Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ chậm rãi đi tới, sắc mặt ôn hòa, cười nói.
"Xin lỗi, chủ tịch Nam, thiếu gia cảm thấy không khoẻ, phải đi trước."
Sau khi từ biệt, xe Maybach màu đen mới chậm rãi chạy xa khỏi cổng.
Xe rời khỏi nhà cũ Nam gia.
Quyền Tự ngồi trong xe, khụ khụ hai tiếng, trên khăn tay màu trắng dính một ít máu.
Lông mi đen dài rung lên.
Bạch Vũ ngồi trên ghế phụ, thông qua kính chiếu hậu rất nhanh chú ý tới chỗ không thích hợp, ánh mắt thay đổi.
"Thiếu gia!"
Quyền Tự giương mắt nhìn hắn một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, không nói chuyện.
Vậy mà thật sự bị đầu gỗ chọc giận tới mức này.
Hắn nhắm mắt lại, ngón tay lướt qua môi dưới, khóe môi tái nhợt khẽ cong lên.
Ngốc thì ngốc thật, nhưng cô nàng này còn biết dùng mỹ nhân kế thông đồng hắn.
Ừm, không tồi.
Một tay của hắn để ở vị trí trái tim, cảm giác đau đớn khiến hắn bắt đầu hoàn hồn.
Thân thể này, cũng thật vô dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mẹ của Chu Mạc tới cửa.
Lúc ấy, Nam Tinh đang chuẩn bị đi học.
Mới đi xuống tầng đã thấy ba mẹ cô và Nam Tình ngồi trên ghế sô pha, đối diện là mẹ Chu Mạc, không khí có chút ngưng trọng.
Nam Tình nói.
"Chuyện này, bác cần phải tự mình nói với Nam Tinh."
Vừa nói xong, động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Nam Tinh.
Sắc mặt của ba Nam và mẹ Nam có chút không quá đẹp, trong mắt của mẹ Chu Mạc đầy ý xin lỗi, đứng dậy, đi tới trước mặt Nam Tinh, duỗi tay muốn cầm lấy tay Nam Tinh.
Kết quả, Nam Tinh lùi về sau một bước, tránh khỏi động tác của bà.
Mẹ Chu Mạc thở dài.
"Nam Tinh, cháu đã biết rồi đúng không? Bác gái thực xin lỗi, đây đều là lỗi của con trai bác, cháu muốn được bồi thường thế nào cũng được, là bác thiếu cháu."
Nam Tinh nhìn tình thế này, nghiêng đầu đưa mắt về phía Nam Tình, sau đó ánh mắt lại chuyển về người trước mặt.
"Từ hôn?"
Bác gái Chu trang điểm khéo léo, lấy khăn giấy ra, xoa xoa hốc mắt đỏ lên.
"Nam Tinh, bác gái thực xin lỗi cháu, nhưng lần này Tiểu Mạc đã quyết tâm."
Bác gái Chu vừa nói hết câu, Nam Tinh lập tức mở miệng.
"Được, cháu đồng ý."
Cô đồng ý rất thoải mái, nhưng vẻ mặt của ba Nam và mẹ Nam trên sô pha càng thêm khó coi.
Trong mắt của bác gái Chu hiện lên vẻ vui mừng.
"Nam Tinh, cháu thật là một cô gái tốt, cháu muốn được bồi thường cái gì, bác gái đều có thể cho cháu. Chuyện hai nhà chúng ta thế này, cũng may không công bố ra ngoài nên còn dễ xử lý. Những người biết việc đều là những bạn bè có quan hệ tương đối tốt, đến lúc đó chỉ cần thông báo với bọn họ, bọn họ sẽ hiểu."
Vốn cho là chuyện này khá khó giải quyết, dù sao việc Nam Tinh thích con trai bà, bà cũng biết.
Bà cũng rất vừa ý cô con dâu này, nề hà, con trai bà lần này cực kỳ kiên quyết.
Cuối cùng, bà chỉ đành tự mình ra trận lui hôn giúp con.
Không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng như vậy.
Bà càng nhìn Nam Tinh, càng nhìn càng luyến tiếc, cô gái tốt như vậy nếu gả vào Chu gia thì thật tốt a.
Bà lấy xuống một chiếc vòng tay phỉ thúy đeo trên cổ tay, đặt vào tay Nam Tinh.
"Nam Tinh, vòng tay này tuy không phải rất quý, nhưng bác đã đeo nó mười mấy năm. Đây là bác gái thiếu con, ngày sau nếu có chỗ nào con cần tới bác giúp đỡ, tùy thời mở miệng, bác sẽ tận lực giúp con."
Nam Tinh sờ sờ chiếc vòng tay phỉ thúy kia, nắm trong tay, mở miệng.
"Vâng."
Đáp xong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Bác gái, con đi học."
Bác gái Chu thực vui mừng, "Aiz, được rồi."
Trước khi Nam Tinh rời khỏi nhà có nghe được tiếng ho khan nhắc nhở của ba Nam, nhưng cô lựa chọn làm lơ, nhanh chân đi ra ngoài.
Con gái đã đồng ý thì ba mẹ còn có thể nói được gì? Tất nhiên cũng chỉ có thể cam chịu.
Ba Nam vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ mấy bản hợp đồng mấy trăm triệu.
Chờ bác gái Chu đi rồi, ba Nam tức giận bắt đầu đá ghế đập bàn.
"Sự giúp đỡ của bà ta thì được cái gì? Mấy trăm vạn mà thôi. Còn Nam gia chúng ta đã mất mấy trăm triệu!"
Mẹ Nam ngồi một bên, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu không nói.
Nam Tình bưng một ly hồng trà, nhìn lướt qua một đôi cha mẹ này, đứng lên, tính đi lên lầu.
Ba Nam nhìn thấy con gái cả muốn đi, nhịn không được mở miệng.
"Nam Tình, con không có gì muốn nói sao? Không phải con thích nhất là kiếm tiền à? Con hẳn phải rõ em gái con tùy tiện đồng ý như vậy đã khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu tiền."
Bước chân của Nam Tình dừng lại,
"Lựa chọn của con bé, con không thể nhúng tay."
Giọng nói của ba Nam lập tức cao vút.
"Sao con lại không thể nhúng tay, trước đó chẳng phải con đã dùng hết tâm tư để đẩy Nam Vũ vào giới giải trí hay sao, còn không phải vì sợ hắn sẽ đoạt tập đoàn Nam thị với con à? Hiện giờ con lại nói với ba là con không thể nhúng tay?? Là muốn con bé không thể cạnh tranh với con có đúng không?!"
Vẻ mặt của Nam Tình đột ngột lạnh xuống, cô nâng mắt, đứng trên cầu thang nhìn xuống một đôi cha mẹ dối trá trong phòng.
Cô lướt qua ba Nam, nhìn về phía mẹ Nam.
Mẹ Nam cúi đầu, thút tha thút thít hình như lại khóc, tựa như đang nhắc tới chuyện khiến bà đau lòng.
Rất nhanh, Nam Tình thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt trào phúng nói một câu.
"Mẹ đang khóc vì ai? Vì Nam Vũ vào giới giải trí nên vô pháp kế thừa tập đoàn Nam thị? Nhưng sao con nhớ rõ là, em ấy không phải là con trai mà mẹ sinh cơ mà? Mẹ có thật đang khóc vì thằng bé không?"
Nói đến đây, không khí trong phòng khách lập tức cứng lại.
Nam Tình cúi đầu, đùa nghịch chiếc ly trong tay, cười như không cười, nói tiếp.
"Nhà chúng ta cũng thật có ý tứ, mẹ sinh con ra không thèm để ý tới con, trăm phương nghìn kế muốn để con trai tới kế thừa gia nghiệp Nam gia. Mang thai đứa thứ hai, biết là đứa con gái thì lúc sắp sinh lại bị bắt cóc. Cảnh sát cũng tìm không thấy mẹ, đều từ bỏ mẹ, kết quả mấy tháng sau chính mẹ từ mò đường về, đứa bé mới sinh ra đã bị mất tích."
Nói hết câu, Nam Tình tự mình bật cười.
"Sau đó mẹ không có khả năng sinh con tiếp, vậy mà lại cho phép ba đi ra ngoài tìm tiểu tam. Kết quả, cô tiểu tam kia cũng thật biết tranh đua, sinh cho ba một đứa con trai, nhưng sinh con không lâu thì bị điên rồi. Mẹ của con rộng lượng, quả nhiên đã đến đón Nam Vũ về nhà, tự mình chiếu cố. Chiếu cố hắn tới mức, cứ thi thoảng lại phát sốt sinh bệnh, mỗi ngày đều không nhớ đã ném hắn ở chỗ nào.
Nam Tình con đây cả đời này chưa bội phục ai bao giờ, duy độc có hai người, thật là bội phục tới mức dập đầu lạy đất, một người thì dối trá, một kẻ thì biết diễn."
Ba Nam lạnh giọng mở miệng,
"Nam Tình! Mày đừng có mà không biết lớn nhỏ! Mày có biết mẹ mày cũng không dễ dàng không?!"
Nghe vậy, mẹ Nam ngồi trên sô pha bắt đầu thút tha thút thít, khóc mạnh hơn.
Ba Nam che chở mẹ Nam, hai người bày ra tư thế đề phòng nhìn Nam Tình, giống như trong nhà này cô là người máu lạnh nhất.
Nam Tình nhướn mày, thu hồi biểu tình đạm mạc.
Như thể lười nói lời vô nghĩa với đôi ba mẹ này, cô xoay người đi lên lầu hai, về phòng mình.
Sáng sớm, không khí trong biệt thự vắng lặng.
Ngoài cửa, Nam Tinh đang muốn đi học, vừa vặn đụng phải Nam Vũ sắp rời khỏi.
Nam Vũ bảo tài xế chở Nam Tinh một đoạn đường.
Trên xe bảo mẫu, người đại diện lải nhải liệt kê hành trình hôm nay của Nam Vũ.
Nam Vũ có chút không kiên nhẫn, đè thấp vành mũ.
Nam Tinh mở miệng.
"Em không muốn vào nhóm nhạc nam?"
Nam Vũ có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn vấn đề này.
Hắn cũng không che giấu, vẻ mặt uể oải, lên tiếng.
"Dạ."
"Vậy vì sao phải làm?"
Nam Vũ trầm mặc thật lâu, vành mũ che đi hơn nửa khuôn mặt nên thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Thật lâu sau mới nghe hắn nhàn nhạt đáp.
"Chị cả nói, chỉ khi nào em đứng ở nơi mà mọi người đều thấy, em mới có thể sống sót."