Ngày hôm sau, Thẩm Diệc Hoan mới biết được nguyên nhân vì sao tối qua đột nhiên vang lên tiếng chuông báo khẩn.

Y Lê, A Khắc, Tô Chờ tối qua mưa to, lại kèm thêm mưa đá, nước sông dâng cao, đã có mấy người thiệt mạng, cây trồng đang vào vụ cũng bị chìm trong biển nước.

Tình hình đã được chụp ảnh đưa lên trên mạng.

Trận lũ to làm sập nhà dân, xung quanh là biển nước, chỉ còn thấy nóc nhà, nơi nơi đều thấy người trôi theo dòng nước, mạch điện đang được sửa chữa khẩn cấp, đề phòng dây điện chìm trong nước gây nguy hiểm. Các nhân viên người mặc áo phao cứu sinh màu cam đi qua, cứu những người mắc kẹt trong các ngôi nhà cao, nước lũ đã đục ngầu.

Mọi người trên mạng đã nhanh chóng chia sẻ những hình ảnh này, đồng thời cầu phúc cho người dân nơi đây.

Thẩm Diệc Hoan gọi cho Lục Chu mấy cuộc cũng chưa thấy người nghe máy.

Cô mới hậu tri hậu giác hoảng loạn lên.

Lũ lụt nghiêm trọng như vậy, nếu không quen thuộc địa hình nơi địa phương đó, rất có khả năng dẫm phải nơi bờ sông, thời tiết dự báo còn mưa to liên tục, tin tức thông báo đã có mấy người tử vong vì bị sét đánh trúng.

Ngón tay cô nắm chặt, tầm mắt buông xuống nhìn màn hình điện thoại, mày nhăn lại.

"Chị Tần Tranh." Cô ngẩng đầu.

Tần Tranh đang trao đổi với nhiếp ảnh gia nọ, bọn họ quyết định sẽ đi tới đó một chuyến để lấy tư liệu.

Tần Tranh quay đầu: "Sao thế?"

"Em đi với mọi người được không?"

"Có thể, nhưng lần này đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, dựa vào yêu cầu của ban tạp chí bọn em, em không nhất thiết phải đi."

Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng thả lỏng tay.

"Em đi."

...

Xe chạy thẳng băng trên đường quốc lộ.

Càng tới gần điểm đến, khung cảnh trước mắt càng thêm tàn khốc.

Tới khu vực bị lũ quét qua.

Người ngoài không được tự ý tiến vào nơi này, Tần Tranh xuất trình giấy xác nhận thông hành mới được cho qua.

Xung quanh hết thảy đều khiến Thẩm Diệc Hoan chấn động.

Nhìn qua hình ảnh đã thấy hãi hùng khiếp vía, tận mắt chứng kiến lại càng khiếp sợ hơn.

Cô không nghĩ tới trên đời này, có nhiều người vì sinh tồn mà phải hao hết toàn lực như thế.

Cũng không nghĩ tới, có nhiều người dùng hết toàn lực để cứu hộ như vậy.

Tới khu vực bị ảnh hưởng nặng nề.

Bọn họ rời thuyền, phân công nhau hành động.

Thẩm Diệc Hoan ban đầu chỉ là tới tìm Lục Chu, nhưng nhìn một màn trước mắt này, liền hiểu ra, Lục Chu làm gì có thời gian nhận điện thoại cô chứ.

Cô không vội vã đi tìm Lục Chu.

Khoác lên bộ áo bảo hộ, cài lại khuy cài, bỏ di động vào trong túi kín treo ở trên cổ, gia nhập vào đội ngũ cứu hộ.

Mưa vẫn chưa ngớt, địa hình nơi đây lại trũng thấp, còn là nơi các nhánh sông nhỏ nhập lại, nước dâng cao liên tục, rất nhanh chóng sẽ ngập qua đỉnh đầu, vóc dáng Thẩm Diệc Hoan thấp hơn so với những người đàn ông rất nhiều.

Nước chưa quá ngực, nhưng lại lạnh thấu tim, cô vừa vào nước đã rùng mình.

"Cẩn thận một chút." Có người nói với cô.

Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại.

Là một người đàn ông mặc áo cứu sinh, cô cười cười với anh ta, rồi đi về phía trước.

Đi vào khu vực ngập nặng liền không ai quản cô, tất cả mọi người đều vội vàng cứu viện, không ai rảnh dặn dò cô một câu "Cẩn thận", có lẽ cũng không rảnh liếc cô một cái.

Tóc Thẩm Diệc Hoan ướt sũng, dính ở trên cổ, một đen một trắng, cả người cô bị lạnh cóng nên càng thêm trắng bệch, mạch máu dưới da trở nên rõ ràng.

"Nhanh, đem người ôm ra ngoài!"

Trong tay Thẩm Diệc Hoan chợt ôm một cái chậu rửa mặt, nặng trĩu, bên trong là một bọc vải được bao kín.

Cô nghiêng đầu nhìn xem, thế mà lại là một em bé.

Ngực cô nhảy dựng, gắt gao ôm chặt.

Dòng nước rất xiết, cả quãng đường đi đều rất mất sức, Thẩm Diệc Hoan ôm chậu rửa mặt hướng tới nơi thuyền cứu viện đi qua.

Rốt cục cũng tới.

Cô đem em bé trong chậu cho người đàn ông trên thuyền.

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái nói: "Cô cũng lên đi."

Thẩm Diệc Hoan: "Tôi qua đó nhìn xem."

"Không được, nước sắp tới miệng cô rồi, đi lên."

Thẩm Diệc Hoan cúi đầu mới phát hiện vừa nãy nước mới tới ngực cô, bây giờ chỉ vừa cúi đầu đã chạm cằm.

Cô không cậy mạnh, được người đàn ông kia kéo lên thuyền.

Cùng đưa mọi người tới địa điểm an toàn.

Thẩm Diệc Hoan khoác trên người một chiếc khăn tắm đứng nơi cửa, xõa tóc ra, ngay sau đó hắt xì một cái.

Chợt nghe được âm thanh rung rung.

Cô ngây ngốc một lát, cúi đầu xuống mới phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, cô vội vàng cầm lên, tay vừa lạnh vừa ướt nên phải mất hồi lâu mới mở ra được.

Lấy điện thoại ra.

Không phải Lục Chu.

Cô tựa vào tường ngồi bệt dưới đất.

Đem khăn tắm kéo qua đỉnh đầu, chui vào bên trong, là Cố Minh Huy.

"Alo?"

"Anh đào, mày sao thế, tao gọi mấy cuộc mà không thấy bắt máy, không phải chỗ mày ở bị thiên tai đấy chứ?" Thanh âm đầu bên kia rất nôn nóng.

"Không phải." Cô hít hít cái mũi, lại hắt xì ba cái liên tục, "Tao tự đi vào nơi bị thiên tai."

"Mày đi vào đó làm gì! Công tác của bọn mày còn phải mạo hiểm như vậy?!"

"Không, tao tự đi."

"Tao đổi vé sang ngày mai, lát mày gửi định qua cho tao."

"Ngày mai?" Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, "Như Như đâu?"

"Nó tới trễ mấy ngày."

Cúp điện thoại.

Thẩm Diệc Hoan ôm lấy đầu gối, đầu vùi vào khuỷu tay.

Chung quanh đều là mọi người đang bị trôi giạt khắp nơi, có người bị thương, có người khóc thút thít, có người té xỉu, nhìn vào ánh mắt cũng thấy một mảnh hỗn độn.

Cô không biết vì sao mình lại có thể ngủ trong hoàn cảnh ồn ào thế này, nhưng cô chính là ngủ rồi.

Chờ đến lúc tỉnh lại đã là vài tiếng đồng hồ sau, mưa to bên ngoài đã ngừng.

Cô kéo khăn tắm trên đỉnh đầu xuống, giương mắt xuyên qua đám người, nhìn đến bóng người quen thuộc, là Lục Chu.

Cô há miệng thở dốc, lại nhìn đến người bên cạnh anh, Hà Xán.

Bọn họ ngồi xổm trước một cái cáng, đang kiểm tra tình hình thương vong, bọn họ dựa vào rất gần, cả người Lục Chu đều ướt đẫm, quần áo dính sát vào da, phác họa ra thân hình phía dưới.

Hà Xán cũng ướt sũng, trong tay bóp một bình dưỡng khí cho người bị nạn nằm trong cáng.

Từ góc độ của Thẩm Diệc Hoan nhìn qua, hai thân ảnh kia khăng khít đến lạ.

Cô nhìn một lát, sau đó lại kéo khăn tắm trên đỉnh đầu xuống, giống như con đà điểu đem mình giấu ở bên trong, mắt không thấy tâm không phiền.

Không biết vì sao, nhưng đến một chút dũng khí cô cũng không có.

Cả người cô chui trong khăn tắm, di động bên chân chợt sáng lên, cái tên trên màn hình đột nhiên có chút chói mắt, Thẩm Diệc Hoan thất thần nhìn một lát, mới duỗi tay đem máy vào trong khăn tắm, đặt ở bên tai.

"Tìm anh?" Bên trong truyền đến thanh âm của Lục Chu.

"Anh vẫn ổn nhỉ."

Bên đầu kia chợt im lặng.

Thẩm Diệc Hoan lại cảm thấy, hơi thở của anh gần trong gang tấc.

Qua một lúc thật lâu, anh mới nói một câu: "Thẩm Diệc Hoan."

Anh rất thích kêu tên cô như vậy, không có cảm xúc gì, lại giống như hỏa khí đè nặng khó có thể miêu tả.

Thẩm Diệc Hoan chôn đầu vào gối, hít hít mũi, không hiểu sao lại tủi thân: "Gọi em làm gì."

"Em có thể nghe lời một chút không?" Anh nói.

Thẩm Diệc Hoan bỗng nhiên như có cảm giác gì đó, xốc khăn tắm trên đầu ra.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Chu đang cầm điện thoại ngồi xổm trước mặt cô.

Mưa to đã tạm ngừng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu đến tấm lưng rộng lớn của anh, chung quanh ồn ào tựa như tĩnh lại, chỉ còn chút ánh sáng từ màn hình điện thoại, phác họa một nửa gương mặt kiên định đĩnh bạt kia.

Thẩm Diệc Hoan há miệng, giật mình không nói nên lời, cuối cùng chỉ hắt xì một cái.

Lục Chu nhíu mày.

Lúc đi tới vùng an toàn anh mới rảnh rỗi nhìn qua điện thoại, vì thế muốn gọi lại cho Thẩm Diệc Hoan, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên ở ngay sau lưng.

Thính lực của anh từ trước đến nay đều rất tốt, mặc dù trong hoàn cảnh hỗn độn như vậy nhưng vẫn rõ ràng phân biệt được.

Vì thế quay đầu lại, thấy Thẩm Diệc Hoan đang bao phủ mình trong khăn tắm.

Anh tức giận, giận cô không quan tâm đến bản thân mà chạy tới nơi này, chẳng may xảy ra chuyện gì... cái chuyện chẳng may này đến tưởng tượng anh cũng không dám, vừa nhớ tới trái tìm liền đau run rẩy.

Mà khi thấy gương mặt của tiểu cô nương, tức giận bỗng tiêu tán phân nửa.

Trên mặt cô có dính chút bùn đã khô, ở trên má nứt ra mấy đường tái nhợt, thế nhưng lại làm nổi bật ngũ quan xinh xắn.

"Chờ."

Anh nói xong đứng dậy.

Khi trở về trên tay có cầm một chiếc khăn bông, còn hơi ấm.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, trên người đều là bùn, giày cũng bẩn, ống quần ướt sũng nhỏ từng giọt nước.

Anh cầm khăn ấm, sắc mặt không tốt mấy, tay duỗi thẳng, nhẹ nhàng lau khô vết bẩn trên mặt Thẩm Diệc Hoan.

Lau xong lại đi.

Thẩm Diệc Hoan một câu cũng chưa kịp nói.

Nhưng có thể cảm giác được Lục Chu đang cố kìm chế sự tức giận.

Mười phút sau, Lục Chu đi tới, trên tay xách một bình nước, đứng yên trước mặt cô.

Đứng trên cao nhìn xuống: "Đi."

Thẩm Diệc Hoan đứng lên, do ngồi đã lâu nên chân có chút tê: "Đi đâu?"

"Gần đây có khách sạn, em tới thay quần áo ướt đi đã."

Thẩm Diệc Hoan đi theo sau anh ra ngoài, Lục Chu đi tới cạnh Hà Xán, nói với cô ta: "Mưa tạm ngừng rồi, trước mắt đưa những người bị nạn tiến hành kiểm tra trước, làm phiền cô rồi."

Hà Xán cười cười lắc đầu: "Chuyện nên làm."

Sau đó nhìn qua Thẩm Diệc Hoan đang đứng sau lưng Lục Chu, Thẩm Diệc Hoan nhìn cô ta nhẹ nhàng gật đầu.

...

Hà Xán nhìn bóng dáng hai người họ đi xa dần.

Bỗng nhiên tự giễu cong môi.

Hơn hai năm trước cô biết Lục Chu, anh tới bệnh viện xử lý vết thương, đó là lần đầu tiên cô thấy hình xăm sau lưng anh.

Nhiệt liệt mà đường hoàng, cùng tính cách của anh quả thực không giống chút nào

Cô đã sớm đoán được nơi đáy lòng anh có một người không bỏ xuống được, còn rất có khả năng là bạch nguyệt quang* cả đời này đều không buông bỏ được, nhưng cô đều không thèm để ý.

*Bạch nguyệt quang: Chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.

Cô cho rằng, sớm hay muộn anh cũng sẽ buông tay, sớm hay muộn anh cũng sẽ mở lòng với một người khác.

Mãi cho tới buổi tối ngày hôm đó, ở trên hành lang.

Nhìn thấy Lục Chu ép Thẩm Diệc Hoan lên tường, đè người mình lên, cúi xuống hôn, hô hấp dồn dập, vùi đầu vào bên gáy trắng nõn của cô ấy.

Hà Xán mới biết được, người đàn ông này căn bản không phải là bề ngoài nhìn lạnh nhạt xa cách, không có bộ dáng hứng thú với bất kì thứ gì.

Chỉ là, dục vọng của anh, nhiệt liệt của anh, nhu tình của anh, tất cả chỉ thuộc về một người.

Một giây kia cô liền biết.

Câu chuyện xưa đằng sau hình xăm đó chính là Thẩm Diệc Hoan.

Mà cô, vĩnh viễn cũng không đợi được đến ngày anh hoàn toàn buông tay.

***

Đi tới khách sạn kia phải đi qua một sườn núi rất cao.

Một đoạn đường rất dài.

Lầy lội ướt nhẹp, còn có rất nhiều dấu chân rải rác hướng về phía dưới.

Sắc trời đã dần tối lại.

"Buổi tối trời sẽ còn mưa nữa sao?" Cô hỏi.

Lục Chu: "Chắc là sẽ không."

Đúng là như thế, nên bây giờ anh mới đưa Thẩm Diệc Hoan tới khách sạn. Nếu mưa to liên miên không ngừng, như vậy tình hình càng thêm nghiêm trọng, hoạt động cứu viện phải thực hiện trắng đêm không ngừng nghỉ.

Cả ngày nay anh đã chưa chợp mắt, bận rộn từ nửa đêm qua đến giờ.

"Vậy anh ở lại nghỉ ngơi không?"

"Đưa em đến rồi anh trở lại."

Thẩm Diệc Hoan gật gật đầu.

Suy nghĩ một lát, nghiêng đầu, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh giận à?"

Lục Chu nhìn cô một cái: "Sau này đừng tới mấy nơi nguy hiểm như vậy."

"Hà Xán có thể tới, sao em lại không thể." Cô bất mãn.

"Anh không yên tâm." Anh nói, ngữ khí thực bình tĩnh.

Ngực Thẩm Diệc Hoan khẽ động, trong lòng ngọt như ăn hũ mật.

Tiếp tục đi lên phía trên.

Đường núi so với những nơi cô từng đi qua còn nguy hiểm hơn,Thẩm Diệc Hoan đi được một đoạn đường, đột nhiên bị trượt chân, may mà Lục Chu níu tay lại.

"Đừng dẫm vào lá khô, dễ bị trơn trượt."

"À." Cô gật gật đầu, tránh đạp vào những chỗ có lá.

Đổi lại nếu là trước kia, đi đôi giày bẩn như thế này, cô chắc chắc không chịu nổi, nhưng bây giờ cô lại đi như không có cảm giác gì.

Nơi này hơi cao so với mặt biển.

Đường lại dốc, đi được một đoạn, Thẩm Diệc Hoan có chút không thở nổi, hô hấp phập phồng rất lớn.

Lục Chu chú ý tới: "Đi chậm một chút, thở bằng mũi."

"Em đây là bị phản ứng cao nguyên?"

"Có một chút."

Lục Chu xem bộ dáng của cô là có thể đoán ra tình huống như thế nào, nơi này cũng không phải quá cao so với mực nước biển, hơn nữa trước đây ở quân doanh cũng đã thích ứng qua, sẽ không xuất hiện các tình trạng phản ứng nghiêm trọng, chỉ là đi đường dốc nên thiếu dưỡng khí.

Thẩm Diệc Hoan ngậm miệng lại, thử thở bằng mũi, nhưng như vậy cô cũng có cảm giác mình hít không đủ oxi.1

Cô điều chỉnh lại hô hấp, đi rất chậm, khẽ thở nhẹ.

Ánh mắt Lục Chu khẽ nhúc nhích, túm cánh tay cô dừng lại.

"Làm sao vậy?" Cô chớp chớp mắt.

Lục Chu không nói chuyện, trầm mặc nhìn chằm chằm cô, ánh sáng mờ nhạt che khuất một bên mặt của anh.

"Choáng rồi sao?" Thẩm Diệc Hoan huơ huơ tay trước mặt anh.

Anh nghiêm túc nói: "Em đừng thở dốc."2

Đừng thở dốc? Là muốn cô nghẹn chết sao?

Đợi chút!?

Thẩm Diệc Hoan đột nhiên nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn Lục Chu một cái, ánh mắt người đàn ông nặng nề, dây thần kinh bên huyệt thái dương thình thịch nhảy lên.

Không thể nào...

Cô nhanh chóng rũ mắt xuống, không biết liếc mắt đến nơi nào, lại cấp tốc nhìn lên, có chút hoảng loạn chớp chớp mi.

Cô há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng tự kéo cổ áo mình lên che miệng, chỉ để lộ ra đôi mắt đen như mực.

"Lục Chu, anh có bệnh à!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện