Editor: Kiều Tiếu

Lông mày Nam Tình nhướn lên, nhìn về phía Nam Vũ.

"Rất nhàn?"

Nam Vũ không nói nữa.

Mà kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, sau đó cứng nhắc quay lưng về phía Nam Tình, bắt đầu đọc tin tức về Nam Tinh.

Nam Tình ngả lưng về sau, nhắm mắt tự hỏi một lát, sau đó cô mở to mắt.

"Cô chúng ta nuôi dạy một người con 'tốt' thật đấy. Chị đang bận lo nghĩ xem cổ phần trong tay của cô thì phải làm sao bây giờ, không nghĩ tới nó lại dâng đến tận cửa. Không tồi."

Vừa dứt lời, mẹ Nam gọi điện tới.

Trong điện thoại, giọng mẹ Nam sốt ruột.

"Tiểu Tình, buổi tụ hội sắp tới đột nhiên bị dịch xuống tối nay, nghe nói ông nội con đã biết Tĩnh Vũ bắt tay với người ngoài vu hãm Tiểu Tinh gian lận thi cử. Tiểu Tình, cho dù thế nào, buổi tối hôm nay con nhất định phải tới gia yến. Ông nội con thân với con nhất, chỉ có lời con nói thì ông mới nghe theo, biết chưa?"

Nam Tình uống một ngụm nước.

"Mẹ, mẹ muốn con nói đỡ cho Giả Tĩnh Vũ?"

Mẹ Nam thở dài.

"Tính tình của ông nội con con cũng biết rồi đó, ông ghét nhất là mấy chuyện kiểu này."

Ý cười của Nam Tình không chạm tới đáy mắt.

"Ngay cả con gái mẹ mẹ cũng không để bụng, vậy mà lại đi bận tâm ông nội nghĩ gì à?"

Nói hết câu, bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu.

Sau đó, giọng nói của mẹ Nam hàm chứa vẻ đau đớn và ủy khuất.

"Tiểu Tình, con còn trách mẹ đúng không?"

Nam Tình nhìn thoáng quá ngón út đã từng bị gãy của mình, thanh âm của cô lạnh lẽo.

"Mẹ cảm thấy, con còn trách mẹ không?"

Nghe vậy, bên kia điện thoại hoàn toàn im thin thít, chỉ thi thoảng vang lên tiếng sụt suỵt.

Nam Tình lại nói tiếp.

"Mẹ yên tâm, buổi tối hôm nay con sẽ dẫn Nam Tinh và Nam Vũ đến dự tiệc."

Nói xong, cuộc gọi cắt đứt.

Nam Vũ vừa nghe phải tới dự tiệc, nhíu mày.

"Bắt buộc phải đi?" 

Nam Tình trả lời khẳng định.

"Cần phải đi."

Nghe thế, Nam Vũ vươn tay đè mũ xuống, che khuất biểu tình khó chịu trên mặt.

*

Phòng VIP của khách sạn Cảnh Thành.

Quyền Tự mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi vẽ tranh cạnh cửa sổ.

Bạch Vũ lẳng lặng đứng một bên.

Bỗng nhiên, cửa chính bị đẩy ra.

Trong tay Tống Cảnh Hiên cầm một tờ giấy đi vào.

Trên mặt hắn mang theo vẻ cao hứng.

"Đoán xem anh đây phát hiện cái gì?"

Quyền Tự liếc nhìn hắn một cái.

"Phá được mật mã của người kia?"

Tống Cảnh Hiên khựng lại,

"Ách, cái này thì không có."

Lúc trước Quyền Tự bị lừa đến nhà hàng đó, suýt chút nữa thì bị nổ chết.

Triệu giáo sư bị nổ chết rồi, nhưng khi quân đội lục soát tài khoản của hắn thì tìm được một tệp văn kiện ẩn.

Trình tự thiết trí văn kiện này rất phức tạp, hơn nữa chỉ có ba lần nhập mật mã, nếu như nhập sai hết thì văn kiện này sẽ lập tức bị hủy.

Bọn họ đã thử rất nhiều cách, nhân viên kỹ thuật của quân đội cũng cho điều động hết, nhưng đều không được.

Theo như suy đoán của bọn họ, trong đó rất có khả năng là nội dung cuộc thí nghiệm lúc trước.

Tống Cảnh Hiên cầm tờ giấy đi đến trước mặt Quyền Tự.

"Nhưng bên anh phát hiện một người, người này là người có khả năng cao nhất giúp chúng ta cởi bỏ pass."

Quyền Tự dời mắt nhìn tờ giấy kia một cái.

Trên giấy là tổ hợp mấy chữ cái tiếng Anh, ghép lại là King.

Bộ dáng cà lơ phất phơ của Tống Cảnh Hiên cũng trở nên đứng đắn không ít.

"Gần đây có xuất hiện một hacker, vài ngày trước có tổ chức cuộc thi hacker, trong mấy phút cuối cùng King đột nhiên xuất hiện, hack thẳng vào đầu não công ty người ta, nâng độ khó của cuộc thi lên cao thêm vài mức, đến cuối cùng thế mà không có ai phá được. Ha ha ha ha, kiêu ngạo đúng không?"

Tống Cảnh Hiên nói đến đoạn hưng phấn, chậc chậc hai tiếng.

"Rất nhiều người đang đi tìm hắn, hận không thể dùng tiền đập vào người hắn, đẩy hắn vào cửa lớn công ty. Chú đoán xem tên King này đi đâu? Hắn vậy mà đến Tư Minh. Tôi rất tò mò a, Tư Minh rốt cuộc đã cho điều kiện gì để đào được người tới nhỉ?"

Bút vẽ trong tay Quyền Tự không dừng lại, chỉ khàn giọng nói.

"Nói trọng điểm."

Tống Cảnh Hiên ho khan hai tiếng.

"Đào tên King này tới mở văn kiện kia."

Quyền Tự liếc mắt một cái.

"Chú liên hệ rồi?"

"Đang liên hệ."

Nói xòn, Tống Cảnh Hiên ngồi lên sô pha, bắt chéo chân, nhìn trần nhà.

"Nghe nói tên King này rất khó đào a. Nếu như đào được người vào trong quân đội ······ chậc chậc chậc."

Một khi có hạt giống không tồi, hắn liền muốn đào người ta vào trong quân đội.

Mặc sức tưởng tượng cả nửa ngày, không nghe thấy Quyền Tự đáp lại câu gì.

Tống Cảnh Hiên nhìn về phía bàn vẽ.

Trên trang giấy thuần màu trắng, chỉ có một đóa hoa nhỏ.

"Hoa?"

Tống Cảnh Hiên có phần không thể tưởng tượng.

Hắn chỉ gặp qua Quyền Tự vẽ tranh...

Ờ, nên nói thế nào nhỉ? Nó, gọi là rất không phù hợp với thẩm mỹ bình thường của con người.

Tự dưng nay đột nhiên vẽ một bông hoa tươi mát khả ái đáng yêu như vậy, quả thực khiến lòng người hoảng hốt. 

Tống Cảnh Hiên nhịn không được hỏi.

"Chú đang vẽ cái gì đấy? Để anh đoán xem, kỳ thật đóa hoa này là một cây nấm độc, ai đến gần nó sẽ ngay lập tức bị nuốt chửng, đúng không?"

Quyền Tự buông bút chì trong tay, lấy chiếc khăn tay màu trắng cạnh đó lau tay một chút, mí mắt hơi rũ, cánh môi đỏ thắm khẽ cong lên, không nói gì.

Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Tự nhiều thêm hai cái.

Nhìn qua, tâm tình của hắn cực tốt a.

Tống Cảnh Hiên suy nghĩ trong chốc lát.

"Tế Thành này thật đúng là nơi an dưỡng tốt a. Chú đến đây xong, tâm tình thay đổi không ít. Chờ khi nào anh về hưu bộ đội, có nên tới đây dưỡng lão không nhỉ?" 

Quyền Tự ngẩng đầu, khóe môi vốn cong lên cũng hạ xuống, lại tiếp tục bày ra khuôn mặt tuấn mỹ không có cảm xúc gì.

Hầu kết của hắn giật giật, giọng nói trầm thấp đạm bạc.

"Chú còn có mệnh sống tới về hưu?"

Nghe vậy, Tống Cảnh Hiên nghẹn lời, nửa ngày không nói được câu nào.

Cái vị trí này của hắn, tiền lương đãi ngộ đều khá tốt, chỉ là rất có khả năng phải chết sớm.

Dù sao cũng là công việc đấu trí đấu dũng lấy mạng ra cược.

Suy tư một lúc, Tống Cảnh Hiên lập tức đứng dậy.

"Anh đây đi tìm King."

Không được, cần phải nghĩ cách đào King tới quân đội.

Đặc biệt là sau khi nghe lời của Quyền Tự nói, hắn càng thêm chắc chắn ý tưởng này.

Buổi đêm dần tới.

Quyền Tự ở trong phòng, lẳng lặng nhìn đóa hoa nhỏ tự tay mình vẽ ra.

Ngồi liên tục từ giữa trưa tới buổi tối.

Cả thân hình đều chôn dưới bóng ma u ám.

Cho tới khi, Bạch Vũ từ bên ngoài bước vào, thấp giọng nói.

"Thiếu gia, nên dùng cơm."

Lông mi đen dài của Quyền Tự khẽ rung rung, giật giật thân thể, ngẩng đầu lên.

Con ngươi màu xám nhạt không có cảm xúc gì, đảo qua các góc trong phòng.

Sau đó, chậm rãi mở miệng.

"Cô ấy không tới?"

Bạch Vũ biết cô ấy trong miệng thiếu gia là ám chỉ ai.

Hắn thấp giọng đáp lại.

"Nam tiểu thư còn chưa tới, có thể là có việc chậm trễ." 

Quyền Tự rũ mắt, duỗi tay cầm lấy di động.

Tìm tới số điện thoại được lưu là【Tiểu Hoa】, sau đó gọi đi.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã nghe máy.

Là giọng nói của Nam Tinh.

"Alo? Quyền Tự?"

Quyền Tự hạ mí mắt xuống, bàn tay cầm lên chiếc bút chì, vẽ hai nét lên đóa hoa nhỏ trên tranh.

Cảm xúc đạm mạc tối tăm quanh người hắn tan đi chút ít, giọng nói khàn khàn.

"Ừm."

Đáp lại.

Đầu bên kia, Nam Tinh đang trong buổi dạ tiệc, ứng phó với một đám họ hàng thân thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện