Editor: Kiều Tiếu
Vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, Lâm Trường đẩy gọng kính, nụ cười kỳ quái dần biến mất, khôi phục lại phong độ vốn có.
“Nam Tinh? Đến từ lúc nào thế?”
Nam Tinh cầm cốc thủy tinh, lắc lư, hơi nóng từ trong cốc bốc lên thành từng đợt khí mờ.
“Lúc anh nói chuyện với anh em của mình về người bạn gái thứ bảy tên là Coco.”
Lâm Trường An sửng sốt, vẻ mặt u ám.
Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ nói trắng ra như thế.
Cho nên lập tức câm nín.
Qua một lúc, Lâm Trường An sâu kín nói, “Nam Tinh, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn em, quen vài người bạn gái cũng dễ hiểu mà, đúng không?”
Nam Tinh lắc đầu, “Theo tôi thì việc này chẳng có gì lạ.”
Lâm Trường An nghe thấy câu trả lời của cô, đẩy kính, ánh mắt hắn đảo quanh, tăm tối khó hiểu.
Quả thật, xinh đẹp.
Khí chất xa cách thản nhiên này khiến cho người ta liếc mắt một cái, nhất định không thể quên.
Theo đó, ánh mắt của hắn nhìn quanh một lần, trên ban công, ngoài hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác.
Hắn an tâm hơn nhiều, từng bước đi đến trước mặt Nam Tinh, cười nói, “Ba em từng gửi ảnh chụp của em cho tôi xem, nhưng có vẻ ngoài đời xinh đẹp hơn trên đó khá nhiều.”
Nói xong, nâng tay, muốn cầm lấy tay Nam Tinh, tỏ vẻ thân cận. Ẩn ý đằng sau câu nói chẳng rõ là uy hiếp hay là khuyên ngăn.
Dùng tiền đồ tương lai của Nam gia uy hiếp cô.
Hắn vừa nói, vừa tiến lên muốn cầm tay Nam Tinh, ý đồ xúc tiến quan hệ giữa hai người.
Tay vừa vươn ra.
Ào ào, nước nóng chảy xuống.
Nước nóng trong cốc thủy tinh của Nam Tinh đổ hết lên bàn tay hắn.
Lâm Trường An biến sắc, định rút tay về.
Đáng tiếc, chờ đến khi hắn hồi hồn, một cốc nước nóng đã hất xuống rồi.
Nước nóng vừa được đun xong, nóng tới mức khiến tay hắn đỏ bừng, phát ra âm thanh kêu rên thống khổ.
Sắc mặt có chút vặn vẹo, khuôn mặt tức giận đỏ rực lên.
“Cô làm gì?!”
Âm điệu rất cao.
Chắc do động tĩnh quá lớn, Nam Vũ từ căn phòng gần nhất đi ra.
Hắn bỏ tai nghe màu đen xuống, tựa vào tường, nhìn một màn trước mắt.
Một lúc sau, ba Nam và mẹ Nam cũng chạy lên.
Mọi người trong nhà tụ tập đông đủ, trông thấy tình cảnh này.
Mẹ Nam khẽ nhíu mày, “Nam Tinh, con…” đang làm gì vậy? Lời nói trách cứ còn chưa nói xong, Nam Vũ đứng ở một bên lạnh nhạt hỏi, “Muộn thế này rồi hai người còn chưa ngủ?”
Khi nói chuyện, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc Lâm Trường An một cái.
Hơn nửa đêm còn hẹn Nam Tinh ra ngoài ban công, người đàn ông này cố tình đứng sáp lại gần nên mới có chuyện bị hắt nước nóng vào tay?
Vừa rồi rống lớn như thế, chắc là không chiếm được tiện nghi nên mới thẹn quá hóa giận?
Ba Nam không tán đồng, “Nam Vũ, sao con lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với Trường An?”
Nam Vũ nhíu mày.
Đến giờ cha mẹ hắn vẫn muốn gả Nam Tinh cho Lâm Trường An.
Khó khăn lắm Nam Tinh mới đính hôn được với vị nhà họ Chu kia, nhưng trong đầu cha mẹ vẫn ấp ủ ý định đấy?
Qua vài phút nói chuyện, người hầu cầm túi chườm lạnh chạy lại, đắp lên tay Lâm Trường An.
Mẹ Nam nhịn không được nói, “Tinh nhi, việc này là con sai, còn không mau xin lỗi?”
Lâm Trường An khôi phục lại bộ dáng nho nhã lúc trước, cười nói, “Nam Tinh cũng không cố ý, không cần xin lỗi.”
Nam mẫu lắc đầu.
“Con bé làm sai, đương nhiên phải xin lỗi.”
Câu nói vừa dứt, Nam Vũ đột nhiên chậc một tiếng, nhìn Lâm Trường An:
“Anh đã không cần lời xin lỗi, vậy muộn thế này rồi còn không chịu về à?”
Hắn không chút khách khí đuổi người.
Ba Nam quát lớn, “Nam Vũ!”
Nam Vũ bất vi sở động, ngón tay sờ đầu mũ lưỡi trai, chỉnh nó chếch lên trên một chút, để lộ khuôn mặt đẹp trai vốn có.
Lâm Trường An cố gắng duy trì nụ cười cứng đờ trên mặt, suýt chút nữa không cười nổi.
Chủ nhà đã đuổi người, hắn còn mặt mũi nào ở lại nữa chứ?
“Bác trai bác gái, cháu về trước.”
Mẹ Nam bước đến bên người Nam Tinh, muốn nói cái gì, nhưng còn chưa mở miệng, Nam Tinh đã nghiêng đầu, tò mò hỏi:
“Bà thật là mẹ ruột của tôi à?”
Dứt lời, Nam mẫu sửng sốt, bước chân không hiểu vì sao mà lùi lại hai bước, không dám đối diện với ánh mắt của Nam Tinh:
“Cái, cái con bé này, đang nói mê sảng gì đấy.”
Không khí bắt đầu có chút xấu hổ.
Nam Tinh quan sát vẻ mặt của mẹ Nam, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nam Vũ nhíu mày, nhìn theo phương hướng Nam Tinh rời đi.
Không nhận ra, chị gái của hắn còn rất dễ giận a.
Vừa nghĩ vừa đem tai nghe điện thoại đeo vào, quay về phòng.
Hoàn toàn mặc kệ ba người còn đang xấu hổ.
Tầng mười tám, khách sạn Cảnh Hoàng.
Trong phòng chỉ có đúng hai người là Quyền Tự và Tống Cảnh Hiên.
Bầu không khí ngại ngùng bao trùm, Tống Cảnh Hiên lúng túng, suýt chút nữa muốn co giò bỏ chạy.
Quyền Tự ngồi trên sô pha, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Cảnh tượng yên tĩnh không kéo dài quá lâu, vài phút sau, trợ lý Bạch Vũ mở cửa phòng, nhận lấy một cái USB từ tay vệ sĩ.
Sau đó, một hình chiếu được phóng lên trên bức tường màu trắng thuần.
Trong hình, đúng là khung cảnh Nam Tinh và Quyền Tự gặp nhau.
Thân thủ Nam Tinh nhanh nhẹn, trực tiếp nhảy từ tầng trên xuống, cuối cùng đáp xuống cạnh bồn hoa, ôm Quyền Tự ngã xuống sàn.
Trong căn phòng này không có camera, nhưng ngoài cửa và ban công, phàm là mấy chỗ có thể tiến vào phòng camera đều có thể chụp được đầy đủ, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
Đây là một đoạn video rất ngắn.
Nhưng Tống Cảnh Hiên càng xem càng khiếp sợ.
Người con gái thần bí này từ đâu nhảy ra vậy?
Tuy trong lòng gợn sóng mãnh liệt, nhưng hắn rất có tự giác không hỏi chuyện của Nam Tinh.
Cảm xúc hiện tại của Quyền Tự nhìn qua thực không ổn định, tốt nhất không nên nghiên cứu kỹ lưỡng làm gì.
Đoạn video trên tường rốt cuộc chấm dứt, sau lại lặp đi lặp lại, con người màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn chăm chú.
Qua một lúc lâu, cánh môi đỏ sẫm của hắn chợt cong lên một độ cong không mấy rõ ràng, tâm tình không tồi, những tơ máu trong mắt cũng rút đi không ít.
Lười biếng ngả người vào sô pha, nhìn chằm chằm đoạn video.
Không biết nhìn được bao lâu, Tống Cảnh Hiên không nhịn được, thấp giọng khụ một tiếng.
“Chú tính ở lại đây, chẳng lẽ là vì cô ấy?”
Người đàn ông không nói chuyện.
Tống Cảnh Hiên biết, mình đoán đúng rồi.
Mà cũng chẳng cần đoán, chỉ cần nhìn sơ qua là biết.
Tống Cảnh Hiên dừng một chút, nói, “Đám người đang đuổi bắt chú đã biết chú ở đây, nếu không chúng ta đổi chỗ ở khác?”
Giọng nói vừa dứt, rốt cuộc hấp dẫn được sự chú ý của người đàn ông trên sô pha.
Chỉ là, đáp lại là câu trả lời từ chối của người đàn ông, “Ở đây đi, không đi đâu hết.”
Tống Cảnh Hiên chép miệng, song cũng không nói gì nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Tinh bị đánh thức bởi một chuỗi dài tiếng chuông điện thoại.
Vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói sốt ruột ở đầu bên kia.
“Nam Tinh, cô đang làm gì? Sao còn chưa đi học?”
“Bây giờ đi đây.”
Người bên kia lại nói, “Chị Kiều Kiều và chị Chu Ny kêu cô mang nhiều tiền đến.”
Dứt lời, cuộc gọi kết thúc.
Nam Tinh ngồi ở góc giường, nhìn đồng phục đặt ở đầu giường, trong chốc lát trầm mặc.
Năm nay nguyên chủ mới được mười bảy tuổi rưỡi.
Đang học năm ba ở một trường trung cấp Tế Thành.
Nghĩ xong, rời giường, đến trường.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng chan hòa.