Editor: Kiều Tiếu
Liễu Huyên Nhu bị Nam Tinh nói thẳng làm cho đỏ hốc mắt.
"Tôi, tôi không có ý này, tôi chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi."
Cô ta thật cẩn thận nói xong câu đó, sau đó cúi đầu không nói thêm câu nào nữa.
Fans của Nam Vũ trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi mở miệng.
"Đúng đúng, quá đúng."
"Cô gái này là ai, vừa nhìn đã biết là tâm cơ kỹ nữ."
"Rõ là Nam Vũ của chúng ta nỗ lực như vậy, nhiệt tình yêu mến cái nghề điện cạnh này, dựa vào đâu chỉ cần dăm ba câu nói của bọn họ là có thể gán cho Nam Vũ cái danh không có sơ tâm, không có chuyên nghiệp?!"
"Đúng! Phải bắt hắn ta nói lời xin lỗi!"
"Đậu! Con mụ này là ai, hả? Dựa vào cái thá gì? Khoai Sọ còn chưa lên tiếng, cô ta đã đứng đó thả rắ*?!"
Ánh mắt của Nam Tinh rời khỏi người cô ta, nhìn về phía Mã Hùng.
Mã Hùng nhìn bộ dáng quyết tâm bắt hắn ta phải xin lỗi của Nam Tinh, khẽ cắn môi.
Cuối cùng, cúi đầu về phía Nam Vũ.
"Thực xin lỗi."
Nam Tinh nhàn nhạt mở miệng,
"Vì sao phải xin lỗi?"
Sắc mặt của Mã Hùng khó coi cực kỳ.
"Vì kỹ thuật của tôi không bằng người.".

Truyện Hot
"Còn không?"
"Vì tôi hâm mộ ghen ghét."
Nam Tinh nhìn hắn ta, nhàn nhạt hỏi.
"Anh lên mạng phát tán những lời đó, là có ý gì?"

"Vì tôi thua dưới tay Nam Vũ, cảm thấy quá mất mặt, cho nên mới làm như vậy, thực xin lỗi."
Nói xong, Mã Hùng khom lưng một góc 90 độ về phía Nam Vũ.
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía Nam Vũ.
Người chủ trì hóng drama, không ngại chuyện lớn.
"Ồ! Mã Hùng xin lỗi Nam Vũ?!"
"Ha ha ha, thật không nghĩ tới a, Mã Hùng nổi danh là miếng xương cứng đó nha."
"Xem ra hai chiến đội này đã lén lút đánh cược với nhau."
Nói xong, Nam Vũ đi lên phía trước, giơ tay nâng Mã Hùng đứng thẳng.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi."
Bình luận tiếp tục bị spam.
"A! Vậy là làm hòa rồi?"
"Khoai Sọ thật tốt a."
"Khoai Sọ! Chị gái anh đang chống lưng cho anh đấy, đừng có buông tha cho hắn ta dễ dàng như vậy!"
"Không bỏ qua cho hắn ta thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ phải làm cho tất cả mọi người cảm thấy nan kham thì mới hài lòng chắc? Tui dám khẳng định, có không ít người vẫn luôn âm thầm ghen ghét Khoai Sọ, không riêng gì một mình Mã Hùng đâu.
Phỏng chừng người trong giới điện cạnh bọn họ đều không vừa mắt Khoai Sọ, bằng không Hiệp Hội Điện Cạnh cũng không ngang nhiên thiên vị như vậy."
"Đúng đúng, tôi đồng ý với lầu trên."
"Bắt Mã Hùng xin lỗi trước mặt mọi người đã là rất nan kham rồi.

Đoán chừng sẽ bị đám người quen biết cười nhạo một thời gian.

Giờ giải hòa cũng hợp tình hợp lý."
"Ai, thật muốn mắng chửi người a, nếu không phải vì Khoai Sọ thật lòng thích điện cạnh, nếu không phải vì sợ Khoai Sọ khó xử, tui đã sớm đi thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên Mã Hùng này rồi, chẳng biết từ đâu chui ra mà lại dám chửi bới Khoai Sọ."
Không lâu sau, chuyện này được lên hot search.
Cư dân mạng đều biết chuyện Mã Hùng công khai xin lỗi.

Đương nhiên, bên cạnh đó, chuyện Nam Tinh bảo vệ em trai cũng có nhiệt độ cao mãi không nguôi.
"Thật muốn được như Khoai Sọ, có một người chị gái như Nam Tinh a."
"Đúng rùi, cảm giác quá hạnh phúc a."
"A a a a a, Nam Tinh thật sự quá soái, tui muốn thành fan của cô ấy."
"Đúng vậy, đúng vậy! Tui cũng muốn làm fan của chị ấy."
"Chúng tỷ muội, lá cờ của CP Tinh Thần Vũ Trụ đâu, vung lên cho lão tử!!"
Theo đó, tiêu đề [CP Tinh Thần Vũ Trụ] được đẩy lên bảng hot search.
Mà cùng lúc đó, Liễu Huyên Nhu cũng có nhiệt độ.
Nhưng không phải là nhiệt độ tốt đẹp gì cho cam, bình luận phía dưới weibo toàn là lời chửi mắng cô ta.
"Tôi mẹ nó vừa nhìn liền biết cô là trà xanh tâm cơ kỹ nữ, giả làm người tốt cái gì a."
"Nhanh nhanh cút đi, dựa vào khuôn mặt có chút giống Nam Tinh để xuất đạo, chẳng lẽ bản thân có bao nhiêu cân lượng, tự cô cũng không biết ư?"
"Chuẩn đét, nếu như Nam Tinh muốn trở thành nghệ sĩ, cô cho rằng giờ này vẫn còn chỗ đứng cho cô tung tăng nhảy nhót à?"
"Ai cha, người này đúng là phiền chết, từ lúc xuất đạo tới giờ vẫn luôn cọ nhiệt độ của Nam Tinh, lại còn muốn dựa vào trường hợp này để ra vẻ người tốt, tôi thấy cô ta đang cố ý muốn cho Nam Tinh mất mặt thì có."
"Đúng! Tôi cũng có cảm giác này, cô ta đang cố ý đối nghịch với Nam Tinh."
Liễu Huyên Nhu nhìn những lời nhục mạ bên dưới weibo của mình, cuối cùng cũng không nhịn được, khóc ô ô ô ngay tại hậu trường thi đấu game.
Vì sao những người này lại muốn xuyên tạc lời nói của cô ta như vậy a.
Cô ta không xấu xa như vậy.
Cô ta chỉ không muốn mọi chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng mà thôi.
Càng nghĩ càng ủy khuất.
Đang nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.
Liễu Huyên Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn đọng nước mắt.
Bạch Vũ đứng ở cửa cũng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.
"Rất xin lỗi, gõ sai cửa."

Liễu Huyên Nhu nhìn Bạch Vũ, một hồi lâu, cô ta vội vàng lau nước mắt trên mặt.
"Bạch Vũ?"
Bạch Vũ cười cười mở miệng.
"Cô có biết Nam Tinh ở đâu không?"
Chắc đây là lần đầu tiên hắn tới hậu trường quán chơi game này, có vẻ như đang lạc đường.
Liễu Huyên Nhu lại lần nữa nghe thấy hai chữ Nam Tinh, tí tách tí tách, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.
"Chú cũng tới tìm Nam Tinh sao?"
Bạch Vũ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Liễu Huyên Nhu, dừng một chút.
Mở miệng.
"Xin lỗi, quấy rầy."
Nói xong, xoay người muốn đi.
Âm điệu của Liễu Huyên Nhu đột ngột cao lên.
"Vì sao tất cả mọi người đều thích Nam Tinh? Vì sao tất cả các người đều thích nhận lầm tôi thành Nam Tinh??"
Bước chân của Bạch Vũ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Liễu Huyên Nhu.
Liễu Huyên Nhu càng nói càng ủy khuất, nước mắt liên tục rơi xuống.
Bạch Vũ nhìn cô ta, trên mặt như cũ là biểu tình ôn hòa.
"Có lẽ là vì Nam Tinh là cô gái đặc biệt hiếm có.

Độc đáo đến mức có thể khiến cho người ta liếc mắt một cái, ký ức liền khắc sâu."
Giống như lần đầu tiên cô ấy và thiếu gia gặp mặt, thiếu gia liền lôi kéo người ta, nhất quyết không muốn thả người đi.
Từng chữ trong câu nói của Bạch Vũ hệt như những con dao, từng chút từng chút cắm thẳng vào đáy lòng của Liễu Huyên Nhu.
Cô ấy độc đáo, cô ấy là người con gái hiếm có, vậy tôi thì sao? Vậy nên tôi chỉ có thể là một sản phẩm thay thế, là một người mà ai có cũng được, không có cũng chẳng sao, tùy tiện tới mức mà ai đi qua cũng có thể mắng hai câu sao?
Liễu Huyên Nhu càng thêm ủy khuất, đôi mắt đỏ bừng.
"Chỉ như vậy?"
Bạch Vũ nhướn mày.
Sau đó lại bổ sung một câu.
"Cũng có lẽ, là vì thiếu gia thích cô ấy, cho nên trong mắt tôi cô ấy là độc nhất vô nhị."
Nghe thấy câu này, Liễu Huyên Nhu có mấy giây trợn tròn mắt.

"Thiếu gia, thích cô ấy?"
Cô ta vốn cho rằng, Nam Tinh quấn lấy thiếu gia.
Dù sao thì tính tình thiếu gia lãnh đạm hệt như ánh trăng sáng, sao có thể rung động vì một người cơ chứ?
Nhưng hiện tại, Bạch Vũ nói thiếu gia thích cô ấy.
Liễu Huyên Nhu nhịn không được hỏi.
"Thiếu gia, thích cô ấy ở điểm nào?"
Bạch Vũ cười cười,
"Cái này tôi cũng không rõ.

Chỉ là thiếu gia vẫn luôn cô đơn, bây giờ có người đi cùng với hắn, trên dưới Quyền gia đều thực vui mừng."
Liễu Huyên Nhu thất hồn lạc phách.
"Vậy ư?"
"Liễu tiểu thư ưu tú như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tìm được ý trung nhân của mình."
Nói xong, Bạch Vũ không trì hoãn nữa, xoay người rời đi.
Chỉ để lại một người Liễu Huyên Nhu ở trong phòng, một mình rơi lệ.
Thiếu gia thích Nam Tinh ở cạnh hắn?
Đúng rồi, thiếu gia vẫn luôn độc lai độc vãng, tóm lại là rất dễ tịch mịch.
Dựa vào tính cách của Nam Tinh, bất kỳ chuyện gì cô ấy cũng muốn có được trong tay, nhất định ngày nào cô ấy cũng sẽ lượn lờ trước mặt thiếu gia.
Do vậy thiếu gia mới có chút rung động vì cô ấy.
Liễu Huyên Nhu nhéo nhéo góc áo.
Nhưng, nhưng điều này căn bản không phải là tình yêu trai gái a.
Thiếu gia chỉ là, cảm thấy một mình cô độc đã lâu, cần một người ở cạnh mà thôi, vì lẽ đó, trong thời gian ấy dù cho là ai xuất hiện, ai cũng có thể làm cho thiếu gia cảm động.
Thiếu gia coi tình bạn này trở thành tình yêu sao?
(Kiều Tiếu: thề chứ ghét con mụ này vc, nhưng tiếc là mụ chưa kịp làm gì với Nam Tinh, bằng không thì xử lý nhanh gọn lẹ luôn cho đỡ tức.

Mụ này toàn thủ d*m tinh thần, ảo tưởng bản thân luôn đúng và có lối suy nghĩ ngu đ hiểu được.).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện