Editor: Kiều Tiếu
Vừa thấy trên người Nam Tinh còn mặc đồng phục, nhịn không được sờ sờ cái trán.
Chậc, cảnh tượng máu me thế này bị mầm non của Tổ quốc nhìn thấy rồi.
Đóa hoa nhỏ này chắc không bị dọa sợ đấy chứ? Nghĩ vậy, Tống Cảnh Hiện vội vàng chắn ngang tầm mắt của Nam Tinh, cười hì hì.
“Tiểu bằng hữu, sợ hãi à? Chú có vài viên kẹo, ăn xong rồi thì đi học đi nhé~”
Tống Cảnh Hiên coi Nam Tinh như đứa thiểu năng mà dỗ ngọt.
Đợi khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt của Nam Tinh, do dự một lát.
“Tiểu bằng hữu, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ, nhìn cháu quen mắt quá.”
Hắn quan sát Nam Tinh từ trái qua phải.
Tống Cảnh Hiên thấy Nam Tinh không nói lời nào, hệt như cái đầu gỗ, nói thầm một câu.
“Này, sẽ không bị dọa ngu đấy chứ?”
Vừa nói vừa lấy kẹo trong túi ra, bóc đưa cho ‘mầm non của Tổ quốc.’
Tống Cảnh Hiên nở cụ cười tự nhận là hiền lành thân thiện.
“Tiểu bằng hữu, không cần sợ. Chú không phải là ông chú quái gở đâu~ Cháu xem cháu xem, chú là cảnh sát chuyên đánh người xấu.”
Nói xong, lấy ra thẻ công tác của mình.
Nam Tinh nhìn viên kẹo, lại nhìn hắn, nâng tay, chọc rơi viên kẹo, giọng điệu nghiêm túc, “Tốt nhất chú nên đi kiểm tra lại não đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.
Quyền Tự cầm một chiếc khăn tay màu trắng, chậm chạp lau ngón tay, lông mi đen dài rũ xuống, lệ khí được thu liễm chỉ còn cảm giác lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt Nam Tinh nhìn về phía Quyền Tự, “Anh tìm tôi?”
Quyền Tự khựng lại, con ngươi màu xám nhạt đối diện với ánh mắt cô.
Sau đó, hắn nâng tay ý bảo, “Lại đây.”
Giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Nam Tinh đứng tại chỗ một lúc, rồi từng bước từng bước đi qua, dừng trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần.
Cánh môi Quyền Tự hiện ra ý cười, tia sáng trong mắt rất nhanh lộ rõ.
Vốn nghĩ chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng, là do hắn bị tiêm thuốc an thần vào người, cộng thêm cơ thể đã rất lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ làm cho cảm quan suy nhược, nên mới có thể ôm cô mà ngủ.
Nhưng xem chừng hiện tại, không phải vì thế.
Cơ thể của hắn, quả thật không bài xích cô, quả thực muốn tới gần cô.
Hắn sáp lại gần cô, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách.
Hơi thở đạm mạc trên người tan đi không ít.
Nam Tinh không biết hắn định làm gì, lui về sau vài bước.
Kết quả người nào đó lại tự động tiến về phía trước, từng bước kề sát.
Đôi mắt Tống Cảnh Hiên trừng lớn.
Quyền Tự bị sao thế này? Bị kê thuốc?
Thế nhưng, cảnh tượng này thật quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn co rụt lại, thoáng cái đã nhớ ra cô gái này là ai.
Đây không phải là cô gái đêm qua sao?
Vậy mà còn là học sinh?
Có thể nhảy từ trên tầng cao nhất xuống mà vẫn an toàn, thân thủ này, lá gan này, những học sinh khác không thể so được.
Tống Cảnh Hiên một bên cân nhắc, một bên càng thêm quan sát kỹ lưỡng Nam Tinh.
Nếu như thu cô ấy vào trong bộ đội..
Nam Tinh nhìn quanh trái phải, thấy Quyền Tự càng dựa sát vào người cô, nhịn không được vươn tay chống ngực hắn, đẩy người cách xa xa một chút.
Tuy rằng cô không chán ghét hương vị nước sát trùng trên người hắn, nhưng người này không thể cứ được một tấc lại tiến một thước như vậy được.
“Anh đến tìm tôi, để đòi nợ à?”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một cái vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này có màu bạc và màu đen đan chéo tạo thành, chỗ giao nhau giữa hai màu là mặt dây chuyền, đó là một đóa hoa nhỏ màu bạc, bên trên bông hoa còn có một hạt châu màu đen, bề ngoài hạt châu không được dễ nhìn cho lắm, lồi lõm như bị một cái dây mây quấn quanh vậy.
Tiếng va chạm đinh linh đinh linh vang lên.
Giây tiếp theo, vòng cổ được đeo vào cổ Nam Tinh.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc vòng này.
Chiếc vòng này hoàn toàn không phù hợp để nữ sinh đeo, bên trên đóa hoa nhỏ màu bạc là viên hạt châu đen, cứ gây cho người ta cảm giác quái dị.
Nam Tinh vân vê viên hạt châu kia.
Thật thần kỳ, rất thích hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Lời từ chối đến bên miệng, dừng một chút.
Quyền Tự nhận ra cô rất thích.
Hắn chậm rãi tới gần.
Cúi đầu đặt trán lên trán Nam Tinh, khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế ái muội, hắn đè thấp giọng:
“Đóa hoa này giống cô.”
Nam Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lùi về sau mấy bước.
Quyền Tự nhìn vòng ngực mình, ngực đột nhiên vắng vẻ, mí mắt giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Nam Tinh sờ túi tiền mấy phút, lấy ra một cái thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ có một vạn, không có mật mã, mua chiếc vòng cổ này.”
Dứt lời, đưa thẻ ngân hàng cho Quyền Tự.
Nam Tinh cúi đầu, lại nhìn thoáng qua vòng cổ.
Chiếc vòng này, được chế tác rất tinh tế.
Cô không rõ về mấy thứ trang sức châu báu, nhưng đã trải qua một đời người tiếp xúc khá nhiều.
Cái đáng giá nhất của những vật phẩm trang sức, đều cất trong từng chi tiết.
Dừng một chút, lại hỏi một câu, “Có đủ không?”
Quyền Tự nhìn chăm chú Nam Tinh một lát, trong đôi mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, vẫn vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng, đáp lại, “Đủ.”
Tống Cảnh Hiên híp mắt, từ xa nhìn chằm chằm vòng cổ của Nam Tinh.
Sao cứ thấy quen quen vậy nhỉ? Dường như đã từng thấy qua.
Nam Tinh nhìn thoáng qua di động, gần đến giờ lên lớp.
“Bị muộn rồi.”
Nói xong, lưng đeo cặp sách rời đi ngõ nhỏ.
Chờ Nam Tinh đi xa, trong ngõ đã được quét tước sạch sẽ.
Tống Cảnh Hiên huých trợ lý Bạch Vũ một cái, “Món đồ đấy, hình như tôi từng thấy ở đâu rồi thì phải?”
Bạch Vũ đẩy khung kính, “Là tác phẩm ‘Bụi gai cùng hoa’ của Khô Mộc đại sư.”
Tống Cảnh Hiên nheo mắt, như thể nhớ tới cái gì.
“Là món đồ chơi hắn dùng 380 vạn mua được vào hai năm trước?”
Bạch Vũ gật gật đầu.
Biểu tình Tống Cảnh Hiên quái dị.
“Chẳng phải hắn rất thích món đồ đó hay sao? Một vạn đồng tiền đã bán rồi?”
Bạch Vũ lắc đầu, không nói gì.
Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, một thân quần áo lòe loẹt lộ ra vẻ bất cần đời, chậm rãi đi tới trước mặt Quyền Tự.
“Nếu chú không thích, cho anh a, bán đi với giá một vạn đồng tiền có khác gì ném đi đâu?”
Quyền Tự liếc mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn.
“Đi thôi.”
Thời gian ngắn ngủi, trong ngõ nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên vách tường, một vết máu hay một dấu vết đánh nhau đều không có.
Chỉ có gió thổi qua, mùi máu tươi còn chưa tan hết.
Rất nhanh, bóng dáng ba người cũng khuất xa.
Nhất Trung Tề Thành, lớp học năm ba.
Nam Tinh cầm cặp sách bước vào, chợt nghe âm thanh mấy cô gái trong lớp líu ríu thảo luận.
“Oa~ Nam đoàn Thiên Không quá đẹp trai rồi! A a a a a! Tâm hồn thiếu nữ của tôi đã bị đánh cắp a!”
“Mẹ ơi, Nam Vũ đẹp trai quá! Lớn lên đẹp thế này, muốn người khác sống sao đây?”
“Khiêu Vũ cũng rất đẹp, hát rất hay. Ô ô ô ô ~~~~ thật muốn hôn một cái a!”
Nam Tinh vừa mới ngồi vào chỗ, tiếng ồn ào ầm ĩ của mấy cô gái theo đuổi idol vang lên khắp nơi.
Cô đặt cặp sách lên bàn, lấy sách ra.
Xung quanh truyền đến âm thanh tiếc hận.
“Đáng tiếc a, Nam Vũ nhà chúng ta không thích bị fan bám riết, không thích thu lễ vật, cũng không thích kí tên. Muốn được hắn kí tên cho một lần a.”
“Cô đừng có mơ, người cao lãnh như Khoai Sọ, vốn không thích tiếp xúc với fan, cô gặp còn chẳng gặp được thì lấy đâu ra bản chữ ký chứ?”
Vừa dứt lời, Nam Tinh lấy ra một xấp giấy, rầm.
Bảy tám bản chữ ký của Nam Vũ từ trong sách rơi xuống.