Editor: Kiều Tiếu
Từ sau khi King xuất hiện, một loạt suy đoán về 'hắn' chưa bao giờ có dấu hiệu dừng lại cả.
Chạng vạng, Nam Tinh trở lại ký túc xá.
Mới vừa bước vào phòng, liền nghe được thanh âm của Cố Oánh Oánh đang gọi điện thoại.
"Chú à, chúng ta đã thương lượng rồi đó~, nhân vật trong "Sở Sở Truyện" chú phải để lại cho cháu, không được cho người khác đâu nha."
Giọng nói ngọt nị thì thôi, lại còn cố tình làm nũng.
Lập tức khiến cho người khác phải nổi da gà hết cả lên.
Cố Oánh Oánh nhìn thấy Nam Tinh đi vào, rất nhanh cúp điện thoại.
Nam Tinh đi đến trước bàn học, ngồi xuống, vừa xong thì Cố Oánh Oánh liền ôm một túi khoai lát đi tới đây.
Cố Oánh Oánh nhìn Nam Tinh, sửa lại thái độ coi khinh trước đó, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Nam Tinh, sao cậu lại quen biết với Tống Cảnh Hiên tiên sinh thế?"
Vừa nói vừa đặt túi khoai lát trong tay tới trước mặt Nam Tinh.
Nam Tinh cũng không chạm vào túi khoai lát kia, chỉ mở miệng nói.
"Trùng hợp."
Cố Oánh Oánh như suy tư gì,
"Ồ, là vậy a."
Nói xong, Cố Oánh Oánh lấy một hộp quà đưa tới trước mặt Nam Tinh.
"Thứ này, có người kêu tớ chuyển cho cậu."
"Ai?"
"Không biết. Mà ai gửi cũng có quan trọng đâu, nhìn qua thì hộp quà này cũng không để thứ quý giá gì bên trong ······."
Lời còn chưa nói xong, Nam Tinh đã mở hộp quà trong tay ra.
Một chiếc lắc tay khảm kim cương ánh vào mi mắt của Nam Tinh.
Cố Oánh Oánh nhìn chiếc lắc tay kia, không biết vì sao có chút chua.
Người theo đuổi trong trường đại học này của cô ta, tặng đồ quý nhất cũng chỉ là mấy món mỹ phẩm dưỡng da có trị giá mấy ngàn đồng mà thôi.
Cho tới bây giờ, chưa từng có ai có ý định tặng lắc tay kim cương cho cô ta cả.
Vậy nên, vẫn là mấy ông chú già hào phóng hơn a.
Nghĩ như vậy, Cố Oánh Oánh vén một lọn tóc lên.
"Lắc tay này nhìn qua cũng phải tầm hai, ba vạn nhỉ? Nam Tinh, cậu cũng thật có phúc."
Nam Tinh cầm chiếc lắc tay tìm kiếm một lát, không có bất kỳ ký hiệu đánh dấu gì tiết lộ thông tin của người gửi.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Là Nam Vũ gọi tới.
Vừa nhận điện thoại, câu đầu tiên đã nghe được Nam Vũ bực bội nói một câu:
"Chị, em ở ngoài cổng trường, chị mau ra giúp em một việc vội đi."
Nam Tinh cúp điện toại, tùy tay ném chiếc lắc tay lên bàn, rời khỏi phòng đi về phía cổng trường.
Vừa ra cổng trường đã thấy được một chiếc xe bảo mẫu đỗ ở ven đường.
Nam Vũ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cả người được bọc kín mít vẫy tay với Nam Tinh.
"Nơi này."
Nam Tinh đi qua, chờ đến khi cô lên xe, chợt nghe thấy được một giọng nữ.
"Cô ấy chính là chị của cậu?"
Nam Tinh ngẩng đầu, Miêu Vũ mặc một chiếc váy dài đen, tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, ánh mắt đảo qua Nam Tinh.
Nam Tinh mở miệng:
"Miêu Vũ?"
Miêu Vũ đối với việc người khác nhận ra cô đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng mà cô vẫn hơi nhíu mày nhìn về phía Nam Vũ.
"Nam Vũ, tôi muốn gặp anh của cậu chứ không phải gặp muốn chị của cậu."
Nam Vũ gỡ khẩu trang xuống, nhăn mày.
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không có anh trai, chỉ có hai người chị gái."
Miêu Vũ uống một ngụm cà phê, cực kỳ chắc chắn.
"Chắc chắn cậu có một người anh trai, cậu ngẫm lại cho kỹ, có lẽ người anh trai kia của cậu bị thất lạc nhiều năm."
Vẻ mặt của Nam Vũ không kiên nhẫn.
"Cô rốt cuộc là tới tìm tôi đóng phim, hay là để bảo tôi tìm anh trai cho cô?"
Miêu Vũ nhún vai:
"Đều có."
Nói xong, Miêu Vũ lẳng lặng nhìn cặp mắt hạnh của Nam Vũ.
"Đôi mắt này của cậu, thật giống với anh ấy."
Nam Vũ biết, người cô ấy đang nói chính là vị anh hùng đã cứu cô.
Nhưng mà chỉ vì có một đôi mắt tương tự, mà hắn đã bị cô biên kịch đáng chết này quấy rầy nhiều ngày như vậy.
Nam Vũ cầm chặt điện thoại, nhíu mày.
"Đôi mắt của chị gái tôi cũng rất giống tôi."
Nghe vậy, Miêu Vũ nhìn về phía Nam Tinh, cô nhìn đôi mắt của Nam Tinh, bỗng nhiên mở to mắt.
Sau đó nâng tay lên, che khuất những bộ phận dưới mắt của Nam Tinh, Miêu Vũ có chút hoảng hốt, nhấp nhấp môi cười.
"So với em trai cô, cô càng giống hắn."
Nam Tinh nhìn bộ dáng này của Miêu Vũ, trầm mặc một lát rồi dò hỏi.
"Cô đừng nói với tôi là cô đang tìm người đã cứu cô."
Miêu Vũ gật đầu, hơi nhụt chí.
"Tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được. Hắn rốt cuộc đi đâu? Nam Vũ không có anh trai a."
Nam Tinh nghe xong, trầm mặc một lát, mở miệng.
"Vì sao cô cảm thấy người cứu cô là đàn ông?"
Nói xong, Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, lại có vẻ không yên tâm, duỗi tay sờ sờ.
Rất rõ ràng a.
Nhưng mà, sau khi khoác chiếc áo khoác to rộng lên bộ đồng phục quân huấn, những nét nữ tính đặc thù của bị che khuất không quá rõ ràng.
Miêu Vũ cười khẽ, tỏ vẻ đương nhiên nói.
"Hắn đương nhiên là nam, chẳng lẽ là nữ chắc? Thân cao 1 mét 88, khuôn mặt cương nghị soái khí, còn có lồng ngực dày rộng hữu lực, mỗi một chỗ đều cực có mùi vị nam tính."
Nghe đến đây, Nam Tinh duỗi tay sờ lên trán Miêu Vũ.
Miêu Vũ sửng sốt,
"Cô làm gì?"
Vẻ mặt của Nam Tinh nghiêm túc.
"Sốt tới mơ hồ? Bằng không sao lại bắt đầu nói mê sảng?"
Miêu Vũ hít sâu một hơi, thiếu chút nữa mắng chết hai chị em nhà này.
Mẹ nó a.
Nhưng mà, nghĩ tới hai người họ là em trai em gái của ân nhân cứu mạng, Miêu Vũ lại hít sâu một hơi.
"Sao tôi có thể nói mê sảng? Tuy rằng mỗi lần gặp hắn, trạng thái của tôi không tốt lắm, nhưng mà tôi thực khẳng định, chỉ có hắn mới đem lại cho tôi cảm giác an tâm."
Ân cứu mạng hai lần.
Lần đầu tiên, cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới nửa ngày sau vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Lần thứ hai, bị cảm nắng cộng thêm tụt huyết áp, thật vất vả mới được gần gũi quan sát ân nhân cứu mạng, ai ngờ đầu cứ ong ong, chỉ có thể mơ hồ nhớ kỹ cảm giác mông lung lúc đó.
Nam Tinh mặt vô biểu tình.
"Người nọ cho cô cảm giác an tâm, cho nên cô được phép nói hươu nói vượn?"
Miêu Vũ nghẹn lời.
"Cô!"
Nhìn không ra, hai chị em nhà này đều có công phu chọc tức người a.
Cố tình nếu như cô dỗi ngược lại, nhỡ may hai người này nói bậy về cô trước mặt ân nhân cứu mạng thì làm sao bây giờ? Mày Nam Vũ giãn ra, nghe Nam Tinh nói xong, tâm tình thực thoải mái.
Nam Vũ chậm rãi mở miệng,
"Chính cô lúc ấy cũng ý thức hỗn loạn, khả năng nghe nhầm lời anh hùng của cô đã nói. Chờ lần sau gặp mặt thì hỏi kỹ lại đi."
Miêu Vũ buồn bực, hai chị em này không tin cô a.
Nhưng mà ba người vừa nói chuyện, nhất thời trời đã tối.
Đến phút cuối, ánh mắt của Miêu Vũ nhịn không được đảo quanh người Nam Tinh,
"Cô, học chuyên khoa gì thế?"
Tuy rằng người tên Nam Tinh nói chuyện đủ độc, nhưng mà ở chung còn rất thoải mái.
So với những người trong giới giải trí suốt ngày nịnh bợ, lôi kéo nhau tới trước mặt cô, bộ dáng giả dối kia cô đã nhìn nhiều, đột nhiên nay xuất hiện một người khác biệt, cảm giác còn rất không tồi a.
Nam Tinh mở miệng,
"Khoa báo chí."
Nam Vũ ở một bên vội bổ sung.
"Chị của tôi lấy 723 điểm đỗ vào đó."
Ánh mắt của Miêu Vũ lại lần nữa rơi xuống người Nam Tinh, mày hơi nhíu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Bởi vì bản thân học tập không tốt, cho nên cô phá lệ thích người học giỏi.
Miêu Vũ duỗi tay, túm lấy ống tay áo của Nam Tinh.
"Cô có hứng thú diễn kịch không?"
Nam Tinh rút ống tay áo của mình về.
"Không có hứng thú."
"Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không diễn kịch, lãng phí."
Miêu Vũ bày ra bộ dáng thật đáng tiếc.
Nam Tinh mở miệng.
"Tuy rằng tôi không diễn kịch, nhưng mà tôi có người có thể đề cử cho cô. Có thể dùng một giây để khóc, phần diễn khóc của cô ấy diễn ra trong 5 phút, trực tiếp khiến giám thị quan sát khóc luôn."