Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ đứng ở một bên, liếc mắt một cái đã nhìn ra chuyện này là thế nào.
Sợ rằng là... thiếu gia nhà mình đang cố ý lăn lộn.
Nhưng mà, người từ trước đến giờ vẫn luôn thông minh như Nam Tinh tiểu thư, từ đầu tới cuối lại không phát hiện, thậm chí cả buổi chiều sau đó, lực chú ý tất cả đều tập trung lên người Quyền Tự.
Quyền Tự ở nhà dưỡng bệnh 3 ngày, Nam Tinh liền ở nhà chăm sóc hắn suốt 3 ngày.
Đến ngày thứ tư, Nam Tình lại lần nữa hẹn cô ra ngoài ăn cơm, lúc này Nam Tinh mới bước chân ra khỏi cửa.
Phòng riêng của nhà hàng.
Nam Tình đã đến đây từ sớm.
Lúc Nam Tinh đi vào thì nhìn thấy Nam Tình đang bận lật văn kiện trong tay, xử lý công việc.
Nam Tình nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, động tác tay ngừng lại.
Mở miệng.
"Đến rồi à."
"Vâng."
Nam Tình liếc nhìn chiếc áo sơ mi cao cổ mà Nam Tinh đang mặc, ý thức được cái gì, cười như không cười.
"Mặc áo sơ mi cao cổ như vậy, không nóng?"
Nam Tinh nghĩ đến những dấu vết ái muội trên cổ mình, có hơi xấu hổ, uống một ngụm nước trà, lắc đầu.
"Không, không có việc gì."
Nam Tình không tập trung mãi lên vấn đề này nữa.
Cô cúi đầu lật văn kiện trong tay, hỏi.
"Dưới tay em có một nghệ sĩ tên là Tửu Từ?"
Nam Tinh ngẩng đầu,
"Đúng, chị có quen à?"
Nam Tình lại nói.
"Nghe nói là một người đồng tính luyến ái, hơn nữa sinh hoạt trong quá khứ không tiện phơi bày ra ánh sáng?"
Vừa nói, Nam Tình vừa nhíu mày.
Nam Tinh dò hỏi.
"Chị nghe được từ chỗ nào?"
"Dưới trướng của tập đoàn Nam thị có một công ty con đang tiến quân vào giới đồ ăn vặt. Vừa vặn cần tìm một người phát ngôn. Người đại diện trước của A Vũ tên là Trương Dã, không biết nghe được tin tức này từ đâu, tới tìm chị, đề cử nghệ sĩ dưới tay hắn cho chị.
Nam Tinh lại hỏi.
"Chị có thành kiến với đồng tính luyến ái?"
Nam Tình cúi đầu, nhanh chóng ký tên mình xuống góc của văn kiện, nhàn nhạt mở miệng.
"Chị không có thành kiến gì với tình yêu đồng giới, nhưng đại chúng lại có thành kiến với nó. Đặc biệt là, thần tượng này còn có một người cha đang ngồi tù."
Trong tay Nam Tinh nâng một chén trà, không nói chuyện.
Nam Tình khép văn kiện trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tinh, cười cười.
"Em vừa ký được hai người nghệ sĩ thì đã có rất nhiều chuyện không hay ập tới, về sau sẽ càng có nhiều chuyện rắc rối hơn, em xác định muốn làm người đại diện?"
Nam Tinh ngẩng đầu, vén sợi tóc đang rũ xuống ra sau tai.
"Chị, đại ngôn đồ ăn vặt của chị có muốn suy xét Tửu Từ một chút hay không?"
"Chị bị điên rồi?"
Nam Tinh mở miệng.
"Hiện giờ sản phẩm đồ ăn vặt càng ngày càng đa dạng, rất khó kíƈɦ ŧɦíƈɦ người tiêu thụ, cũng rất khó để đem sản phẩm quảng bá, đẩy mạnh tiêu thụ, mở rộng thị trường.
Nhưng, Tửu Từ có thể giúp chị."
Nam Tình dựa lưng vào sau ghế, ánh mắt trên dưới đánh giá Nam Tinh.
"Nói suy nghĩ của em đi."
"Tửu Từ bạo hoả, ông chủ trước của hắn liền ngon ngoe rục rịch, ý đồ dùng việc này để lừa đảo. Chuyện của hắn sớm muộn gì cũng sẽ công bố ra công chúng, em đang đợi một thời cơ.
Hiện tại trên người hắn không có bất kỳ đại ngôn gì. Nếu Tửu Từ trở thành người phát ngôn sản phẩm đồ ăn vặt của chị, khẳng định sẽ hấp dẫn fans, đề cao độ chú ý cho thương phẩm của chị."
"Ngộ nhỡ chuyện của hắn bại lộ, người xem không chịu mua thì sao?"
"Chị có thể giải ước ngay, hơn nữa có thể tổ chức họp báo thanh minh, khẳng định chị đứng cùng chiến tuyến với đại chúng."
Nam Tinh nói xong thì dừng một chút, lại nói.
"Nếu như đại chúng tiếp nhận, bằng vào nhân khí và thực lực của Tửu Từ, độ chú ý của hắn sẽ càng ngày càng cao, đến lúc đó được lợi chính là sản phẩm đồ ăn vặt của chị. Trăm lợi không có hại."
Một tay Nam Tình chống cằm,
"Hình như không có bất kỳ lý do gì để có thể từ chối."
Nam Tinh gật đầu, túm lấy cặp sách ở phía sau, lấy ra một phần văn kiện, đưa qua.
"Chị, đây là hợp đồng em đã gõ trước, chị có thể nhìn xem."
Nam Tình khẽ nhướn mày.
Còn tưởng rằng chỉ do thuận miệng nhắc tới, ai ngờ em của mình lại có chuẩn bị mà đến.
Nam Tình cầm bản hợp đồng lên, bắt đầu đọc từ trang số 1, vừa lật xem vừa mở miệng.
"Em sớm đã để ý tới công ty đồ ăn vặt rồi?"
Nam Tinh không nói chuyện, xem như là cam chịu.
Cô vì cái này nên mới tới đây.
Nam Tình xem qua một lượt bản hợp đồng.
"Đại ngôn ba năm, nếu xảy ra việc nghiêm trọng tổn hại đến danh dự mà lại không có mục đền tiền vi phạm hợp đồng? Em coi nhà chúng ta đang làm từ thiện đấy à?"
Nam Tinh thật lòng nói,
"Chị, hắn không có tiền."
"Hắn không có tiền nên em liền tới đây tai hoạ chị?"
Nói xong, Nam Tình khựng lại, sau đó híp híp mắt trên dưới đánh giá Nam Tinh, giọng điệu ý vị thâm trường.
"Nam Tinh, chuyện hắn đồng tính luyến ái chắc không phải là tin tức giả em thả ra đó chứ? Kỳ thật hắn chính là tiểu bạch kiểm mà em lén bao dưỡng sau lưng?"
Nam Tình bắt đầu não động, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.
Nam Tinh sờ sờ cái trán, mở miệng giải thích.
"Lúc em ký hợp đồng với hắn, có một mục bổ sung được nêu trong hợp đồng. Nếu chuyện hắn đồng tính luyến ái bị bại lộ, công ty đại ngôn yêu cầu đền tiền vi phạm hợp đồng, thì hắn và công ty bọn em sẽ đồng thời phải chi tiền theo tỉ lệ 5:5. Mà hợp đồng em ký với giải trí Kim Quyền có chút đặc thù. Tóm lại, nếu đền tiền, em sẽ phải bỏ tiền bên ngoài vào đó. Chị à, em không có tiền cho chị đâu."
Nam Tinh nói đúng lý hợp tình.
Nam Tình nhìn chằm chằm Nam Tinh một lúc lâu,
"Tiền của em đâu?"
Hỏi xong, Nam Tình như thể nhớ tới cái gì, hừ cười một tiếng, giọng điệu quái quái.
"À, đúng, tiền đều dùng để bao dưỡng tiểu bạch kiểm."
Nam Tinh ý đồ cãi lại,
"Anh ấy, không phải tiểu bạch kiểm."
Nam Tình trên dưới đánh giá Nam Tinh.
"Không phải tiểu bạch kiểm? Tiền của em chưa cho hắn?"
Khí thế của Nam Tinh bỗng dưng có hơi yếu.
"Cho."
"Có phải hắn suốt ngày quấn lấy em, hết quấn lấy em thì vẫn là quấn lấy em, đúng không?"
"... Đúng."
"Có phải còn rất biết cách dày vò đúng không, một việc nhỏ thôi hắn cũng có thể lăn lộn em tới mức muốn nở hoa?"
Nam Tinh cúi đầu, xoa bóp ngón tay, rầu rĩ lên tiếng.
"Ừm."
Nam Tình uống một ngụm trà.
"Loại tiểu bạch kiểm này, chị thấy nhiều rồi."
Cô còn chưa nói hết câu, cạch một tiếng, cửa phòng riêng được mở ra.
Tây Nguyên cả người lạnh băng đi vào, phía sau hắn còn có Nam Vũ.
Tiếng nói chuyện của Nam Tình lập tức dừng lại.
Sau đó, lập tức tỏ vẻ như chưa phát sinh chuyện gì hết, uống ngụm nước trà.
Nam Vũ đi vào, nâng nâng mũ lưỡi trai, nghi hoặc.
"Chị, hai người đang nói gì thế? Tiểu bạch kiểm?"
Nam Tình uống trà, lại cúi đầu lật hợp đồng thêm lần nữa, lắc đầu.
"Không có gì, chị tùy tiện nói vài câu với Nam Tinh thôi."
Tây Nguyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nam Tình, đạm mạc liếc Nam Tinh một cái.
Sau đó lại chuyển lên người Nam Tình.
Giọng nói của hắn lạnh như băng,
"Anh nghe được."
Một hớp trà mà Nam Tình vừa uống suýt chút nữa thì bị phun ra.
"Khụ khụ."
Cô nhịn không được nhìn Tây Nguyên một cái.
"Em không nói anh."
Nghe vậy, Tây Nguyên không nói gì, khuôn mặt lãnh ngạnh không có tí biểu tình gì cả, mở miệng hỏi.
"Em từng bao dưỡng rất nhiều tiểu bạch kiểm?"
Nam Tình lập tức lắc đầu:
"Không có. Em không có hứng thú và đam mê này. Chỉ dặn dò Nam Tinh một chút mà thôi."
Nam Tinh và Nam Vũ ngồi một bên, Nam Tình và Tây Nguyên ngồi một bên.
Kể từ khi Tây Nguyên vào trong, khí tràng quanh thân Nam Tình đã xảy ra biến hoá, không còn giống như trước nữa.
Nhu hoà hơn, đuôi lông mày đều mang theo ý nhị của nữ nhân.
Nam Vũ đè vành mũ xuống thấp.
Chị cả còn đòi giáo dục chị hai, hắn cảm thấy, ánh mắt chọn đàn ông của hai chị em nhà này đều không ổn.
Hai người, kẻ tám lạng người nửa cân, ok? Chị cả gả cho người đàn ông mình thích xong, chắc đã quên sạch nghề nghiệp trước đó của anh rể là gì rồi?