Lâm Khai Ca cũng nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, vừa bước mấy bước đi đến chỗ cô thì thấy ánh mắt cô đang nhìn thẳng lăng lăng về phía một đôi trai gái, sắc mặt hơi giận, mày hơi cau lại, hiện ra dáng vẻ ương ngạnh và làm càn bình thường chưa từng nhìn thấy.
Hơi lạ, anh hơi nâng mắt, cũng không vội mà đi qua đó, hào phóng thoải mái mà đứng ở đằng sau cô đánh giá.
Rất nhiều người đều cho rằng Thẩm Diệc Hoan là kiểu con gái vừa ngoan vừa ngọt như con mèo con, gương mặt kia của cô chính là vũ khí để mê hoặc trái tim của người khác, ngây thơ chân thành.
Từ trước tới giờ Lâm Khai Ca cũng cho rằng như vậy, mãi cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh mà Thẩm Diệc Hoan chụp hồi cấp III.
Mười lăm mười sáu tuổi, đã có một ngoại hình và ngũ quan đủ để người ta kinh diễm.
Đứng trong một đám học sinh mặc đồng phục màu trắng xanh cũng không dễ dàng lướt qua cô, kéo cánh tay của một nữ sinh bên cạnh, gương mặt bị mặt trời chiếu đến đỏ bừng, lười biếng tản mạn, mi mắt cụp xuống, khoé miệng hơi nhếch lên, hình như đang nói chuyện vui vẻ gì đó với bạn của mình, lộ ra cảm giác lưu manh tinh vi.
Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái còn nhỏ như vậy đã lộ ra cảm giác không để ý và lưu manh như vậy, rũ mắt cong môi đều khiến cho trái tim người ta đập mạnh.
Không giống với Thẩm Diệc Hoan của sau này mà anh quen biết.
Nhưng anh ta biết, Thẩm Diệc Hoan tuyệt đối không phải là một cin mèo ngoan ngoãn nhu thuận, cô chính là một con báo cố tình thu lại móng vuốt, che dấu đi sự hung ác và kiêu ngạo của mình.
Lâm Khai Ca cũng nhìn theo ánh mắt của cô, người đàn ông đó đang đứng nói chuyện với một nữ bác sĩ mặc áo blouse, nhưng chỉ lộ ra mỗi bóng lưng.
Lâm Khai Ca nhàn nhã đi đến, đến dựa gần vào góc tường mà Thẩm Diệc Hoan đang ngồi xổm, trở thành cây nấm thứ hai.
"Bạn trai cũ?" Anh ta hạ giọng hỏi, mang theo ý cười nhàn nhã.
Mí mắt Thẩm Diệc Hoan rũ xuống, mặt không chút biểu cảm quay đầu nhìn anh ta một cái, cũng lười giả vờ trước mặt anh.
"Đúng vậy."
"Cũng đẹp trai đấy. Chia tay lâu chưa?"
Thẩm Diệc Hoan không tính trả lời vấn đề nhàm chán này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cười nhạt, có chút tức giận.
Nữ bác sĩ kia cười nói ôn nhu, hai tay giang ra về phía Lục Chu, làm ra tư thế ôm.
Sau đó liền nhìn thấy Lục Chu cất bật lửa vào túi quần, hai tay cũng hơi giang ra ôm lấy bác sĩ đó, tay vỗ vỗ hai lần trên lưng cô ấy rồi mới buông ra.
Khoảng cách quá xa, Thẩm Diệc Hoan không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cũng không rõ vì sao mình lại cứ nhìn trộm như vậy.
Chỉ thấy có cảm giác buồn bực dâng lên, thổi quét qua lồng ngực cô, theo đó từng chút chua xót cũng xộc lên chóp mũi, ba năm trước khi chia tay, tất cả những sự ôn nhu và sủng ái đó chỉ thuộc về một mình cô.
Cô nhẹ cắn răng, hàm dưới căng lên: "Đi thôi."
"Không nhìn nữa à?"
Thẩm Diệc Hoan đứng dậy, chân bước đi thẳng về phía trước.
Lâm Khai Ca người cao chân dài, chạy hai bước đã đuổi kịp, thân mật khoác tay lên bả vai Thẩm Diệc Hoan: "Ôi chao, không phải em vẫn còn thích bạn trai cũ đấy chứ?"
"Câm miệng."
"Ấy.. " Anh ta mặt dày cười hề hề, nói: "Bây giờ định nối lại tình xưa à?"
Bước chân chợt dừng lại, Thẩm Diệc Hoan nhìn thẳng vào anh ta, khí thế không kém một chút nào: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, chuyện của em với anh ta thì liên quan gì đến anh?"
Lúc này Lâm Khai Ca mới sửng sốt, hậu tri hậu giác mới nhận ra mình làm cho cô tức giận, một đám bạn bè bọn hắn bình thường toàn nói những lời không nể mặt mũi nhau, có lúc nói đùa liền không thu miệng lại được.
Anh ta sờ sờ tóc sau ót, lộ ra chút ngượng ngùng khó thấy: ".... Anh đây không phải vì muốn tìm hiểu em một chút sao, nếu không thì... Làm sao mà anh theo đuổi em được chứ."
"..." Lúc này Thẩm Diệc Hoan thật sự mờ mịt, trừng mắt nhìn: "A?"
"Này này.. Đừng nói là em không biết anh đang theo đuổi em đấy nhé?"
Cô bất đắc dĩ: "Không biết, ngài thật sự quá mịt mờ rồi."
Hơn nữa Thẩm Diệc Hoan còn cho rằng anh ta là trai cong, thì làm sao mà cô cân nhắc đến phương diện kia chứ? Tôi coi anh là chị em, mà anh lại muốn cua tôi?
Lâm Khai Ca phong lưu vô số, không nghĩ tới sẽ có một ngày theo đuổi con gái mà lại gặp một ca khó chơi như này, nhìn chằm chằm cô một lát, cuối cùng chỉ biết cười một cái, chỉ chỉ cô hỏi.
"Vậy bạn trai cũ theo đuổi em như thế nào, làm sao mới tính là không mịt mờ, em dạy anh chút đi."
"Em theo đuổi anh ta."
Thẩm Diệc Hoan nói, giơ tay lên vỗ vỗ vai anh ta, "Nhưng mà em không có ý định theo đuổi anh, nên không thể dạy anh được."
Lâm Khai Ca: "....."
- --
Khi đi ra khỏi cửa bệnh viện trong không khí cuối cùng cũng mang theo gió đêm mát mẻ, gió thổi qua, đem mồ hôi dính trên người cô tan đi không ít.
Sau đó lại nghĩ tới cái ôm của Lục Chu và vị bác sĩ kia.
Lồng ngực giống như bị nhét một cục bông, không thể đi đến đó làm mất mặt, không cam lòng thì cũng phải đè nén lại, thậm chí cô còn muốn xông lên mắng Lục Chu một trận, nhưng mà chính cô là người đã nói chia tay trước.
Cứ không danh không phận tiến lên như vậy, thật sự nực cười.
Trước kia Lục Chu sẽ không như vậy, trước kia trong mắt Lục Chu chỉ có mình cô, ngay cả khi nhìn cô từ phía xa thì cũng có thể cảm nhận được tình yêu sâu nặng khiến người ta muốn chạy trốn trong ánh mắt của anh.
Lâm Khai Ca đi lấy xe, cô đứng chờ ở cửa. Đứng được một lúc, thì điện thoại thông báo có tin nhắn gửi đến.
Maksim Gorky: Trong bãi đỗ xe có xe tông vào đuôi xe anh, em vào trong ngồi chờ một lát đi.
Bầu trời đêm mùa hè không khó để ngắm nhìn trăng sao, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Trước đây nghe người ta nói, sau khi con người chết thì họ sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, cô không biết bà nội có phải đang ở trên đó, đang loé sáng đi theo cô hay không.
Cô nhẹ nhàng thở phào một cái, đi đến chỗ đó với Lâm Khai Ca, cô còn chưa ăn tối, vì vậy bước về phía cửa hàng tiện lợi phía trước mua đồ ăn.
Trên đường phố ngựa xe như nước, Thẩm Diệc Hoan đẩy cánh cửa ra bước vào, vừa ngước mắt lên thì bước chân khẽ cứng lại một chút, nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc, cô chăm chú nhìn vài giây, nhớ tới tên anh ta.
"Ngu Thành Gia?"
".... Ngu Gia Thành."
"...." Thẩm Diệc Hoan mím môi: "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm."
"Cô quen biết nhiều người như vậy, vẫn còn nhận ra tôi thì cũng chẳng dễ dàng gì." Trong giọng nói của anh ta còn mơ hồ mang theo oán hận.
Anh và Lục Chu từ nhỏ đã là anh em thân thiết, lên cấp III thì học lớp bên cạnh, lúc đó Thẩm Diệc Hoan rất nổi tiếng ở trong trường, có một đống bạn bè ăn chơi, hồi lớp mười theo đuổi Lục Chu oanh oanh liệt liệt, sau này khi hai người thành đôi rồi thì cô ta lại vứt Lục Chu vào một xó, phóng túng không chịu gò bó yêu tự do.
Chuyện tình cảm, đều là một mình Lục Chu mạnh mẽ chống đỡ.
Trong mắt Ngu Gia Thành, Thẩm Diệc Hoan chính là một đứa con gái cặn bã.
Thẩm Diệc Hoan giả bộ không biết tâm tình trong lời nói của anh ta, chào hỏi qua loa liền đi chọn mấy món đồ ăn vặt cho mình.
Cô lấy một cái giỏ nhỏ, mua một chai nước suối, một gói kẹo cao su, hai gói khoai tây chiên, thêm một cơm hộp sườn rán rồi đưa cho nhân viên thu ngân đun nóng.
"Xin chào, của bạn tổng cộng hết 41 đồng."
"Quét mã."
"Thật xin lỗi, máy quét của chúng tôi đang bị hỏng, bây giờ bạn chỉ có thanh toán bằng tiền mặt thôi ạ." Nhân viên thu ngân chỉ chỉ tấm bảng ở cửa ra vào, lại bổ sung, "Lúc bạn vào cửa tôi cũng có nhắc rồi ạ."
"...." Lúc ấy cô gặp Ngu Gia Thành, làm sao mà nghe được tiếng nhắc nhở cơ chứ.
Tìm túi trên túi dưới, ngoại trừ mấy đồng tiền xu lẻ ra thì không có tí tiền mặt nào, thế nhưng mà cơm sườn rán đã bỏ vào trong lò vi sóng rồi.
"Thật xin lỗi, tôi không mang tiền mặt, hiện tại không thể sửa được máy sao?"
"Đúng vậy, máy mới vẫn chưa được giao đến. Bạn có thể mượn ít tiền mặt của anh kia, sau đó chuyển tiền trả anh ta là được rồi." Nhân viên thu ngân mỉm cười nói.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn, Ngu Gia Thành cũng nghe thấy lời nhân viên thu ngân vừa mới nói, đang nhìn cô, đợi cô mở miệng.
Thẩm Diệc Hoan ho nhẹ một tiếng, xấu hổ mở miệng: "À ờm... Ngu Thành Gia."
"....Ngu Gia Thành!"
"...."
Thẩm Diệc Hoan mắng một tiếng ở trong lòng, muốn quay người đi vay tiền Lâm Khai Ca cho rồi.
Cửa ra vào bị đẩy ra, Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn lại.
Lục Chu tay nhét vào túi quần bước vào liền đụng phải ánh mắt của cô, lông mi cong dài, cổ áo T-shirt lộ ra xương quai xanh mơ hồ, đôi mắt đen nhanh đang nhìn cô, con ngươi sạch sẽ hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào.
Thẩm Diệc Hoan thoáng giật mình, bất động thanh sắc ngừng thở, một cỗ không khí buồn bực trong lồng ngực, ngay cả chút hành động nhỏ cũng sẽ bị phóng đại, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.
Cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt, sửng sốt nửa giây.
"Lâu rồi không gặp."
"Ừm." Anh lên tiếng trả lời, giọng nói trầm thấp tiếng hơi khàn khàn, giọng mũi rất nặng.
Ngu Gia Thành vừa nhìn thấy anh liền hất cằm về phía cô: "Lục gia, cô ta không mang tiền mặt."
Thẩm Diệc Hoan có cảm giác muốn khâu luôn miệng anh ta lại.
Thế nhưng lại không nhịn được chút cảm giác ước ao và chờ mong không rõ.
Ánh mắt hơi lạnh đảo qua tờ giấy thông báo, Lục Chu đi tới trước quầy thu ngân, lấy ví da trong túi quần ra: "Bao nhiêu tiền?"
Thẩm Diệc Hoan ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, còn có mùi cồn nhàn nhạt, là mùi trong bệnh viện, cùng một mùi nước hoa xa lạ với cô, cắn nuốt tất cả những lời nói của cô.
"41 đồng ạ." Nhân viên thu ngân nói.
Anh lấy ra một tờ tiền giấy 50 đồng, rồi lấy thêm một đồng xu nữa.
Ánh mắt Thẩm Diệc Hoan vô thức đi theo từng cử động của cánh tay anh, khớp xương rõ ràng, cảm giác vô cùng mạnh mẽ, da rất trắng, có một loại ảo giác, đôi tay đó tựa như cũng lạnh như băng.
Thế nhưng cô biết tay của Lục Chu rất nóng, ngay cả trong thời tiết mùa đông cũng rất nóng, hồi cấp III hai người ngồi cùng một bàn, cứ một lát là cô lại ôm lấy tay anh để sưởi ấm.
"Trả lại anh mười đồng đây ạ."
Anh nhét tiền lẻ vào trong túi quần, dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Có tiền để về chưa?"
Thẩm Diệc Hoan còn đang thất thần.
Mãi cho đến khi đôi tay kia co lại, gõ gõ lên bàn của quầy thu ngân, "Thẩm Diệc Hoan."
Thanh âm giống như băng, trầm thấp, hầu kết khẽ lên xuống.
"A." Cô hoàn hồn, hơi lộ ra chật vật, "Có rồi, có người sẽ tới đón."
Anh không nói gì nữa liền rời đi.
Mùi hương trên người anh lại rời xa Thẩm Diệc Hoan một lần nữa, cô nhận ra, mùi nước hoa kia chắc là của vị nữ bác sĩ lúc nãy.
———
Lúc Thẩm Diệc Hoan xách túi đồ đi ra thì cũng đúng lúc Lâm Khai Ca lái xe tới, cô nhanh chóng chui vào xe như đang trốn, sau đó hậu tri hậu giác nhớ tới bản thân vẫn chưa trả tiền cho Lục Chu.
Không để mắt đến ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô ở phía sau.
"Cũng ba năm rồi nhỉ." Ngu Gia Thành đứng ở bên cạnh cửa sổ nói, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan ngồi vào ghế lái phụ trong xe của một người đàn ông.
"Ba năm rưỡi rồi."
"Gì á?"
"Ba năm rưỡi không gặp."
Bọn họ chia tay ba năm, cũng là ba năm rưỡi không gặp.
Khi đó anh học trong trường quân đội, rất khó để ra khỏi trường, muốn gặp mặt nhau một chút cũng không dễ dàng gì, có khi cuối cùng anh cũng được nghỉ, thì Thẩm Diệc Hoan lại đang đi ngao du với đám bạn.
Thẩm Diệc Hoan chính là mặt trời rực rỡ trong những năm tháng hoang vu của anh, ánh nắng của cô chói loá, anh không có cách nào tự điều khiển bản thân mình mà bị cô hấp dẫn, đến gần cô rồi lại bị chính ánh sáng đó thiêu đốt đến thương tích đầy mình.
———
Vee: Các bạn có cảm thấy tui edit chương này nó bị cứng không? Không có chút cảm giác luôn ấy:< mãi chẳng tìm thấy...
Hơi lạ, anh hơi nâng mắt, cũng không vội mà đi qua đó, hào phóng thoải mái mà đứng ở đằng sau cô đánh giá.
Rất nhiều người đều cho rằng Thẩm Diệc Hoan là kiểu con gái vừa ngoan vừa ngọt như con mèo con, gương mặt kia của cô chính là vũ khí để mê hoặc trái tim của người khác, ngây thơ chân thành.
Từ trước tới giờ Lâm Khai Ca cũng cho rằng như vậy, mãi cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh mà Thẩm Diệc Hoan chụp hồi cấp III.
Mười lăm mười sáu tuổi, đã có một ngoại hình và ngũ quan đủ để người ta kinh diễm.
Đứng trong một đám học sinh mặc đồng phục màu trắng xanh cũng không dễ dàng lướt qua cô, kéo cánh tay của một nữ sinh bên cạnh, gương mặt bị mặt trời chiếu đến đỏ bừng, lười biếng tản mạn, mi mắt cụp xuống, khoé miệng hơi nhếch lên, hình như đang nói chuyện vui vẻ gì đó với bạn của mình, lộ ra cảm giác lưu manh tinh vi.
Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái còn nhỏ như vậy đã lộ ra cảm giác không để ý và lưu manh như vậy, rũ mắt cong môi đều khiến cho trái tim người ta đập mạnh.
Không giống với Thẩm Diệc Hoan của sau này mà anh quen biết.
Nhưng anh ta biết, Thẩm Diệc Hoan tuyệt đối không phải là một cin mèo ngoan ngoãn nhu thuận, cô chính là một con báo cố tình thu lại móng vuốt, che dấu đi sự hung ác và kiêu ngạo của mình.
Lâm Khai Ca cũng nhìn theo ánh mắt của cô, người đàn ông đó đang đứng nói chuyện với một nữ bác sĩ mặc áo blouse, nhưng chỉ lộ ra mỗi bóng lưng.
Lâm Khai Ca nhàn nhã đi đến, đến dựa gần vào góc tường mà Thẩm Diệc Hoan đang ngồi xổm, trở thành cây nấm thứ hai.
"Bạn trai cũ?" Anh ta hạ giọng hỏi, mang theo ý cười nhàn nhã.
Mí mắt Thẩm Diệc Hoan rũ xuống, mặt không chút biểu cảm quay đầu nhìn anh ta một cái, cũng lười giả vờ trước mặt anh.
"Đúng vậy."
"Cũng đẹp trai đấy. Chia tay lâu chưa?"
Thẩm Diệc Hoan không tính trả lời vấn đề nhàm chán này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cười nhạt, có chút tức giận.
Nữ bác sĩ kia cười nói ôn nhu, hai tay giang ra về phía Lục Chu, làm ra tư thế ôm.
Sau đó liền nhìn thấy Lục Chu cất bật lửa vào túi quần, hai tay cũng hơi giang ra ôm lấy bác sĩ đó, tay vỗ vỗ hai lần trên lưng cô ấy rồi mới buông ra.
Khoảng cách quá xa, Thẩm Diệc Hoan không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cũng không rõ vì sao mình lại cứ nhìn trộm như vậy.
Chỉ thấy có cảm giác buồn bực dâng lên, thổi quét qua lồng ngực cô, theo đó từng chút chua xót cũng xộc lên chóp mũi, ba năm trước khi chia tay, tất cả những sự ôn nhu và sủng ái đó chỉ thuộc về một mình cô.
Cô nhẹ cắn răng, hàm dưới căng lên: "Đi thôi."
"Không nhìn nữa à?"
Thẩm Diệc Hoan đứng dậy, chân bước đi thẳng về phía trước.
Lâm Khai Ca người cao chân dài, chạy hai bước đã đuổi kịp, thân mật khoác tay lên bả vai Thẩm Diệc Hoan: "Ôi chao, không phải em vẫn còn thích bạn trai cũ đấy chứ?"
"Câm miệng."
"Ấy.. " Anh ta mặt dày cười hề hề, nói: "Bây giờ định nối lại tình xưa à?"
Bước chân chợt dừng lại, Thẩm Diệc Hoan nhìn thẳng vào anh ta, khí thế không kém một chút nào: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, chuyện của em với anh ta thì liên quan gì đến anh?"
Lúc này Lâm Khai Ca mới sửng sốt, hậu tri hậu giác mới nhận ra mình làm cho cô tức giận, một đám bạn bè bọn hắn bình thường toàn nói những lời không nể mặt mũi nhau, có lúc nói đùa liền không thu miệng lại được.
Anh ta sờ sờ tóc sau ót, lộ ra chút ngượng ngùng khó thấy: ".... Anh đây không phải vì muốn tìm hiểu em một chút sao, nếu không thì... Làm sao mà anh theo đuổi em được chứ."
"..." Lúc này Thẩm Diệc Hoan thật sự mờ mịt, trừng mắt nhìn: "A?"
"Này này.. Đừng nói là em không biết anh đang theo đuổi em đấy nhé?"
Cô bất đắc dĩ: "Không biết, ngài thật sự quá mịt mờ rồi."
Hơn nữa Thẩm Diệc Hoan còn cho rằng anh ta là trai cong, thì làm sao mà cô cân nhắc đến phương diện kia chứ? Tôi coi anh là chị em, mà anh lại muốn cua tôi?
Lâm Khai Ca phong lưu vô số, không nghĩ tới sẽ có một ngày theo đuổi con gái mà lại gặp một ca khó chơi như này, nhìn chằm chằm cô một lát, cuối cùng chỉ biết cười một cái, chỉ chỉ cô hỏi.
"Vậy bạn trai cũ theo đuổi em như thế nào, làm sao mới tính là không mịt mờ, em dạy anh chút đi."
"Em theo đuổi anh ta."
Thẩm Diệc Hoan nói, giơ tay lên vỗ vỗ vai anh ta, "Nhưng mà em không có ý định theo đuổi anh, nên không thể dạy anh được."
Lâm Khai Ca: "....."
- --
Khi đi ra khỏi cửa bệnh viện trong không khí cuối cùng cũng mang theo gió đêm mát mẻ, gió thổi qua, đem mồ hôi dính trên người cô tan đi không ít.
Sau đó lại nghĩ tới cái ôm của Lục Chu và vị bác sĩ kia.
Lồng ngực giống như bị nhét một cục bông, không thể đi đến đó làm mất mặt, không cam lòng thì cũng phải đè nén lại, thậm chí cô còn muốn xông lên mắng Lục Chu một trận, nhưng mà chính cô là người đã nói chia tay trước.
Cứ không danh không phận tiến lên như vậy, thật sự nực cười.
Trước kia Lục Chu sẽ không như vậy, trước kia trong mắt Lục Chu chỉ có mình cô, ngay cả khi nhìn cô từ phía xa thì cũng có thể cảm nhận được tình yêu sâu nặng khiến người ta muốn chạy trốn trong ánh mắt của anh.
Lâm Khai Ca đi lấy xe, cô đứng chờ ở cửa. Đứng được một lúc, thì điện thoại thông báo có tin nhắn gửi đến.
Maksim Gorky: Trong bãi đỗ xe có xe tông vào đuôi xe anh, em vào trong ngồi chờ một lát đi.
Bầu trời đêm mùa hè không khó để ngắm nhìn trăng sao, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Trước đây nghe người ta nói, sau khi con người chết thì họ sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, cô không biết bà nội có phải đang ở trên đó, đang loé sáng đi theo cô hay không.
Cô nhẹ nhàng thở phào một cái, đi đến chỗ đó với Lâm Khai Ca, cô còn chưa ăn tối, vì vậy bước về phía cửa hàng tiện lợi phía trước mua đồ ăn.
Trên đường phố ngựa xe như nước, Thẩm Diệc Hoan đẩy cánh cửa ra bước vào, vừa ngước mắt lên thì bước chân khẽ cứng lại một chút, nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc, cô chăm chú nhìn vài giây, nhớ tới tên anh ta.
"Ngu Thành Gia?"
".... Ngu Gia Thành."
"...." Thẩm Diệc Hoan mím môi: "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm."
"Cô quen biết nhiều người như vậy, vẫn còn nhận ra tôi thì cũng chẳng dễ dàng gì." Trong giọng nói của anh ta còn mơ hồ mang theo oán hận.
Anh và Lục Chu từ nhỏ đã là anh em thân thiết, lên cấp III thì học lớp bên cạnh, lúc đó Thẩm Diệc Hoan rất nổi tiếng ở trong trường, có một đống bạn bè ăn chơi, hồi lớp mười theo đuổi Lục Chu oanh oanh liệt liệt, sau này khi hai người thành đôi rồi thì cô ta lại vứt Lục Chu vào một xó, phóng túng không chịu gò bó yêu tự do.
Chuyện tình cảm, đều là một mình Lục Chu mạnh mẽ chống đỡ.
Trong mắt Ngu Gia Thành, Thẩm Diệc Hoan chính là một đứa con gái cặn bã.
Thẩm Diệc Hoan giả bộ không biết tâm tình trong lời nói của anh ta, chào hỏi qua loa liền đi chọn mấy món đồ ăn vặt cho mình.
Cô lấy một cái giỏ nhỏ, mua một chai nước suối, một gói kẹo cao su, hai gói khoai tây chiên, thêm một cơm hộp sườn rán rồi đưa cho nhân viên thu ngân đun nóng.
"Xin chào, của bạn tổng cộng hết 41 đồng."
"Quét mã."
"Thật xin lỗi, máy quét của chúng tôi đang bị hỏng, bây giờ bạn chỉ có thanh toán bằng tiền mặt thôi ạ." Nhân viên thu ngân chỉ chỉ tấm bảng ở cửa ra vào, lại bổ sung, "Lúc bạn vào cửa tôi cũng có nhắc rồi ạ."
"...." Lúc ấy cô gặp Ngu Gia Thành, làm sao mà nghe được tiếng nhắc nhở cơ chứ.
Tìm túi trên túi dưới, ngoại trừ mấy đồng tiền xu lẻ ra thì không có tí tiền mặt nào, thế nhưng mà cơm sườn rán đã bỏ vào trong lò vi sóng rồi.
"Thật xin lỗi, tôi không mang tiền mặt, hiện tại không thể sửa được máy sao?"
"Đúng vậy, máy mới vẫn chưa được giao đến. Bạn có thể mượn ít tiền mặt của anh kia, sau đó chuyển tiền trả anh ta là được rồi." Nhân viên thu ngân mỉm cười nói.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn, Ngu Gia Thành cũng nghe thấy lời nhân viên thu ngân vừa mới nói, đang nhìn cô, đợi cô mở miệng.
Thẩm Diệc Hoan ho nhẹ một tiếng, xấu hổ mở miệng: "À ờm... Ngu Thành Gia."
"....Ngu Gia Thành!"
"...."
Thẩm Diệc Hoan mắng một tiếng ở trong lòng, muốn quay người đi vay tiền Lâm Khai Ca cho rồi.
Cửa ra vào bị đẩy ra, Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn lại.
Lục Chu tay nhét vào túi quần bước vào liền đụng phải ánh mắt của cô, lông mi cong dài, cổ áo T-shirt lộ ra xương quai xanh mơ hồ, đôi mắt đen nhanh đang nhìn cô, con ngươi sạch sẽ hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào.
Thẩm Diệc Hoan thoáng giật mình, bất động thanh sắc ngừng thở, một cỗ không khí buồn bực trong lồng ngực, ngay cả chút hành động nhỏ cũng sẽ bị phóng đại, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.
Cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt, sửng sốt nửa giây.
"Lâu rồi không gặp."
"Ừm." Anh lên tiếng trả lời, giọng nói trầm thấp tiếng hơi khàn khàn, giọng mũi rất nặng.
Ngu Gia Thành vừa nhìn thấy anh liền hất cằm về phía cô: "Lục gia, cô ta không mang tiền mặt."
Thẩm Diệc Hoan có cảm giác muốn khâu luôn miệng anh ta lại.
Thế nhưng lại không nhịn được chút cảm giác ước ao và chờ mong không rõ.
Ánh mắt hơi lạnh đảo qua tờ giấy thông báo, Lục Chu đi tới trước quầy thu ngân, lấy ví da trong túi quần ra: "Bao nhiêu tiền?"
Thẩm Diệc Hoan ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, còn có mùi cồn nhàn nhạt, là mùi trong bệnh viện, cùng một mùi nước hoa xa lạ với cô, cắn nuốt tất cả những lời nói của cô.
"41 đồng ạ." Nhân viên thu ngân nói.
Anh lấy ra một tờ tiền giấy 50 đồng, rồi lấy thêm một đồng xu nữa.
Ánh mắt Thẩm Diệc Hoan vô thức đi theo từng cử động của cánh tay anh, khớp xương rõ ràng, cảm giác vô cùng mạnh mẽ, da rất trắng, có một loại ảo giác, đôi tay đó tựa như cũng lạnh như băng.
Thế nhưng cô biết tay của Lục Chu rất nóng, ngay cả trong thời tiết mùa đông cũng rất nóng, hồi cấp III hai người ngồi cùng một bàn, cứ một lát là cô lại ôm lấy tay anh để sưởi ấm.
"Trả lại anh mười đồng đây ạ."
Anh nhét tiền lẻ vào trong túi quần, dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Có tiền để về chưa?"
Thẩm Diệc Hoan còn đang thất thần.
Mãi cho đến khi đôi tay kia co lại, gõ gõ lên bàn của quầy thu ngân, "Thẩm Diệc Hoan."
Thanh âm giống như băng, trầm thấp, hầu kết khẽ lên xuống.
"A." Cô hoàn hồn, hơi lộ ra chật vật, "Có rồi, có người sẽ tới đón."
Anh không nói gì nữa liền rời đi.
Mùi hương trên người anh lại rời xa Thẩm Diệc Hoan một lần nữa, cô nhận ra, mùi nước hoa kia chắc là của vị nữ bác sĩ lúc nãy.
———
Lúc Thẩm Diệc Hoan xách túi đồ đi ra thì cũng đúng lúc Lâm Khai Ca lái xe tới, cô nhanh chóng chui vào xe như đang trốn, sau đó hậu tri hậu giác nhớ tới bản thân vẫn chưa trả tiền cho Lục Chu.
Không để mắt đến ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô ở phía sau.
"Cũng ba năm rồi nhỉ." Ngu Gia Thành đứng ở bên cạnh cửa sổ nói, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan ngồi vào ghế lái phụ trong xe của một người đàn ông.
"Ba năm rưỡi rồi."
"Gì á?"
"Ba năm rưỡi không gặp."
Bọn họ chia tay ba năm, cũng là ba năm rưỡi không gặp.
Khi đó anh học trong trường quân đội, rất khó để ra khỏi trường, muốn gặp mặt nhau một chút cũng không dễ dàng gì, có khi cuối cùng anh cũng được nghỉ, thì Thẩm Diệc Hoan lại đang đi ngao du với đám bạn.
Thẩm Diệc Hoan chính là mặt trời rực rỡ trong những năm tháng hoang vu của anh, ánh nắng của cô chói loá, anh không có cách nào tự điều khiển bản thân mình mà bị cô hấp dẫn, đến gần cô rồi lại bị chính ánh sáng đó thiêu đốt đến thương tích đầy mình.
———
Vee: Các bạn có cảm thấy tui edit chương này nó bị cứng không? Không có chút cảm giác luôn ấy:< mãi chẳng tìm thấy...
Danh sách chương