"Chụp xong rồi à, nhanh như vậy?"
Tần Tranh nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đi từ sân huấn luyện, hỏi.
"Bị đuổi ra ngoài." Thẩm Diệc Hoan vặn bình ra uống nước.
"Ai đuổi?"
"Lục Chu."
"Cô đừng giận, tính anh ấy chính là thẳng thế đó, nhưng thật ra người rất tốt." Một giọng nữ truyền đến từ sau lưng.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại, híp nhẹ mắt, chợt nhận ra, đây chính là cô bác sĩ hôm nọ.
Hôm nay cô ấy không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc đồ bình thường, khi cô tới đây cũng chưa chú ý lắm, hình như là vừa nãy đứng nói chuyện phiếm với Tần Tranh.
Lời nói này, giống như cô ta rất hiểu Lục Chu vậy.
Tần Tranh nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, rồi cười với Hà Xán: "Đây là nhiếp ảnh gia của chúng tôi, tên là Thẩm Diệc Hoan, là bạn học với Lục Đội nên sẽ không giận đâu, hai người chắc là bằng tuổi nhau đấy, không giống tôi đều dìu già dắt trẻ."
Hà Xán có chút giật mình, đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Hà Xán."
Thẩm Diệc Hoan nắm tay nhẹ nhàng bâng quơ: "Xin chào."
Hà Xán hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"24."
"Tôi ít hơn cô một tuổi."
"... "
Thẩm Diệc Hoan còn tưởng Hà Xán bằng tuổi mình, hóa ra là trẻ hơn cô những một tuổi.
Lục Chu năm nay 25, cô ta nhỏ hơn anh 2 tuổi.
Có chút bực bội.
Cô ngồi ở bậc thang, cúi đầu mân mê máy ảnh, xem lại ảnh vừa chụp, cũng không nói gì.
Ảnh cuối cùng là bức chụp Lục Chu.
Mang chiếc kính râm của cô che mất nửa khuôn mặt, biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt có thể khiến người khác cảm thấy áp lực kia bị che khuất sau cặp kính râm.
Thế mà nhìn không ngốc, lại còn rất đẹp trai.
Thẩm Diệc Hoan nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được cười một tiếng.
Tần Tranh quay đầu lại: "Cười gì thế?"
Thẩm Diệc Hoan lắc đầu: "Không có gì."
Vì thế Tần Tranh lại tiếp tục tám chuyện với Hà Xán: "Em tới đây là để khám bệnh cho mấy người quân nhân kia sao?"
"Không phải, em coi như là bác sĩ viện cương, đến dịp sẽ đi đến các huyện nghèo khó để kiểm tra sức khỏe cho thôn dân nơi đó, cuối tuần thì tới trạm y tế làm công ích." Hà Xán nói, "Trình độ y tế nơi này còn hơi lạc hậu, đôi khi chỉ một bệnh nhẹ thôi cũng có thể kéo theo di chứng rất nghiêm trọng."
Tần Tranh vừa nghe vừa ghi chú lại trong sổ, gật gật đầu nói: "Tuổi này của em mà đã làm những việc như thế, rất có ý nghĩa."
"Đúng vậy, sau này nhìn lại cũng có thể xem đây là một kho báu cho mình." Hà Xán nói.
"Mấy cô gái nơi đài bọn chị đều không mấy tình nguyện đi tới chỗ như Tân Cương này, phòng làm việc phải phái Tiểu Hoan lại đây, may mà cô ấy đồng ý."
Thẩm Diệc Hoan nghe thấy hai người nhắc đến tên mình, ngẩng đầu lên.
Hà Xán nhìn cô nói: "Người trong nhà cô đồng ý để cô đi sao?"
"À, tôi coi như đến đây du lịch."
Cô không với tới được cảnh giới cao như Hà Xán, cô là vì trốn tránh hiện thực, cũng là vì Lục Chu.
Nhưng lúc tới đây, nhìn những sa mạc rộng lớn, những đỉnh núi phủ đầy tuyết, những thảo nguyên xanh mát, lại nhìn đến mọi người trong quân doanh, ánh mắt kiên định của Lục Chu, cô mới mơ hồ cảm thấy chính mình ngộ ra được điều gì.
Hà Xán cười nói: "Đến đây rất có cảm giác thoát ly thế tục."
Tần Tranh hỏi cô ấy: "Người nhà em không đồng ý à?"
"Mẹ em không đồng ý, bà ấy sợ không an toàn, cũng sợ em phải chịu khổ." Hà Xán nói, "Nhưng mà cậu em cũng là quân nhân, trong nhà cũng có tiếng nói, cho nên mới thuyết phục được mẹ."
Tần Tranh: "Chị đã ba mấy rồi mà lần này đi cũng không dám nói cho mẹ đâu."
Hà Xán cười cười, hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Cô với Đội trưởng Lục là bạn cấp ba sao?"
"Ừ."
"Hồi đi học chắc anh ấy cũng rất ưu tú nhỉ."
Thẩm Diệc Hoan liếc nhìn cô ta một cái, nói: "Cũng được."
"Tôi cảm thấy bộ dáng này của anh ấy lúc đi học, chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ sinh thích, tôi còn rất muốn nhìn bộ dáng của anh ấy lúc đó."
Hà Xán thực sự không chút che giấu niềm yêu thích của mình với Lục Chu.
Hà Xán thích Lục Chu, cảm giác như một loại sùng bái, không có yêu cầu gì cao, nếu như anh đáp lại thì tốt, còn không, cô liền yên lặng đứng ở cạnh anh.
Thẩm Diệc Hoan lại lòng tham không đáy, cô muốn toàn bộ sự yêu thích và chú ý của Lục Chu, điêu ngoa tùy hứng, mặc dù bây giờ cũng không thay đổi gì.
"À đúng rồi, cô có ảnh khi đó không?" Hà Xán hỏi.
Thẩm Diệc Hoan xấu hổ rũ mắt: "Không có."
Thời gian tám chuyện thường trôi qua rất mau, trong chốc lát, bên kia sân huấn luyện vang lên tiếng hô, mọi người cuối cùng cũng kết thúc huấn luyện buổi sáng.
Đến giờ ăn cơm.
Tần Tranh gấp lại cuốn sổ, đứng lên, phủi phủi bụi trên mông: "Đi thôi, ăn cơm."
Hà Xán cười nói: "Hai người đi trước đi, em chờ một lát."
Thẩm Diệc Hoan cùng Tần Tranh đi hướng về phía nhà ăn.
Đi được vài bước, Thẩm Diệc Hoan bỗng nhiên quay đầu lại xem.
Liền thấy Hà Xán đứng ở trước mặt Lục Chu, vừa cười vừa nói gì đó, Lục Chu hơi rũ mắt, lắng nghe rất nghiêm túc.
Không có dáng vẻ cau mày khi nhìn thấy cô, cũng không có vô duyên vô cớ đuổi người đi.
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên cảm thấy khó thở.
Tần Tranh trải đời hơn cô, nhìn vào phát là biết tình hình, hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Nếu em không vui, sao lúc nãy không nói mình là bạn gái cũ của Lục Đội?"
"Bạn gái cũ thì sao chứ, cũng đâu phải bạn gái hiện tại."
Tần Tranh lắc đầu.
Thẩm Diệc Hoan vẫn là chưa thông suốt, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Cô chỉ mới tiếp xúc vài ngày mà đã rõ ràng như vậy rồi.
Người đàn ông như Lục Chu, trầm mặc ít lời, tính tình cương ngạnh, chỉ có một cô gái duy nhất có thể khiến anh trở nên dịu dàng, đó chính là Thẩm Diệc Hoan.
Cô là nhược điểm của anh, nhược điểm trí mạng.
***
Thẩm Diệc Hoan ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà ăn thì thấy Lục Chu.
Anh dựa vào cây, tay khoanh trước ngực, rũ mắt nhìn xuống dưới.
Cô bước một bước, lại nghĩ đến vừa rồi Lục Chu đuổi mình đi, lại còn bộ dáng đáng ghét lúc nói chuyện với Hà Xán nữa.
Thẩm Diệc Hoan bĩu môi, không thèm tính toán, xoay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp: "Thẩm Diệc Hoan."
Cô tiếp tục đi về phía trước, lại bước hai bước nữa, trên vai bị một bàn tay ôm lấy, túm cô lại: "Em đợi chút."
"Làm gì."
"Ngày mai anh không ở đây."
Thẩm Diệc Hoan nhàn nhạt gật đầu: "À."
Lục Chu nhíu mày, bỏ qua sự khác thường của cô: "Em ở chỗ này đừng gây chuyện."
Cô nhướng mày hỏi lại: "Em thì có thể chọc chuyện gì chứ."
Lục Chu trầm mặc, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn thẳng Thẩm Diệc Hoan. Cô bị nhìn chằm chằm đến ngứa hết cả người, mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Biểu tình Thẩm Diệc Hoan bây giờ rõ ràng là không kiên nhẫn, nhướng mày hếch cằm, thậm chí còn có chút khiêu khích không dễ phát hiện.
Cô chú ý tới những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xong quanh, hơi chút thu liễm lại tính tình: "Ngày mai anh đi làm gì?"
Lục Chu không trả lời vấn đề này, nói: "Ngày mai Trương Thích Đồng đến đây."
Thẩm Diệc Hoan lập tức nhíu mày: "Cô ta đến đây làm gì?"
"Đài truyền hình sắp xếp, bọn anh chỉ phê duyệt thông qua."
"Con mẹ nó." Cô mắng một câu.
Lục Chu nhấn mạnh một lần nữa: "Đừng gây chuyện."
Thẩm Diệc Hoan rốt cục cũng thông suốt vì sao Lục Chu luôn nhấn mạnh cô đừng gây chuyện.
Cô vẫn là nhìn Trường Đồng Thích không thuận mắt.
Chính là ở Bắc Kinh, thói quen của cô bị trói buộc, nơi đó có Thẩm phó và bà cô yên nghỉ, có mẹ, cũng từng có bạn học cũ.
Một người ở một chỗ lâu dài, sau này khi đi qua đủ loại nhào nặn của cuộc sống, nhưng tính cách lại như bị một chiếc gông xiềng vô hình ghìm lại.
Nhưng bây giờ cô ở Tân Cương.
Nơi này có sa mạc, có cồn cát, có bạch dương khô thảo, có nhóm người quân nhân dâng trào nhiệt huyết.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy chính mình của quá khứ đang dần sống lại.
Nếu Trương Đồng Thích vội vàng chạy đến đây chọc tức cô, nói không chừng cô nhịn không được dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Nếu em chọc thì sao?"
Lục Chu nhìn cô: "Đây là quân doanh."
Cô kiên trì: "Em hỏi là nếu em chọc thì sẽ như thế nào?"
"Phạt cả hai."
Thẩm Diệc Hoan quay đầy đi thẳng.
Trở lại ký túc xá, Tần Tranh đã ở đấy, thấy cô đi vào liền lập tức trêu ghẹo: "Gặp Lục Đội xong rồi à?"
"Lục Chu nói là Trương Đồng Thích sẽ đến đây?"
"Đúng vậy." Tần Tranh từ trên giường ngồi dậy, xem biểu tình của cô, chần chừ hỏi, "Sao thế? Em với Trương Đồng Thích có xích mích?"
Thẩm Diệc Hoan: "Coi như là vậy."
"Cô ta là diễn viên mới nổi, trước đây chị cũng tiếp xúc một hai lần, cảm giác tính tình cũng không đến nỗi."
Thẩm Diệc Hoan hừ lạnh một tiếng.
"Ban đầu kịch bản gốc là an bài người khác, nhưng sau đó người kia có vấn đề nên đổi qua Trương Đồng Thích, chị nghĩ không ảnh hưởng gì đến em nên mới không nói."
"Không có việc gì, Trương Đồng Thích thì Trương Đồng Thích đi."
Thẩm Diệc Hoan cười cười, nhún vai, "Cùng lắm thì mấy ngày này em tránh cô ta."
***
Thẩm Diệc Hoan nói được thì làm được.
Ngày hôm sau Trương Đồng Thích tới đây, cô liền tránh đi, tự mình đi chụp ảnh.
Đám quân nhân nơi quân doanh nghe nói có đại minh tinh đến, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lúc huấn luyện liền chạy đi xem náo nhiệt, sau đó lại hưng phấn trở về.
Thẩm Diệc Hoan đi dạo một vòng, bất tri bất giác lại đi tới sân huấn luyện.
Quả nhiên hôm nay Lục Chu không ở đây.
Cô híp mắt nhìn một lát, lại phát hiện đội trưởng huấn luyện ngày hôm nay là người đàn ông lần trước ăn cơm cùng, nếu nhớ không nhầm, hình như tên là Hà Mẫn.
Xem trong chốc lát, cô vừa muốn đi đã bị một giọng nam gọi lại.
"Nhiếp ảnh gia Thẩm!"
Cô quay đầu lại.
"Tìm tôi sao?"
"Chúng tôi nghỉ ngơi rồi, đến đây tâm sự đi."
Thẩm Diệc Hoan nghi ngờ chính mình bao giờ lại có quan hệ thân thiết với bọn họ đến mức có thể nhàn rỗi nói chuyện phiếm thế này.
Tất cả mọi người đều rất thoải mái.
Rốt cuộc Thẩm Diệc Hoan vẫn ngồi xuống trên sân cỏ.
Mặt cỏ sân thể dục không phải là cỏ nhân tạo mà là cỏ tự nhiên, có nơi thưa nơi dày.
"Máy ảnh này của cô chắc là rất quý nhỉ." Có người hỏi.
"Là vô cùng quý." Cô gật gật đầu.
"Có thể cho tôi nhìn một lát không?"
Thẩm Diệc Hoan đưa máy ảnh qua.
Người nọ nhận lấy máy ảnh, ngược lại không biết ấn như thế nào, nhiều nút như vậy, lớn lớn bé bé, chỉ sợ mình ấn sai rồi làm hỏng.
Thẩm Diệc Hoan duỗi tay qua, ấn hai lần: "Muốn xem ảnh thì ấn nút này."
"Ha ha, đã biết."
Anh ta cúi đầu nhìn xem, những người khác cũng tò mò chụm đầu lại.
Hà Mẫn nói: "Nơi này đa số đều là người địa phương, những người có điều kiện tốt đều đi ra thành phố lớn học đại học, những người trong đây điều kiện gia đình đều không tốt."
Thẩm Diệc Hoan ôm đầu gối, ngồi nghe anh ta nói.
"Nghe khẩu âm của anh không giống người ở đây?"
Hà Mẫn gật đầu: "Tôi cùng quê với Lục Đội."
"Bắc Kinh?"
"Ừ."
Bọn họ nơi này anh một câu tôi một câu tán gẫu, bên kia đột nhiên cười ầm lên.
Thẩm Diệc Hoan ngây người một chút, liền hiểu rõ, là nhìn đến tấm ảnh Lục Chu đeo kính râm kia.
"Đội phó, anh mau xem cái này!"
Hà Mẫn xem một cái, suýt chút nữa đã phun nước trong miệng ra, sau đó giơ ngón tay cái với Thẩm Diệc Hoan: "Lợi hại."
"..."
"Lục Đội thế mà có thể đồng ý chụp loại ảnh này sao, thật không thể tưởng tượng nổi!" Có người nói.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy hình như mình đã tổn hại đến hình tượng của Lục Chu, nhỡ đâu anh chỉ ra ngoài một ngày, lúc quay về đã không trấn được bọn họ nữa.
"Tôi ép anh ấy chụp."
Hà Mẫn cười cười, vui đùa nói: "Người dám ép Lục Đội như thế đã không ở trên đời này nữa rồi."
"... " Thẩm Diệc Hoan bất đắc dĩ, sau đó lại cười rộ lên, "Bình thường anh ấy rất hung dữ sao?"
"Cũng không phải hung dữ, chính là nghiêm khắc, mặt lúc nào cũng xụ xuống, mọi người đều không dám trêu đùa." Người đàn ông ôm máy ảnh nói.
Thẩm Diệc Hoan liếc mắt nhìn người kia một cái: "Vậy mọi người còn dám nói bậy sau lưng anh ấy à."
Người nọ lập tức giơ tay đầu hàng: "Đừng đừng, cô đừng nói cho anh ấy."
"Tôi mới không thèm nói."
"Sau này bọn tôi có phạm sai sót gì, còn phải nhờ cô đi theo Lục Đội cầu tình đấy." Hà Mẫn nói.
Thẩm Diệc Hoan bĩu môi: "Tôi cầu tình thì có lợi ích gì."
"Có chứ sao không, tôi chưa thấy Lục Đội đối với ai như vậy!" Một người trong đó nói.
"... "
Thẩm Diệc Hoan nghĩ thầm, trước đó anh còn đuổi cô ra khỏi sân huấn luyện đấy.
"Không phải anh ấy cũng đối xử tốt với bác sĩ Hà Xán gì đó sao."
Noí xong, Thẩm Diệc Hoan mới thấy giọng mình chua lòm, không khỏi ngại ngùng một chút.
May mà nơi đây đều là những người thần kinh thô, không hiểu được chút tâm tư này của con gái, chỉ xua tay nói: "Kia không giống, làm sao có thể giống được."
"Sao lại không giống."
Hà Mẫn: "Có thể vì cô mà khắc trên lưng hình xăm lớn như vậy, nào có giống nhau."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt: "Hình xăm nào?"
Hà Mẫn cũng sửng sốt, anh ta không nghĩ tới Thẩm Diệc Hoan thế mà không biết việc này.
Lúc trước anh ta nghĩ, hình xăm của Lục Chu là xăm lúc hai người quen nhau.
Nhưng bây giờ xem ra, sau khi chia tay Lục Chu mới xăm hình hoa anh đào kia lên người.
Trong đội có người lanh mồm lanh miệng, lập tức nói: "Chính là sau lưng Lục Đội đó, một nhánh anh đào rất lớn."
Thẩm Diệc Hoan ngây ngốc.
Cô chưa bao giờ biết.
Hơn nữa ở trong trí nhớ của cô, Lục Chu chưa bao giờ gọi cô là "Anh đào".
Luôn luôn gọi cái tên "Thẩm Diệc Hoan" lạnh băng.
Sao lại ở trên lưng...
Xăm hình xăm như thế...
"Anh ấy... " Thẩm Diệc Hoan nuốt nước miếng, "Xăm bao giờ?"
"Là... "
Lời người nọ còn chưa dứt, đột nhiên bị Hà Mẫn cắt ngang: "Câm miệng!"
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh ta.
Hà Mẫn lại cười nói: "Việc này không thể tùy tiện nói với người khác."
Tần Tranh nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đi từ sân huấn luyện, hỏi.
"Bị đuổi ra ngoài." Thẩm Diệc Hoan vặn bình ra uống nước.
"Ai đuổi?"
"Lục Chu."
"Cô đừng giận, tính anh ấy chính là thẳng thế đó, nhưng thật ra người rất tốt." Một giọng nữ truyền đến từ sau lưng.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại, híp nhẹ mắt, chợt nhận ra, đây chính là cô bác sĩ hôm nọ.
Hôm nay cô ấy không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc đồ bình thường, khi cô tới đây cũng chưa chú ý lắm, hình như là vừa nãy đứng nói chuyện phiếm với Tần Tranh.
Lời nói này, giống như cô ta rất hiểu Lục Chu vậy.
Tần Tranh nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, rồi cười với Hà Xán: "Đây là nhiếp ảnh gia của chúng tôi, tên là Thẩm Diệc Hoan, là bạn học với Lục Đội nên sẽ không giận đâu, hai người chắc là bằng tuổi nhau đấy, không giống tôi đều dìu già dắt trẻ."
Hà Xán có chút giật mình, đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Hà Xán."
Thẩm Diệc Hoan nắm tay nhẹ nhàng bâng quơ: "Xin chào."
Hà Xán hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"24."
"Tôi ít hơn cô một tuổi."
"... "
Thẩm Diệc Hoan còn tưởng Hà Xán bằng tuổi mình, hóa ra là trẻ hơn cô những một tuổi.
Lục Chu năm nay 25, cô ta nhỏ hơn anh 2 tuổi.
Có chút bực bội.
Cô ngồi ở bậc thang, cúi đầu mân mê máy ảnh, xem lại ảnh vừa chụp, cũng không nói gì.
Ảnh cuối cùng là bức chụp Lục Chu.
Mang chiếc kính râm của cô che mất nửa khuôn mặt, biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt có thể khiến người khác cảm thấy áp lực kia bị che khuất sau cặp kính râm.
Thế mà nhìn không ngốc, lại còn rất đẹp trai.
Thẩm Diệc Hoan nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được cười một tiếng.
Tần Tranh quay đầu lại: "Cười gì thế?"
Thẩm Diệc Hoan lắc đầu: "Không có gì."
Vì thế Tần Tranh lại tiếp tục tám chuyện với Hà Xán: "Em tới đây là để khám bệnh cho mấy người quân nhân kia sao?"
"Không phải, em coi như là bác sĩ viện cương, đến dịp sẽ đi đến các huyện nghèo khó để kiểm tra sức khỏe cho thôn dân nơi đó, cuối tuần thì tới trạm y tế làm công ích." Hà Xán nói, "Trình độ y tế nơi này còn hơi lạc hậu, đôi khi chỉ một bệnh nhẹ thôi cũng có thể kéo theo di chứng rất nghiêm trọng."
Tần Tranh vừa nghe vừa ghi chú lại trong sổ, gật gật đầu nói: "Tuổi này của em mà đã làm những việc như thế, rất có ý nghĩa."
"Đúng vậy, sau này nhìn lại cũng có thể xem đây là một kho báu cho mình." Hà Xán nói.
"Mấy cô gái nơi đài bọn chị đều không mấy tình nguyện đi tới chỗ như Tân Cương này, phòng làm việc phải phái Tiểu Hoan lại đây, may mà cô ấy đồng ý."
Thẩm Diệc Hoan nghe thấy hai người nhắc đến tên mình, ngẩng đầu lên.
Hà Xán nhìn cô nói: "Người trong nhà cô đồng ý để cô đi sao?"
"À, tôi coi như đến đây du lịch."
Cô không với tới được cảnh giới cao như Hà Xán, cô là vì trốn tránh hiện thực, cũng là vì Lục Chu.
Nhưng lúc tới đây, nhìn những sa mạc rộng lớn, những đỉnh núi phủ đầy tuyết, những thảo nguyên xanh mát, lại nhìn đến mọi người trong quân doanh, ánh mắt kiên định của Lục Chu, cô mới mơ hồ cảm thấy chính mình ngộ ra được điều gì.
Hà Xán cười nói: "Đến đây rất có cảm giác thoát ly thế tục."
Tần Tranh hỏi cô ấy: "Người nhà em không đồng ý à?"
"Mẹ em không đồng ý, bà ấy sợ không an toàn, cũng sợ em phải chịu khổ." Hà Xán nói, "Nhưng mà cậu em cũng là quân nhân, trong nhà cũng có tiếng nói, cho nên mới thuyết phục được mẹ."
Tần Tranh: "Chị đã ba mấy rồi mà lần này đi cũng không dám nói cho mẹ đâu."
Hà Xán cười cười, hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Cô với Đội trưởng Lục là bạn cấp ba sao?"
"Ừ."
"Hồi đi học chắc anh ấy cũng rất ưu tú nhỉ."
Thẩm Diệc Hoan liếc nhìn cô ta một cái, nói: "Cũng được."
"Tôi cảm thấy bộ dáng này của anh ấy lúc đi học, chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ sinh thích, tôi còn rất muốn nhìn bộ dáng của anh ấy lúc đó."
Hà Xán thực sự không chút che giấu niềm yêu thích của mình với Lục Chu.
Hà Xán thích Lục Chu, cảm giác như một loại sùng bái, không có yêu cầu gì cao, nếu như anh đáp lại thì tốt, còn không, cô liền yên lặng đứng ở cạnh anh.
Thẩm Diệc Hoan lại lòng tham không đáy, cô muốn toàn bộ sự yêu thích và chú ý của Lục Chu, điêu ngoa tùy hứng, mặc dù bây giờ cũng không thay đổi gì.
"À đúng rồi, cô có ảnh khi đó không?" Hà Xán hỏi.
Thẩm Diệc Hoan xấu hổ rũ mắt: "Không có."
Thời gian tám chuyện thường trôi qua rất mau, trong chốc lát, bên kia sân huấn luyện vang lên tiếng hô, mọi người cuối cùng cũng kết thúc huấn luyện buổi sáng.
Đến giờ ăn cơm.
Tần Tranh gấp lại cuốn sổ, đứng lên, phủi phủi bụi trên mông: "Đi thôi, ăn cơm."
Hà Xán cười nói: "Hai người đi trước đi, em chờ một lát."
Thẩm Diệc Hoan cùng Tần Tranh đi hướng về phía nhà ăn.
Đi được vài bước, Thẩm Diệc Hoan bỗng nhiên quay đầu lại xem.
Liền thấy Hà Xán đứng ở trước mặt Lục Chu, vừa cười vừa nói gì đó, Lục Chu hơi rũ mắt, lắng nghe rất nghiêm túc.
Không có dáng vẻ cau mày khi nhìn thấy cô, cũng không có vô duyên vô cớ đuổi người đi.
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên cảm thấy khó thở.
Tần Tranh trải đời hơn cô, nhìn vào phát là biết tình hình, hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Nếu em không vui, sao lúc nãy không nói mình là bạn gái cũ của Lục Đội?"
"Bạn gái cũ thì sao chứ, cũng đâu phải bạn gái hiện tại."
Tần Tranh lắc đầu.
Thẩm Diệc Hoan vẫn là chưa thông suốt, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Cô chỉ mới tiếp xúc vài ngày mà đã rõ ràng như vậy rồi.
Người đàn ông như Lục Chu, trầm mặc ít lời, tính tình cương ngạnh, chỉ có một cô gái duy nhất có thể khiến anh trở nên dịu dàng, đó chính là Thẩm Diệc Hoan.
Cô là nhược điểm của anh, nhược điểm trí mạng.
***
Thẩm Diệc Hoan ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà ăn thì thấy Lục Chu.
Anh dựa vào cây, tay khoanh trước ngực, rũ mắt nhìn xuống dưới.
Cô bước một bước, lại nghĩ đến vừa rồi Lục Chu đuổi mình đi, lại còn bộ dáng đáng ghét lúc nói chuyện với Hà Xán nữa.
Thẩm Diệc Hoan bĩu môi, không thèm tính toán, xoay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp: "Thẩm Diệc Hoan."
Cô tiếp tục đi về phía trước, lại bước hai bước nữa, trên vai bị một bàn tay ôm lấy, túm cô lại: "Em đợi chút."
"Làm gì."
"Ngày mai anh không ở đây."
Thẩm Diệc Hoan nhàn nhạt gật đầu: "À."
Lục Chu nhíu mày, bỏ qua sự khác thường của cô: "Em ở chỗ này đừng gây chuyện."
Cô nhướng mày hỏi lại: "Em thì có thể chọc chuyện gì chứ."
Lục Chu trầm mặc, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn thẳng Thẩm Diệc Hoan. Cô bị nhìn chằm chằm đến ngứa hết cả người, mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Biểu tình Thẩm Diệc Hoan bây giờ rõ ràng là không kiên nhẫn, nhướng mày hếch cằm, thậm chí còn có chút khiêu khích không dễ phát hiện.
Cô chú ý tới những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xong quanh, hơi chút thu liễm lại tính tình: "Ngày mai anh đi làm gì?"
Lục Chu không trả lời vấn đề này, nói: "Ngày mai Trương Thích Đồng đến đây."
Thẩm Diệc Hoan lập tức nhíu mày: "Cô ta đến đây làm gì?"
"Đài truyền hình sắp xếp, bọn anh chỉ phê duyệt thông qua."
"Con mẹ nó." Cô mắng một câu.
Lục Chu nhấn mạnh một lần nữa: "Đừng gây chuyện."
Thẩm Diệc Hoan rốt cục cũng thông suốt vì sao Lục Chu luôn nhấn mạnh cô đừng gây chuyện.
Cô vẫn là nhìn Trường Đồng Thích không thuận mắt.
Chính là ở Bắc Kinh, thói quen của cô bị trói buộc, nơi đó có Thẩm phó và bà cô yên nghỉ, có mẹ, cũng từng có bạn học cũ.
Một người ở một chỗ lâu dài, sau này khi đi qua đủ loại nhào nặn của cuộc sống, nhưng tính cách lại như bị một chiếc gông xiềng vô hình ghìm lại.
Nhưng bây giờ cô ở Tân Cương.
Nơi này có sa mạc, có cồn cát, có bạch dương khô thảo, có nhóm người quân nhân dâng trào nhiệt huyết.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy chính mình của quá khứ đang dần sống lại.
Nếu Trương Đồng Thích vội vàng chạy đến đây chọc tức cô, nói không chừng cô nhịn không được dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Nếu em chọc thì sao?"
Lục Chu nhìn cô: "Đây là quân doanh."
Cô kiên trì: "Em hỏi là nếu em chọc thì sẽ như thế nào?"
"Phạt cả hai."
Thẩm Diệc Hoan quay đầy đi thẳng.
Trở lại ký túc xá, Tần Tranh đã ở đấy, thấy cô đi vào liền lập tức trêu ghẹo: "Gặp Lục Đội xong rồi à?"
"Lục Chu nói là Trương Đồng Thích sẽ đến đây?"
"Đúng vậy." Tần Tranh từ trên giường ngồi dậy, xem biểu tình của cô, chần chừ hỏi, "Sao thế? Em với Trương Đồng Thích có xích mích?"
Thẩm Diệc Hoan: "Coi như là vậy."
"Cô ta là diễn viên mới nổi, trước đây chị cũng tiếp xúc một hai lần, cảm giác tính tình cũng không đến nỗi."
Thẩm Diệc Hoan hừ lạnh một tiếng.
"Ban đầu kịch bản gốc là an bài người khác, nhưng sau đó người kia có vấn đề nên đổi qua Trương Đồng Thích, chị nghĩ không ảnh hưởng gì đến em nên mới không nói."
"Không có việc gì, Trương Đồng Thích thì Trương Đồng Thích đi."
Thẩm Diệc Hoan cười cười, nhún vai, "Cùng lắm thì mấy ngày này em tránh cô ta."
***
Thẩm Diệc Hoan nói được thì làm được.
Ngày hôm sau Trương Đồng Thích tới đây, cô liền tránh đi, tự mình đi chụp ảnh.
Đám quân nhân nơi quân doanh nghe nói có đại minh tinh đến, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lúc huấn luyện liền chạy đi xem náo nhiệt, sau đó lại hưng phấn trở về.
Thẩm Diệc Hoan đi dạo một vòng, bất tri bất giác lại đi tới sân huấn luyện.
Quả nhiên hôm nay Lục Chu không ở đây.
Cô híp mắt nhìn một lát, lại phát hiện đội trưởng huấn luyện ngày hôm nay là người đàn ông lần trước ăn cơm cùng, nếu nhớ không nhầm, hình như tên là Hà Mẫn.
Xem trong chốc lát, cô vừa muốn đi đã bị một giọng nam gọi lại.
"Nhiếp ảnh gia Thẩm!"
Cô quay đầu lại.
"Tìm tôi sao?"
"Chúng tôi nghỉ ngơi rồi, đến đây tâm sự đi."
Thẩm Diệc Hoan nghi ngờ chính mình bao giờ lại có quan hệ thân thiết với bọn họ đến mức có thể nhàn rỗi nói chuyện phiếm thế này.
Tất cả mọi người đều rất thoải mái.
Rốt cuộc Thẩm Diệc Hoan vẫn ngồi xuống trên sân cỏ.
Mặt cỏ sân thể dục không phải là cỏ nhân tạo mà là cỏ tự nhiên, có nơi thưa nơi dày.
"Máy ảnh này của cô chắc là rất quý nhỉ." Có người hỏi.
"Là vô cùng quý." Cô gật gật đầu.
"Có thể cho tôi nhìn một lát không?"
Thẩm Diệc Hoan đưa máy ảnh qua.
Người nọ nhận lấy máy ảnh, ngược lại không biết ấn như thế nào, nhiều nút như vậy, lớn lớn bé bé, chỉ sợ mình ấn sai rồi làm hỏng.
Thẩm Diệc Hoan duỗi tay qua, ấn hai lần: "Muốn xem ảnh thì ấn nút này."
"Ha ha, đã biết."
Anh ta cúi đầu nhìn xem, những người khác cũng tò mò chụm đầu lại.
Hà Mẫn nói: "Nơi này đa số đều là người địa phương, những người có điều kiện tốt đều đi ra thành phố lớn học đại học, những người trong đây điều kiện gia đình đều không tốt."
Thẩm Diệc Hoan ôm đầu gối, ngồi nghe anh ta nói.
"Nghe khẩu âm của anh không giống người ở đây?"
Hà Mẫn gật đầu: "Tôi cùng quê với Lục Đội."
"Bắc Kinh?"
"Ừ."
Bọn họ nơi này anh một câu tôi một câu tán gẫu, bên kia đột nhiên cười ầm lên.
Thẩm Diệc Hoan ngây người một chút, liền hiểu rõ, là nhìn đến tấm ảnh Lục Chu đeo kính râm kia.
"Đội phó, anh mau xem cái này!"
Hà Mẫn xem một cái, suýt chút nữa đã phun nước trong miệng ra, sau đó giơ ngón tay cái với Thẩm Diệc Hoan: "Lợi hại."
"..."
"Lục Đội thế mà có thể đồng ý chụp loại ảnh này sao, thật không thể tưởng tượng nổi!" Có người nói.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy hình như mình đã tổn hại đến hình tượng của Lục Chu, nhỡ đâu anh chỉ ra ngoài một ngày, lúc quay về đã không trấn được bọn họ nữa.
"Tôi ép anh ấy chụp."
Hà Mẫn cười cười, vui đùa nói: "Người dám ép Lục Đội như thế đã không ở trên đời này nữa rồi."
"... " Thẩm Diệc Hoan bất đắc dĩ, sau đó lại cười rộ lên, "Bình thường anh ấy rất hung dữ sao?"
"Cũng không phải hung dữ, chính là nghiêm khắc, mặt lúc nào cũng xụ xuống, mọi người đều không dám trêu đùa." Người đàn ông ôm máy ảnh nói.
Thẩm Diệc Hoan liếc mắt nhìn người kia một cái: "Vậy mọi người còn dám nói bậy sau lưng anh ấy à."
Người nọ lập tức giơ tay đầu hàng: "Đừng đừng, cô đừng nói cho anh ấy."
"Tôi mới không thèm nói."
"Sau này bọn tôi có phạm sai sót gì, còn phải nhờ cô đi theo Lục Đội cầu tình đấy." Hà Mẫn nói.
Thẩm Diệc Hoan bĩu môi: "Tôi cầu tình thì có lợi ích gì."
"Có chứ sao không, tôi chưa thấy Lục Đội đối với ai như vậy!" Một người trong đó nói.
"... "
Thẩm Diệc Hoan nghĩ thầm, trước đó anh còn đuổi cô ra khỏi sân huấn luyện đấy.
"Không phải anh ấy cũng đối xử tốt với bác sĩ Hà Xán gì đó sao."
Noí xong, Thẩm Diệc Hoan mới thấy giọng mình chua lòm, không khỏi ngại ngùng một chút.
May mà nơi đây đều là những người thần kinh thô, không hiểu được chút tâm tư này của con gái, chỉ xua tay nói: "Kia không giống, làm sao có thể giống được."
"Sao lại không giống."
Hà Mẫn: "Có thể vì cô mà khắc trên lưng hình xăm lớn như vậy, nào có giống nhau."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt: "Hình xăm nào?"
Hà Mẫn cũng sửng sốt, anh ta không nghĩ tới Thẩm Diệc Hoan thế mà không biết việc này.
Lúc trước anh ta nghĩ, hình xăm của Lục Chu là xăm lúc hai người quen nhau.
Nhưng bây giờ xem ra, sau khi chia tay Lục Chu mới xăm hình hoa anh đào kia lên người.
Trong đội có người lanh mồm lanh miệng, lập tức nói: "Chính là sau lưng Lục Đội đó, một nhánh anh đào rất lớn."
Thẩm Diệc Hoan ngây ngốc.
Cô chưa bao giờ biết.
Hơn nữa ở trong trí nhớ của cô, Lục Chu chưa bao giờ gọi cô là "Anh đào".
Luôn luôn gọi cái tên "Thẩm Diệc Hoan" lạnh băng.
Sao lại ở trên lưng...
Xăm hình xăm như thế...
"Anh ấy... " Thẩm Diệc Hoan nuốt nước miếng, "Xăm bao giờ?"
"Là... "
Lời người nọ còn chưa dứt, đột nhiên bị Hà Mẫn cắt ngang: "Câm miệng!"
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh ta.
Hà Mẫn lại cười nói: "Việc này không thể tùy tiện nói với người khác."
Danh sách chương