng quanh sân trường. "

Sở Phong vẫn chưa biết rằng mình bị hai người bạn " thân yêu " đá ra khỏi hàng ngũ chính của đội.

Các dụng cụ thể thao của lớp rất nhiều, một mình Lư Tiêu Hàn không thể cầm hết được, mỗi lần như vậy đều có Khương Hạo giúp. Sở Phong cũng phụ mặc dù anh cứ như ông hoàng, cả người như vậy nhưng chỉ cầm mỗi trái bóng rổ.

Mấy cậu nam sinh cao lớn cứ như vậy, họ bắt đầu cùng nhau dọn dẹp sau đó mang mấy dụng cụ thể thao trả lại cho phòng thể dục.

Khương Hạo chạy lên trước khoác vai Sở Phong " tớ thấy hôm nay cậu hơi khác khác nha, bình thường chơi bóng rổ mà có mấy bạn nữ vây quanh cũng bày đặt trưng cái mặt lạnh như băng thế mà thái độ hôm nay ngược lại hoàn toàn nha. Nói thật đi, lại để ý em gái nào rồi. "

Sở Phong không trả lời, anh quay quay trái bóng rổ trong tay.

Đoán là tâm trạng đang rất tốt.

Khương Hạo chép miệng " oh " một cái.

Lư Tiêu Hàn lấy cùi chỏ chọc chọc Khương Hạo " ê hai cậu thì thầm to nhỏ gì đó, nói cho tớ biết với. "

Khương Hạo lấy che đánh Lư Tiêu Hàn một cái " người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có hỏi. "

Lư Tiêu Hàn trợn mắt " cậu lớn hơn tớ có 20 ngày, đừng có ở đó mà ra vẻ đàn anh. À mà đúng rồi, cậu có thấy dạo gần đây tớ đẹp trai ra không? "

Khương Hạo đến nhìn một cái cũng không thèm " hmmm, tớ thấy cậu nên đến bệnh viện mắt một chuyến. "

" Cút " Lư Tiêu Hàn đạp Khương Hạo một cái.

Hai người họ đùa giỡn một hồi, Lư Tiêu Hàn cầm cây vợt cầu lông bằng tay trái, tay phải đưa lên sờ mặt mình " Nhưng mà thật à? Dạo này tớ ăn tổ yến nhiều, thấy da mịn hơn mà không có mụn nữa! "

Khương Hạo cười haha " con mẹ nó, bây giờ mà cậu vẫn còn ăn nước bọt của yến à haha "

Lư Tiêu Hàn cũng cười " mẹ với chị gái bắt tớ ăn! Hai người họ nói là tớ đen quá, đen vậy con gái không thích. Nhưng mà tớ nói thật, từ khi ăn tổ yến mấy bạn nữ lại bắt chuyện với tớ tăng đáng kể luôn á. "

Khương Hạo thở dài " cậu nghĩ nhiều rồi, mấy bạn nữ đó 99% là vì Sở Phong... "

Lư Tiêu Hàn " Má, tớ còn nghĩ rằng mình đẹp trai lên đó. "

Lư Tiêu Hàn suy nghĩ một lúc " chứ không lẽ mấy bạn nam gần đây tìm tôi là vì nữ thần?? "

Khương Hạo nhìn Lư Tiêu Hàn bằng ánh mắt đồng tình " chứ sao nữa, mấy người này lòng lang dạ thú, cứ săm soi nữ thần. Tớ nói Tôn Miên Miên học ở lớp bọn mình, là người của bọn mình. Mấy thằng kia muốn xin số điện thoại hả? Đợi ngàn năm nữa nhé. "

Lư Tiêu Hàn gãi gãi đầu " nhưng mà tớ lỡ nói cho bọn họ rồi, làm sao đây? "

" Cậu nói cho những ai rồi? " Sở Phong, người nãy giờ vốn im lặng đã lên tiếng.

" Quách Cương học lớp bốn, Ban Vu Lâm lớp năm... à với lại Chu Tuấn Hào lớp hai "

Nghe đến tên của Chu Tuấn Hào, mặt Sở Phong trầm xuống. Anh không biết đột nhiên tại sao lại lòi ra người em họ này. Anh với cậu ta không cùng huyết thống. Từ hồi cậu ta đến, anh và cậu ta chưa nói chuyện với nhau nhiều. Nhất là khi biết được cậu ta làm mấy chuyện buồn nôn như lấy quần lót của mấy bạn nữ, anh liền có ấn tượng không tốt lắm với người em này. "

Tối hôm đó, cùng thời gian cùng một số điện thoại Tôn Miên Miên lại nhận được một tin nhắn ngắn.

[ Sao cậu lại thơm vậy? ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện