Editor: Kiều Tiếu
Video kết thúc, rất nhanh hot search bạo.
"Cmn! Sao tui xem xong lại khóc nhỉ?"
"A a a a a, khổ sở thật đấy."
"Bảo Nhi, anh đừng khổ sở, em sẽ tiếp tục thích anh!"
"Tui đã nói mà! Tửu Từ không phải loại người như vậy."
"Người ta thích con trai thì có làm sao? Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, tự do yêu đương, dựa vào đâu không cho phép người ta thích con trai chứ?"
"Trách không được có thể viết lên bài hát 'Thần Nói' kia, lời bài hát có lẽ là ký lục lại thời thơ ấu đen tối nhỉ?"
"A a a a a, bảo bối! Anh đừng khổ sở!!"
Video này không tới 2 phút, nhưng lại khiến cho một đám võng hữu tỉ tê rơi nước mắt.
Sau đó, weibo của Nam Tinh cũng được đổi mới.
Đăng lên ký lục vụ án mười mấy năm trước được lấy từ cục cảnh sát.
[Đây là bản án của cha kế của Tửu Từ, cùng với ký lục báo nguy có bạo lực gia đình của bên cảnh sát.]
Hướng gió trên mạng cũng bắt đầu thay đổi.
Trước đây Tửu Từ bị mắng thảm bao nhiêu, thì bây giờ có từng ấy người đau lòng thay hắn.
Đương nhiên, trong đoàn người vẫn có không ít bình xịt.
"Mặc kệ, thích đàn ông là đủ ghê tởm rồi."
"Phi, đồng tính luyến ái chết tiệt, nhanh cút khỏi vòng đi."
Chẳng qua mấy bình luận lẻ loi như vậy hoàn toàn không đáng kể giữa biển người đang đau lòng khổ sở.
Lúc này, công ty đồ ăn vặt Xảo Xảo dưới trướng của tập đoàn Nam thị chia sẻ lại video của Tửu Từ và bài đăng weibo của Nam Tinh.
Thế là đồ ăn vặt Xảo Xảo cũng theo đó leo lên đỉnh hot search.
Chắc là vì cảm thấy quá áy náy, lại không biết nên làm gì bây giờ, thế nên các võng hữu sôi nổi đặt đơn mua đồ ăn vặt hãng Xảo Xảo, nhằm tỏ vẻ duy trì ủng hộ Tửu Từ.
"Đột nhiên phát hiện công ty đồ ăn vặt Xảo Xảo tinh mắt thật đó."
"Đúng a, kiên định không rời tin tưởng vào đại sứ của nhãn hiệu mình."
"Đúng đúng, giống hệt như Nam Tinh, kiên định không nguôi tin tưởng vào Tửu Từ."
"Nhưng cũng phải khen, đồ ăn vặt của nhà này ngon thật ấy."
Sự việc lên men với một hồi công khai lên án trên mạng, bị một video của Tửu Từ bình ổn lại, nhưng nhiệt độ của Tửu Từ vẫn còn kéo dài mãi.
Nam Tinh đăng bài weibo xong thì không quan tâm tới chuyện nữa này.
Lúc trên mạng nghị luận sôi nổi thì Nam Tinh đang bận đi dạo phố.
Ninh Đào uống trà sữa, cắn ống hút bám theo sau Nam Tinh.
Tò mò hỏi:
"Nam Tinh, sao cậu lại muốn đi dạo phố a?"
"Mua quà."
"Hở? Cậu muốn tặng cho người khác?"
"Ừm."
Ninh Đào khẽ meo meo hỏi.
"Muốn tặng cho người đàn ông cậu thích ngày đó phải không?"
Không ngờ rằng cô ấy sẽ đoán ra.
Nhưng vẫn gật đầu.
"Sinh nhật của anh ấy."
Nói xong, hai người đi vào một tiệm trang sức xa hoa.
Đi dạo một vòng, cô khẽ nhíu mày.
Phải mua gì cho Quyền Tự bây giờ? Anh ấy không thiếu gì cả.
Ninh Đào duỗi tay chỉ chỉ vào chiếc kẹp cà vạt.
"Tặng món này?"
Chiếc kẹp cà vạt này trông rất xinh đẹp, được khảm viên đá quý màu đen.
Nam Tinh cầm lên, như thể nhớ tới cái gì.
"Hình như anh ấy không đeo cà vạt."
Nếu là như vậy, chiếc kẹp cà vạt này không có cơ hội dùng đến.
Ninh Đào mở miệng.
"Hắn thiếu cái gì thì cậu tặng cái đó a."
Nam Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ.
Thiếu cái gì?
Anh ấy không thiếu thứ gì cả.
Vừa nghĩ, ánh mắt cô vừa quét lên kệ hàng trên.
Tìm nửa ngày, cũng không tìm thấy món đồ gì nên tặng.
Một lát sau, đằng sau cô vang lên một giọng nói.
"Phục vụ, gói chiếc kẹp cà vạt này lại cho tôi."
Lời này vừa dứt, một cô gái cách đó không xa đi tới.
Cô gái này trên dưới đều là hàng hiệu, đeo một chiếc kính râm, phía sau là người trợ lý đang khệ nệ xách cả đống túi đồ lớn nhỏ.
Cô gái đó đi đôi giày cao gót, từng bước đi đến trước mặt Nam Tinh.
Người phục vụ này vừa thấy liền vội vàng tiến lên, gỡ chiếc kẹp cà vạt kia xuống, cười nói.
"Nữ sĩ, ánh mắt của ngài thật không tồi. Chiếc kẹp cà vạt này là món đồ quý nhất của tiệm chúng tôi, dùng nguyên một viên đá quý hoàn chỉnh để khảm thành."
Nhưng mà, lực chú ý của cô gái lại không đặt lên viên đá quý, mà dừng trên người Nam Tinh.
Cô gái đó nở nụ cười khiêu khích đối với Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn bốn phía, không có ai.
Cho nên địch ý của cô gái xa lạ này là nhằm vào cô.
Ninh Đào uống hai ngụm trà sữa, thấp giọng nói.
"Nam Tinh, cô ta tới khiêu khích a."
Cô gái kia thật xui xẻo a, chọn ai không chọn, sao cứ phải chọn Nam Tinh?
Nam Tinh không nói gì.
Chỉ duỗi tay chỉ chỉ chiếc cà vạt được đặt trên kệ thủy tinh.
"Gói cái này đi."
Nụ cười của người phục vụ càng thêm tươi.
"Nữ sĩ, ánh mắt của ngài cũng thực tốt, chiếc cà vạt này được làm từ tơ tằm, là loại tốt nhất."
Ninh Đào nhìn chằm chằm chiếc cà vạt kia, tò mò.
"Cà vạt này hình như chưa được yết giá."
Người phục vụ cười cười.
"Cà vạt này do chính tay Từ đại sư chế tạo, toàn cầu chỉ có 3 chiếc phiên bản giới hạn, chiếc này có giá năm vạn tám."
Ngay lập tức, ánh mắt Ninh Đào nhìn chiếc cà vạt này liền thay đổi.
"Trên đó có nạm vàng ư?"
Người phục vụ không nói tiếp.
Nam Tinh lấy ra một tấm thẻ đen.
"Quẹt đi."
Dù sao cũng không phải tiền của cô.
Cô không có tiền để tiêu.
Lúc tấm thẻ kia được lấy ra, vẻ mặt của người phục vụ và cô gái nhà giàu đồng loạt thay đổi.
Người phục vụ càng thêm lấy lòng,
"Vâng thưa nữ sĩ, phiền ngài chờ đợi trong chốc lát."
Nói xong, đôi tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.
Chờ quẹt thẻ mua xong rồi, Nam Tinh xách đồ muốn đi.
Cô gái nhà giàu kia liền chắn trước mặt Nam Tinh, mở miệng.
"Nam Tinh, đừng tưởng rằng nhà cô có tiền là có thể tùy tiện vũ nhục người khác."
Nam Tinh liếc nhìn cô ta một cái.
"Cô là ai?"
Cô gái nhà giàu tháo kính xuống, một gương mặt xinh đẹp rạng ngời xuất hiện trước tầm nhìn của Nam Tinh.
"Đổng Tuyết Nhi."
Nam Tinh nghe thấy cái tên này, thờ ơ.
Không quen.
Lúc này, trên hành lang dài, một cô gái mặc váy chạy chậm tới chỗ này.
Giọng nói mềm nhẹ.
"Tuyết Nhi, hóa ra là cậu ở đây a."
Đổng Tuyết Nhi quay đầu lại,
"Huyên Nhu."
Hai người chào hỏi, Liễu Huyên Nhu đi tới, vừa nhìn thấy Nam Tinh thì sửng sốt.
Biểu tình có chút xấu hổ, cô ta cúi đầu, lôi kéo quần áo của Đổng Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi."
Đổng Tuyết Nhi ưỡn thẳng sống lưng.
"Huyên Nhu, cậu sợ cô ta làm gì? Chẳng lẽ cô ta có gan dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn trong nhà mà bắt nạt cậu ở đây sao?"
Ninh Đào ở cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Ồ, hóa ra là cô ta a, đeo kính râm lên thì suýt chút nữa không nhận ra nổi.
Ninh Đào kề vào bên tai Nam Tinh nói nhỏ.
"Hình như cô ta là bạn thân của Liễu Huyên Nhu, hồi trước Liễu Huyên Nhu đi đóng phim, cô ta còn tới thăm. Thi thoảng còn mời mọi người trong đoàn phim ăn kem."
Rất nhanh, Đổng Tuyết Nhi nói ra ý đồ tới đây.
Cô ta hừ lạnh một tiếng.
"Nam Tinh, cô ỷ vào Huyên Nhu có tính tình tốt mà bắt nạt cô ấy. Ỷ vào trong nhà có tiền mà đả kích cô ấy. Nhưng cô cũng đừng quên, cô mới từ cô nhi viện trở về không lâu, mới mấy ngày thôi, cô đã quên bản thân là loại người nào rồi?"
Điều này tựa hồ nhắc tới chuyện thương tâm của Liễu Huyên Nhu, Liễu Huyên Nhu lập tức đỏ hốc mắt, duỗi tay túm túm quần áo của Đổng Tuyết Nhi.
"Thôi Tuyết Nhi, tớ không có việc gì. Chúng ta vẫn nên đi thôi. Tớ thật sự không có việc gì."
Ánh mắt của Nam Tinh đảo qua hai người này.
"Cô tới bênh vực kẻ yếu cho Liễu Huyên Nhu?"
Đổng Tuyết Nhi khoanh tay ôm ngực.
"Đúng. Tôi nói cô biết, Huyên Nhu kiêng kị nhà cô, nhưng tôi không sợ nhà cô đâu. Đừng quên, nơi này là Đế Đô, không phải là Tế Thành nhà cô."