Editor: Kiều Tiếu (chương cuối năm nha mọi người 🙆🏻‍♀️)

Nam Tinh cúi đầu, tiếp tục đùa nghịch chiếc nhẫn dây đằng.

Món đồ này có hiệu quả tốt giống như bao tay cô mang khi đi chấp hành nhiệm vụ ở đời trước.

Chỉ là món này càng thêm tinh xảo, thuận tiện cho việc mang theo mỗi ngày.

Đặc biệt là đường nét thủ công bên ngoài, tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Quyền Tự nhận thấy lực chú ý của Nam Tinh bị hấp dẫn đi mất, hắn rũ mắt xuống, khụ khụ mấy tiếng.

Thế là, lực chú ý của Nam Tinh lại quay lên người Quyền Tự.

Quyền Tự mở miệng.

"Thích không?"

Nam Tinh lên tiếng,

"Dạ, thích."

"Tiểu Hoa thích thứ này hơn, hay là thích anh hơn?"

Nam Tinh nhất thời lặng im.

Người này luôn thích so sánh bản thân với những món đồ vật quanh cô.

Trước đây là so sánh với em trai cô, giờ thì trực tiếp so sánh với một chiếc nhẫn, đặc biệt là chiếc nhẫn này còn do chính tay hắn đưa.


Nam Tinh trầm mặc khiến cho Quyền Tự thoáng dùng sức ôm chặt.

"Đối với Tiểu Hoa mà nói, rất khó chọn?"

Nam Tinh bị bắt trả lời, chỉ có thể nói:

"Anh quan trọng. Ngô."

Vừa mới dứt lời, cô đã bị người nào đó đè lên cửa kính, một nụ hôn sâu ập đến.

Giữa môi và răng, không khí ái muội tràn ngập, con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự sâu kín mà nóng rực, giọng nói nghẹn ngào.

"Trả lời quá chậm, anh không hài lòng."

Nói xong, lại phủ lên trên, cắn nhẹ thịt non của Nam Tinh.

"Ngô."

Nam Tinh bị người nào đó dùng cách - thức - đặc - biệt để che kín miệng, làm cho một câu cũng không nói ra được.

Bạch Vũ ngồi chỗ ghế lái, yên lặng dừng xe, đi xuống, đứng sang một góc.

Vừa đợi, liền đợi thật lâu.

Lúc Nam Tinh về lại ký túc xá, một tay che lại cổ của mình, từng chút từng chút xoa nhẹ.


Hành động này cũng không phải là do hắn cắn đau, mà là cô có ý định xoa cho vết cắn xanh xanh tím tím trên cổ nhạt đi một chút.

Dựng thẳng cổ áo lên, khóa kéo cũng kéo cho kịch, dùng cổ áo che khuất đi dấu vết trên cổ.

Trong ký túc xá, chỉ có một người là Cố Oánh Oánh.

Thấy Nam Tinh đi vào, đôi mắt của Cố Oánh Oánh lập tức sáng lên.

Nụ cười điềm mỹ lại treo lên mặt, trong tay cầm một cốc trà sữa chưa mở đi đến trước mặt Nam Tinh.

"Nam Tinh, cậu đã về rồi."

Ý cười niềm nở, sợi tóc rối tung, nụ cười xinh đẹp chọc người yêu thích.

Cả người cô ta tản ra tín hiệu muốn được làm thân.

Cầm trà sữa trong tay đưa cho Nam Tinh.

"Trà sữa cho cậu."

Nam Tinh liếc cô ta một cái, không có nhận, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Có việc sao?"

Nam Tinh lúc này, trong mắt lập loè ánh nước, miệng hồng hồng, lời nói ra không hề có chút lực công kích nào, bộ dáng non mềm khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần véo nhẹ một cái thôi cũng có thể véo ra nước.


Cố Oánh Oánh ngồi xuống bên cạnh Nam Tinh, lộ ra vẻ mặt đáng yêu.

"Nam Tinh, hai ta ở chung một phòng ký túc xá, có thứ tốt đương nhiên sẽ phải san sẻ với nhau a. Cậu nếm thử xem, trà sữa này được mua ở quán trà sữa ngon nhất quanh khu vực này đấy."

Bộ dáng của Cố Oánh Oánh cực kỳ nhiệt tình.

Nam Tinh vẫn không nhận,

"Tôi không thích uống trà sữa."

Cố Oánh Oánh ngẩn người, thu cốc trà sữa lại.

"Ồ, không sao, vậy cậu thích ăn hay uống cái gì, nói với tớ, lần sau tớ mua cho cậu."

Tâm tư muốn làm thân với Nam Tinh của cô ta cực kỳ rõ ràng.

Nam Tinh nhìn chằm chằm cô ta một lát.

"Cô muốn làm cho tôi cao hứng, phải không?"

Cố Oánh Oánh cười cười.

"Chúng ta là bạn cùng phòng cũng là bạn bè a, trước đó có vẻ mình có chút hiểu lầm với cậu, cảm thấy cậu là một cô gái vật chất, nhưng mà giờ đây mình nhận ra rằng cậu không phải, cậu không phải một cô gái chỉ thích tiền, cậu là một cô gái tốt, có thể làm cậu vui vẻ, tớ cũng sẽ cảm thấy vui vẻ."
Nam Tinh nhìn cô ta, chậm rãi mở miệng.

"Tôi thích tiền."

Nếu như cô không thích tiền thì nỗ lực công tác như vậy để làm gì? Tươi cười trên mặt Cố Oánh Oánh nháy mắt cứng đờ, lập tức bị lời nói của Nam Tinh chặn họng khiến cho không thể nói thêm được gì nữa.

Từ sau khi từ biệt ở nhà ăn đó.

Cô ta cẩn thận đi tìm hiểu về Nam Tinh.

Lúc này mới phát hiện bản thân đã có bước đi sai lầm thậm tệ thế nào.

Cho rằng cô chỉ là một nữ sinh bình thường, có khuôn mặt mà không có gia thế.

Không nghĩ tới gia thế bối cảnh lại mạnh như vậy, đặc biệt là nhiệt độ trên mạng của cô ấy lại đặc biệt cao.

Người như vậy, thế mà cô ta lại không tạo dựng mối quan hệ tốt để ngày sau lợi dụng, mà lại lựa chọn cùng cô (NT) đối nghịch.

Đây quả thực là lựa chọn sai lầm nhất từ trước tới giờ của cô ta.
Nhưng mà cũng may, quan hệ với Nam Tinh còn chưa nháo bể, còn có đường sống quay lại.

Sau đó, Nam Tinh lại nói một câu.

"Nhưng mà, chiếc lắc tay kim cương lần trước tôi tìm thật lâu cũng không tìm thấy, nếu có thể tìm ra, tôi nghĩ tôi sẽ vui vẻ."

Cố Oánh Oánh sửng sốt, anh mắt hơi loé, tầm mắt dời khỏi người Nam Tinh.

"Chiếc lắc tay kim cương của cậu bị mất? Nam Tinh, cậu thật đúng là không cẩn thận. Nhưng mà, hình như tớ chưa thấy cậu đeo bao giờ."

Nam Tinh lên tiếng.

"Ừ, chiếc lắc tay kia tôi để trên bàn, không biết đã chạy đi đâu."

"Vậy khả năng cao vẫn còn trong ký túc xá, yên tâm, tớ sẽ giúp cậu lưu ý."

Nam Tinh gật đầu.

"Cảm ơn."

Nghe vậy, Cố Oánh Oánh duỗi tay muốn thân mật khoác tay với Nam Tinh.

Kết quả tay còn chưa đụng tới, Nam Tinh đã dịch người sang bên cạnh, tránh thoát.
Cố Oánh Oánh hậm hực thu hồi tay, đại khái là vì không khí xấu hổ nên cũng không biết nói thêm câu gì.

Chỉ có thể lặp lại một lần.

"Yên tâm, tớ sẽ tìm được cho cậu."

Tầm mắt của hai người đối diện.

Ánh mắt của Cố Oánh Oánh hơi loé, né tránh cái nhìn thẳng của Nam Tinh, sau đó rời đi nghe điện thoại.

Chuyện Miêu Vũ bị bắt cóc, truyền thông phóng viên bên ngoài còn không biết. Những chuyện liên quan tới tổ chức Ám Gen đều bị đè xuống.

Cô ấy (Miêu Vũ) chỉ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại theo lẽ thường đến đoàn phim giám chế.

Trên trán quấn băng vải màu trắng, cực kỳ dễ thấy.

Bởi vì bộ phim điện ảnh "Sự kiện bắt bóc" của cô quay dưới thị giác của nữ chính là chủ yếu, nên kỳ thật xuất diễn của nhân vật mà Nam Vũ đóng là rất ít, đại đa số thời gian đều là đội mũ, đeo khẩu trang che mặt.
Hắn đến phim trường chủ yếu là để nghỉ ngơi, ngay cả lời kịch cũng chỉ có mấy câu.

Trong khi đó Ninh Đào đáp diễn với hắn lại có lời kịch cực nhiều và xuyên suốt bộ phim, giờ này đang không ngừng lẩm bẩm lẩm bẩm.

Ngày này, hắn quay xong suất diễn của mình, ngồi trong phim trường chơi game.

Chơi chơi, liền nghe được tiếng của Ninh Đào đang nghe điện thoại.

"Nam Tinh~ cậu tới đây cậu tới đây thăm tớ a, cậu đã thật lâu không có đến."

Ninh Đào nói chuyện luôn cho người ta cảm giác ngọt mềm, hơn nữa cách nói chuyện rầm rì này của cô, rất giống đang làm nũng với bạn trai.

Nam Vũ ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Ninh Đào cắn ống hút, uống trà sữa, đôi mắt sưng lên vì diễn cảnh khóc, trông như thể vừa bị người ta đánh.

Rầm rì nửa ngày, cũng không biết đầu bên kia điện thoại đã nói cái gì, Ninh Đào cười tươi.
"Hẹn chắc rồi nhé, cậu mau tới, tớ chờ cậu."

Nói xong, cuộc gọi kết thúc, Ninh Đào nhún nhảy, vui rạo rực.

Điện thoại của Ninh Đào vừa cúp không lâu, không biết từ khi nào Miêu Vũ đã xuất hiện ở đằng sau cô.

Miêu Vũ mang theo hai bên quầng thâm mắt, giống như nghỉ ngơi không tốt, cô ấy mở miệng.

"Nam Tinh sắp tới đây?"

Ninh Đào vừa uống trà sữa vừa gật đầu.

"Đúng rồi."

Miêu Vũ không nói chuyện.

Ninh Đào nhìn dáng vẻ của cô ấy, mở miệng.

"Biên kịch Miêu, dáng vẻ của cô thực khẩn trương."

Miêu Vũ bưng ly Latte trên tay, uống một ngụm.

"Không có."

Nói xong, thấy Ninh Đào còn muốn nói tiếp, Miêu Vũ đánh gãy lời nói của cô.

"Buổi tối có cảnh quay đêm, gặp mưa thêm khóc diễn, làm giảm sưng đôi mắt cá này của cô đi, cứ thế này, người xem làm sao nhìn thấy được cảm xúc biểu đạt trong hai mắt của cô? Làm sao mà cộng tình?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện