Trong khi hai người Hà Ứng Hoan và Giang Miễn thầm thầm thì thì, Tống Ngọc Thanh và Phó Việt Thanh lại đang đánh nhau kịch liệt.
Phó Việt Thanh dù ở thế hạ phong nhưng mỗi lần có cơ hội, hắn đều nhào lên. Tống Ngọc Thanh tuy công lực cao cường nhưng bị công kích luân phiên như thế lại có chút lực bất tòng tâm.
Tống Ngọc Thanh vừa đấu vừa liếc nhìn Tề Trữ đang ở một góc thạch thất chăm chú gõ lên vách tường tìm cơ quan. Y giật mình nhanh như chớp vọt tới, ngoài miệng quát lớn, “Tiểu tử thối, có phải quan tài Tề Quang Phong giấu ở bên trong?!”
Tề Trữ khom người tránh được một kiếm, hổn hển gào lên, “Ta sẽ không để đại ma đầu nhà ngươi xông vào!”
“Sao hả? Chẳng lẽ vết thương trên mặt và trên đùi còn chưa dạy ngươi biết thế nào là ngoan ngoãn? Xem ra trước đây ta nên khiến ngươi chịu nhiều khổ sở hơn mới phải.” Vừa nói y vừa vung kiếm xuất ra mấy chiêu tấn công vào yếu điểm của đối phương.
May mắn, Phó Việt Thanh thấy tình thế không ổn đã tới giúp đúng lúc. Ba người lao vào hỗn chiến.
Cuộc chiến đang hồi kịch liệt, chẳng biết là kiếm ai đi chệch chạm đúng vào cơ quan trên vách tường.
“Cạch” một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động, ngay sau đó là một trận rung lắc dữ dội, tiếng nổ ùng ùng không ngừng truyền vào bên tai.
“Nguy rồi!” Tề Trữ sắc mặt trắng bệch hô to, “Phó đại ca, ngươi chạm nhầm vào cơ quan rồi, cửa động đã sắp đóng lại. Cả động chỉ có một cái cửa đó, một khi đã đóng thì không thể mở ra.”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong địa đạo đều ngây ngẩn. Trong tình thế sinh tử nguy ngập, cả đám ném hết ái hận tình cừu ra sau đầu, vội vã chạy về phía cửa.
Trong mấy người, Giang Miễn có võ công cao cường nhất. Tay trái nắm tay Hà Ứng Hoan, hắn thi triển khinh công không chút trở ngại, nhanh chóng chạy lên đầu tiên. Đến khi chạy ra tới cửa, phiến đá đã chầm chậm khép lại, chỉ còn là một khe hở nhỏ.
Biết không kịp, Giang Miễn quyết định rất nhanh kéo Hà Ứng Hoan lên trước, nhẹ nhàng dùng chưởng lực đẩy y ra ngoài.
Hà Ứng Hoan bay lên cao, khi chạm đất phải lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, thế nhưng y lập tức xoay người, cắn răng một cái, không chút do dự quay trở lại.
Phiến đá ầm ầm chặn lại cửa động.
Hà Ứng Hoan nhảy quá nhanh, thân hình bất ổn, sau khi lăn vài vòng trên bậc thang mới có thể ngã vào lòng Giang Miễn.
“Ứng Hoan!” Giang Miễn ôm thắt lưng y, kinh ngạc vội hỏi, “Sao ngươi quay lại?”
Hà Ứng Hoan cười hì hì đảo mắt, thần thái sáng láng đáp từng chữ một, “Giang đại hiệp không có ở ngoài kia, ta ra ngoài còn có ích gì?”
Giang Miễn ngẩn người, trong lòng lại là kinh ngạc. Hắn hiểu được ẩn ý của y, Hà Ứng Hoan buông tha cơ hội đào thoát, cố ý ở lại bên cạnh hắn, muốn cùng hắn sống chết có nhau.
Nghĩ đến đây, thương yêu không khỏi tràn ngập cõi lòng. Hắn nắm chặt tay phải Hà Ứng Hoan, khàn khàn giọng nói, “Ứng Hoan, vì sao ngươi tốt với ta như vậy?”
“Tình cảm của ta… ngài không phải đã rõ từ lâu sao?” Hà Ứng Hoan vẫn cười cười, ngẩng đầu hôn khẽ lên môi Giang Miễn một cái.
“Ừ.” Giang Miễn gật đầu, bất chợt cúi mình hôn lại Hà Ứng Hoan, “Nhưng câu nói kia của ta… chỉ sợ rằng quá muộn.”
Hà Ứng Hoan vừa nhìn thấy thần sắc dịu dàng của người kia đã đoán ra được vài phần. Mặt bất giác ửng hồng, trái tim lại đập loạn lên “thình thịch”, y hỏi, “Ngài muốn nói gì với ta?”
Giang Miễn khẽ mỉm cười nhìn thẳng vào y. Sau một hồi lâu, hắn mới kề bên tai y, nhẹ giọng thốt ra mấy chữ, “Ứng Hoan, ta cũng thích ngươi.”
Hà Ứng Hoan dù đã lờ mờ đoán ra nhưng khi nghe thấy vẫn vô cùng kích động. Y kêu “A” một tiếng, hai tay duỗi ra ôm chặt lấy thắt lưng Giang Miễn.
Giang Miễn để người kia ôm, bàn tay chầm chậm vuốt mái tóc đen, nét cười trên mặt dịu dàng hết mực.
Hai người tâm ý tương thông cứ thế ôm nhau, cảm giác ngọt ngào êm ái không nói thành lời, ngôn ngữ lúc này cũng chẳng còn cần thiết nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhạt kì dị của Tống Ngọc Thanh.
Hà Ứng Hoan tỉnh táo lại trừng mắt nhìn kẻ kia, “Tống giáo chủ, ngươi cười cái gì?”
“Hừ, ta cười Giang Miễn không xứng danh đại hiệp, chỉ là một kẻ ngụy quân tử ra chiều đạo mạo. Ta cười tiểu tử thối nhà ngươi không biết thẹn, sống chết bày ra trước mắt lại chỉ biết lo nghĩ nữ nhi tình trường. Vừa nãy nếu ngươi chạy ra ngoài thì còn có thể tìm người giúp đào địa đạo, nhưng giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ có thể cùng nhau chờ chết.”
“Sống hay chết còn chưa biết được.” Hà Ứng Hoan nhíu mày, hai tay vẫn ôm chặt thắt lưng Giang Miễn như trước, “Cần Chi nhà ta võ công cái thế, Tống giáo chủ và Phó thiếu hiệp võ công cũng không tồi, ba người hợp lực chẳng nhẽ vẫn không thoát khỏi cái địa đạo bé tí này sao?”
Tống Ngọc Thanh nghe thế cũng thấy có lý. Y liếc mắt trầm giọng hỏi, “Chẳng biết hai vị đại hiệp có sẵn lòng liên thủ cùng bổn tọa không?”
Giang Miễn nghĩ một lúc rồi nói, “Cứ thử xem cũng tốt.”
Phó Việt Thanh cũng gật đầu.
Ba người liền đứng thẳng thầm vận nội công, song song đồng loạt đánh về phía cửa động, ai ngờ, nửa ngày trời mà phiến đá vẫn không nhúc nhích.
Sau mấy lần thử, ba người rốt cục nản lòng, không muốn lãng phí sức lực nữa.
Phó Việt Thanh bước mấy bước trở lại bên người Tề Trữ. Giang Miễn vẫn đứng cạnh Hà Ứng Hoan, hai người tay nắm tay, thấp giọng cười đùa.
“Ứng Hoan, ta nói câu kia đúng là quá muộn rồi.” Giang Miễn thở dài, “Chúng ta vừa mới hiểu lòng nhau thì đã phải chết ở đây.”
“Có thể chết cùng một chỗ với ngươi, ta đây cầu còn chẳng được.” Hà Ứng Hoan nháy mắt, cười đến cực kì thỏa mãn, “Chỉ không biết rằng… ngươi có muốn để ta cùng chết hay không?”
“Tất nhiên.”
Tống Ngọc Thanh đang giận dữ tột độ, nghe xong mấy lời tâm tình của hai kẻ kia, lửa giận lại càng như bị đổ thêm dầu. Y xoay người hướng kiếm về phía Tề Trữ, lạnh lùng nói, “Quan tài Tề Quang Phong ở đâu? Mau đưa ta đi tìm!”
Tề Trữ trừng mắt cười khinh khỉnh, “Dù sao cũng chẳng sống nổi, ta sao còn phải sợ ngươi uy hiếp?”
“Trữ Nhi, chẳng nhẽ ngươi đã quên lần trước ta xử lý ngươi thế nào rồi sao?” Tống Ngọc Thanh híp mắt, thanh âm nhiều hơn vài phần cười cợt, y thấp giọng khàn khàn, “Cùng là một chữ ‘chết’, phương pháp lại chẳng giống nhau. Bổn tọa còn có nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết.”
Nghe vậy, Tề Trữ cắn môi, thân thể không khống chế được phát run.
Phó Việt Thanh vừa thấy thế lại muốn rút kiếm ra. Tề Trữ giơ tay cản lại, rũ mắt, uể oải nói, “Thôi đi, quan tài của đại bá phụ ta… cứ để cho ma đầu kia thấy.”
Phó Việt Thanh dù ở thế hạ phong nhưng mỗi lần có cơ hội, hắn đều nhào lên. Tống Ngọc Thanh tuy công lực cao cường nhưng bị công kích luân phiên như thế lại có chút lực bất tòng tâm.
Tống Ngọc Thanh vừa đấu vừa liếc nhìn Tề Trữ đang ở một góc thạch thất chăm chú gõ lên vách tường tìm cơ quan. Y giật mình nhanh như chớp vọt tới, ngoài miệng quát lớn, “Tiểu tử thối, có phải quan tài Tề Quang Phong giấu ở bên trong?!”
Tề Trữ khom người tránh được một kiếm, hổn hển gào lên, “Ta sẽ không để đại ma đầu nhà ngươi xông vào!”
“Sao hả? Chẳng lẽ vết thương trên mặt và trên đùi còn chưa dạy ngươi biết thế nào là ngoan ngoãn? Xem ra trước đây ta nên khiến ngươi chịu nhiều khổ sở hơn mới phải.” Vừa nói y vừa vung kiếm xuất ra mấy chiêu tấn công vào yếu điểm của đối phương.
May mắn, Phó Việt Thanh thấy tình thế không ổn đã tới giúp đúng lúc. Ba người lao vào hỗn chiến.
Cuộc chiến đang hồi kịch liệt, chẳng biết là kiếm ai đi chệch chạm đúng vào cơ quan trên vách tường.
“Cạch” một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động, ngay sau đó là một trận rung lắc dữ dội, tiếng nổ ùng ùng không ngừng truyền vào bên tai.
“Nguy rồi!” Tề Trữ sắc mặt trắng bệch hô to, “Phó đại ca, ngươi chạm nhầm vào cơ quan rồi, cửa động đã sắp đóng lại. Cả động chỉ có một cái cửa đó, một khi đã đóng thì không thể mở ra.”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong địa đạo đều ngây ngẩn. Trong tình thế sinh tử nguy ngập, cả đám ném hết ái hận tình cừu ra sau đầu, vội vã chạy về phía cửa.
Trong mấy người, Giang Miễn có võ công cao cường nhất. Tay trái nắm tay Hà Ứng Hoan, hắn thi triển khinh công không chút trở ngại, nhanh chóng chạy lên đầu tiên. Đến khi chạy ra tới cửa, phiến đá đã chầm chậm khép lại, chỉ còn là một khe hở nhỏ.
Biết không kịp, Giang Miễn quyết định rất nhanh kéo Hà Ứng Hoan lên trước, nhẹ nhàng dùng chưởng lực đẩy y ra ngoài.
Hà Ứng Hoan bay lên cao, khi chạm đất phải lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, thế nhưng y lập tức xoay người, cắn răng một cái, không chút do dự quay trở lại.
Phiến đá ầm ầm chặn lại cửa động.
Hà Ứng Hoan nhảy quá nhanh, thân hình bất ổn, sau khi lăn vài vòng trên bậc thang mới có thể ngã vào lòng Giang Miễn.
“Ứng Hoan!” Giang Miễn ôm thắt lưng y, kinh ngạc vội hỏi, “Sao ngươi quay lại?”
Hà Ứng Hoan cười hì hì đảo mắt, thần thái sáng láng đáp từng chữ một, “Giang đại hiệp không có ở ngoài kia, ta ra ngoài còn có ích gì?”
Giang Miễn ngẩn người, trong lòng lại là kinh ngạc. Hắn hiểu được ẩn ý của y, Hà Ứng Hoan buông tha cơ hội đào thoát, cố ý ở lại bên cạnh hắn, muốn cùng hắn sống chết có nhau.
Nghĩ đến đây, thương yêu không khỏi tràn ngập cõi lòng. Hắn nắm chặt tay phải Hà Ứng Hoan, khàn khàn giọng nói, “Ứng Hoan, vì sao ngươi tốt với ta như vậy?”
“Tình cảm của ta… ngài không phải đã rõ từ lâu sao?” Hà Ứng Hoan vẫn cười cười, ngẩng đầu hôn khẽ lên môi Giang Miễn một cái.
“Ừ.” Giang Miễn gật đầu, bất chợt cúi mình hôn lại Hà Ứng Hoan, “Nhưng câu nói kia của ta… chỉ sợ rằng quá muộn.”
Hà Ứng Hoan vừa nhìn thấy thần sắc dịu dàng của người kia đã đoán ra được vài phần. Mặt bất giác ửng hồng, trái tim lại đập loạn lên “thình thịch”, y hỏi, “Ngài muốn nói gì với ta?”
Giang Miễn khẽ mỉm cười nhìn thẳng vào y. Sau một hồi lâu, hắn mới kề bên tai y, nhẹ giọng thốt ra mấy chữ, “Ứng Hoan, ta cũng thích ngươi.”
Hà Ứng Hoan dù đã lờ mờ đoán ra nhưng khi nghe thấy vẫn vô cùng kích động. Y kêu “A” một tiếng, hai tay duỗi ra ôm chặt lấy thắt lưng Giang Miễn.
Giang Miễn để người kia ôm, bàn tay chầm chậm vuốt mái tóc đen, nét cười trên mặt dịu dàng hết mực.
Hai người tâm ý tương thông cứ thế ôm nhau, cảm giác ngọt ngào êm ái không nói thành lời, ngôn ngữ lúc này cũng chẳng còn cần thiết nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhạt kì dị của Tống Ngọc Thanh.
Hà Ứng Hoan tỉnh táo lại trừng mắt nhìn kẻ kia, “Tống giáo chủ, ngươi cười cái gì?”
“Hừ, ta cười Giang Miễn không xứng danh đại hiệp, chỉ là một kẻ ngụy quân tử ra chiều đạo mạo. Ta cười tiểu tử thối nhà ngươi không biết thẹn, sống chết bày ra trước mắt lại chỉ biết lo nghĩ nữ nhi tình trường. Vừa nãy nếu ngươi chạy ra ngoài thì còn có thể tìm người giúp đào địa đạo, nhưng giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ có thể cùng nhau chờ chết.”
“Sống hay chết còn chưa biết được.” Hà Ứng Hoan nhíu mày, hai tay vẫn ôm chặt thắt lưng Giang Miễn như trước, “Cần Chi nhà ta võ công cái thế, Tống giáo chủ và Phó thiếu hiệp võ công cũng không tồi, ba người hợp lực chẳng nhẽ vẫn không thoát khỏi cái địa đạo bé tí này sao?”
Tống Ngọc Thanh nghe thế cũng thấy có lý. Y liếc mắt trầm giọng hỏi, “Chẳng biết hai vị đại hiệp có sẵn lòng liên thủ cùng bổn tọa không?”
Giang Miễn nghĩ một lúc rồi nói, “Cứ thử xem cũng tốt.”
Phó Việt Thanh cũng gật đầu.
Ba người liền đứng thẳng thầm vận nội công, song song đồng loạt đánh về phía cửa động, ai ngờ, nửa ngày trời mà phiến đá vẫn không nhúc nhích.
Sau mấy lần thử, ba người rốt cục nản lòng, không muốn lãng phí sức lực nữa.
Phó Việt Thanh bước mấy bước trở lại bên người Tề Trữ. Giang Miễn vẫn đứng cạnh Hà Ứng Hoan, hai người tay nắm tay, thấp giọng cười đùa.
“Ứng Hoan, ta nói câu kia đúng là quá muộn rồi.” Giang Miễn thở dài, “Chúng ta vừa mới hiểu lòng nhau thì đã phải chết ở đây.”
“Có thể chết cùng một chỗ với ngươi, ta đây cầu còn chẳng được.” Hà Ứng Hoan nháy mắt, cười đến cực kì thỏa mãn, “Chỉ không biết rằng… ngươi có muốn để ta cùng chết hay không?”
“Tất nhiên.”
Tống Ngọc Thanh đang giận dữ tột độ, nghe xong mấy lời tâm tình của hai kẻ kia, lửa giận lại càng như bị đổ thêm dầu. Y xoay người hướng kiếm về phía Tề Trữ, lạnh lùng nói, “Quan tài Tề Quang Phong ở đâu? Mau đưa ta đi tìm!”
Tề Trữ trừng mắt cười khinh khỉnh, “Dù sao cũng chẳng sống nổi, ta sao còn phải sợ ngươi uy hiếp?”
“Trữ Nhi, chẳng nhẽ ngươi đã quên lần trước ta xử lý ngươi thế nào rồi sao?” Tống Ngọc Thanh híp mắt, thanh âm nhiều hơn vài phần cười cợt, y thấp giọng khàn khàn, “Cùng là một chữ ‘chết’, phương pháp lại chẳng giống nhau. Bổn tọa còn có nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết.”
Nghe vậy, Tề Trữ cắn môi, thân thể không khống chế được phát run.
Phó Việt Thanh vừa thấy thế lại muốn rút kiếm ra. Tề Trữ giơ tay cản lại, rũ mắt, uể oải nói, “Thôi đi, quan tài của đại bá phụ ta… cứ để cho ma đầu kia thấy.”
Danh sách chương